10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh nhìn cậu, “Qua đây lái xe.”

Điền Chính Quốc khẽ nghiêng mặt, “Hả? Tôi không biết…”

Hắn cau mày, “Con mẹ nó cậu là đàn ông con trai, cả xe cũng không biết lái?”

Điền Chính Quốc xém sặc, “Biết lái xe có gì ghê gớm, biết lão hán đẩy xe (*) mới là đàn ông con trai thực thụ.”

(*) Đây là một kiểu tư thế quan hệ tình dục, các bạn hình dung hình ảnh mấy người hay đẩy mấy xe bán trái cây ngoài chợ là ra =)))))

Kim Thái Hanh hơi bị nghẹn họng, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì tiếp, liền dứt khoát khởi động xe, qua một hồi lâu mới mở miệng mắng một câu, “Nhưng chỉ cần có người thứ hai ở đây, tôi đều không lái xe, cậu thật mẹ nó đủ xứng.”

Điền Chính Quốc ngồi trên ghế phó lái, thắt chặt dây an toàn, dửng dưng ngồi xếp bằng, “Rõ ràng anh biết lái xe, còn cần người khác lái, anh cũng không tàn tật, còn cố già mồm cái gì.”

Hắn giơ tay bộp cậu một phát, “Cậu nói chuyện với ai vậy.”

Điền Chính Quốc che đầu, thấy hắn sắp tức giận, bèn lập tức khen hắn, “Vòng tay anh ngầu ghê.”

Kim Thái Hanh lần này không vui lắm, “Là đồng hồ.”

Cậu nhìn kỹ lại một chút, giờ mới nhìn rõ thứ đeo trên tay kia đúng thật là đồng hồ, bởi vì kim cương bị vỡ quá nhiều, mặt đồng hồ lại vừa khéo trượt vào trong cổ tay, nên có hơi không thấy rõ.

Lúc này Kim Thái Hanh nhận được điện thoại.

Điền Chính Quốc vùi trong ghế phó lái nghịch điện thoại, thấy nhàm chán, bèn tiện tay mở hộp đựng đồ bên cạnh.

Kết quả phát hiện bên trong có một khẩu súng, liền vội vàng đóng hộp đựng đồ lại.

Kim Thái Hanh cúp điện thoại, phiền muốn chết, sờ soạng hộp thuốc lá bên cạnh một chút, kết quả phát hiện đã hết, nên dừng xe ở ven đường, ném bóp tiền cho cậu, “Đi mua giúp tôi cây thuốc.”

Điền Chính Quốc mở cửa xuống xe, “Anh muốn hiệu gì?”

“Hoàng Hạc Lâu 1916.”

Cậu mở bóp tiền ra bóp tiền nhìn một cái, đến khi nhìn thấy chứng minh thư, bỗng nhiên có chút kích động muốn quay đầu bỏ đi.

Nhưng lát sau lại nghĩ ảnh chứng minh thư của mình cũng không khá hơn là bao, vả lại Kim Thái Hanh cũng không phải đàn ông dựa vào khuôn mặt, nên chả sao cả.

Điền Chính Quốc sau khi xuống xe tìm siêu thị mua thuốc lá, lúc đi ra, đâm đầu đụng trúng một nam thanh niên, kết quả tay mất thăng bằng, bóp tiền rơi xuống đất, bị lật mở ra, lộ ra một xấp nhân dân tệ dày cộm.

Cậu khom lưng muốn nhặt bóp tiền, lại thấy bóp tiền đó bị một đôi dép lê đạp lên, nam thanh niên cầm đầu giương mày, “Ê, tôi thấy trước.”

Điền Chính Quốc nhìn hắn, “Hả? Cảm ơn nha, phiền ngài nhặt lên giúp tôi.”

Cậu em phía sau bắt đầu ồn ào, “Đệt, không nghe thấy đại ca tao nói đại ca tao nhìn thấy trước hả!”

“Ừ, tôi đâu nói cậu ta không nhìn thấy đâu.”

“Mẹ kiếp, ý của đại ca tao là bóp tiền này của anh ấy!”

Điền Chính Quốc chuyển động con ngươi, “Bên trong có chứng minh thư, hai ta đoán người trên chứng minh thư đó tên gì, ai đoán đúng thì là của người đó.”

Nam thanh niên mặt mày giận dữ, “Mày bị thần kinh hả.”

Cậu gật gật đầu, “Tôi đúng là bác sĩ khoa thần kinh nha, có rất nhiều bệnh nhân bệnh thần kinh.”

Người đó tới túm chặt cổ áo cậu, “Mày con mẹ nó thiếu đòn rồi.”

Điền Chính Quốc nắm chặt tay nam thanh niên, gào to một câu, “Lão Kim!”

Câu này làm chấn động nam thanh niên, “Đệt, còn mẹ nó chơi trò sư tử rống với tao? Mày chỉ có chút bản lĩnh này? Anh em đâu? Tiến lên!”

Giữa lúc nói chuyện, một chiếc Land Rover lái tới chỗ rẽ bên cạnh, để tránh bị va chạm xe cộ, 7 8 người quyết định nhường đường trước rồi đánh lộn sau, cho an toàn.

Ai ngờ xe đó không những không đi, trái lại dừng ngay chỗ được nhường ra, tắt máy tắt đèn.

Một người đàn ông từ trên xe bước xuống, mặt mày hầm hầm đáng sợ, đen như đáy nồi.

Nhưng trong mắt Điền Chính Quốc lại đẹp trai xỉu.

Kim Thái Hanh bước lên giáng cho nam thanh niên cầm đầu một bạt tai.

Cực kỳ vang dội.

Cái tát này không giữ lại chút sức lực nào, một phát quật nam thanh niên ngã rạp dưới đất, nóng đỏ hết một bên mặt, trong lỗ tai còn vang lên tiếng lùng bùng.

Đàn em khác của hắn thấy thế trận này của Kim Thái Hanh là biết ngay có lai lịch, nhưng lại không quen biết cũng không dám tùy tiện động tay, có một người thấy đại ca bị đánh mà không phát cáu, cũng không có động tĩnh gì, buông Điền Chính Quốc ra rồi tiến lên đỡ người.

“Đại ca, anh không sao chứ… Còn nghe được không…”

Hắn vươn tay xách Điền Chính Quốc về bên cạnh mình, “Cậu coi lại cậu vô dụng cỡ nào đi, có mua cây thuốc mà cũng mẹ nó mua ra chuyện được.”

Điền Chính Quốc lắc lư như thỏ con trong vòng tay của hắn, “Còn không phải do bóp tiền của anh nhiều quá sao, nếu chỉ có hào lẻ thôi tôi cũng đâu bị cướp, anh không có việc gì nhét nhiều tiền mặt như vậy làm gì! Tới trung tâm thương mại mua quần áo quẹt thẻ là được rồi thưa ông chủ than đá!”

Nam thanh niên được người ba chân bốn cẳng chạy đến đỡ dậy, trong miệng còn chửi bậy, Kim Thái Hanh ném cậu ra sau người, đi lên đạp một cước, “Con mẹ nó mày nhìn kỹ vô bố mày là ai!”

Nam thanh niên bị đạp té sấp mặt, vừa đúng bổ nhào lên bóp tiền.

Điền Chính Quốc chợt nhớ tới, “Bóp tiền anh.”

Nam thanh niên nhìn thoáng qua ảnh chụp trên chứng minh thư, thần sắc lập tức kinh hãi.

Lại nhìn Kim Thái Hanh một chút, vội vàng đứng lên, lấy vạt áo chùi chùi bóp tiền, “Xin lỗi anh, đại ca, em không biết đây là đồ của anh Kim, xin anh trở về đừng nói với người anh Kim đó…”

Điền Chính Quốc rất nhanh liền phản ứng kịp, nhìn Kim Thái Hanh một cái, “Tuy nói là xấu đều, nhưng cũng kém nhau quá nhiều, anh lúc đó nghĩ sao mà để tóc dài vậy, rất Rock n’ Roll đó nhưng mà không sang lắm đâu.”

Kim Thái Hanh đen mặt giật lấy bóp tiền, “Cút mẹ đi.”

Nói xong quay đầu bước đi, mở cửa lên xe.

Điền Chính Quốc đuổi kịp theo ngồi vào xe trước khi hắn lái đi.

Hắn lật chứng minh qua nhét vào bóp tiền, giận dữ chạy hết một con đường, dọc đường nhận được mấy cú điện thoại.

Điền Chính Quốc cũng nghe một cuộc điện thoại, là ông bảo vệ tiểu khu gọi tới, thì ra là hồi trưa hàng chuyển phát nhanh của mình đến, ông nhận giúp, kết quả lại quên báo cho cậu, giờ mới nhớ tới.

Giọng điệu Kim Thái Hanh trầm thấp, “Ý của mày là hắn muốn khử tên Chu Ngũ này? Nhưng Chu Ngũ chưa tính gì sao?”

Điền Chính Quốc hết sức phấn khởi, “A… Cháu đợi mấy ngày rồi, cảm ơn ông… Cháu lát nữa sẽ về lấy…”

Kim Thái Hanh khẽ nhíu mày, “Vậy đi, mày nói với Chu Ngũ tao có vụ án giết người, kêu nó gánh tội thay tao, đi phương Bắc tránh 2 năm đi, cứ nói là ý của tao.”

Điền Chính Quốc vỗ đùi, “Thật ạ? Kiện hàng ở Hàng Châu cũng đến rồi! Đó là bánh tro với bánh cắt của bạn gửi cho cháu! Kinh hỉ thật!”

Ấn đường hắn ngày càng sâu, “Mày nói lại lần nữa, tao nghe không rõ…”

Điền Chính Quốc cất cao giọng, “Cảm ơn ông, giờ ông nghe được chưa, lớn tuổi rồi lãng tai cháu có thể hiểu mà…”

Hắn giơ tay vỗ gáy cậu một cái, “Mẹ kiếp, cậu câm miệng trước đi.”

Sau đó lại bàn bạc với người trong điện thoại, “Chu Ngũ quản lý cả vùng Cúc Kim Huy, thằng nhóc họ Điền kia ngấp nghé chỗ đó lâu rồi, tao phải bẻ gãy tham vọng này của nó mới được, để Chu Ngũ tránh đi mấy năm, giấu chuyện này trước đi, sau này coi tao xử nó thế nào.”

Trong lòng Điền Chính Quốc nhớ tới món hàng chuyển phát nhanh, liền ở bên cạnh chỉ huy Kim Thái Hanh, “Rẽ trái, đèn xanh còn 10 giây.”

Hắn đánh tay lái, đạp mạnh chân ga, “Để Điền Bảo thay Chu Ngũ được rồi.”

Điền Chính Quốc tiếp tục chỉ huy, “Anh từ bên này đi ngược chiều một khúc nhỏ qua đó… Aizz, chờ chút, đèn đỏ rồi.”

Kim Thái Hanh giẫm phanh lại, “Tao hiểu rõ con người Chu Ngũ, thằng nhóc này rất có tài, nhưng không có chủ kiến, như vậy cũng có thể thử nó một chút.”

Điền Chính Quốc nhìn xung quanh, “Không có camera, vượt đèn đỏ đi.”

Hắn nhìn phía trước, nhấn chân ga vượt qua.

Khoảng 15 phút sau, Kim Thái Hanh gọi điện thoại xong, cậu cũng sắp tới nhà rồi.

Hắn cúp điện thoại, giờ mới có phản ứng, “Đây là đâu…”

Điền Chính Quốc tháo dây an toàn, “Anh dừng xe một chút, tôi đi một lát rồi quay lại.”

Kim Thái Hanh thực sự muốn phát điên, “Mẹ nó cậu coi tôi là tài xế taxi hay gì?”

Cậu lắc đầu, “Không có, anh ở đây chờ tôi một lát, đảm bảo có chuyện tốt.”

Kim Thái Hanh dừng xe xong, Điền Chính Quốc xuống xe chạy đến chỗ gác cổng lấy hàng chuyển phát nhanh, sau khi mở ra rồi lấy một thứ ở bên trong, rồi lại chạy vào trong xe.

Thứ Điền Chính Quốc chọn là một đôi tất năm ngón màu vàng tươi.

Sở dĩ chọn cái này là để tặng hắn, vì mấy thứ khác đều mua theo size nhỏ của mình, Kim Thái Hanh mặc không được, nhưng tất năm ngón này là freesize.

Quan trọng nhất đôi tất này là do cửa hàng người ta tặng kèm.

Cậu đưa vớ cho hắn, “Tặng cho anh, cám ơn anh đã đưa tôi về nhà.”

Kim Thái Hanh rũ mắt xuống quan sát thứ đồ trên tay cậu, cảm thấy màu này rất đẹp.

Đúng là thường xuyên có người tặng đồ cho mình, nhưng cho tới giờ chưa ai tặng đồ rẻ như vậy, lại còn rất hợp gu mình.

Hắn nhận lấy, “Đây là gì?”

Điền Chính Quốc nghĩ một chút, cười gian manh, “Là găng tay, sau này lái xe anh có thể đeo vào.”

Kim Thái Hanh lạnh lùng nhìn cậu một cái, bật thốt ra, “Mẹ nó đệt chết con chó cỏ nhà cậu.”

Nói xong câu này, hai người đều sững sờ trong giây lát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro