LIV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc có thể nghĩ đến chuyện một Beta như mình mà còn có thể trấn an một Alpha như Kim Thái Hanh, đương nhiên suy nghĩ cũng càng lúc càng bay xa.

Dựa theo lẽ thường thì Alpha sẽ luôn bị hấp dẫn bởi pheromone của Omega.

Vậy tại sao lúc nãy Kim Thái Hanh lại thể hiện rõ sự kháng cự với pheromone của Omega kia chứ? Hắn không phải đang cố kiềm chế sự hấp dẫn pheromone của đối phương, mà đang cố tự kiềm chế sự khó chịu trong cơ thể.

Chuyện này hoàn toàn trái ngược với những hiểu biết của cậu về sự hấp dẫn lẫn nhau giữa Alpha và Omega.

Cậu nhẹ nhàng vỗ về lưng Kim Thái Hanh: "Hanh Bảo, ổn hơn chút nào không?"

Kim Thái Hanh vẫn yên lặng ôm lấy Điền Chính Quốc, cảm giác run rẩy trong thân thể cũng nhẹ bớt.

Lúc nãy trong nhà ăn hắn gần như bị ngạt thở, hiện giờ hắn dán chặt vào Điền Chính Quốc, cố hít thật sâu mùi hương trên người cậu.

May là Điền Chính Quốc dựa lưng vào tường, chứ không thì với sức lực của cậu thì chẳng đỡ nổi Kim Thái Hanh được bao lâu, cân nặng của hắn không nhỏ một chút nào.

"Ừ, đỡ hơn một chút rồi."

Điền Chính Quốc chỉ từng nhìn thấy Kim Thái Hanh bị bệnh từ hồi bé tí, sau khi lớn lên chưa từng thấy qua.

"Triệu chứng này của ông là sao vậy? Pheromone của Omega trong kỳ phát tình ảnh hưởng mạnh đến ông như thế sao?"

"Ừ, khó chịu lắm."

Giọng nói rầu rĩ của Kim Thái Hanh từ gáy Điền Chính Quốc truyền ra, khiến cho lỗ tai Điền Chính Quốc hơi ngứa, cậu không khỏi nghiêng đầu sang một bên để tránh.

"Đi bệnh viện chưa?" Điền Chính Quốc nói, cậu chỉ là một Beta, bị rối loạn pheromone còn phải đến gặp bác sĩ, Kim Thái Hanh chắc chắn nghiêm trọng hơn cậu nhiều.

"Rồi."

Kim Thái Hanh không hề định giấu cậu.

"Bệnh gì? Nghiêm trọng không? Có cần uống thuốc không?" Điền Chính Quốc vô cùng muốn biết phải làm gì ngay lúc này, Alpha khác trong kỳ mẫn cảm bị pheromone của Omega hấp dẫn, sẽ sinh ra sự yêu thích với đối phương, nhưng Kim Thái Hanh lại trái ngược, quá kỳ lạ.

"Không cần uống thuốc, cũng không nghiêm trọng."

Kim Thái Hanh dừng một lát, giọng nói cực nhỏ, "Là triệu chứng dị ứng với pheromone của Omega."

"Hả?" Điền Chính Quốc chưa từng nghe thấy tên bệnh này.

"Tôi chỉ từng nghe thấy bệnh dị ứng da, chưa từng nghe thấy dị ứng pheromone bao giờ, không phải ông cũng có pheromone đó sao?"

Thân thể Kim Thái Hanh đã khá hơn, đầu óc cũng tỉnh táo: "Chỉ cần ở nơi nào có nồng độ pheromone quá cao thì sẽ có cảm giác ngạt thở, khó chịu, buồn nôn.

Tóm lại chính là không thể ở chỗ nào có nồng độ pheromone cao được, giống như nước hoa có nồng độ khoảng 3% thì tôi có thể chấp nhận, nhưng vượt quá 5% thì sẽ sinh ra phản ứng hoa mắt chóng mặt."

Điền Chính Quốc hiểu: "Cho nên chỉ cần lượng pheromone vượt quá sự tiếp nhận của thân thể thì ông sẽ thấy khó chịu? Thế nhưng tất cả các Omega đều có pheromone, giá trị đều vượt quá 30."

Cậu không khỏi nghĩ đến khả năng kết hôn trong tương lai của Kim Thái Hanh: "Vậy thì ông không thể tiếp xúc với Omega được sao?"

Kim Thái Hanh: "Chỉ cần không gặp tình huống như hôm nay thì không sao."

Điền Chính Quốc lo lắng: "Vậy sau này ông tìm đối tượng sao được?"

"Tôi không thích Omega, yêu đương tự do, chỉ cần ở cùng người mình thích là được rồi."

Hắn thể hiện rất rõ ràng.

Nhưng mà đáng tiếc, Điền Chính Quốc còn đang mải tiêu hóa chuyện Kim Thái Hanh không thể chung sống với Omega khác trong kỳ phát tình, cậu rất khiếp sợ, vậy nghĩa là hắn không thể cá nước thân mật với Omega của mình à, sao mà thảm quá vậy?

"Trên thế giới còn có Alpha chê pheromone của Omega, thần kỳ ghê."

Từ nhỏ đến lớn họ luôn bị phim truyền hình tẩy não, lúc nào cũng cho rằng AO mới là trời sinh một đôi.

"Thế giới rất lớn, không thiếu chuyện lạ, mà tôi cũng không cảm thấy có gì không tốt."

Dù sao hắn cũng không thích Omega, chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của hắn cả.

"Lòng dạ ông rộng lớn ghê.

Ổn chưa thế? Tôi sắp bị ông đè chết rồi."

Điền Chính Quốc đẩy vai Kim Thái Hanh.

"Bình thường ông dựa tôi, tôi đâu có nói câu nào, ôm một chút cũng không cho."

Kim Thái Hanh cố ý trêu cậu.

"Được được được, ôm đi ôm đi, coi như là trả nợ cho ông."

Điền Chính Quốc cười, giơ tay véo eo của hắn, đột nhiên nhớ đến câu chuyện đám Dương Tú gần đây đang thảo luận.

"Cười gì thế?"

"Ông có biết xu thế văn học đỡ eo đỏ mắt gần đây không?"

"Đó là cái gì?" Kim Thái Hanh không biết thật, dù sao hắn cũng không gia nhập nhóm chat nào toàn các Omega.

"Nam chính bá đạo phát hiện nữ chính làm việc không hợp ý hắn, hiểu lầm cô ấy yêu đương với người khác, sẽ tức giận tóm lấy eo thon của cô ấy, đẩy cô ấy vào tường, đỏ mắt nhìn cô ấy chằm chằm, ánh mắt lộ ra sự sắc bén!"

Kim Thái Hanh học rất nhanh, chờ Điền Chính Quốc miêu tả xong đã đảo khách thành chủ, hai tay giữ eo Điền Chính Quốc, ấn cậu vào tường.

Khóe miệng hắn nhếch lên: "Thế này sao?"

Điền Chính Quốc không quen bị Kim Thái Hanh nhìn chằm chằm, cậu chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt hắn mang theo sự mê ly và chăm chú đến vậy.

Sao hắn lại học nhanh thế chứ?

Nhưng cậu không phải là nữ chính, không hề tỏ ra sợ hãi và hoảng hốt, còn cười không ngừng nổi: "Có vẻ giống đấy, ha ha ha ha."

Kim Thái Hanh cũng chỉ đùa cậu mà thôi, hắn buông Điền Chính Quốc ra, lùi về sau một bước, hắn không định làm nam chính truyện Mary Sue đâu.

Eo Điền Chính Quốc đúng là rất nhỏ, nhưng không phải kiểu mềm mại yếu ớt, vẫn còn có cơ bắp.

Hắn nói: "Tôi ổn rồi."

Điền Chính Quốc vẫn còn cười: "Cái biểu cảm lúc nãy của ông làm tôi buồn cười chết mất, muốn quay lại ghê."

Kim Thái Hanh cười nhạt: "Hết cơ hội rồi."

Sắc mặt hắn hơi tái, màu môi cũng nhợt nhạt, Điền Chính Quốc sờ tay hắn, hơi lạnh.

Đây không phải nhiệt độ bình thường của cơ thể.

Điền Chính Quốc biết ngoài miệng Kim Thái Hanh nói mình ổn, nhưng mới bị kích thích, chắc chắn hắn vẫn còn khó chịu.

Bệnh dị ứng rất nguy hiểm, giống như người bị dị ứng hải sản, ăn xong có thể bị sốc.

Thấy Kim Thái Hanh mới bị kích thích xong, nếu bây giờ quay về phòng học, không biết còn bị pheromone của Omega nào ảnh hưởng nữa hay không, chi bằng không về nữa.

Điền Chính Quốc: "Hanh Bảo, hay là chiều nay chúng ta trốn học đi."

Kim Thái Hanh nhướng mày: "Trốn học?"

Điền Chính Quốc vỗ nhẹ vào miệng mình, nghĩ Kim Thái Hanh không thích ý kiến này của cậu: "Không phải, là xin phép về nhà nghỉ."

Kim Thái Hanh tự nhiên giơ tay khoác lên vai cậu: "Tôi muốn trốn học."

Trạng thái hắn hiện giờ không tốt, nếu như không trong kỳ mẫn cảm thì hắn vẫn có thể chống cự với pheromone của Omega, nhưng bây giờ là lúc hắn yếu đuối nhất, không định về chịu sự tra tấn.

Thế thì chi bằng rời khỏi trường, tìm một chỗ nghỉ ngơi cho tốt.

Kim Thái Hanh đọc qua rất nhiều sách, hắn nhớ kỹ một câu.

Thời học sinh không trốn học thì không hoàn chỉnh.

Thế nên hôm nay hắn quyết định làm cuộc sống cấp ba của mình phong phú và hoàn chỉnh.

Điền Chính Quốc nghe thấy hắn muốn trốn học, hai mắt sáng lên: "Lần trước chỗ chúng ta trèo tường bị lão Hứa giám sát rồi, tôi biết một chỗ mới, chúng ta cùng đi nào."

Kim Thái Hanh: "Đi thôi."

Bây giờ đang là giữa trưa, học sinh ngủ trưa, giáo viên cũng nghỉ trưa.

Từ khi trường không cho học sinh ăn ngoài đến giờ, không ít bạn học lén liên hệ với các cửa hàng ở bên ngoài gọi đồ ăn về.

Nơi họ giao dịch là một nơi rất bí mật, cánh cửa nhỏ phía sau vườn cây trong trường, nơi này rất ít người qua lại, các anh shipper sẽ để đồ ở trên tường, các bạn học ra đó lấy đồ về.

Mấy hôm trước Vệ Mông ăn không no, lúc quay về lớp cùng bạn học gọi đồ ăn ngoài, thế nên Điền Chính Quốc biết được thêm một con đường trốn khỏi trường.

Điền Chính Quốc hỏi Kim Thái Hanh: "Có cần quay lại lấy cặp không?"

Kim Thái Hanh lắc đầu: "Không cần, chúng ta chỉ đi một buổi chiều, giáo viên chưa chắc sẽ phát hiện."Điền Chính Quốc nghĩ thầm có lý, Kim Thái Hanh thường xuyên bị giáo viên gọi đi, giáo viên các môn đều không thấy lạ gì.

Một hai tiết hắn không lên lớp cũng không ảnh hưởng đến thành tích, chỉ cần giáo viên không hỏi nhau thì chẳng ai biết học sinh giỏi nhất khối đã trốn học.

Lúc này ở ngoài vườn cây nhỏ có không ít học sinh đang nhận đồ ăn, nhanh chóng ôm thức ăn chạy như bay về lớp học, chỉ sợ bị giáo viên nhìn thấy.

Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh vòng qua camera giám sát đi vào vườn cây.

Trước khi trèo tường trốn học, Điền Chính Quốc nhắn tin thông báo với Vệ Mông.

Vệ Mông mới từ nhà ăn về lớp không lâu, cậu ta chê cậu không có nghĩa khí, trốn học một mình mà không tìm cậu ta.

Điền Chính Quốc đương nhiên là chẳng muốn mang Vệ Mông theo, một người trốn học thì chưa chắc giáo viên đã chú ý, nếu ba bốn người trốn học, lớp học trống trải chắc chắn sẽ khiến giáo viên phát hiện.

Điền Chính Quốc dỗ dành bảo lần sau sẽ dẫn Vệ Mông đi, hôm nay Kim Thái Hanh không thoải mái, cậu dẫn Kim Thái Hanh ra ngoài hít thở không khí.

Vệ Mông không nghi ngờ gì, trưa nay Kim Thái Hanh phản ứng quá mạnh, nhìn cũng biết đang trong kỳ mẫn cảm, tốt nhất nên tránh xa các Omega.

Chỗ này không có camera giám sát, lão Hứa cũng không biết trước để cản ngoài cửa, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh thuận lợi trèo tường đi mất.

Lúc hai chân Điền Chính Quốc chạm xuống mặt đất, cậu lập tức vươn vau, giơ cao hai tay lên, làm động tác không khác gì người mới giành được chức quán quân môn thể dục dụng cụ.

"Động tác tiếp đất cuối cùng của tuyển thủ Điền Chính Quốc quá hoàn mỹ, đứng rất vững, thật tuyệt vời."

Kim Thái Hanh nhìn cậu, mỉm cười, phối hợp vỗ tay cổ vũ: "Ừ, tuyển thủ Điền Chính Quốc năm nay đã xuất sắc giành quán quân Olympic hạng mục dành cho nam Beta, chúng ta hãy giành một tràng vỗ tay cho cậu ấy!"

Điền Chính Quốc đột nhiên kéo tay Kim Thái Hanh chạy về phía bên kia đường: "Đèn xanh kìa, nhanh đi thôi, còn chúc mừng gì nữa."

Hai người chạy qua đường lớn, chạy dưới hàng cây ngân hạnh, không suy nghĩ đến đích đến, càng ngày càng chạy xa khỏi trường học, không ưu phiền, không buồn bã, rất vui vẻ.

Cho đến tận khi cả hai không chạy nổi nữa mới chống đầu gối đứng lại, hai người nhìn nhau, nở nụ cười ngốc nghếch.

Điền Chính Quốc nghỉ một lát mới hỏi Kim Thái Hanh: "Ra ngoài không khí trong lành hơn, còn khó chịu nữa không?"

Kim Thái Hanh lắc đầu: "Không."

Chút ít khó chịu còn lưu lại trong lồng ngực của hắn cũng bị vui vẻ đẩy ra ngoài, nhìn đôi mắt tràn đầy nụ cười của Điền Chính Quốc, hắn nghĩ, chỉ cần có Quốc Quốc, hắn sẽ không còn khó chịu nữa.

Đây là lần đầu tiên hai người cùng trốn học, là một kỷ niệm vô cùng có ý nghĩa.

Điền Chính Quốc không định về nhà, nhưng Kim Thái Hanh lại không thể đi đến những chỗ đông người.

Kim Thái Hanh cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đột ngột trốn học với Điền Chính Quốc, nhưng hắn đã từng nghĩ đến chuyện nếu cùng Điền Chính Quốc trốn học thì sẽ đi nơi nào, làm việc gì.

Có thể đến quán net chơi game, đến hàng quán nào đó ăn uống... Hắn đã nghĩ đến rất nhiều nơi, nhưng khi cùng Điền Chính Quốc trốn ra khỏi trường thật thì Điền Chính Quốc lại không muốn đi đến những nơi đó.

Kim Thái Hanh hỏi Điền Chính Quốc: "Chúng ta đi đâu đây?"

Điền Chính Quốc: "Không biết, chúng ta cứ đi dạo một vòng đi.

Con đường này hình như có rất nhiều hàng quán, đi một lát xem sao."

Kim Thái Hanh không có ý kiến: "Ừ."

Chỉ có hai người bọn họ, không khác gì đang hẹn hò.

Hai người cùng đi vào một con đường không quá náo nhiệt, sau khi đi vào mới biết, con đường này còn có màu sắc văn nghệ.

Trên con đường có cửa hàng thú cưng, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh không quá thích thú cưng nên chỉ đứng bên cửa sổ ngắm nhìn một lúc, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước, đi ngang qua cổng của một cửa hàng làm gốm, từ cổng nhìn vào thấy một người trẻ tuổi đeo tạp dề đang ngồi làm gốm.

Điền Chính Quốc chỉ vào cửa tiệm: "Vào đây chơi nhé?"

Kim Thái Hanh không khỏi nhớ đến cảnh hai nhân vật chính cùng làm gốm trong Ghost.

Có chút lãng mạn.

Hắn cũng muốn cùng làm gốm với Quốc Quốc.

Hai người đi vào trong cửa tiệm, anh trai nhân viên nhiệt tình đón tiếp họ, anh trai này là Beta, không ảnh hưởng đến Kim Thái Hanh, bọn họ có thể yên tâm ở lại đây.

Hai người chọn gói phục vụ dành cho người mới, anh trai nhân viên liền hướng dẫn họ những bước đầu tiên của quá trình làm gốm.

Nhưng mà phim là phim, còn hiện thực là hiện thực.

Hai người chưa từng học qua nên chỉ có thể nghe theo anh nhân viên kia chỉ đạo mà nghịch ngợm, nhưng họ còn cả buổi chiều để học.

Hai người học một lúc, cho dù không thể thành thạo như người hướng dẫn, nhưng vẫn có thể nặn được ra hình ra dạng.

Điền Chính Quốc làm một chiếc bình thấp, còn Kim Thái Hanh làm một cái đĩa.

Cuối cùng anh nhân viên giúp họ chỉnh sơ qua lại hình dáng, sau đó mới để họ tô vẽ lên tác phẩm của mình.

Điền Chính Quốc đã có ý tưởng từ sớm, cậu vẽ lên chiếc bình của mình những con người que cậu vẽ giỏi nhất.

Người que đầu tiên là Kim Thái Hanh, người que thứ hai là Điền Chính Quốc.

Còn Kim Thái Hanh nghĩ cả ngày vẫn không nghĩ ra nên vẽ hay viết, cuối cùng hắn chọn vẽ, hình vẽ của hắn không phức tạp, chỉ phác họa vài đường cơ bản, một bên đĩa là thiếu niên hoạt bát sôi nổi, sau đó bên kia lại phác họa thêm một thiếu niên.

Thiếu niên đầu tiên là Điền Chính Quốc, thiếu niên thứ hai là hắn.

Hai người vẽ xong, cùng quay sang ngắm tác phẩm của đối phương.

Điền Chính Quốc nghiêng đầu sang nhìn: "Ông vẽ tôi sao?"

Kim Thái Hanh cũng nói: "Không phải ông cũng vẽ tôi à?"

Điền Chính Quốc vui mừng: "Ông vẽ giống ghê, ha ha."

Còn có chút tự hào.

Đang là thời gian học sinh lên lớp nên cửa hàng không có khách hàng nào khác, dọn dẹp sơ qua xong, anh trai nhân viên lại đến thăm hỏi họ.

Anh xem xong tác phẩm của Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh, khen liên tục: "Trong số những tác phẩm của khách hàng khác mà anh thấy thì tác phẩm của hai đứa đẹp nhất đấy."

Điền Chính Quốc đã xem qua một số tác phẩm trong cửa hàng, đúng là không ai có thể so với Kim Thái Hanh, còn của cậu thì nhìn cũng được!

Điền Chính Quốc huých vai Kim Thái Hanh: "Giỏi ghê nhá."

Anh trai thấy họ mặc đồng phục, cười nói: "Nhìn hai đứa tràn ngập hơi thở thanh xuân thế này, trốn học ra hẹn hò đúng không?"

Điền Chính Quốc định nói không phải, nhưng Kim Thái Hanh giơ tay kéo Điền Chính Quốc lại gần: "Đúng ạ."

Điền Chính Quốc ngạc nhiên: "..."

Đây không phải đáp án cậu nghĩ tới, nhưng thôi, Kim Thái Hanh đang trong kỳ mẫn cảm, không so đo với hắn, coi như hắn nói đùa đi.

Anh nhân viên: "Anh thấy hai đứa rất xứng đôi.

Phần lớn khách hàng của tiệm đều là tình nhân, hai đứa cũng không phải nhỏ nhất.

Đầu tuần anh còn có hai vị khách mới học lớp năm, lúc đầu còn thân mật thỏa thuận làm một cái bình như thế nào, nhưng đến lúc vẽ lên bình thì em trai Alpha quấy rối, vẽ hình đầu heo lên bình của em trai Beta, em trai Beta tức quá, lúc ra ngoài thì chia tay luôn."

Điền Chính Quốc lần đầu kiên nhẫn nghe chuyện của người khác: "Nhỏ thế đã yêu đương ấy ạ?"

Từ sau khi xem người khác ship mình với Kim Thái Hanh, dường như chỗ nào cậu cũng thấy AB yêu nhau.

Thật kỳ lạ, lúc trước không chú ý thì như không có, giờ chú ý đến thì dường như cả thế giới đều là AB.

Anh nhân viên: "Ha ha, mấy bạn nhỏ chắc cũng không hiểu yêu đương gì đâu, có lẽ chỉ là thấy hợp mắt."

Anh trai giúp họ cất đồ đi, thêm Wechat, lưu địa chỉ, chờ khi thành phẩm hoàn thành gửi đi sẽ gửi liên lạc với họ.

Lúc Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh ra khỏi cửa hàng gốm sứ thì mới khoảng ba giờ chiều, họ đã ở trong cửa hàng hơn hai tiếng.

Ngồi lâu nên chân và mông đều tê mỏi, Điền Chính Quốc vươn vai, sờ bụng: "Hơi đói."

Bữa trưa còn chưa ăn xong đã gặp sự cố, thiếu niên tiêu hóa tốt, đói cũng nhanh.

Kim Thái Hanh nhìn quanh, trừ quán cà phê thì chỉ có các cửa hàng bán trà sữa: "Muốn ăn gì? Tôi cũng hơi đói."

Điền Chính Quốc đưa tay chỉ, cậu nhìn trúng cửa hàng xiên nướng ở đối diện: "Chúng ta ăn cái kia đi, à mà khoan, bây giờ ông không ăn được thứ này, đổi món khác."

Kim Thái Hanh lên mạng xem một lát, cuối cùng hai người chọn một cửa hàng bán chè.

Sau khi ăn xong họ phát hiện bên cạnh có một cửa hàng trò chơi truyền thống.

Buổi chiều trong cửa hàng không có ai, ông chủ gục xuống ngủ bên bàn đón khách, cả điều hòa cũng không mở, chỉ có tiếng vù vù của quạt máy

Hai người bỏ tiền ra mua xu, muốn cùng nhau tìm lại ký ức vui vẻ của tuổi thơ.

Lần đầu tiên Kim Thái Hanh đến cửa hàng trò chơi là đi cùng với Điền Chính Quốc.

Lúc học tiểu học Kim Thái Hanh là một cậu bé ngoan, còn Điền Chính Quốc là một cậu bé luôn có hứng thú với những trò chơi mới mẻ.

Điền Chính Quốc rất giỏi kết bạn, thế nên cậu thường xuyên kéo hắn cùng đi chơi, cửa hàng trò chơi chính là nơi họ hay đến nhất.

Thời gian đã trôi qua nhanh đến vậy.

Không còn sách vở nặng nề, không còn áp lực thi đại học, số tiền xu của họ chơi được rất lâu.

Cho đến tận khi họ tiêu hết đồng xu cuối cùng mới lưu luyến rời đi.

Không biết từ lúc nào, số học sinh trong cửa hàng đã nhiều lên, đều là các bạn học sinh nhỏ tuổi cấp 1 cấp 2, học sinh cấp 3 thì không có mấy.

Hai người đi ra khỏi cửa hàng trò chơi.

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc vươn vai duỗi eo, ánh mắt lại rơi xuống vòng eo của cậu.

Hắn thầm nghĩ, cùng trốn học với Quốc Quốc thật là vui.

Hình như ông trời cũng muốn cho hai người bọn họ cơ hội thoải mái một lần, Vệ Mông và Tưởng Nhất Bách đều báo lại tình huống buổi học chiều nay, cả một buổi chiều vậy mà không có một giáo viên nào phát hiện hai người họ trốn học.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc về trường nhận cặp sách Vệ Mông và Tưởng Nhất Bách mang ra hộ.

Trên đường về nhà, Điền Chính Quốc tiếc nuối nói: "Tiếc ghê, vậy mà lão Hứa lại không phát hiện ra chúng mình trốn học."

Kim Thái Hanh: "Ừ, hơi tiếc thật."

Hắn còn muốn nhìn thấy tên mình và Điền Chính Quốc cùng chạy trên màn hình lớn của trường.

Hình như mắt của lão Hứa hôm nay hơi kém.

Sáng hôm sau, Điền Chính Quốc gặp lão Hứa ở cổng trường, ông đang dùng khăn giấy xì mũi.

Điền Chính Quốc tràn ngập tôn trọng hỏi: "Thầy ơi, thầy ốm à?"

Lão Hứa dùng giọng nói khàn đặc đáp lại: "Bị cảm."

Điền Chính Quốc: "Hôm qua thầy nghỉ ốm ạ?"

Lão Hứa: "Sao em biết?"

Điền Chính Quốc: "Em biết xem bói đó."

Cậu đẩy xe đạp đi vào trường.

Kim Thái Hanh không nhanh không chậm đi theo phía sau, khoé môi cũng cong cong.

Tiết thứ ba buổi sáng kết thúc, sau khi tan học, trong lớp có mấy bạn học bị lão Hứa gọi đi, bao gồm cả Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc cảm thấy rất kỳ lạ.

Mấy bạn học bị gọi đi đó phần lớn đều là các cặp đôi đang yêu nhau, nhưng hôm qua không có ai trốn học.

Lão Hứa bắt yêu sớm, sao lại liên quan đến cậu và Kim Thái Hanh?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro