LXXXIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thầy William luôn luôn ổn trọng, ai cũng yên tâm khi để chàng chăm sóc công chúa.

Những người hầu gái lần lượt rời khỏi sảnh tiệc, bận rộn với những việc khác.

Khi họ trở lại sảnh, mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa nhưng thầy William lại ôm công chúa Quốc Quốc được quấn trong chăn, nói rằng người đang vô cùng mệt mỏi và muốn được đi nghỉ ngay.

Nữ hầu nhìn sang thì thấy công chúa Quốc Quốc thật sự rất mệt, cơ thể run khẽ, sắc mặt đỏ bừng.

“Ngài William, cái trên thảm là?” Một nữ hầu hỏi.

Thầy William cúi đầu, đôi mắt dưới chiếc kính tỏ vẻ áy náy.

“Vừa rồi công chúa điện hạ ăn chút sữa chua, thật sự rất xin lỗi, làm phiền cô dọn dẹp giúp.”

Nữ hầu đỏ mặt, thầy William quả thật là một quý ông.

Ngày hôm sau, lễ đăng quang của công chúa Quốc Quốc.

Đây chắc chắn là đại lễ lớn nhất hoàng cung tổ chức mấy năm gần đây, ngay cả các nước láng giềng cũng phái hoàng tử công chúa của họ tới chúc mừng sinh nhật lần thứ mười tám của công chúa Quốc Quốc.

Cũng không biết có phải do tối qua công chúa Quốc Quốc lo chuyện yến tiệc mệt nhọc hay là xảy ra chuyện gì, người luôn thất thần không yên, đôi mắt sáng ngời nay cũng như sương mù ướt át.

Đức vua đau lòng vô cùng, sau lễ đăng quang đã vội dặn thầy William đưa công chúa đi nghỉ ngơi, không cần người phải đi gặp khách.

Trong sảnh phụ của cung điện.

William xoa nắn bộ phận sinh dục dưới váy của công chúa, áp môi vào tai người: “Có phải tối qua điện hạ mệt lắm đúng không?”

Công chúa Quốc Quốc mơ hồ: “Thầy ơi, lần sau chúng ta làm trong vườn đi.”

William ôm người đổi tư thế, cười đồng ý.

Mọi ngóc ngách trong cung điện đều vương vãi tinh dịch của họ.

The end.

“…”

Điền Chính Quốc ngồi trên đùi Kim Thái Hanh nhìn câu chuyện cổ tích đen tối của mình trên máy tính, sốc đến mức không nói nên lời.

“Cho nên mấy ngày nay anh giả vờ ôm máy tính là để viết cái này?”

Kim Thái Hanh: “Ừ.”

Điền Chính Quốc: “Em xin anh, làm ơn làm cái gì đó nghiêm túc đi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro