V

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc buộc phải giặt quần lót lại lần nữa.

Cậu đứng trước bồn rửa tay, lỗ nhỏ giữa hai chân vẫn còn phảng phất cảm giác bị cặc bự đâm vào. Chân Điền Chính Quốc nhũn ra, khom lưng giặt quần lót sạch sẽ, sau eo cũng ẩn ẩn cơn đau.

Cậu thật sự bị ép khô mà.

Trở về nằm trên giường, Điền Chính Quốc nghĩ, cậu không thể cứ ngồi chờ chết như này, không đau không ngứa mà nhắc nhở Kim Thái Hanh, ngay cả triệu chứng còn giải quyết không được, nói gì đến việc trị tận gốc. Không bằng cậu dứt khoát đi đến nhà Kim Thái Hanh, tìm ra chứng cứ.

Kim Thái Hanh sống ở căn hộ bên ngoài cổng phía Tây của trường, Điền Chính Quốc nghe hắn nhắc tới một lần.

Điền Chính Quốc không ngờ rằng, có người sẽ đưa cho cậu một chiếc gối ngay khi cậu vừa chìm vào giấc ngủ. Cậu còn còn sầu não nên lấy cớ gì để đi đến nhà Kim Thái Hanh, thì bài luận văn của một chị tiền bối đã được xuất bản thành công, ở phòng thí nghiệm nói muốn mọi người ăn cơm, mọi người mồm năm miệng mười thảo luận nên đi ăn cái gì.

"Hiện tại những quán ăn ngon đều phải đặt trước 2 đến 3 ngày, không bằng chúng ta tự mua nguyên liệu, rồi tự làm đi, như vậy còn vừa tiện vừa rẻ hơn bên ngoài." Điền Chính Quốc tận dụng thời cơ liền đề nghị.

"Không có chỗ. Nấu ở đâu bây giờ? Nấu ở phòng thí nghiệm, chỉ sợ là hôm sau sẽ bị trường học cảnh cáo." Đàn chị cười nói.

"Chúng ta có thể đến nhà Kim Thái Hanh." Điền Chính Quốc căng da đầu, "Nhà của Kim Thái Hanh không phải ở Tây Môn bên ngoài trường à?"

Điền Chính Quốc nói xong, không khí đông cứng vài giây, những tia xấu hổ nhàn nhạt lan tràn.

Đàn chị khẽ nhíu mày, không biết vì sao Điền Chính Quốc luôn luôn ôn hòa đáng yêu lại nói ra yêu cầu khó đáp ứng như vậy. Kim Thái Hanh ở phòng thí nghiệm rất ít khi cùng người khác giao lưu, lần này mời khách, cô còn không hi vọng xa vời rằng Kim Thái Hanh sẽ đi.

Nhưng hiện tại Điền Chính Quốc đưa chuyện này ra, Kim Thái Hanh đang ở bên cô, nếu cô không hỏi một chút, thì là không cho hắn mặt mũi rồi.

"... Đàn em, nhà em có tiện không?" Đàn chị nhìn Kim Thái Hanh cười nói.

Mọi người thở cũng không dám thở, yên lặng nhìn về phía Kim Thái Hanh.

"Tiện chứ. Bất cứ khi nào cũng có thể đến. Chúc mừng tiền bối."

Đàn chị kinh ngạc đến cằm cũng rơi xuống, "Tốt quá, cảm ơn đàn em!"

Kim Thái Hanh lễ phép lắc đầu.

Bọn họ quyết định là tổ chức vào buổi tối thứ bảy. Buổi sáng thứ bả, Kim Thái Hanh cùng bạn học trong nhóm đã lên sẵn một danh sách, đầy đủ mọi thứ từ nguyên liệu nấu ăn đến đồ uống. Hắn nói tất cả đã mua xong và đặt ở trong nhà, còn hỏi có thiếu cái gì không.

Đàn chị liên tục khen Kim Thái Hanh cẩn thận.

Điền Chính Quốc đi theo mọi người đang bày tỏ hảo cảm, nghĩ, Kim Thái Hanh cẩn thận chỗ nào cơ, mặt người mà dạ thú.

Cậu ở trong ký túc xá xoa xoa tay, chuẩn bị vạch trần gương mặt thật Kim Thái Hanh vào buổi tối!

Điền Chính Quốc và hai đàn anh hẹn nhau, cùng nhau xuất phát từ kí túc xá đến chung cư nhà Kim Thái Hanh.

Vừa đến cửa nhà Kim Thái Hanh, điều hòa không khí trong phòng được phát ra. Nhà hắn rất gọn gàng ngăn nắp, chỉ có ba màu đen trắng xám. Điền Chính Quốc liếc đến lối đi nhỏ cuối phòng ngủ, rùng mình một cái.

Mọi người đến đông đủ, ngồi vây quanh bàn ăn, nói chuyện phiếm ăn cơm, hầu hết các chủ đề trò chuyện đều liên quan đến trường học và giáo viên.

Một đàn anh rót đồ uống, nhớ tới chuyện gì đó, vỗ tay một cái nói: "Các cậu biết gì không? Cái tên tra nam lúc trước theo đuổi Tiểu Điền lại chia tay!"

"Hả? Không phải hắn vừa mới yêu đương một tháng à? Sao lại chia tay?"

Nhắc tới tra nam, Điền Chính Quốc nuốt con tôm trong miệng cũng không nổi nữa. Tra nam mà đàn anh nói, cũng là nghiên cứu sinh giống bọn họ, tên Tả Hành, là thể loại tra nam lăng nhăng nam nữ đều ăn.

Điền Chính Quốc từ nhỏ đến lớn, không phải chưa từng có nam nhân nào theo đuổi. Nhưng Tả Hành là người kỳ lạ nhất. Lúc ấy khai giảng không bao lâu, Tả Hành liền tỏ tình với cậu, nói mình nhất kiến chung tình, còn nói Điền Chính Quốc là nguyên nhân mà y và bạn gái cũ chia tay.

Điền Chính Quốc từ chối y, Tả Hành đuổi theo cậu mấy ngày, còn đến phòng thí nghiệm, đến ký túc xá đưa hoa tặng lễ vật đều bị Điền Chính Quốc đuổi về. Sau đó Tả Hành đại khái biết cậu khó theo đuổi, ngược lại theo đổi đàn em năm 3, rất nhanh đã thành công.

Thật vất vả mới ngừng nghỉ một trận, Tả Hành lại chia tay, xuất hiện ở trước mặt cậu, diễn lại trò cũ. Lần nữa theo đuổi Điền Chính Quốc một tuần, không đuổi tới, ngại phiền toái, thay đổi bạn gái.

Nghe được cái tên Tả Hành này, đầu Điền Chính Quốc bắt đầu đau.

"Haha, có khi lần này y lại tới tìm Tiểu Điền." Có người ồn ào nói.

"Tiểu Điền, nếu không cậu liền làm bộ từ chối y, nam nhân chính là tiện, càng đuổi không đến càng muốn truy." Đàn chị cười to nói.

Trên bàn nam nhân sôi nổi hô to mình vô tội trúng đạn.

Điền Chính Quốc cười khổ xua tay xin tha, "Buông tha em đi!"

Lẩu ăn hơn một nửa, Điền Chính Quốc đứng dậy làm vẻ muốn đi WC.

Trước khi rời đi, cậu cố ý nhìn phản ứng của Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh ngồi hơi cúi đầu, nhìn không ra tâm tư, bởi vì uống vài chén rượu, lỗ tai hơi hồng.

Cậu đi vào lối đi nhỏ, trái tim ở lồng ngực đập mạnh, cảm giác sắp khám phá bí mật người khác bắt đầu lan tràn.

Kim Thái Hanh sống một mình. Điền Chính Quốc bước nhanh chóng, đi vào toilet đối diện phòng ngủ, cậu nhẹ nhàng nắm lấy then cửa tay rồi ấn xuống, lắc mình đi vào.

Cậu đã từng nhìn thấy phòng ngủ của hắn lúc ban đêm, không hề khác nhau. Nhìn tủ quần áo quen mắt, đèn trần, khăn trải giường, hô hấp Điền Chính Quốc nặng đi.

Cậu nhớ rõ, Kim Thái Hanh luôn có thói quen đem cái con búp bê kia lên đầu giường mà chịch. Mà hiện tại, trên giường trống không vật gì. Phòng ngủ không có nhiều đồ vật lắm, Điền Chính Quốc khẩn trương nhìn quanh một vòng, sau đó đi đến kéo tủ quần áo ra.

Từ toilet ra tới, Điền Chính Quốc gặp Kim Thái Hanh.

Cậu bắt gặp ánh mắt Kim Thái Hanh, cứ như bị điện giật, cậu chen người qua, rời đi.

Kim Thái Hanh sắc mặt không tốt lắm, trực tiếp gọi cậu: "Điền Chính Quốc."

Điền Chính Quốc làm bộ không nghe thấy.

Kim Thái Hanh đột nhiên duỗi tay túm chặt cậu.

Vào ban đêm, Điền Chính Quốc bị hắn sờ tới sờ lui rất nhiều lần. Nhưng khi cánh tay ấm áp nằm trong lòng tay hắn, Kim Thái Hanh thấy cái cảm giác này so với việc làm một cái búp bê tình dục hoàn toàn bất đồng. Lông tơ trên người Điền Chính Quốc đều dựng lên, theo bản năng kịch liệt giãy giụa, muốn thoát khỏi hắn.

"Cậu buông tôi ra."

"Điền Chính Quốc." Kim Thái Hanh lại thấp giọng gọi cậu. "Cậu..."

Hắn còn chưa nói xong câu, thấy trong ánh mắt Điền Chính Quốc, có cảm xúc sợ hãi.

Kim Thái Hanh trầm mặc, buông tay ra.

Điền Chính Quốc vội vàng đến bàn ăn, nói bản thân có việc, sau đó chạy biến khỏi nhà Kim Thái Hanh. Cậu đứng ở thang máy lúc lâu mới tới lầu 1, mới phát hiện trên người mình đã đầy mồ hôi lạnh, cái nơi mà Kim Thái Hanh chạm vào vẫn còn chút nhiệt độ.

Trong đầu cậu không ngừng tái hiện cảnh cậu mở tủ quần áo lúc nãy.

Cậu thấy bản thân ở trong tủ quần áo.

Cái con búp bê tình dục kia, cũng không phải là loại bán cửa hàng tình thú, không phải cái loại giá rẻ bình thường, mà nó giống cậu tám chín phần. Ngay cả cái mí mắt, cũng không có khác biệt so với cậu. Nếu không phải chất silicon thoạt nhìn giả, Điền Chính Quốc sẽ có ảo giác mình đang soi gương.

Nó an tĩnh ngồi trong tủ quần áo, lông mi buông xuống, đôi mắt màu đen dại ra nhìn nhìn thẳng phía trước, tóc mái rũ ở trên trán. Nó mặc quần áo của Kim Thái Hanh, áo thun màu đen che tới bắp đùi, khiến hai cái đùi trắng càng thêm dọa người.

Điền Chính Quốc bị dọa choáng váng, tay run rẩy đóng lại ngăn tủ, hoàn toàn không còn dũng khí đi tìm Kim Thái Hanh đối chất, trước mặt cứ như là bom nổ, khiến cậu đến không thở nổi.

Cho nên, Kim Thái Hanh mỗi đêm, đều là đối với mặt cậu mà ...?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro