I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hè sắp hết, tiếng ve kêu cũng vơi dần. Đây cũng chính là lúc mà một năm học mới sắp bắt đầu.

Hai tuần đầu tiên sau khi đến trường đúng là địa ngục, bận gần chết.

Buổi tổng vệ sinh thứ hai mỗi tuần đã kết thúc, một số học sinh từ ban kỉ luật sẽ kiểm tra lại một lượt, sau đó họp lại với nhau rồi phân nhiệm vụ tiếp theo cho tuần kế.

"... Hôm nay có 1 đứa xin nghỉ, lý do là cảm mạo. Còn nữa, sao đỏ gác cổng hôm nay lại đến muộn tiếp..."

Hàn Việt cầm ruy băng sao đỏ trên tay, lật đi lật lại tờ khóa biểu, nhìn chằm chằm rồi suy nghĩ hồi lâu. Một lúc lâu sau cậu ta mới ngước lên nhìn Điền Chính Quốc, giọng ôn hòa hỏi: "A Quốc, hôm nay là thứ hai, mỗi lớp cậu có tiết tự học sáng thôi, tiện thì xin nghỉ hộ tôi luôn nha?"

Điền Chính Quốc cũng không phản đối, gật đầu: "Được."

"Vậy ha." Hàn Việt cười rộ lên, đưa hết đống sổ sách đã được ghi chép cẩn thận lại cho cậu, tiện tay vỗ vỗ vai cậu vài cái: "Phiền cậu rồi." Nói xong cậu ta còn thở dài một hơi: "Tẹo nữa lại phải đi phát sổ, tầng trên tầng dưới, nghĩ thôi cũng thấy mắc mệt rồi..."

Điền Chính Quốc nhận hết đống sổ sách kia, chỉ kịp an ủi cậu ta một câu thì tiếng chuông vào giờ đã vang lên, cậu vội vàng chạy ra cổng trường.

Tiết tự học bắt đầu từ tám giờ, bây giờ đã là tám giờ năm phút, cũng bắt đầu ghi sổ trễ giờ được rồi.

Không đến mười phút đã có năm cái tên xinh xinh nằm gọn trong sổ.

Cả đám ba người gác cổng có một nữ sinh, trông có vẻ nhàn rỗi.

Cô lật đi lật lại quyển sổ kỉ luật, không khỏi lắc đầu cảm thán: "Trong đây có năm cái tên thì hết bà nó bốn cái của lớp 7 rồi, thể nào tuần này cũng phải lao động công ích nữa cho mà xem."

Điểm tập thể lớp được làm mới mỗi tuần, cao nhất là 100 điểm, bao gồm điểm vệ sinh và chuyên cần.

Nếu vệ sinh lớp không đủ tiêu chuẩn, hay là một cá nhân nào đó đi học muộn đều sẽ bị trừ điểm tập thể, tổng kết lại vào thứ hai. Lớp nào điểm thấp nhất thì sẽ bị "công khai xử tội".

"Bình thường thôi." Nam sinh bên cạnh nhướng lông mày "Lớp bọn họ đứng cuối khối, học cũng kém nữa. Hơn nửa học sinh ở khoa thể dục mà."

Lời này nói mà nghe lọt tai được à, Điền Chính Quốc liếc mắt nhìn cậu ta, khẽ nhăn mày lại: "Đừng nói như vậy, khoa thể dục cũng đâu có dễ gì đâu."

Anh bạn kia cười khẩy, quả nhiên không có ý muốn dừng lại: "Đúng là tôi tùy tiện thật, nhưng chuyện bọn họ học kém là sự thật, tôi cũng không đổ oan đổ uổng à nha?"

Đã tùy tiện mà còn nói nhảm, ỷ mình ở khoa xã hội mà khinh thường người khác?

Điền Chính Quốc càng nhíu mày chặt hơn.

Cô gái kia cảm thấy bầu không khí có chút sai sai, tự trách bản thân rằng đáng lẽ ra cô không nên khơi mào vụ này, vội vã hòa giải không khí: Lớp bọn mình không ai đến muộn là được, lớp 7 ai đến sớm hay ai đến muộn đều là chuyện của bọn họ, không liên quan đến chúng ta —"

"Nào nào nào! Em gái gì đó đang đứng công êy, tránh ra coi nào! Tôi đang vội chết đi được đây này!!!"

Nữ sinh còn chưa dứt câu thì một giọng hét lớn vang ầm lên cắt lời cô. Tiếng bàn đạp xe hòa lẫn với tiếng gào hét của chủ nhân nó, cực kì ầm ĩ.

Bàn đạp quay nhanh, bánh xe bám đầy lá cây. Cậu ta chạy được một quãng mới dừng lại, lá cây vung vãi ra xung quanh.

Theo bản năng, nữ sinh lùi về phía sau hai bước, đợi một lúc rồi mới chợt nhớ ra nhiệm vụ của mình, vội vàng chạy tới.

Không kịp chờ nữ sinh chạy ra ghi sổ, Điền Chính Quốc đã đứng mặt cô, khuôn mặt lạnh như băng bước lên phía trước chặn xe.

Tích tích —

Do phanh xe quá gấp nên tiếng bánh xe ma sát với mặt đất vang lên cực kì chói tai.

Nam sinh trên xe nhảy xuống.

"Chào —"

Bả vai cậu ta quệt vào người Điền Chính Quốc, khó khăn lắm mới phanh lại được.

Như một trận binh mã hoảng loạn vậy, nghe mà nổi hết cả da gà.

Cô thầm thở dài, đã phóng nhanh vượt ẩu rồi lại còn hấp tấp như vậy chứ.

Nữ sinh định mở sổ kỉ luật để ghi tội, nhưng lúc ngẩng lên ánh mắt vô tình va vào đối phương, tim cô như hẫng đi một nhịp, trợn tròn mắt.

Ánh mặt trời ló dạng khỏi những lớp mây dày.

Nam sinh kia vô tình đứng ngược sáng, ánh nắng chiếu lên sườn mặt cậu ta. Hốc mắt anh sâu đến lạ thường, đuôi mắt khẽ cong cong thành vòng cung, khóe miệng nhếch lên. Do đứng ngược sáng nên có thể thấy rõ được từng sợi lông tơ trên sườn mặt.

Nhịp tim nữ sinh có chút rối loạn.

Tuyến thể sau gáy cô như bắt đầu nhảy loạn xạ lên, dường như lớp xịt chặn mùi pheromone sáng nay sắp tràn hết cả ra rồi.

Nhưng đối phương không chút để ý đến nữ sinh đang ngại ngùng kia, lại còn cười lớn: "Cô bạn, tôi chỉ muộn có tẹo thôi, chưa đến nửa tiếng mà? Chắc không tính là đi học muộn phải không?"

Nhìn Kim Thái Hanh bình tĩnh vậy thôi chứ trong lòng đang nóng như lửa đốt lên rồi.

Lần trước anh đến trễ cũng bị thầy Vương nhắc nhở rồi, nếu lần sau anh mà còn vi phạm nữa thì cả lớp sẽ bị trừ điểm thi đua, hơn nữa mỗi tiết Toán đều phải đứng ngoài hành lang.

Anh nơm nớp lo sợ hơn 2 tuần, không ngờ rằng hôm qua đi ngủ mà quên đặt báo thức, kết quả là sáng dậy mới phát hiện bản thân bị muộn giờ học mất tiêu rồi.

Nếu không muốn tiết Toán tí nữa phải đứng ngoài hành lang thì giờ chỉ còn cách là cầu trời lạy phật cho bạn nữ kia rộng lòng vị tha, thương tình anh học chung lớp mà mắt nhắm mắt mở cho qua thôi...

Đối mặt với cái loại không biết xấu hổ này, đầu óc nữ sinh kia rối bời, không biết phải làm gì tiếp theo.

May sao cô vẫn còn sót lại chút lương tâm cuối cùng, với tư cách là học sinh kỉ luật, cô quyết định... đưa sổ cho Điền Chính Quốc!

"Mấy cậu tự giải quyết với nhau đi!"

Quyển sổ nắm giữ sinh mệnh của anh chỉ trong chốc lát đã rơi vào tay của Điền Chính Quốc, nụ cười trên môi Kim Thái Hanh đông cứng lại.

Thôi bỏ mẹ rồi.

Không phải tự dưng mà anh sợ vậy đâu, chuyện hai người bọn họ khắc nhau như nước với lửa cả trường đều biết, Điền Chính Quốc ghét anh đến mức nào cả trường cũng biết nốt.

Muốn Điền Chính Quốc tha mạng cho Kim Thái Hanh? Căn bản chỉ có ba chữ: Không bao giờ.

Không ngoài dự đoán, Điền Chính Quốc vừa mới bắt lấy quyển sổ đã lập tức cầm bút, đang định ghi tên anh vào, không thèm liếc Kim Thái Hanh một cái.

Quả là bạn cùng lớp, hiểu nhau tận gốc tận rễ, đến cả ghi sổ kỉ luật cũng chẳng thèm hỏi han câu nào luôn.

Còn chưa viết được chữ nào thì quyển sổ đã bị một bàn tay to lớn nào đó che hết lại.

"Anh bạn à, không cần phải vô tâm như vậy chứ —"

Kim Thái Hanh che che quyển số, cố gắng giãi bày: "Tôi... Tôi với cậu học chung một lớp mà? Nếu trừ điểm tôi thì chẳng phải trừ vào cậu luôn sao? Hôm nay cậu rộng lượng một chút, giàu lòng vị tha một chút, mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này rồi chúng ta cùng vui nha...?"

"Đi học muộn lại còn lái xe trong trường. Vi phạm hai lần, trừ bốn điểm."

"..."

Nếu việc ghi sổ làm Kim Thái Hanh không vui, cậu sẽ làm. Chỉ cần thấy anh không vui thì tâm trạng của Điền Chính Quốc sẽ tốt lên rất nhiều.

Cho dù Kim Thái Hanh vô cùng khó chịu nhưng không còn cách nào khác, anh vẫn phải nuốt cục tức này vào bụng.

"Anh bạn à, cậu đừng nhẫn tâm như vậy mà... có thể bỏ qua cho tôi nốt lần này được không?"

Điền Chính Quốc không thèm để ý đến anh.

"Sống trên cõi đời này ít nhất cậu vẫn phải có lòng nhân ái chứ."

"Bỏ tay ra." Điền Chính Quốc lười phân bua với kẻ ngốc lắm.

Có lẽ đối phương đã từ bỏ việc năn nỉ Điền Chính Quốc rồi, cánh tay cũng dần buông ra.

Điền Chính Quốc đang định viết nốt, đột nhiên cổ tay bị nắm lấy rồi đặt ra sau vai.

Chỉ thiếu chút nữa là ngón tay chạm vào rồi.

Điền Chính Quốc lập tức gạt tay Kim Thái Hanh ra, lùi lại phía sau một bước, vẻ mặt toát lên sự phản kháng xen lẫn ghét bỏ tột cùng, dường như cực kì không muốn tiếp xúc với Kim Thái Hanh.

"Đừng chạm vào tôi."

Âm thanh vang lên, cánh tay Kim Thái Hanh cứng đờ lại.

Mục đích duy nhất của anh chỉ muốn cản Điền Chính Quốc lại thôi mà.

Nét cười trên mặt Kim Thái Hanh cũng dần nhạt đi.

"Cho tôi chạm vào phát là cậu chết luôn hay sao? Có cần phải khoa trương vậy không, bạn học Điền?"

Kim Thái Hanh hừ một tiếng, một tay hờ hững kéo quai balo đang sắp rơi xuống, một tay giữ đầu xe: "Rồi rồi, trừ 4 điểm thì trừ, tôi đây không ý kiến nữa."

Anh định mặc kệ sự đời rời đi, kết quả chưa đi được hai bước thì giọng nói của Điền Chính Quốc lại vang lên: "Còn nữa, không mặc đồng phục, trừ hai điểm."

"..."

Khóe mắt Kim Thái Hanh giật giật, bực bội quay đầu lại, kéo toạc vạt áo ra chỉ chỉ vào "đồng phục" của mình: "Cậu bị mù à? Ai không mặc đồng phục?"

"Đây không phải đồng phục." Điền Chính Quốc cúi đầu viết tên Kim Thái Hanh vào cột mới, tổng cộng hôm nay anh bị trừ 6 điểm."

Mặt Kim Thái Hanh tái mét lại.

"Đồng phục hỏng rồi nên tôi mới phải mặc cái khác chứ, hơn nữa chẳng ai nhìn ra cả!"

"Phù hiệu trên ngực không phải của trường" Mặc cho Kim Thái Hanh vẫn đang cố gắng ngụy biện, Điền Chính Quốc vẫn mặc kệ. Như thể cố gắng cho muối vào dầu vậy: "Hơn nữa, tôi phát hiện được."

"..."

Có bệnh à?

Kim Thái Hanh đứng hình một lúc lâu, suýt thì buột miệng nói "Mẹ nó."

Ánh nắng mặt trời gay gắt phả vào mặt Kim Thái Hanh, anh nheo mắt nhìn Điền Chính Quốc rồi cười nhạt, ngón tay nghịch nghịch chuông xe.

"Luật nhân quả không chừa một ai đâu, tốt nhất là cậu nên cầu mong nó đừng rơi vào tay tôi đi."

Điền Chính Quốc ừ một tiếng, ánh mắt nhạt nhẽo không thèm để bụng: "Tôi chờ."

Kim Thái Hanh xụ mặt xoay người rời đi.

Cô gái đứng cạnh Điền Chính Quốc nãy giờ nhìn bóng lưng Kim Thái Hanh đang đi xa dần, vỗ tay: "Không hổ là Kim ca của tui, bị Điền Chính Quốc ghi sổ trừ tận 6 điểm nát tươm mà vẫn đứng thẳng lưng được, á á á ngầu ghê ngầu ghê!"

Điền Chính Quốc nhướng mày, không đáp lại.

Nam sinh kia khẽ đụng vào bả vai Điền Chính Quốc, cười nói: "A Quốc à, cậu cũng nghiêm túc quá rồi đó. Kim Thái Hanh học cùng lớp với chúng ta mà, với lại cái logo trên áo cậu ta cũng chẳng rõ lắm, mắt nhắm mắt mở cho qua cũng được."

"Người đầu tiên khai sổ là học sinh của lớp 7, cậu ấy chỉ đến muộn vài phút."

"Hở...?"

"Tôi phải công tư phân minh chứ, luật là luật, không thể vì lớp bọn họ bị trừ mà lớp chúng ta không bị trừ được."

Điền Chính Quốc đóng nắp bút, nhẹ nhàng quay đầu lại nhìn nam sinh đang đờ mặt kia: "Lớp nào mà chả giống nhau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro