đến hẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhanh lại qua một tuần, chân trái Kim Thái Hanh dưới sự chăm sóc của anh khôi phục thần tốc, vết thương trên bề mặt da đã hoàn toàn khép lại, trong một lần tái khám gần đây, vết nứt xương đã kết vẩy, đường xương gãy đã cơ bản biến mất, khung cố định trên đùi cũng chỉ giữ lại một chút ổn định cuối cùng, cơ bản không ảnh hưởng đến hoạt động.

Sau lần tái khám này, Điền Chính Quốc cũng kết thúc kỳ nghỉ công tác, tiếp tục đạp xe đến cửa hàng nhạc cụ dạy cho các bạn nhỏ học piano, Kim Thái Hanh khẳng định mình còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn nên vẫn cọ ở căn hộ của anh không đi, hành lý mang theo từ chỗ ở của mình càng ngày càng nhiều, Điền Chính Quốc cũng không nói gì, mặc kệ hắn nhồi nhét căn hộ nhỏ của mình đầy đủ, tiếp tục ỷ lại, mỗi ngày tỉ mỉ chăm sóc ăn uống sinh hoạt của hắn.

Ngày thứ hai tan làm, anh đi chợ dưới lầu mua đồ ăn, trở về hơi muộn, vừa mới vào cửa, chỉ thấy nhà vệ sinh đang đóng, trong phòng tắm tiếng nước không ngừng, sương mù bốc hơi, chắc là Kim Thái Hanh đang tắm.

Anh cởi áo khoác, thay giày, xách đồ mua về vào phòng bếp, thu dọn chuẩn bị một hồi rồi cầm điện thoại đến phòng khách sạc pin, vừa vặn nhìn thấy điện thoại của hắn rung lên.

Màn hình sáng bóng hiển thị tên của người gọi, là Lý Mạn Hi.

Vô số hồi ức khắc cốt ghi tâm bị cái tên này khuấy động, Điền Chúng ta sững sờ tại chỗ, như phản xạ có điều kiện cầm lấy điện thoại, muốn xác nhận lại rốt cuộc người gọi có phải là bà hay không.

Mẹ hắn sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện, vốn anh định gọi Kim Thái Hanh một tiếng thì lại bị tiếng nước chảy thật lớn trong phòng tắm ngăn cản.

Điện thoại vững vàng có tiết tấu rung động từng chút một gõ vào tim Điền Chính Quốc, đầu óc anh trống rỗng trong chớp mắt, khi đối phương sắp cúp máy thì ấn nhận.

Còn chưa đợi anh lên tiếng thì đối diện đã mở miệng, tuôn như mưa nói: "Bữa tối đặt ở nhà hàng Martha, bảy giờ tối mai. Vị hôn thê của con tên là Hạ Ly, Shirley, đừng gọi nhầm tên người ta."

Điền Chính Quốc đột nhiên cảm thấy như bị bóp cổ họng không thở nổi, anh cố gắng đứng vững, im lặng một lát mới mở miệng: "Chào dì."

Rõ ràng đối diện dừng lại một chút, im lặng hai ba giây mới trả lời: "Xin chào thầy Điền. Không cần bảo Kim Thái Hanh gọi lại cho tôi, tôi sẽ trực tiếp gửi tin nhắn cho nó. Nếu không có gì thì tôi cúp máy đây."

Cho đến khi anh chậm rãi đáp ứng, đối diện mới cúp điện thoại, anh buông máy xuống, nhìn màn hình chuyển sang màu đen, cả người vô lực chìm vào sô pha.

Lại qua một lát, Kim Thái Hanh tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, toàn thân hắn cao thấp chỉ quấn một cái khăn, nghe được phòng bếp có động tĩnh thì hưng phấn chạy vào ôm lấy người đang nấu cơm.

Tóc lau mới nửa khô, giọt nước đọng nhỏ lên vai Điền Chính Quốc, hắn đưa tay lau những giọt nước kia, lại đưa tay vào áo thun của anh, bắt đầu làm loạn trên người anh.

Điền Chính Quốc xoay người: "Khói dầu mùi mần, mau ra ngoài mặc quần áo."

Kim Thái Hanh lại dán lên mặt hôn anh: "Cả ngày không gặp mà anh cũng không nói nhớ em."

Anh đành phải cầm nồi chảo giả vờ hung dữ với hắn: "Vừa rồi anh phải đi mua đồ ăn, cũng đã muộn như vậy rồi. Đi mặc quần áo nhanh!"

Kim Thái Hanh cười dỗ dành anh sau đó khập khiễng đi vào phòng ngủ, chờ hắn mặc quần áo sấy khô tóc đi ra thì Điền Chính Quốc đã bắt đầu bày thức ăn lên bàn.

Nhưng mà lúc này hắn mới để ý đến điện thoại đang sạc bên cạnh sô pha có tin nhắn nhắc nhở, hắn mở màn hình ra, biểu cảm trong nháy mắt giảm xuống điểm đóng băng.

Lúc Điền Chính Quốc bưng thức ăn đi ngang qua, lặng lẽ để ý đến biểu cảm của Kim Thái Hanh.

Ăn xong bữa tối, hai người cùng nhau rửa bát đũa, lại nằm trên sô pha xem phim truyền hình nhàm chán, mười một giờ rửa mặt xong, bọn họ trước sau bò lên giường, hắn ôm Điền Chính Quốc, rốt cuộc nhắc tới chuyện không thể tránh khỏi kia.

"Chính Quốc, tối mai em phải đi ra ngoài một chuyến."

Trong lòng anh căng thẳng, làm bộ bình tĩnh hỏi: "Đi đâu thế?"

Kim Thái Hanh cũng không trả lời trực tiếp mà có chút cúi đầu nói: "Chuyện không từ chối được, yên tâm, em sẽ về sớm."

Điền Chính Quốc thấy hắn không muốn nói rõ thì không truy vấn nữa, chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng, tuy hai người kề sát vào nhau nhưng anh lại cảm thấy giữa hai người đột nhiên vẽ ra một khoảng không cách nào vượt qua.

Mà Kim Thái Hanh có tâm sự nặng nề cũng không có tâm tư làm tình, chỉ cứng rắn ôm đối phương vào trong ngực mình, anh cũng rất ăn ý, an tĩnh ngủ trong ngực hắn.

Buổi chiều hôm sau tan làm, Điền Chính Quốc trở về, trong nhà đã trống không, quả nhiên Kim Thái Hanh đã đi rồi.

Điền Chính Quốc yên lặng đi vào phòng bếp lấy ra mấy bình rượu giấu trong đó.

Hắn qua loa mặc một bộ đồ thể thao liền đi hẹn, nghiễm nhiên là kiểu thái độ không muốn coi trọng, hắn còn đặc biệt cầm nạng, ở trong sự ngạc nhiên của nhân viên phục vụ nhà hàng đi tới phòng riêng, khi đi ngang qua một đám nam nữ đang ăn uống, mấy người mặc đồ tinh xảo đều ném tới ánh mắt khác thường cho Kim Thái Hanh.

Hắn muộn chừng mười phút, lúc đó nhà gái đã đúng giờ an vị, vị trí quay lưng về phía cửa, thức ăn trên bàn cũng đầy ắp. Kim Thái Hanh đi vào bên trong ngồi xuống, cô gái ngồi đối diện khách khí cười cười, thoải mái giải thích: "Sorry, tôi hơi đói bụng nên đã ăn trước vài miếng, không sao đâu nhỉ."

Cô gái có mái tóc đen xoăn sóng lớn, làn da màu lúa mì khỏe mạnh, cười rộ lên hàm răng trắng nõn chỉnh tề, mang theo phong tình nhiệt liệt từ Bắc Mỹ hun đúc ra vẻ đẹp phóng khoáng. Cô nói xong lại lễ phép giới thiệu bản thân, thoạt nhìn không giống như đến tham gia buổi hẹn hò xem mắt do ba mẹ sắp xếp, càng giống như gặp mặt bạn bè mới quen.

"Hi, tôi là Hạ Ly. You can call me Shirley."

Kim Thái Hanh thấy thái độ của đối phương, cũng không muốn để cho cục diện quá khó chịu, vì thế cũng lễ phép gật gật đầu: "Tôi là Kim Thái Hanh."

Về vị hôn thê này, trước đó hắn cũng đã hiểu rõ.

Cô gái là một Omega có mức độ phân hóa trung cấp, thái độ đối với cảm xúc giống như tính cách của cô, cũng là loại tự do không gò bó. Thân là con gái duy nhất của lãnh đạo khu vực Châu Á, Bắc Mỹ, sau khi nổi tiếng ở Bắc Mỹ thì bạn trai cũ vô số, bạn tình bạn pháo mọc lên như nấm, người ta tặng cho cái biệt danh "Nữ hoàng nuôi cá", hai nhà Trình Hạ thông gia chỉ có điều là vì mở cửa thị trường Bắc Mỹ cho ba Kim, mở thêm một con đường mới cho vương quốc thương nghiệp của hắn.

Kim Thái Hanh tự nhiên không có hứng thú với dạng phụ nữ như vậy, cũng không có khả năng muốn cưới cô, lúc vào phòng hắn đã sớm vứt miếng dán ngăn cách, sau khi chào hỏi xong thì bắt đầu không kiêng nể gì phóng thích pheromone của mình. Hắn liếc nhìn thức ăn tinh tế đầy bàn, lạnh lùng nói: "Ăn đi, đừng lãng phí." Sau đó bắt đầu nhét những món ăn vô vị đối với hắn mà nói vào miệng.

Hạ Ly bị pheromone mùi rượu bất thình làm sặc, nước mắt cũng dâng lên, mùi cay nồng quả thật muốn lật đổ tam quan người khác. Cô cố gắng lấy lại tinh thần thẳng thừng hỏi: "Sorry, anh không có miếng dán ngăn cách sao? Tôi hơi không thể chịu đựng được nữa."

Kim Thái Hanh cười thấp, vừa nhai cơm vừa lấy từ trong túi áo miếng dán ngăn cách ra, còn không quên nhấn chữ nói lời xin lỗi: "Ngại quá, chắc đi trên đường bị rơi mất."

Hạ Ly thất vọng nhìn vị hôn phu què quặt này, cảm giác đối phương ngoại trừ khuôn mặt thì không còn gì hết, nhất là lúc nhìn thấy bộ dạng khập khiễng của hắn khi bước vào cửa, như này không ôm hy vọng gì với công phu trên giường rồi.

Theo pheromone sặc mùi lan tỏa, Hạ Ly nhanh chóng an ủi bản thân bắt đầu tiếp tục ăn cơm, hôn nhân đối với cô mà nói chẳng qua chỉ là một mối quan hệ theo nghĩa pháp lý, cô cũng không đắn đo chồng tương lai của mình rốt cuộc là cái dạng gì.

Bởi vì cô vĩnh viễn sẽ không bị trói buộc trong một mối quan hệ, cô còn một mảnh hải dương có thể thoả thích đi du lịch, người này không làm được thì vẫn còn vô số kẻ khác có thể làm.

Ví dụ như pháo tối qua cô đến quán bar hẹn, anh trai kia đẹp trai, công việc tốt, xem như cô vừa mới tới bên này đã khai quật được niềm vui ngoài ý muốn. Chính là bởi vì diễm ngộ đó mà thiếu chút nữa chậm trễ hẹn hò xem mắt hôm nay, đói bụng mới nhớ chạy tới.

Nghĩ như vậy, sự thèm ăn của cô lại tốt hơn vài phần, hai người yên lặng ăn cơm cũng không cảm thấy xấu hổ. Rất nhanh cô lấp đầy bụng, lại gọi nhân viên phục vụ lên mang nước, Kim Thái Hanh cũng đồng dạng lau tay, tùy thời chuẩn bị rời đi.

Vừa rồi trong quá trình ăn cơm thỉnh thoảng hắn có nhắn tin khiến Hạ Ly có chút tò mò, cô cắn ống hút hai cái, khuấy cục đá trong ly đến rung rinh: "Anh tính về như nào?"

Lúc này Kim Thái Hanh mới ngẩng đầu lên: "Bạn của tôi đến đón."

"À," Hạ Ly tiếp tục hút đồ uống, không hiểu sao lòng hiếu kỳ lại càng tăng một chút, "Bạn anh là nam hay nữ?"

Mặt Kim Thái Hanh không chút thay đổi trả lời: "Nam."

"À." Hạ Ly nhíu mày, lại liếc mắt nhìn chân hắn: "Nhìn chân anh cũng không tiện, anh bảo người ta lên đón đi, tôi không sao cả."

Ngoài miệng cô lễ phép nhưng thực tế là muốn gặp bạn vị hôn phu của cô, hắn không từ chối, từ thiện như nước đáp một tiếng.

Không quá hai phút sau, cửa phòng vang lên hai tiếng bị nhân viên phục vụ chậm rãi mở ra. Người tới trực tiếp đi đến trước mặt Kim Thái Hanh, vỗ vỗ bả vai hắn chào hỏi, sau đó xoay người lại, hóa đá tại chỗ.

Hạ Ly kinh ngạc kêu một tiếng, nhíu mày, dùng một ánh mắt xem kịch nhìn qua nhìn lại hai người đàn ông trước mặt, hỏi: "Hai người quen nhau à?"

Cẩu Vãn Tinh sững sờ, gấp gáp muốn tìm một khe hở chui vào, nhưng mà không đợi hắn ta phản ứng thì đã thấy Hạ Ly sáng mắt giơ ngón tay cái lên với mình, lại nhiệt tình hôn gió: "Tối hôm qua anh thật sự rất tuyệt! Excellent!"

Cẩu Vãn Tinh lúc này đã chết lâm sàng.

Kim Thái Hanh ở một bên nhìn hai người lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, hắn cũng không có một phản ứng tức giận hoặc ủ rũ của vị hôn phu bình thường, ngược lại nhếch khóe miệng cười cười, giơ tay vỗ vỗ đùi Cẩu Vãn Tinh, lại nói với Hạ Ly: "Bạn gái của bạn bè tôi sẽ không động, hủy bỏ hôn ước đi."

Hạ Ly hiểu được ý đồ của hắn, cũng biết mình có sai trước, vì thế không sao cả bĩu môi: "Được rồi, tôi sẽ nói với Daddy. Hủy bỏ hôn ước, coi như kết thêm bạn."

Kim Thái Hanh đứng dậy thân sĩ vươn tay phải ra, Hạ Ly cười cười, cũng đưa tay cầm tay hắn lắc lắc, quay đầu nói với Cẩu Vãn Tinh đang đổ mồ hôi: "Baby, nếu không phiền thì tiễn cả tôi đi nhé, tôi còn chưa chơi đủ với anh đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro