thẳng thắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Kim Thái Hanh nhìn thấy vết sẹo cắn kia thì cả người bỗng mơ màng một chút, suy nghĩ trong đầu loạn thành một đám lông, hắn nghi ngờ nước mắt mình mông lung bị hôn đến váng đầu, nhưng vết sẹo trước mắt kia lại vô cùng chân thật, rõ ràng khắc ở phía trên xương quai xanh bên trái của Điền Chính Quốc, giống như một loại dấu vết không cách nào xóa nhòa.

Đây là tư thế thân mật cỡ nào mới có thể để lại dấu vết, hoặc là nói, chính như tư thế ôm hôn của bọn họ lúc này mới có thể để lại dấu vết như vậy, trái tim Kim Thái Hanh chợt co rút ngưng đọng, những ngọt ngào vừa mới hòa tan hóa thành băng cứng.

Ngay trong khoảnh khắc dừng lại và thở dốc, Điền Chính Quốc giãy thoát khỏi vòng tay của hắn.

Kim Thái Hanh chợt phản ứng lại đuổi theo bóng dáng liều lĩnh lăn từ trên giường xuống, chân trái cố định hạn chế hành động của hắn, hắn nhảy một bước liền ngã xuống đất, kim trên cánh tay cũng bị kéo xuống bằng vũ lực, máu văng ra một hàng nhỏ kéo dài đỏ tươi.

Kim Thái Hanh rên rỉ kêu một tiếng, vì chân trái ngã nên có chút đau đớn, là ngay cả thuốc giảm đau cũng không áp chế được cảm giác đau đớn, hai tay hắn chống mặt đất muốn đứng lên lần nữa, mạch máu trên mu bàn tay nổi lên, lỗ kim không ngừng phồng lên chảy máu, mồ hôi lạnh rất nhanh theo hai má chảy xuống.

Ngay khi hắn cắn răng mạnh mẽ đứng lên thì một đôi tay hữu lực đỡ lấy cánh tay hắn, lập tức mang theo sức mạnh và nhiệt độ truyền tới, Kim Thái Hanh trực tiếp kéo người đến phía mình một phen, lảo đảo gắt gao ôm lấy, đặt khí lực còn lại ở trên cánh tay mình.

Điền Chính Quốc nghe thấy tiếng té ngã và kêu đau phía sau, vẫn gấp gáp trở về.

Vì một chân Kim Thái Hanh không dùng được sức, nhào tới còn vội vàng, một bộ phận trọng lượng toàn thân đều đặt ở trên người Điền Chính Quốc, hiện giờ đầu hắn đã cao hơn đối phương vài cm, anh ngửa đầu đặt cằm lên vai hắn, thân thể ngửa ra sau thật vất vả mới chống đỡ được, liền nghe thấy Kim Thái Hanh vùi đầu bên tai anh khóc kêu: "Đừng đi, cầu xin anh đừng đi..."

Kim Thái Hanh khóc đến nước mắt như hạt châu bị đứt dây, làm đầu vai Điền Chính Quốc thấm ra một vết ẩm ướt nóng hổi, anh muốn khuyên hắn ngồi trở lại giường bệnh, trên tay vừa muốn dùng sức thì lại bị Kim Thái Hanh hiểu lầm anh muốn đẩy hắn ra, sau đó vùi đầu ôm chặt hơn, giống như một chú chó hoang sắp bị vứt bỏ lần nữa, vừa nức nở vừa vội vàng giải thích: "Em không ghét bỏ vết sẹo của anh... Nếu có ai bắt nạt anh, em sẽ giúp anh trả lại gấp 10 lần... Nếu như, nếu như," Giọng điệu của hắn đột nhiên trở nên tủi thân, ngữ khí cũng dần dần chậm lại, "Anh có Alpha khác, cũng không sao, nếu một ngày nào đó anh còn muốn trở về tìm em, em vẫn sẽ chờ anh..."

Hai mắt Điền Chính Quốc giật giật, giống như bị cái gì đó đánh xuyên qua trái tim, ngay cả hô hấp cũng chậm lại.

Nói đến cuối cùng thì hơi thở Kim Thái Hanh cũng phát run, mồ hôi trên trán không ngừng lăn xuống, đau đớn thật lớn tra tấn thân thể hắn, mà tâm hồn đau đớn lại càng cấu xé tinh thần của hắn, phảng phất vào giờ khắc này nhìn thấy tận thế của mình, sợ rất nhiều lời không nói ra miệng thì đời này liền không còn cơ hội nữa.

Vì thế Kim Thái Hanh lấy hết dũng khí, trút toàn bộ lời nói chôn vùi trong lòng nhiều năm ra, "Xin lỗi... Trong những năm qua em vẫn tìm kiếm anh ... Để tìm anh, có một thời gian em đã lật ra một vụ án mười mấy năm trước, lúc đó em mới biết tại sao anh lại sợ bị đánh dấu như vậy, tại sao lại kháng cự tình yêu của em dành cho anh... Lúc đó em thật ngu ngốc, lần lượt ép buộc anh làm tổn thương anh, anh đã sợ hãi biết bao... Em nên biết sớm hơn, sớm một chút biết anh phải tận mắt chứng kiến chuyện không chịu nổi như vậy, cho anh cảm giác an toàn nhiều hơn thì có phải anh sẽ không rời đi hay không... Anh yên tâm, đám người xấu kia đã bị trừng phạt, bọn chúng làm điều ác thì sẽ nhận lại gấp đôi..."

Điền Chính Quốc cứng đờ trong ngực Kim Thái Hanh, mỗi một chữ đều giống như búa tạ cùn gõ vào trái tim anh, từng chút từng chút đột kích bất ngờ, mãnh liệt kéo dây thần kinh toàn thân anh.

Giọng điệu Kim Thái Hanh càng ngày càng suy yếu, thân thể hắn đã bắt đầu phát run nhưng vẫn miễn cưỡng nuốt một ngụm cho cổ họng khô khốc, tiếp tục thổ lộ: "Không phải anh nói, anh sợ tình cảm giữa chúng ta là bởi vì pheromone sao... Không đúng, bây giờ không phải chúng ta đều không xé miếng dán ngăn cách ư? Anh vừa hôn em... Anh cũng thích em đúng không..."

Tầm mắt của hắn bắt đầu mơ hồ, hô hấp trở nên càng thêm trầm trọng, giọng nói cũng càng ngày càng yếu, "Pheromone chỉ là, chỉ là vì để cho chúng ta tìm được nhau. Ngay cả khi không có pheromone... Chúng ta cũng sẽ, ở đây, ở một..."

Dây cung trong đầu đột nhiên đứt đoạn, rốt cuộc Kim Thái Hanh không chống đỡ nổi nữa, trực tiếp ngất đi.

Tim Điền Chính Quốc như vọt lên chắn cổ họng, anh liều mạng ôm lấy Kim Thái Hanh nâng thân thể hắn lên trên, thật vất vả mới chống đỡ được bên giường bệnh, sau đó nhanh chóng ấn xuống máy gọi khẩn cấp ở một bên.

Nhân viên y tế đi theo Kim Thái Hanh khi nghe được tiếng chuông báo động nhanh chóng chạy tới, tiến hành xử lý khẩn cấp vết thương trên tay hắn, mà rối loạn nội tiết do nguyên nhân cảm xúc cũng khiến tuyến thể của hắn sinh ra dị thường, cả người sốt cao không hạ, liên tục dùng hai viên ổn định cũng không thể hạ sốt thành công.

Chú Lê nghe tin cũng đã chạy tới bệnh viện, khi ông nhìn thấy Điền Chính Quốc canh giữ trước giường bệnh thì không khỏi bị dọa đến dụi dụi mắt. Hai người chỉ chào hỏi một cách ngắn gọn đã bị bác sĩ chủ trị cắt đứt, bác sĩ điều trị tương đối quen thuộc với chú Lê vì thế phương án điều trị vừa mới quyết định xong hỏi: "Ngài Lê, vì chân Tiểu Kim tổng bị thương cộng thêm sưng tuyến thể dẫn đến sốt cao, nếu dùng thuốc ức chế mạnh có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến thương thế của cậu ấy, mạo muội hỏi một câu, cậu ấy có Omega không? Chúng tôi muốn cố gắng sử dụng pheromone của Omega để ngăn chặn sự thay đổi của tuyến thể."

Chú Lê đột nhiên bị hỏi, ông còn chưa trả lời thì Điền Chính Quốc đứng ở một bên lại đột nhiên mở miệng: "Cậu ấy có, bác sĩ."

Ánh mắt chú Lê chợt dừng trên người anh, trong mắt tràn đầy phức tạp, chỉ nghe Điền Chính Quốc bình tĩnh tiếp tục nói, "Phiền ngài nói cho tôi biết phải làm như thế nào."

Trong phòng cách ly yên tĩnh khép kín, Kim Thái Hanh yên lặng nằm trên giường, từ gò má đến cổ vì nhiệt lượng bản thân sinh ra mà đốt đến một mảng ửng đỏ, sờ lên thập phần nóng tay. Điền Chính Quốc ngồi bên cạnh hắn, giơ tay sờ về phía sau gáy, sau đó dứt khoát xé nó ra.

Pheromone mùi hoa hồng dần dần từ quanh thân Điền Chính Quốc lan tràn ra, Kim Thái Hanh mơ hồ gọi tên anh một tiếng, hô hấp rõ ràng bắt đầu tăng thêm, tần suất cũng dần dần nhanh. Theo lượng pheromone của Điền Chính Quốc mà quả nhiên nhiệt độ cao của Kim Thái Hanh có giảm bớt, làn da đỏ thẫm cũng có dấu hiệu dần dần tiêu tan.

Thỉnh thoảng Điền Chính Quốc lấy mu bàn tay dán lên trán và ngực trước của Kim Thái Hanh, cảm thụ nhiệt độ cơ thể của hắn đang từng chút từng chút giảm xuống, vành mắt anh đo đỏ nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ không yên ổn của người trước mắt, không ngừng nhớ lại những gì hắn vừa nói.

Kim Thái Hanh không nhớ rõ chuyện xảy ra trong kỳ mẫn cảm năm năm trước, nhưng hắn không quên anh, vì anh mà còn cực khổ tìm ra vụ án thời thơ ấu, mổ xẻ ra căn nguyên thống khổ của anh, cắt bỏ những khối u ác tính sâu thẳm trong đáy lòng anh từng viên từng viên, cho dù hiểu lầm Điền Chính Quốc có người khác thì cũng không có chút ý tứ muốn buông tay.

Anh đột nhiên hiểu được, đây chính là cảm giác được yêu thương.

Điều này không còn là vì sự hấp dẫn của pheromone, rồi lại bởi vì sự hấp dẫn của pheromone mà thậm chí còn cảm động hơn.

Điền Chính Quốc nâng tay gạt nước mắt trên mặt, chiếm hữu dán lên, còn lấy phần tình yêu thâm trầm này hôn một cái. Kim Thái Hanh mông lung như tìm được dòng suối có thể giải khát, hơi hơi mở đôi môi, tự giác tiếp nhận nụ hôn này.

Hôn một lát thì rốt cuộc Kim Thái Hanh bị pheromone mùi hoa hồng nồng đậm đánh thức, hắn chậm rãi mở ánh mắt đầy tơ máu ra, còn tưởng rằng mình lại lâm vào một giấc mộng do mình dệt ra.

"Chính Quốc.."

Kim Thái Hanh thấp giọng gọi tên anh, cũng như nguyện nghe được đáp lại, hắn cắn đầu lưỡi mình một cái, cảm giác đau đớn xông thẳng vào đại não làm hắn hiểu được đây cũng không phải là mộng.

Từ khi còn nhỏ, giấc mơ của Kim Thái Hanh đã mất đi cảm giác đau đớn trong khoang miệng, vì vậy khi hắn không thể phân biệt được hiện thực và giấc mơ, hắn sẽ cảm nhận xem đầu lưỡi có cảm giác đau đớn hay không.

Trong đôi mắt đen kịt nhất thời tràn đầy nước mắt trong suốt, hắn lẩm bẩm nói: "Thật tốt quá, thật tốt quá, anh không đi..."

Điền Chính Quốc rơi lệ cười cười: "Anh đã nói rồi, sẽ chăm sóc em, chờ em tốt lên."

Kim Thái Hanh hít sâu pheromone trong không khí, giống như còn từ trong đó ngửi ra một mùi rượu, hắn cao hứng đến đại não có chút hỗn loạn, không kịp suy nghĩ quá nhiều, trên mặt nổi lên một nụ cười, nâng tay trái bị băng bó lên muốn kéo đối phương: "Thật tốt quá..." Hắn lại có chút lo lắng thăm dò hỏi, "Anh không trách em tự tiện đi nhúng tay vào chuyện khi còn bé của anh..."

Điền Chính Quốc lắc đầu: "Cảm ơn em đã giúp đỡ anh trừng trị đám ác nhân kia."

Trái tim giam cầm của hắn rốt cuộc buông xuống, nhưng mà hắn lại khó nhịn nuốt nước miếng, hàm răng dần dần cắn chặt. Cảm giác bị pheromone omega của mình bao bọc quá mức quyến rũ, nhất là sau khi vượt qua thời kỳ vô song nhiều năm như vậy, giờ phút này tinh thần của Kim Thái Hanh càng thanh tỉnh càng không kìm nén được luồng khô nóng cực nhanh trong cơ thể.

Nếu không phải ý thức của hắn đã tỉnh táo, coi như là chân gãy cũng sớm đè người xuống.

Kim Thái Hanh cố gắng duy trì mỉm cười, một lần lại lặng lẽ nhất định phải bình tĩnh, nhưng mà cây nấm không chịu thua kém vẫn dần dần ngẩng đầu lên, chống quần áo bệnh nhân rộng rãi thành một cái lều trại nhỏ.

Phản ứng của thân thể thật sự không lừa được người khác, Điền Chính Quốc thoáng nhìn qua, vẫn để ý tới biến hóa dễ thấy này.

Hắn tiếp tục nâng tay quấn băng gạc của mình muốn hấp dẫn lực chú ý của đối phương, nhưng mà Điền Chính Quốc lại dắt ngón tay hắn đặt trở lại giường, sau đó thẳng thắn hỏi một câu: "Em rất muốn làm sao?"

Kim Thái Hanh khẩn trương đến đầu lưỡi có chút thắt nút, nhưng mà hạ thân của mình lại giống như là mọc một cái não khác, bị những lời này câu thành ý chí chiến đấu càng thêm cao ngất: "Không không không, em không..."

Điền Chính Quốc cười ra chút tức giận, anh giơ tay lên, ngón tay thon dài sờ vào trong gối đầu, nhẹ nhàng xé bỏ miếng dán ngăn cách sau gáy hắn: "Có thể nhịn được đau không?"

Kim Thái Hanh bị kinh hãi sửng sốt, ma xui quỷ khiến trả lời: "Có thể, có thể, có anh ở đây là có thể nhịn xuống..."

Điền Chính Quốc không nói gì nữa, kéo quần bệnh nhân Trình Khiêm đang mặc xuống, nhanh chóng phóng cây tính khí ngẩng cao đầu kia ra, côn thịt đã cứng rắn lên đạn, không đợi Kim Thái Hanh phản ứng anh đã cúi người ngậm quy đầu ướt đẫm vào trong miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro