LXVII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường về, Kim Thái Hanh bất ngờ nói với Điền Chính Quốc: "Giám thị của em nói em phát huy thất thường."

Sét đánh bùm một cái xuống đầu Điền Chính Quốc, "Thật á? Rõ ràng là em đã ôn tập chăm chỉ vậy mà! Chỉ có mấy câu em không biết thôi!"

"Thầy ấy nói em sai một câu trắc nghiệm."

Điền Chính Quốc bỗng cạn lười, "Một câu? Trắc nghiệm? Phát huy thất thường?"

Kim Thái Hanh mỉm cười, "Họ cho rằng em phải đạt điểm tối đa trong kỳ thi."

"Tha cho em đi, em có thể đủ điểm đã là giỏi lắm rồi, họ lấy đâu ra lòng tin với em dữ vậy?"

Kim Thái Hanh: "Là quá có lòng tin với 'tôi'."

Điền Chính Quốc hiểu ngay, cười mắng, "Kim Thái Hanh, đồ mặt dày."

Sau khi thi xong hết Điền Chính Quốc hoàn toàn được giải phóng, bắt đầu kỳ nghỉ đông vui vẻ.

Bởi vì mấy ngày nữa cậu còn phải thi giải hip-hop nên vẫn chưa về nhà, thế là có lý do để dính lẹo một cục với Kim Thái Hanh. Khi mẹ cậu hỏi cậu sống ở đâu thì câu trả lời luôn là sống ở nhà một người bạn.

Từ ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông, ngày nào Điền Chính Quốc cũng đổ mồ hôi trong phòng tập, cuộc thi này rất quan trọng, nếu bạn có thể nổi bật trong cuộc thi cấp tỉnh thì rất có thể sẽ được lên TV, một khi gia tăng sự tỏa sáng thì con đường nhảy hip-hop sau này sẽ dễ đi hơn nhiều.

Cậu được nghỉ nhưng Kim Thái Hanh thì vẫn chưa, anh phải dẫn dắt nghiên cứu sinh, thời gian làm việc nghỉ ngơi vẫn giống như trước đó, sáng chở Điền Chính Quốc đến trường, trước khi về sẽ ghé phòng tập đón Điền Chính Quốc.

---------

Sau một khoảng thời gian Điền Chính Quốc lại bắt đầu có ý đồ xấu, cậu nghĩ sinh viên của Kim Thái Hanh chắc chắn không biết thầy có vợ, vậy thì tán tỉnh Kim Thái Hanh trước mặt họ sẽ kích thích dữ dằn luôn!

Điền Chính Quốc tìm một buổi chiều mang trà sữa nóng đến văn phòng khoa kinh tế của Kim Thái Hanh.

Cậu đứng ngoài gõ cửa, giả vờ vô tội ngoan ngoãn: "Giáo sư Kim ơi, em có thể vào được không?"

Kim Thái Hanh ngẩng lên nhìn cậu, vừa nhìn đã biết cậu muốn gì, cũng làm bộ theo: "Mời vào."

Điền Chính Quốc cười ngọt ơi là ngọt, "Giáo sư và các đàn anh vất vả rồi ạ, em tiện đường mang theo chút trà sữa cho mọi người sưởi ấm tay."

Ba nghiên cứu sinh ngồi kia mặt đầy dấu chấm hỏi, không biết giáo sư với vợ mình lại chơi trò gì, Kim Thái Hanh ho khẽ: "Đàn em quan tâm ba em, nhận đi."

Ba người mỗi người nhận một ly, ráng nói: "Cảm ơn... đàn em."

Là một sinh viên xuất sắc lại tôn kính thầy thì phải phối hợp với thầy tán tỉnh vợ, đúng, là thế đấy.

Điền Chính Quốc vẫn tự đắc, cho rằng họ không biết thân phận của mình, càng nghĩ càng vui, cố ý sáp tới gần Kim Thái Hanh hỏi: "Giáo sư Kim uống gì ạ?"

Kim Thái Hanh hỏi: "Ừm... có trà sữa dâu không?"

"Ngại quá giáo sư Kim à, không có dâu, có ca cao nóng thôi ạ?"

Kim Thái Hanh đến gần Điền Chính Quốc, dùng cơ thể che tầm nhìn của ba người kia lại, hôn lên chóp tai của cậu, "Dùng rồi đây, cảm ơn bạn học Điền Chính Quốc."

Điền Chính Quốc cắn môi nhịn cười, "Vậy em không quấy rầy giáo sự và các đàn anh nữa, mọi người làm việc tiếp nhé."

Cậu nhảy tung tăng về phòng tập, tán tỉnh Kim Thái Hanh ở trước mặt mọi người sướng quá đi!

Kim Thái Hanh đóng cửa văn phòng và bắt gặp ánh mắt dò hỏi của ba sinh viên.

Anh làm dấu im lặng, buồn cười nói: "Để vợ tôi đắc ý mấy ngày đi."

Làm sinh viên của giáo sư Kim thật khó khăn quá, nhiệm vụ nặng nề thì thôi đi, còn phải giả ngu dỗ vợ thầy chơi...

Điền Chính Quốc quay về phòng tập nhảy, trên đường tình cờ gặp bạn trai của Trần Phương Thu Dương, lớp trưởng khoa tự động hóa năm ba, tên là Triển Lâm, người khá cao, đeo kính gọng đen to, mặc áo khoác đen quần jean, vừa nhìn là biết sinh viên ba tốt bình thường không có gì thu hút, còn Trần Phương Thu Dương từ màu tóc là có thể thấy anh chàng thuộc type người chạy theo xu hướng. Điền Chính Quốc vẫn luôn tự hỏi hai con người tưởng như không hề hợp nhau này sao lại đến được với nhau.

Nhưng ấn tượng của cậu với Triển Lâm lại khá tốt, dù sao người ta cũng giúp mình hai lần. Cậu chào hỏi Triển Lâm như thân quen: "Hey bro, đến tìm Tóc Xanh chơi hả?"

Triển Lâm nhíu mày, nghiêm túc sửa lại: "Em ấy tên là Trần Phương Thu Dương."

"..." Có lẽ Điền Chính Quốc đã biết tại sao hai người này lại đến được với nhau rồi.

Tiêu chuẩn chọn vợ chọn chồng của Tóc Xanh chẳng lẽ chỉ là nhớ được tên của mình thôi hả!?

Điền Chính Quốc cười lúng túng, "Ngại quá, do quen miệng, tôi có trà sữa này, uống không?"

Triển Lâm lịch sự từ chối lòng tốt của cậu, lại hỏi: "Xin hỏi khi nào mọi người mới tập xong?"

"Anh tìm Tóc... Trần Phương Thu Dương có chuyện gì hả? Nếu vội thì có thể kêu ra luôn."

Triển Lâm nhíu mày, "Em ấy hẹn với tôi bốn giờ sẽ đến thư viện."

Điền Chính Quốc nghe lời thoại quen thuộc này như thể đã thấy ở kịch bản nào rồi, cậu vỗ vai Triển Lâm, "Bro này, tôi là nhà tiên tri, tôi đoán không quá ba ngày nữa hai người sẽ cãi nhau."

Đúng y phốc, còn chưa tới ba ngày, hai ngày sau phòng tập đã diễn ra cảnh tượng y như lúc trước.

Triển Lâm đứng ở cửa phòng tập, lạnh mặt hỏi Trần Phương Thu Dương: "Không phải em bảo đang ở thư viện học bài à?"

Trần Phương Thu Dương: "Em..."

Điền Chính Quốc chủ động đứng ra tái diễn nội dung vở kịch: "Đừng trách cậu ấy, là tôi dụ cậu ấy đến đây."

Triển Lâm: "Trông tôi giống đến hỏi tội lắm à?"

Điền Chính Quốc: "Anh đạo văn bạn trai tôi?"

Triển Lâm không hiểu cậu đang nói gì, kéo Trần Phương Thu Dương đi mất, trước khi đi còn quăng lại một câu: "Xin lỗi đã quấy rầy mọi người, tôi cần giải quyết chút việc nhà."

Điền Chính Quốc: "Đạo văn nhân hai? Ủa rồi có ai cho tôi công lý không?"

Kịch bản này lặp đi lặp lại, chủ tịch sắp tuyệt vọng tới nơi, lớn tiếng hô: "Sau này, cấm không cho người nhà vào phòng tập!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro