Chap 3 • Taehyung thật khó hiểu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không biết Jin đã đứng trước gương săm soi bao lâu, thử biết bao nhiêu bộ quần áo. Cậu cứ đi lòng vòng trước gương cầm vài chiếc áo ướm thử lên người. Khi thì nhăn mặt chặc lưỡi tỏ vẻ không hài lòng với chiếc áo cậu chọn. Lúc thì mỉm cười thích thú khi chọn được thứ vừa ý. Chịu hết nổi vì chóng mặt trước hành động kỳ lạ này của cậu, Jimin đành lên tiếng:

- Này ! Cậu làm gì mà cứ đi qua đi lại mãi thế?

Jin quay lại nhìn người bạn cùng phòng của mình đang ngồi bẹp dưới sàn, cậu cười tươi đi lại đứng trước Jimin giơ ra 2 chiếc áo, hỏi:

- Jimin này, cậu thấy cái áo nào đẹp hơn trắng hay xanh?

Jimin không trả lời vì đang bận dò xét biểu hiện lạ của cậu, ít khi nào Jimin thấy cậu quan tâm đến thời trang hay chí ít là cách ăn mặc cả, mỗi khi thì Jin chỉ thấy cái gì đập vào mắt mình đầu tiên trong tủ quần áo thì lấy ra mặc hoặc món gì rớt ra trước thì "lụm" và tròng vào. Jimin bỏ chiếc điện thoại đang chơi dở xuống đất, đứng dậy chậm rãi bước tới chỗ cậu, tay chắp sau lưng nhìn chằm chằm vào cậu giọng đanh lại, tra hỏi:

- Nói mau, cậu đi đâu mà chuẩn bị kĩ càng như vậy?

- Mình...mình...đi...uống cafe với...với...bạn thôi.

Jin không dám nhìn vào mắt Jimin chỉ liếc sang chỗ khác trả lời một cách luống cuống. Điệu bộ của cậu càng khiến Jimin hiểu chuyện mà nhoẻn miệng cười, đây không phải nụ cười thiên thần dễ thương như mọi khi Jin thấy mà lại giang xảo vô cùng.

- Bạn? Là ai vậy? Quan trọng không? Bạn cậu là ai mà tớ không biết nhỉ?

Câu hỏi tra khảo của Jimin khiến cậu trúng tim đen mà thêm xấu hổ. Jimin trông cậu như vậy chỉ mỉm cười ôn nhu, đi lại tủ quần áo chọn một chiếc áo thun trắng, áo khoác sơ mi sọc caro viền đen và một cái quần jeans rách gối đưa cho cậu.

- Mặc đơn giản thôi, cậu thay đồ rồi đi nhanh đi kẻo muộn. Nhưng mà về rồi thì phải khai ra nghe chưa?

Jin ngại ngùng đỏ mặt cầm bộ quần áo Jimin đưa chạy tọt vào nhà vệ sinh.

______________________

Jin đang ở quán cà phê Lightning, cậu đưa tay lên ngực để ngăn nhịp tim đang đập nhanh vì hồi hộp và lo lắng. Hôm qua Taehyung đã nhắn tin hẹn muốn gặp mặt cậu, khỏi nói cũng biết rằng Minjung đã bù lu bù loa ra sao khi đọc xong tin nhắn đó.

Ngồi bứt cỏ đếm lá nát cả chậu cây trang trí trên bàn một lúc khá lâu thì cậu nhìn đồng hồ, còn sớm quá! Buồn chán thấy không khí trong đây hơi yên tĩnh. Cậu vừa suy nghĩ những điều vu vơ về người con trai có mái tóc xám khói ấy trong cơn gió liu riu và cái se se lạnh của ngày cuối thu lướt qua khiến cơn buồn ngủ từ từ kéo đến, hàng mi cậu khẽ lay nhẹ, khép hờ và sau đó nhắm hẳn đi.

Taehyung miễn cưỡng bước vào quán cafe với nét mặt chán nản. Chết tiệt! Nếu không vì những trò cá cược ngu ngốc của lũ bạn bày ra và bản tính giữ sỉ diện thì hắn đã không vác xác đến đây. Đã thế "lũ giặc" đó còn bắt hắn hẹn cậu ra đây nữa. Vừa rủa thầm vừa nhìn sơ lược xung quanh quán, nhưng chẳng thấy người cần tìm. Ánh mắt hắn láo liên một lúc thì lia đến một góc cạnh cửa sổ khuất sau vách tường. Dù bức tường đã che đi vị trí ngồi của người đó nhưng vẫn ló ra cái đầu tưởng chừng như sắp ngã xuống đất đang nghiêng người dựa vào cạnh ghế.

Sau khi đã xác định được mục tiêu, hắn nhanh chóng bước đến. Xoay người lại nhìn người trước mặt. Cảnh tượng trước mắt thật buồn cười! Jin đang ngủ, với tư thế không được đẹp mắt cho lắm: đầu cậu ngã ra phía sau ghế, miệng há ra ngủ ngon lành. Gì đây? Ngủ đến nhõ dãi luôn sao? Taehyung phì cười với người con trai đối diện. Theo phản xạ hắn lấy điện thoại ra chụp lia lịa vài tấm, sau khi hài lòng với thành phẩm của mình rồi bỗng hắn ngây người ra ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của cậu. Cũng không tồi đấy chứ? Khi tháo kính ra trông cậu rất đẹp là đằng khác, hàng lông mi dài cong vuốt, chiếc mũi cao thanh tú, đặt biệt là đôi môi hồng tự nhiên dày, mọng nước đang chu ra. Cũng có chút... đáng yêu. Thật lãng phí khi khuôn mặt xinh đẹp này luôn ẩn mình sau một cặp kính dày cộm, xấu xí che lấp đi hoàn toàn vẻ đẹp vốn có của cậu.

Vội lắc đầu cắt đi dòng suy nghĩ kỳ lạ của mình. Tại sao hắn lại nghĩ cậu dễ thương, xinh đẹp được chứ? Hắn đến đây là vì lời hứa của mình không phải vì thích cậu. Khó hiểu với bản thân, hắn xua tay để quên đi nó, lay người cậu dậy.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

> 4 tháng được 1 chap :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro