XXXV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc ăn mì tôm không gây ra động tĩnh lớn, nhưng mùi vị lại bay đi khá xa, kéo thẳng thầy giáo trực đêm đi đến.

Điền Chính Quốc không muốn bị bắt, sau khi uống thêm hai ngụm nước mì thì kéo kéo Kim Thái Hanh.

"Đi đâu thế?" Kim Thái Hanh hỏi cậu.

Điền Chính Quốc chỉ về phía ánh sáng đèn pin đằng xa: "Thầy ở bên kia kìa, ông buồn ngủ không?"

"Không buồn ngủ lắm."

Kim Thái Hanh lúc nãy cũng bị đói không ngủ được, ban đầu đang định gửi tin nhắn cho Điền Chính Quốc, nào ngờ cậu đã nhắn tin đến trước.

"Vất vả lắm mới chuồn ra được, sao còn trở về làm gì? Hôm nay lúc đi lên núi hình như tôi thấy bên kia có một căn phòng nhỏ, có thể là nơi ngắm sao, chúng ta đến đấy xem xem."

Điền Chính Quốc đi đến đâu cũng chú ý những chỗ có thể vui chơi.

"Vậy chúng ta đi." Kim Thái Hanh hạ giọng.

Hai người giống như hai tên trộm lén lén lút lút tắt đèn phòng nước nóng.

Thầy giáo cũng không nghĩ học sinh sẽ chuồn đến đây ăn mì tôm, chỉ nghĩ là nhân viên chốn này đang ăn khuya nên không đi đến gần nữa.

Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh chờ thầy giáo đi mất mới kéo cửa chuồn ra.

Lúc nãy là Kim Thái Hanh nắm tay dắt Điền Chính Quốc đi, lần này đổi ngược lại là Điền Chính Quốc túm cổ tay hắn.

Những nơi nguy hiểm trên núi đều đã bị rào kín lại, cho dù học sinh có ra khỏi lều vải cũng không gặp phải vấn đề quá lớn.

Điền Chính Quốc dẫn Kim Thái Hanh đến một nơi cách khá xa lều vải của bọn họ, trên đường đi đều có đèn đường.

Để thuận tiện cho giáo viên và học sinh sử dụng, đèn ở đây đều là đèn sợi đốt, không ảnh hưởng đến mắt của các học sinh.

Một lát sau, Kim Thái Hanh đã thấy căn phòng mà Điền Chính Quốc nói đến.

Thực ra căn phòng này cũng không nhỏ, khi đến gần thì thấy đây là một căn phòng có hình cây nấm, rất phù hợp với yêu thích của các em bé.

Điền Chính Quốc tìm đến cửa gỗ, cửa không khóa.

Cậu kéo cánh cửa ra: "Đến rồi, ông vào trước đi."

Cậu quay người nhìn phía sau một vòng, không phát hiện ra người nào ở bên ngoài mới theo sau Kim Thái Hanh đi vào.

Đúng như Điền Chính Quốc nói, ở giữa căn phòng cây nấm là một mái nhà làm bằng pha lê, có thể ngắm được những ngôi sao trên bầu trời.

Trên mặt đất có rất nhiều đệm mút, ngăn chặn cái lạnh trên mặt đất truyền lên.

Điền Chính Quốc đóng chặt cửa, tháo giày, ngồi lên đệm, hỏi Kim Thái Hanh: "Thế nào?"

Kim Thái Hanh ngửa đầu nhìn trời sao: "Vị trí này rất tốt, có thể nhìn thấy bầu trời đêm."

Nói xong, hắn nằm xuống, cũng không quan tâm cái đệm đó có sạch hay không, tính cách mê sạch sẽ dường như được chữa khỏi trong giây lát.

Điền Chính Quốc bò đến bên cạnh hắn nằm xuống, gối đầu lên hai cánh tay: "Chỗ này cũng không lạnh, rất ấm áp."

Vừa rồi họ còn mới ăn xong một bát mì nóng hổi, toàn thân đều nóng hầm hập.

Lúc nãy nằm trong lều thì không thấy buồn ngủ, bây giờ có Kim Thái Hanh bên cạnh, mùi hương quen thuộc khiến Điền Chính Quốc cảm thấy an toàn, cả người mệt mỏi rã rời, ngáp to một cái.

Điền Chính Quốc cố gắng chống đỡ mí mắt sắp sụp xuống: "Nhìn mấy ngôi sao này buồn ngủ quá đi."

Kim Thái Hanh nghe tiếng ngáp là biết Điền Chính Quốc 100% sắp ngủ mất: "Muốn ngủ à?"

Điền Chính Quốc vốn ngủ sớm, hôm nay ngoài ý muốn thức đến tận giờ, hoàn cảnh thay đổi, người bên cạnh thay đổi khiến cậu thức đến gần sáng.

Bây giờ người bên cạnh trở lại là cậu bạn từ nhỏ quen thuộc, cơn buồn ngủ kéo đến không thôi.

"Ừm, buồn ngủ."

"Muốn về lều ngủ không?"

"Không về đâu, nơi này rất yên tĩnh, cũng không có người khác." Điền Chính Quốc lạ giường, mà bạn học cùng lều tuy quen biết nhưng không quen thuộc, cậu ngủ không nổi.

Kim Thái Hanh nghe lời cậu, cảm thấy nơi này cũng không tệ lắm, mặc dù tiếng gió bên ngoài thổi vù vù, nhưng trong phòng rất ấm áp.

Hắn mở đèn pin điện thoại ra, đứng dậy tìm kiếm: "Để tôi tìm xem có tấm thảm nào không, tạm chịu qua đêm vậy."

Điền Chính Quốc dù buồn ngủ, nhưng không thể ngủ ngay, dù sao đây cũng là một nơi xa lạ.

Căn phòng cây nấm này dường như đã được dọn dẹp qua, có thể ngửi thấy mùi thuốc tẩy nhàn nhạt.

Kim Thái Hanh tìm thấy một cái chăn sau đống bóng trong phòng, không khác mấy cái chăn chỗ lều của bọn họ là mấy: "Chỗ này có một cái chăn, có muốn dùng không? Chắc là có người dùng qua rồi."

"Không sao, không đắp lên đầu là được, ngủ mấy tiếng thôi mà."

Điền Chính Quốc không phải người có yêu cầu cao, dù sao điều kiện bên ngoài luôn có hạn.

"Cũng được, chỗ này phong cảnh tốt, giống như ngủ ngoài trời vậy." Kim Thái Hanh quay lại chỗ cũ, nằm xuống, cùng Điền Chính Quốc đắp một cái chăn.

Thừa dịp Điền Chính Quốc chưa ngủ, hắn rốt cuộc cũng hỏi câu hỏi mình đã nghẹn trong lòng cả ngày nay ra: "Quốc Quốc, ông học ghita lúc nào thế?"

Điền Chính Quốc cọ đầu vào vai hắn, chuẩn bị tìm tư thế ngủ thoải mái: "Hả?"

"Học ghita lúc nào?" Kim Thái Hanh kiên nhẫn lặp lại một lần.

Điền Chính Quốc nghĩ một lát, giấu mục đích học của mình đi, mục đích là gì không quan trọng, chỉ kể quá trình cho Kim Thái Hanh nghe.

"Chắc là năm lớp tám, có một hôm đi ngang qua cửa quán bar, thấy một ca sĩ ngồi trước cửa gảy đàn ghita.

Tôi cảm thấy thật đẹp trai nên đi theo học mấy ngày, về sau anh ta nói mình muốn làm một ca sĩ lang thang, sau đó không còn gặp lại nữa."

"Ông còn biết ca khúc nào?" Kim Thái Hanh cười khẽ, đây đúng là chuyện Điền Chính Quốc sẽ làm ra, nếu có hứng thú cậu sẽ học cho bằng được.

"Không còn, chỉ biết một ca khúc Ngôi sao nhỏ này thôi, hôm nay ông cũng nghe rồi đấy."

Điền Chính Quốc lại ngáp một cái, "Hanh Bảo, ông buồn ngủ không?"

Kim Thái Hanh: "Vẫn ổn."

Điền Chính Quốc: "Nhưng tôi buồn ngủ."

Kim Thái Hanh: "Vậy ngủ đi."

Điền Chính Quốc: "Ừ, mai nói tiếp nhé."

Hai người bọn họ không thiếu gì những đêm có thể cùng nhau trò chuyện như thế này, Kim Thái Hanh không cảm thấy tiếc nuối, hắn nghĩ mình có thể cùng người bạn tốt nhất này nằm dưới trời sao đã là một ký ức khó quên trong đời.

Bên ngoài tiếng gió thổi vù vù, bên trong Kim Thái Hanh vai dán vai Điền Chính Quốc cùng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, thầy cô đánh thức tất cả học sinh, thông báo mọi người chuẩn bị ăn sáng xong bắt đầu kiểm kê sĩ số để xuống núi.

Lớp sáu, bảy, chín, mười đều đông đủ, lớp tám...

Cô Đường ngày thường luôn bình tĩnh bây giờ bỗng cuống cuồng lên, hỏi các bạn học trong lớp: "Mấy em có thấy Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đâu không?"

Tất cả mọi người đều lắc đầu, nói không có, đến Vệ Mông và Tưởng Nhất Bách chơi thân với Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh nhất cũng không thấy bóng dáng hai người họ từ sáng đến giờ.

Cô Đường lại hỏi Lưu Sâm ngủ cùng lều với Điền Chính Quốc: "Sáng nay em có thấy Điền Chính Quốc không?"

Lưu Sâm lắc đầu: "Không thấy ạ, hình như tối hôm qua cậu ấy đi ra ngoài, em cho là cậu ấy đi vệ sinh, sau đó thì ngủ mất, không biết cậu ấy có về hay không."

Cô Đường đỡ trán, chỉ mấy bạn học nam Alpha và Beta: "Các em chia ra tìm xem.

Tưởng Nhất Bách và Vệ Mông gọi điện thoại cho các bạn đi, đi đâu thế không biết."

Vừa nói xong, xa xa đã có hai bóng người chậm rãi đi tới, đúng là Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc họ đang muốn tìm.

Cô Đường Lâm còn đang muốn chất vấn hai người bọn họ, Kim Thái Hanh đã cướp lời xin lỗi trước: "Cô, em xin lỗi! Tối hôm qua chúng em không ngủ được, ngồi ở bên ngoài một lát, không cẩn thận ngủ quên mất.

Vừa tỉnh chúng em đã chạy về đây ngay."

Điền Chính Quốc im lặng không nói lời nào, sợ mình vừa uể oải mở mồm ra thì sẽ phá hỏng bầu không khí Kim Thái Hanh vất vả lắm mới xây dựng được.

Đường Lâm đành nói: "Trở về là ổn rồi, mau mang theo điểm tâm rồi xuống núi đi."

Tất cả bạn học đều được ngồi cáp treo xuống núi, không làm mất thời gian nữa.

Trở lại chiếc xe hôm trước, Tưởng Nhất Bách mới có cơ hội hỏi Kim Thái Hanh: "Lão Kim, trung thực khai báo đi, hôm qua hai ông đi đâu? Ông lừa được cô Đường chứ không lừa được tôi đâu."

Kim Thái Hanh ăn ngay nói thật: "Ra ngoài ăn mì."

Tối hôm qua hai người họ không ở cùng một lều, Tưởng Nhất Bách không biết Kim Thái Hanh ra ngoài, đến tận sáng mới biết chuyện.

Tưởng Nhất Bách hối hận không theo ra ngoài, còn muốn đánh cho hắn một trận: "Hóa ra mùi mì tôm tối qua là của hai người?"

Kim Thái Hanh vô tội nhún vai: "Nếu như không có ai khác, thì chắc là chúng tôi rồi."

Tưởng Nhất Bách: "Không đúng, ông mua mì tôm lúc nào, cửa tiệm kia chưa đến mười giờ đã đóng cửa mà?"

Kim Thái Hanh: "Mua sớm rồi."

Tưởng Nhất Bách: "Hai người ăn một phần?"

Kim Thái Hanh: "Mỗi người một phần."

Tưởng Nhất Bách: "Ông không nghĩ tới mua cho tôi một phần sao?"

Kim Thái Hanh dứt khoát trả lời: "Không có."

Bên này Tưởng Nhất Bách còn đang tổn thương thì bạn học Vệ Mông bên kia cũng tổn thương không kém.Vệ Mông tủi thân nói: "Quốc nhi, sao mày lại trốn tao đi xem sao một mình vậy?"

Điền Chính Quốc bắt đầu đeo bịt mắt: "Tao không ngắm sao thì ngắm mày chắc?"

Vệ Mông: "Không phải, mày có thể nói với tao chỗ đó, tao có thể hẹn người khác đi."

Điền Chính Quốc thẳng thừng nói: "Dựa vào đâu tao phải nói cho mày chứ, theo đuổi Omega phải tự có bản lĩnh."

Vệ Mông: "Chúng ta không phải anh em tốt sao?"

Điền Chính Quốc: "Anh em tốt không cần phải giúp mày hẹn hò.

Chuyện của mày thì tự mày quyết định.

Rồi, tao muốn ngủ, hôm qua gió lớn quá, tao ngủ không ngon."

Vệ Mông nhìn chằm chằm bọng mắt của cậu ba giây, Điền Chính Quốc ngủ không ngon sẽ nổi quầng thâm rõ rệt, hôm nay không có chứng tỏ hôm qua ngủ rất ngon.

Vệ Mông lên án: "Mày lừa tao."

Điền Chính Quốc chỉ nút bịt tai: "Tao không nghe thấy mày nói gì hết."

Vệ Mông: "..."

Cảm giác vui sướng của du lịch mùa thu còn chưa đi qua, thành tích giữa kỳ đã đến, có người vui sướng, có người buồn đau.

Tuân theo quy định của bộ giáo dục, trường chỉ công bố danh sách một trăm người đứng đầu.

Kim Thái Hanh vững vàng ở vị trí thứ nhất, điểm số dẫn xa những người phía trước, người thứ hai hít bụi không theo kịp.

Thành tích mỗi môn của Điền Chính Quốc cũng không kém, dựa theo trung bình các môn thì thành tích của cậu luôn cao hơn, chính cậu cũng cảm thấy khó tin.

Chớp mắt một cái mùa đông giá rét đã đến, trận chung kết bóng rổ cũng đến theo, chân của Kim Thái Hanh cũng đã khỏi hẳn.

Dưới tình huống không có Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc dẫn theo lớp tám một đường tiến thẳng vào trận chung kết, trận cuối cùng là trận đấu với lớp 10-9!

Hôm nay tới trận bóng rổ xem thi đấu không chỉ có bạn học lớp 10-8 và 10-9, các bạn học lớp 10 khác rảnh rỗi đều đến xem, cả sân bóng không còn một chỗ trống.

Lúc Kim Thái Hanh mặc đồng phục bóng rổ xuất hiện trên sân, từng đợt từng đợt tiếng thét chói tai vang vọng khắp sân bóng, Âu Nhược Nghi lớp 9 cũng không nhịn được muốn đứng lên đưa nước.

Chuyện cô thích Kim Thái Hanh là chuyện cả trường đã biết.

Nhưng mà ánh mắt Kim Thái Hanh lại chẳng hề nhìn lên khán đài một lần nào, bởi vì người luôn ngồi trên khán đài cổ vũ cho hắn hôm nay cũng sẽ ra sân cùng.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đứng cùng nhau trên sân bóng rổ, cùng làm nóng người, cảm giác quen thuộc trong ký ức dường như đang quay trở lại.

Kim Thái Hanh nhận bóng Tưởng Nhất Bách chuyền tới, nói với Điền Chính Quốc: "Làm nóng người không?"

Điền Chính Quốc cong eo, duỗi chân xong, đứng thẳng lên đáp: "Ừ, đi nào."

Kim Thái Hanh lâu ngày không động đến bóng muốn thử lại cảm giác, dẫn bóng chạy lên mấy bước, ném bóng về phía rổ, quả bóng dễ dàng chui vào trong rổ.

Lúc bóng trở lại trong tay Kim Thái Hanh, hắn tiện tay ném ra sau lưng cho Điền Chính Quốc, đến nhìn cũng không thèm nhìn, bóng đã vững vàng rơi vào tay cậu.

Điền Chính Quốc làm động tác y hệt hắn lúc nãy, dẫn bóng ném vào rổ, quả bóng cũng dễ dàng chui vào.

Tư thế của hai người giống y hệt nhau, trôi chảy thuận lợi, thoải mái tự nhiên.

Tưởng Nhất Bách và Vệ Mông cũng gia nhập cùng hai người họ.

Những động tác đơn giản này thế mà lại khiến các bạn học lớp mười trên khán đài ngây ngất!

Tưởng Nhất Bách nói với Kim Thái Hanh: "Muốn ngầu thì phải học theo ông với Điền Chính Quốc."

Kim Thái Hanh cười cười: "Động tác bình thường mà." Là động tác bình thường của hắn và Điền Chính Quốc.

Hắn không quan tâm lắm đến động tác mình thể hiện, nhưng Điền Chính Quốc thích thế nên hắn thường tùy theo cậu, cậu làm hắn cũng làm, chỉ vui đùa mà thôi, không ngờ lại có hiệu quả đến vậy.

Đương nhiên vì hắn là học sinh giỏi nhất khối, lại đẹp trai, làm động tác gì mà các bạn học chẳng mê muội cơ chứ.

Nhưng quá khứ hắn không thích, hôm nay được cùng Điền Chính Quốc lên sân, cậu muốn làm gì hắn cũng chiều.

Trọng tài hôm nay là giáo viên thể dục lớp 10-10, thầy Giả ở trên khán đài thấy trên sân có đến tám thành viên đội bóng rổ của mình, tâm tình vừa phức tạp vừa vui mừng, người tài đúng là xuất hiện khắp nơi.

Trận đấu chính thức bắt đầu.

Trận này, Điền Chính Quốc ở vị trí hậu vệ.

Sau khi Kim Thái Hanh ra sân, chắc chắn lớp 10-9 sẽ chằm chằm kìm kẹp hắn, có thể chia sẻ áp lực với Điền Chính Quốc và Tưởng Nhất Bách.

Thấy Điền Chính Quốc ra hiệu, Kim Thái Hanh và Vệ Mông lùi về sau, Điền Chính Quốc chuyền bóng cho Tưởng Nhất Bách.

Tưởng Nhất Bách dẫn bóng về phía rổ của lớp 9, Kim Thái Hanh bị kèm chết, cậu ta chuyền bóng cho Vệ Mông.

Thế nhưng Vệ Mông không thể xoay người ném rổ, đành chuyền cho Điền Chính Quốc ở rìa ngoài.

Điền Chính Quốc không hề cho lớp 9 một cơ hội nào, lập tức ném bóng vào rổ.

Vào rồi!

Lớp 8 lại đánh bóng vào trước.

Người ném vào vẫn như cũ chính là Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh bước hai bước, ăn ý đập tay với Điền Chính Quốc, sau đó trở về chỗ của mình.

Động tác này họ đã làm hàng trăm ngàn lần, chỉ cần nhấc tay là biết đối phương muốn làm gì.

Lớp 9 vừa lấy được bóng thì bị Kim Thái Hanh cướp mất, các bạn học lớp 9 đang định tấn công vội trở về phòng thủ, nhưng Kim Thái Hanh đã kịp thời dẫn bóng ném thẳng vào rổ!

Điền Chính Quốc đi đến bên cạnh hắn, hai nắm tay đụng vào nhau.

Hôm nay Kim Thái Hanh vui vẻ, Điền Chính Quốc cũng vui vẻ y như vậy, mấy trận trước cậu ra sân hộ Kim Thái Hanh, trừ trận đầu ra thì những trận khác luôn duy trì tiết tấu chậm rãi, hôm nay thì khác, trận đấu diễn ra rất nhanh.

Mà đây chỉ mới chỉ là bắt đầu.

Sau đó, thời gian còn lại chính là thời gian biểu diễn của Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh.

Cho dù Kim Thái Hanh ở đâu, Điền Chính Quốc cũng có thể chuyền bóng cho hắn!

Kim Thái Hanh bị phá bóng, Điền Chính Quốc sẽ kịp thời xuất hiện phía sau.

Kim Thái Hanh tiện tay ném bóng, bóng sẽ rơi thẳng vào lòng Điền Chính Quốc.

Hai người họ bị cản, Kim Thái Hanh chuyền cho Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc bị cản thì chuyền lại cho Kim Thái Hanh, cứ thế tiến lên đánh vỡ chiến thuật của lớp 9!

Lớp 9 vào đến chung kết đương nhiên trình độ không tồi, họ có mấy Alpha cường tráng khỏe mạnh, rất khó phá vỡ hàng phòng thủ kiên cố bên họ.

Nhưng hôm nay hàng phòng thủ lớp 9 liên tục bị xuyên thủng, không phải vì họ kém mà vì đối thủ quá mạnh.

So với Kim Thái Hanh và Tưởng Nhất Bách thì Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc quá mạnh, ngang ngửa với độ khó 5 sao, họ không thể cản phá được!

Điểm số cuối cùng trước khi hết hiệp là của Kim Thái Hanh, hôm nay 70% điểm số đều do Kim Thái Hanh đạt được.

Hắn đập tay với Điền Chính Quốc, tiếng còi vang lên, hai người vai kề vai cùng rời khỏi sân.

Điền Chính Quốc đặt mông lên ghế dài, dựa vào thành ghế không động đậy.

Kim Thái Hanh cầm chai nước bên cạnh, vặn ra đưa cho cậu.

Kim Thái Hanh: "Nước."

Điền Chính Quốc ngửa đầu uống luôn.

Kim Thái Hanh lại lấy một chiếc khăn mặt từ trong balo ra đưa cho cậu: "Lau mồ hôi."

"Ồ." Điền Chính Quốc lau nước, lại lau mồ hôi, ném khăn vào túi của mình.

Làm xong hết tất cả, Kim Thái Hanh mới vặn nắp chai nước cho mình.

Âu Nhược Nghi ở bên ghế đợi đưa nước, nhưng đứng nửa ngày, phát hiện mình không có cơ hội.

Toàn bộ quá trình Kim Thái Hanh bận rộn chăm sóc cho Điền Chính Quốc, sau đó cúi đầu nói chuyện với cậu, Âu Nhược Nghi nghe không hiểu được câu nào.

Điền Chính Quốc ngồi một lát nghiêng đầu nói với Kim Thái Hanh: "Vừa rồi có đường chuyền tôi làm không tốt."

Kim Thái Hanh: "Cái nào?"

Điền Chính Quốc: "Ngay vừa nãy, số 21 lớp 9 cản tôi, tôi ném sang cho Vệ Mông, vốn là định chuyền cho ông."

Kim Thái Hanh: "Lúc ấy tôi bị hai người chặn, ông chuyền cho tôi cũng chưa chắc đã vào, chuyền cho Vệ Mông là hợp lý nhất.

Chẳng qua lúc ấy Tưởng Nhất Bách cách ông khá gần, nhưng có lẽ do điểm mù thị giác nên không thấy được."

Điền Chính Quốc: "Đúng, tôi chuyền xong mới phát hiện ra cậu ta.

Lúc tám phút còn có một quả ba điểm ném không trúng."

Kim Thái Hanh: "Vị trí ông đứng không tốt, cũng không phải thời cơ ném tốt, ném muộn một chút sẽ vào được, hơi vội vàng."

Điền Chính Quốc giơ tay lên làm động tác thử, cậu tràn đầy tự tin: "Ừ, quả ba điểm tiếp theo tôi sẽ ném vào."

Ánh mắt Kim Thái Hanh rơi trên khuôn mặt tràn đầy tự tin của cậu, khóe miệng cũng vô thức cong lên.

Hai người nói chuyện, Âu Nhược Nghi không chen vào được, đến cả đồng đội như Tưởng Nhất Bách với Vệ Mông còn chen không nổi.

Bởi vì mỗi khi nói chuyện với Điền Chính Quốc, mỗi câu Kim Thái Hanh nói, Điền Chính Quốc đều có thể tiếp lời, trong mắt hai người họ không hề có ai khác!

Nhưng mà Tưởng Nhất Bách và Vệ Mông đã quen rồi, người chưa quen thì chỉ có thể là người xa lạ mà thôi.

Trận đấu tiếp tục.

Lớp 8 vẫn dùng uy thế nghiền ép đối phương, đánh cho lớp 9 không có cơ hội ngóc đầu.

Lớp 9 tổn thương, đến ngay cả hoa khôi lớp còn quay đầu làm phản, sao còn chút tinh thần nào chứ?

Mỗi lần nghỉ ngơi giữa hiệp xong, độ ăn ý của Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc lại tăng thêm mấy lần, khoảng cách mấy năm cách xa dường như lại bị thu hẹp thêm.

Hiệp 2, hiệp 3, hiệp 4 hai người càng phối hợp càng nhuần nhuyễn, càng phối hợp càng ăn ý.

Hai mươi giây cuối cùng hiệp 4, Vệ Mông cướp bóng bật bảng, không chút do dự chuyền cho Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh bị hai người ngăn cản, gọi Điền Chính Quốc ở phía sau.

"Quốc Quốc!"

Điền Chính Quốc giơ tay vẫy, không quay đầu chạy về phía sân nhà, Kim Thái Hanh đúng thời cơ ném bóng cho cậu!

Điền Chính Quốc vẫn đang chạy, quả bóng lại giống như có mắt theo sát chân, cậu ngẩng đầu nhìn điểm rơi, nhẹ nhàng nhảy lên đón lấy.

Cậu đứng trên khu vực ba điểm, nhún người, nhảy lên, ném rổ.

Sau đó, cậu không thèm nhìn bóng rơi vào rổ, quay người giơ nắm tay lên!

Vào rổ!

Lại là một quả bóng ba điểm, mà lần này càng tuyệt hơn, nó lại là quả bóng Điền Chính Quốc ném vào!

Kim Thái Hanh còn phấn khích hơn cả Điền Chính Quốc, bỏ xuống tất cả dáng vẻ của cậu học sinh giỏi nhất khối, chạy như bay tới khu vực ba điểm Điền Chính Quốc đang đứng.

Điền Chính Quốc nhận ra, giang tay ôm lấy Kim Thái Hanh!

Cậu vui vẻ ôm cổ của hắn nói: "Hanh Bảo, chúng ta thắng rồi!"

Hai tay Kim Thái Hanh ôm eo cậu, nhấc cậu lên, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người cậu, gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta thắng rồi."

Mà quả cầu này, là do hắn chuyền đến cho Điền Chính Quốc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro