VIII-1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc do dự không bao lâu, nhanh nhẹn sửa soạn vài món đồ vật, xuống lầu tìm Kim Thái Hanh.

Chín tháng nữa thôi là cậu tròn mười tám tròn tuổi, thành niên sau đó đi học đại học, chắp cánh bay xa thì sẽ không còn dây dưa cùng Điền Liệt.

Trong kế hoạch cuộc đời, Điền Chính Quốc hi vọng sau mười tám tuổi, ngoại trừ thời điểm đưa tiền phụng dưỡng, cậu không phải giáp mặt Điền Liệt thêm phút giây nào nữa.

Mang theo cặp sách và túi nhỏ, cậu ngồi vào trong xe Kim Thái Hanh, ngáp dài.

"Vừa nãy cậu ngủ rồi?" Kim Thái Hanh hỏi.

Điền Chính Quốc mặc áo khoác liền mũ, bên trong là T shirt cũ với phần cổ áo rất rộng, Kim Thái Hanh đã thấy, cậu lười che giấu thêm.

"Có hơi buồn ngủ." Điền Chính Quốc lắc lắc đầu.

"Người nhà không có trong ấy?" Kim Thái Hanh kéo cổ áo Điền Chính Quốc cao lên, ngón tay cọ vào da Điền Chính Quốc, ấm áp mềm mại, hơi lành lạnh.

T shirt trên người Điền Chính Quốc chính là cái trong bức hình, có lẽ là quần áo ở nhà của Điền Chính Quốc, nghĩ đến cảnh tượng trong hình ngày ấy, Điền Chính Quốc mặc nó, chịu phải sỉ nhục, và đôi mắt cậu nhắm nghiền mệt mỏi, dáng ngủ bất an, Kim Thái Hanh lại cảm thấy khá đắng chát.

"Hôm đó cha tôi cầm tiền đi, đến bây giờ vẫn chưa trở lại." Điền Chính Quốc nói, "Mẹ tôi không còn."

Kim Thái Hanh nghe vậy liếc mắt nhìn cậu, khó khăn hỏi Điền Chính Quốc: "Cha cậu cầm tiền?"

Điền Chính Quốc quay đầu nhìn hắn, đáp: "Phải."

Cậu nói rất tùy ý, nhưng tư thế thì cực căng thẳng, đây là lần đầu tiên cậu cùng người ngoài nói chuyện trong nhà, lời ra khỏi miệng, lại lo sợ không lấy được câu trả lời tốt đẹp.

"Ông ấy thường vay nóng." Điền Chính Quốc nói tiếp, "Uống rượu vào sẽ đánh đập tôi."

Đường về đêm khuya không bao nhiêu xe, Kim Thái Hanh vẫn lái rất chậm, lặng im trong phút chốc, hắn mới hỏi Điền Chính Quốc: "Vậy tại sao không báo cảnh sát?"

Điền Chính Quốc ngẩn người, nhẹ giọng trả lời: "Báo rồi."

Năm lớp năm tiểu học, tay trái Điền Chính Quốc bị Điền Liệt bẻ gãy, Điền Chính Quốc lén báo cảnh sát.

Không bao lâu cảnh sát tới nhà, dạy dỗ cha cậu một trận, cha cậu bảo đảm không tái phạm, thế là đi luôn.

Sau khi Điền Liệt đóng cửa lại, không đánh Điền Chính Quốc nữa, dẫn cậu đi bệnh viện kiểm tra sơ, viết tờ giấy xin phép nghỉ đưa tới trường học, giam Điền Chính Quốc trong phòng chứa đồ tròn hai tháng.

Phòng chứa đồ rất tối, chỉ có một nhà xí tí ti, bên trên có một cửa sổ thông khí bé bằng nửa quyển sách, đóng cả song sắt chống trộm.

Khi đó Điền Liệt còn làm công nhân trong nhà xưởng, trước khi ra cửa mỗi ngày, lão vứt chút đồ ăn cho Điền Chính Quốc, sau đó kéo rèm khóa chặt cửa, một tia sáng nhỏ nhoi cũng không thể chiếu vào căn phòng nhỏ.

Suốt hai tháng, Điền Chính Quốc ngày ngày đạp trên bồn cầu, cố nhoài người nhìn lên khoảng trời tí hon qua song cửa sổ.

Lúc những chú chim nhỏ bay qua, chính là lúc cậu thấy sung sướng nhất. Đến khi nhoài người quá mệt mỏi, cậu lại bò xuống đất, thu mình xếp thành hình số Pi, dùng bút mực nước trong phòng và mấy mẩu dây thừng đứt đoạn, lần mò tính toán diện tích hình tròn, diện tích đa giác trên sàn nhà đầy bụi bặm.

Ngày tháo thạch cao, Điền Chính Quốc bị Điền Liệt lôi ra cửa, kéo lên xe bus, đến trạm xá.

Về đến nhà, Điền Liệt không nói một lời đẩy Điền Chính Quốc, muốn nhốt cậu tiếp.

Điền Chính Quốc quỳ trước mặt Điền Liệt, ôm chân Điền Liệt, cánh tay trái mới tháo thạch cao còn cứng ngắc rất khó vận động, nhưng cậu gắt gao ôm Điền Liệt, không chịu buông tay.

Điền Chính Quốc cúi đầu thật thấp, nói rằng sẽ không bao giờ cãi lời ba, nói rằng sẽ ngoan ngoãn nghe theo mọi lời ba dạy, nói rằng mình vẫn muốn đi học.

Điền Liệt đạp Điền Chính Quốc một đạp, ấn mạnh bàn chân vào mắt cá Điền Chính Quốc, hỏi cậu: "Đ*t m* mày vậy sau này mày dám báo cảnh sát nữa không?"

Điền Chính Quốc nằm trên mặt đất, tuy chân rất đau, lại biết Điền Liệt muốn mềm, lập tức quay đầu bảo đảm, thề thốt không báo cảnh sát nữa.

Điền Liệt nắm tóc Điền Chính Quốc, từng chữ từng câu dạy Điền Chính Quốc, bắt cậu phải nói, ba Điền Chính Quốc là người cha tốt nhất trên thế giới, Điền Chính Quốc sẽ không bao giờ báo cảnh sát.

Sau lần đó, Điền Liệt không còn đánh đập Điền Chính Quốc đến mức trọng thương khó lành. Lão có thể hành hạ Điền Chính Quốc rất đau, rất khó coi, nhưng kềm chế để không đến mức chết.

Kim Thái Hanh nghe Điền Chính Quốc nhỏ giọng trả lời "Báo rồi", tim gan như bị dao mảnh cứa qua.

Báo rồi, và không còn gì nữa.

"Cha cậu thiếu tiền?" Kim Thái Hanh hỏi cậu.

Điền Chính Quốc hơi dừng rồi mới đáp: "Ông ấy đánh bạc."

Điền Chính Quốc dùng khóe mắt nhìn chằm chằm Kim Thái Hanh, thấy Kim Thái Hanh không có biểu cảm gì, nghĩ rằng Kim Thái Hanh cảm thấy cậu rất vô dụng, bèn mở miệng như muốn thanh minh: "Nhưng mà sau này tôi sẽ đi, ra đi không đời nào trở lại."

Kim Thái Hanh "Ừ", hỏi cậu: "Tới chỗ nào?"

Điền Chính Quốc đáp: "Đến trường đại học cho học bổng nhiều nhất."

Thấy Kim Thái Hanh lặng im, Điền Chính Quốc lại hỏi: "Cậu học xong rồi trở về thành phố S phải không?"

Điền Chính Quốc bình thường chẳng nói nhiều, nhưng hôm nay chẳng biết vì sao, mỗi một giây trầm mặc cũng làm cho cậu đứng ngồi nào yên.

Tốt nhất là Kim Thái Hanh hãy một khắc không ngừng nói chuyện với cậu, Điền Chính Quốc mới có thể bình ổn.

Nhưng Kim Thái Hanh rất lạnh nhạt, hai kẻ ít lời cùng nhau, muốn náo nhiệt e quá khó khăn.

"Tôi không biết." Kim Thái Hanh nói, lái vào nhà để xe dưới hầm.

Điền Chính Quốc ôm túi quần áo, toàn thân như bị đẩy vào hồ nước lạnh, Kim Thái Hanh đột nhiên vỗ cánh tay cậu, Điền Chính Quốc thuận thế bắt được tay Kim Thái Hanh, kéo lại.

Tay Kim Thái Hanh rất nóng, Điền Chính Quốc ôm tay hắn, mà như ôm lò lửa.

Kim Thái Hanh còn ở bên trong xe, tay để mặc Điền Chính Quốc lôi kéo, Điền Chính Quốc đứng yên, hắn cũng không động đậy.

Đèn cảm quang bên ngoài bỗng tắt, trong xe tối om om, Điền Chính Quốc dán bàn tay Kim Thái Hanh vào gương mặt lạnh lẽo, hơi khom lưng, như là muốn cuộn tròn mình lại.

Kim Thái Hanh nghiêng người sang, nhìn Điền Chính Quốc sắp vùi đầu xuống gối, bỗng nhiên cảm giác trên tay có chút ẩm ướt.

Điền Chính Quốc khóc.

Những ngón tay Kim Thái Hanh giật giật, lau nước mắt trên mặt Điền Chính Quốc, lệ nóng ấm và lạnh lẽo trên mặt dung hòa lẫn nhau, làm nguội đi dòng nước mắt.

Điền Chính Quốc lúng búng nói: "Tôi rất sợ."

Kim Thái Hanh dùng một bàn tay khác đỡ vai Điền Chính Quốc, vực cậu dậy, để cậu ngồi thẳng, nắm cằm Điền Chính Quốc, nâng mặt cậu lên.

Mắt Điền Chính Quốc đong đầy những nước, trong đêm đen vẫn sáng long lanh.

Điền Chính Quốc chưa từng khóc trước mặt ai, cậu từng cho rằng muốn cậu cười chắc còn dễ dàng hơn, thế nhưng ở cạnh Kim Thái Hanh, dường như có bật khóc cũng không sao cả.

Kim Thái Hanh đối xử với bên ngoài lạnh nhạt như thế, không an ủi, nhưng cũng sẽ không trách cứ ai, Điền Chính Quốc khóc trước mặt hắn, sẽ không bởi vì rơi nước mắt là mềm yếu mà chịu thêm càng nhiều thương tổn.

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc phút chốc, kề sát trán mình vào trán cậu, vỗ về Điền Chính Quốc: "Đừng sợ."

Đó là cách hắn an ủi.

Điền Chính Quốc ở trong phòng khách Kim Thái Hanh một đêm.

Kim Thái Hanh tìm chăn nệm mới cho cậu, giúp cậu lấy T shirt mới, theo dõi cậu vào nhà tắm thay áo. Điền Chính Quốc mặc áo mới đi ra, Kim Thái Hanh giật áo cũ trong tay cậu, nói muốn vứt nó.

Điền Chính Quốc lập tức túm chặt cái áo, cậu đã ngủ ra tình cảm, không nỡ lòng nào vứt bỏ, Kim Thái Hanh kéo góc áo bên kia, từ trên cao nhìn xuống cậu: "Buông tay."

"Không được giữ lại sao?" Điền Chính Quốc không thể làm gì khác hơn là thả ra.

Kim Thái Hanh đi tới phòng khách, vứt áo cũ vào thùng rác, Điền Chính Quốc vẫn đi theo phía sau hắn, muốn đưa ma cho nó, Kim Thái Hanh vừa xoay người, đầu Điền Chính Quốc cứ thế đập vào lồng ngực hắn.

"Không được." Kim Thái Hanh độc tài mà nói.

Điền Chính Quốc nhìn quanh quất muốn dò chỗ đặt thùng rác nhà Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh giơ tay trái lên che mắt cậu lại, tay phải đè vai Điền Chính Quốc cưỡng ép cậu xoay người, đẩy vào phòng khách.

Điền Chính Quốc không nhìn thấy đường, đi về phía trước hai bước thì không dám bước nữa, lưng dán vào cơ bắp nhô ra của Kim Thái Hanh, dịch chuyển từ từ về phía trước.

"Lá gan nhỏ quá!" Kim Thái Hanh nói với Điền Chính Quốc, ngay sau đó thả tay xuống, ôm Điền Chính Quốc, đẩy vào phòng.

Hắn nhìn Điền Chính Quốc nằm dài trên giường, giúp Điền Chính Quốc chỉnh đèn sang tối, chúc cậu ngủ ngon rồi ra ngoài, màn hình di động cùng lúc sáng lên.

Kim Thái Hanh nhận, bạn hắn gọi tới: "Làm xong rồi, đã gửi ảnh lại cho mày."

"Nó nói thế nào?" Kim Thái Hanh đóng cửa phòng Điền Chính Quốc, hỏi.

"Miệng cứng lắm." Bạn hắn cười cười, "Nhưng chỉ là bức ảnh thôi, ai mà không thể chụp?"

Kim Thái Hanh cúp điện thoại, mở mail bạn gửi, tải file nén, hắn không mở ra xem, lưu vào ổ cứng máy tính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro