đùa giỡn 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại là một hồi tình sự mồ hôi đầm đìa, Điền Chính Quốc cảm thấy cho dù mình còn chưa phát tình thì cũng nhanh chóng bị Kim Thái Hanh ngày đêm không ngủ không nghỉ mà làm cho phát tình, nhưng anh vừa nghĩ một lát nữa thư ký hắn còn tới đưa đồ thì không thể lề mề đứng từ trên sô pha lên, phải nhanh chóng thu dọn cục diện sau hỗn chiến.

Làm gì còn bộ dáng sạch sẽ gọn gàng khi mới vào cửa, Kim Thái Hanh nhìn xung quanh thưởng thức kiệt tác của mình, trên mặt đất gần phòng tắm còn có vết nước chưa khô, hai cái ghế nhỏ ướt sũng nghiêng trái ngã phải chen chúc ở cửa, trong phòng ngủ đều là mùi pheromone, chăn cũng chưa gấp xong, quần áo thay vẫn còn chất đống trong giỏ quần áo bẩn, trên bàn ăn còn có bột yến mạch và sữa buổi sáng chưa dọn, trong phòng khách là một trận chiến kịch liệt quần áo cởi ra ném khắp nơi.

Rất tốt, như vậy mới là cuộc sống của đôi tình nhân nhỏ có khói lửa nhân gian.

Kim Thái Hanh nhảy dựng lên từ trên ghế sô pha, khập khiễng đi theo phía sau mông Điền Chính Quốc hỏi đông hỏi tây một chút, cực lực muốn hỗ trợ, anh bị hắn làm đến choáng váng, ngay cả khí lực phản bác đấu võ mồm cũng không có, chỉ có thể mặc cho hắn giống như cái đuôi dính lấy mình.

Nhưng vừa bắt đầu sửa sang được một phần ba thì chuông cửa đã vang lên, Điền Chính Quốc xoay người chỉ chỉ sô pha: "Mau ngồi xuống, anh đi mở cửa."

Kim Thái Hanh lại cười hì hì dịch qua cửa lớn: "Không sao, em ra em ra."

Hắn nhìn thoáng qua màn hình rồi mở cửa cho thư ký Diệp Đồ, cậu ta thận trọng xách túi lớn túi nhỏ đứng ở cửa, vừa nhìn là ông chủ tự mình mở cửa thì không khỏi hoảng sợ, vội vàng nói: "Giám đốc Kim."

Hắn cười cười với cậu ta: "Vào đi."

Diệp Đồ không khỏi hít sâu một hơi, tuy bề ngoài gió êm sóng lặng nhưng nội tâm lại không nhịn được bắt đầu gào rú: Ôi trời ơi! Lần đầu tiên, thế mà ông chủ lại cười với tôi!

Điền Chính Quốc cũng đi theo, thấy toàn thân Diệp Đồ xách đầy đồ nên vội vàng nhận lấy laptop cùng một túi lớn hộp đựng thức ăn được đóng gói tinh xảo từ trong tay cậu ta, xem ra chắc là đến nhà hàng lấy bữa trưa.

Diệp Đồ thấy trong phòng xuất hiện một người khác thì không khỏi lại bị hoảng sợ, nhưng một giây sau cậu ta đã bị tướng mạo của Điền Chính Quốc tước vũ khí, nội tâm tiếp tục cảm thán: Trời ơi, đây là người yêu của ông chủ đi! Quá là đẹp rồi! Mình nên gọi là gì? Bà chủ? Hay chị dâu?

"Xin chào Tiểu Diệp," Đang lúc Diệp Đồ lễ phép mỉm cười xuất thần, anh chủ động chào hỏi, "Tôi là Điền Chính Quốc."

Lúc này Diệp Đồ mới phản ứng lại, thì ra đây chính là vị ông chủ bí mật tìm mấy năm, vội vàng cúi đầu chào hỏi: "Xin chào thầy Điền ạ."

Điền Chính Quốc thấy vẻ mặt cậu ta thành thật, cũng không xoắn xuýt xưng hô của đối phương, chỉ cười đáp lại. Anh đưa cho Diệp Đồ một ly nước ấm, Diệp Đồ lễ phép tiếp nhận uống hai ngụm, sau đó lấy một chồng tài liệu cất kỹ trong túi ra, lại từ ngoài cửa lấy vào một hộp chuyển phát nhanh.

Điền Chính Quốc thấy hộp chuyển phát nhanh không nhỏ, tò mò hỏi: "Em mua cái gì vậy?"

Hắn vỗ vỗ rương, vẻ mặt vui vẻ trả lời: "Lego, chúng ta có thể cùng nhau liều mạng lắp."

Diệp Đồ vụng trộm quan sát vẻ mặt của hai người, giống như bị cưỡng ép cho ăn một nắm đường ngọt ngào, vừa vạn phần cảm thán đối với tất cả những gì hôm nay nhìn thấy, vừa nhìn thoáng qua cái hộp chuyển phát nhanh kia, nhảy nhót nghĩ: Được! Thật tuyệt! Cuối cùng cũng biết ngày lễ cuối năm tặng quà gì cho ông chủ rồi!

Sau khi cậu ta sửa sang lại tất cả đồ đạc mang đến thì cuối cùng giao chìa khóa xe cho ông chủ, báo cáo: "Giám đốc Kim, xe tôi dừng ở tầng một gara ngầm, số 67 khu B."

Kim Thái Hanh nhận lấy chìa khóa xe, lại nghe Diệp Đồ tiếp tục nói: "Với cả giám đốc Kim, báo cáo sự cố trong phòng diễn vừa mới có, đúng là ngoài ý muốn, bên lão Khúc không có vấn đề gì, trong khoảng thời gian này đã cho ông ấy nghỉ, chờ ngài trở về công ty rồi lại gọi ông ấy đến làm việc sau."

Hắn suy nghĩ một chút, đáp: "Được, hai ngày nay phiền cậu nhìn kỹ, có tình huống gì thì tùy thời báo cáo với tôi."

Diệp Đồ cười cười, rất nhanh nhẹn lùi ra bên cửa sửa lại áo khoác tây trang của mình, cung kính nói: "Giám đốc Kim, thầy Điền, tôi đi trước, quấy rầy hai người rồi."

Điền Chính Quốc ra cửa tiễn cậu ta rồi trở lại phòng, Kim Thái Hanh đã mở máy tính bắt đầu xử lý công việc, vẻ mặt chuyên chú mà nghiêm túc. Anh len lén nhìn hắn một lát sau đó đi dọn cơm trưa, thức ăn trong hộp rất đầy đủ, từ món ăn phụ đến món tráng miệng salad đều có đầy đủ, kiểu dáng và phối màu cũng mang theo mười phần tình cảm.

Anh sờ sờ hộp canh, có chút lạnh, vì thế lại mang đến phòng bếp hâm nóng, cho đến khi Kim Thái Hanh khép laptop bắt đầu mở hộp chuyển phát nhanh anh mới mở miệng thúc giục: "Đến ăn cơm đã, ăn xong rồi chơi."

Hắn vừa mới tháo bao bì xong, nghe thấy thúc giục ngẩng đầu cười cười, sau đó điên cuồng dịch tới bàn ăn: "Em đến đây."

Sau khi ăn uống no nê thì Kim Thái Hanh tiếp tục kéo anh vào sô pha lắp Lego, Điền Chính Quốc ăn xong mệt mỏi, mơ mơ màng màng chơi cùng hắn một hồi rồi nằm trên sô pha ngủ.

Hắn thấy anh thật sự mệt mỏi, liền đắp chăn cho anh tiếp tục tự mình chơi, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn dung mạo ngủ yên tĩnh ấy, tuy vóc dáng anh cao nhưng ở trên sô pha to dài thì lại là một cục nho nhỏ, làm cho hắn cảm thấy rất đáng yêu.

Nhưng mà liều mạng lắp không lâu, hắn cũng cảm thấy mệt mỏi, vì thế thu dọn mặt bàn một chút, chui vào chăn ôm Điền Chính Quốc cùng ngủ.

Mặt trời giữa trưa rất nhanh ngả về phía tây, chân trời ửng ửng hoàng hôn, Điền Chính Quốc tỉnh lại trong ánh sáng ấm áp, tuy không ngủ quá lâu nhưng lại cảm thấy thoải mái đến xương cốt đều mềm nhũn.

Anh liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, đã ba rưỡi, hắn sau lưng đang ôm chặt anh, cảm nhận được sự di chuyển của Điền Chính Quốc cũng theo đó tỉnh táo lại.

Giấc ngủ này giống như là ngủ thật lâu, làm cho Kim Thái Hanh đầy máu sống lại, mệt mỏi quét sạch, hắn ôm xong lại bắt đầu hôn, Điền Chính Quốc bị hắn hôn đến không chịu nổi, chỉ đành thừa dịp kẽ hở hướng hắn chịu thua: "Không được, không thể làm nữa, làm nữa em sẽ mất anh luôn."

Kim Thái Hanh sợ tới mức kinh hãi biến sắc, vội vàng phản bác: "Bậy bậy bậy, anh không được nói lời không may mắn như vậy. Em không làm nữa, không làm là không làm."

Điền Chính Quốc thấy bộ dạng mê tín dị đoan này của hắn không nhịn được cười rộ lên, anh ngồi dậy từ trên ghế sô pha đi rót một ly nước ấm, uống một nửa lại đưa nửa kia cho hắn, xoay người đi vào phòng bếp.

Trong tủ lạnh đã không còn nguyên liệu tươi ngon gì nữa, Điền Chính Quốc nghĩ, phải đi siêu thị mua đồ một chuyến mới được.

Anh quay về phía phòng khách nói: "Em có gì muốn mua không? À muốn ăn gì không? Anh phải đi siêu thị, ở nhà hết đồ rồi."

Kim Thái Hanh đang rót nước thì nghe anh nói chữ "Ở nhà", nhiệt huyết kích động mạnh mẽ, hắn vội vàng khẩn cầu nói: "Em đi cũng anh!" Hắn thấy Điền Chính Quốc đã đi tới, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn lắc lắc, "Chúng ta có thể lái xe đi. Làm ơn đừng bỏ em ở nhà, được không anh?"

Điền Chính Quốc không thể nhìn thấy bộ dạng đáng thương này của hắn, nhưng luôn cảm thấy có chút lo lắng: "Em đã như vậy còn đi siêu thị như nào được, quá nguy hiểm."

Kim Thái Hanh đã sớm nghĩ ra giải pháp, chỉ chỉ vào thiết bị nhỏ ở hành lang: "Xe lăn điện, em có thể ngồi xe lăn điện. Anh yên tâm rằng tốc độ được đảm bảo hoàn toàn."

Điền Chính Quốc khẽ thở dài, đoạt lấy chìa khóa xe, kiên trì nói: "Anh sẽ lái xe, em ngoan ngoãn một chút."

Kim Thái Hanh tự biết tiến công chiếm đóng thành công, vui vẻ phấn chấn lao vào phòng ngủ thay quần áo, chân hắn không tiện nên ngoan ngoãn mặc áo khoác ngồi ở đó thưởng thức Điền Chính Quốc thay quần áo, chờ đối phương mặc quần cho mình.

Điền Chính Quốc đứng trước tủ quần áo, kéo đống quần hỏi Kim Thái Hanh mặc cái nào, sau đó lấy từ trong tủ quần áo ra, ngồi xổm xuống vắt lên đùi hắn. Giá cố định chân trái dán chặt vào chân, quần thể thao rộng thùng thình vừa vặn có thể mặc, anh sợ quần sẽ siết đến vết thương nên cẩn thận mặc nửa ngày mới mặc xong cho hắn.

Kim Thái Hanh cúi đầu nhìn anh ngồi xổm trước người mình bận rộn, vẫn nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, thỉnh thoảng liếm liếm môi đè nén lửa nóng, ánh mắt vẫn luôn tuần tra ở trên cổ Điền Chính Quốc. Anh vẫn mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, một chiếc quần dài tối màu, bọc mình từ trên xuống dưới thật kín để che đậy những dấu vết mình đã tạo ra cho anh.

"Đứng lên." Điền Chính Quốc vỗ vỗ đùi hắn ý bảo hắn xách quần lên, Kim Thái Hanh cố ý lắc trái lắc phải đứng lên, tính khí bị quần lót đè nén lướt qua mặt anh.

Điền Chính Quốc nhìn ra được tâm tư nhỏ bé của hắn, cũng không tức giận mà đứng lên vừa xách quần cho hắn vừa nhẹ nhàng sờ thứ bị trói buộc kia: "Anh không ngại em dựng lều trại nhỏ đi siêu thị, dù sao người mất mặt cũng không phải anh."

Hắn trốn tay anh bĩu môi, thắt dây quần thể thao lại, sau đó đỡ vai anh lắc lắc thắt lưng, cười đùa: "Anh không sợ người khác nhớ thương em sao?"

Điền Chính Quốc ngẩng đầu liếc hắn một cái, vân đạm phong khinh trả lời: "Có thể nhớ thương thì đi luôn anh cũng không cần."

Kim Thái Hanh vội vàng khom lưng ôm anh dỗ dành: "Không đi không đi, không ai có thể nhớ thương đâu."

Điền Chính Quốc lắc lắc chìa khóa xe, lên tiếng: "Đi nhanh đi, lề mề nữa là không kịp đấy."

Kim Thái Hanh vẫn ôm anh làm nạng, ngoài miệng ngoan ngoãn trả lời: "Tuân mệnh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro