2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đàn em lúc này mới tỉnh táo lại, vội vàng chạy tới đỡ, “Anh Kim… Đệt… Em không phải nằm mơ chứ… Anh đã nằm hai năm rồi… Đệt… Có ai không! Anh Kim tỉnh rồi!”

Cơ thể Kim Thái Hanh vô cùng yếu ớt, sắc mặt cực kém, chỉ thấy hai tay hắn chống mép giường, dưới sự trợ giúp của đàn em khó khăn lắm mới ngồi thẳng dậy, liền giơ tay chỉ về phía Điền Chính Quốc.

Đàn em nhìn qua cậu, “Anh Kim, anh muốn gì?”

Điền Chính Quốc nhìn hắn, cầm chiếc bánh trong tay đưa qua, “Anh vậy mà tỉnh rồi à? Muốn ăn cái này sao?”

Kim Thái Hanh khẽ ngẩng đầu, hít sâu một hơi, “… Mẹ nó… Ném cái thằng lắm lời chết tiệt này đi cho bố!”

Kết quả Điền Chính Quốc thật sự bị người ta lôi từ phòng bệnh ra ngoài.

Bánh xé rơi đầy dưới đất.

Bởi vì mới vừa lau xong, nền gạch vừa ướt vừa lạnh, Điền Chính Quốc toàn thân dính đầy nước, vô cùng thảm hại.

Cửa phòng 250 đóng ầm một tiếng, Điền Chính Quốc từ dưới đất bò dậy, không nổi giận, chỉ xoay người đi tìm bác sĩ Vương.

Gương mặt bác sĩ Vương tỏ vẻ không tin, “Tỉnh rồi à? Thật không vậy?”

Điền Chính Quốc cầm khăn giấy cúi đầu lau quần áo, “Thật, mới vừa tỉnh lại đã kêu người động tay với bác sĩ xoa bóp miễn phí cho anh ta rồi, phiền anh điều trị lại cho anh ta.”

Bác sĩ Vương nhìn vẻ mặt buồn bực của cậu, liền tới vỗ vai cậu, an ủi mấy câu sau đó dẫn người qua đó kiểm tra.

Mấy ngày nay, phòng 250 trở thành đề tài sốt dẻo nhất trong bệnh viện, ngay cả nhân viên vệ sinh cũng tụm lại bàn tán chuyện người thực vật phòng 250 tỉnh lại.

Điền Chính Quốc không qua phòng bệnh đó nữa, cũng không đi nghe ngóng người ta bàn tán.

Vẫn như trước mỗi ngày theo sau bác sĩ đi thực tập, thỉnh thoảng rảnh rỗi, thì làm ổ trên bàn làm việc ăn một chút gì đó, đọc sách.

Có một ngày Điền Chính Quốc đang đứng bên cửa sổ ăn bánh mì, nhìn thấy ở dưới lầu mười mấy người vây quanh một chiếc xe lăn từ cửa khu nội trú bệnh viện đi ra, người ngồi trên xe lăn không thấy rõ mặt, tóc hơi dài, che khuất tai.

Nhưng cậu liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra đó là ai.

Bệnh nhân phòng 250 đã xuất viện.

Điền Chính Quốc để bánh mì ở trong tay xuống, đứng ở trước cửa sổ nhìn một hồi, mãi đến khi người này được một tên đàn em ôm lên xe, sau đó đóng cửa xe, lái rời đi.

Ngực không hiểu sao lại khó chịu, giống như bị một tảng đá hoa cương đè ép.

Cậu im lặng một lúc lâu, sau đó bắt đầu chạy tới phòng 250.

Có người đang lau dọn phòng, lấy đệm chăn người kia đã dùng đem ra ngoài giặt, dưới đất có vài mảnh giấy vụn, hình như là bị xé xuống từ bảng thông tin gắn phía cuối giường bệnh.

Điền Chính Quốc nhặt giấy vụn dưới đất lên, chắp vá tỉ mỉ lại.

Mặc dù mình ở phòng bệnh này một khoảng thời gian, nhưng chưa bao giờ tò mò tên anh ta, cũng không điều tra.

Nhưng bây giờ không giống vậy.

Cơn gió mang theo hơi nóng từ cửa sổ lùa vào, thổi hất tóc mái của chàng bác sĩ trẻ, lộ ra vầng trán trắng mịn.

Điền Chính Quốc rũ mắt nhìn chằm chằm mặt ba chữ kia.

Kim Thái Hanh.

Xem xong, Điền Chính Quốc ngồi xổm dưới đất bắt đầu nhặt mảnh vụn, hoàn toàn không để ý ánh mắt khó hiểu của người bên cạnh, nhặt xong liền nắm chặt trong tay, chạy về phòng làm việc tìm một ống keo dán, dưới ánh nắng mặt trời từng chút một dán những mãnh vụn đó lại, để cho khô, cuối cùng bỏ vào trong bóp tiền.

Sau đó lại sợ người ta nhìn thấy, liền lấy từ trong bóp tiền ra, ném vào trong ngăn kéo.

Nhưng một hồi lại nghĩ lại, phòng làm việc bình thường người hỗn tạp, hơn nữa ngăn kéo cũng không có chìa khóa, không có chuyện gì đều bỏ ghi chép chữa trị hoặc là mấy thứ linh tinh khác vào, khả năng bị phát hiện càng lớn, nên bỏ lại vào trong bóp tiền.

Vẫn là cố ý nhét vào ngăn bức ảnh.

Đặt chung với bức ảnh của mình.

Sau đó qua 2 năm, Điền Chính Quốc cũng không gặp lại người này nữa.

Kim Thái Hanh cũng không trở lại tái khám.

Dần dần, Điền Chính Quốc quên mất người này, tấm bảng thông tin giường đó cũng từ bóp tiền chuyển tới ngăn kéo thấp nhất, phủ một lớp bụi, nhưng cũng không vứt ra ngoài.

Cậu đã hoàn thành xong kỳ thực tập, bởi vì biểu hiện tốt, người chịu thương chịu khó, nên được tiếp tục ở lại bệnh viện này làm.

Kỳ thực có thể ở thành phố này cũng không tồi, bốn mùa như xuân, an nhàn thoải mái.

Nhưng có một chút không tốt lắm, đó là vị trí địa lý quá gần Myanmar Lào, bởi vì dính dán tới ma tuý, thế lực xã hội đen ở địa phương rất hung hăng ngang ngược, trị an lại kém, giữa ban ngày ban mặt nhìn thấy người ta chém giết nhau trên đường, mọi người cũng không thấy lạ, buổi tối thì càng không cần phải nói.

Trưa nay, Điền Chính Quốc bởi vì tăng ca, nên chưa có về nhà, làm xong việc, muốn đi mua bữa trưa cho mình, ai ngờ mới vừa ra khỏi một con đường, trước mặt đã có mấy chiếc xe chạy tới chặn ngay ở đầu hẻm.

Cậu vô cùng không vui.

Bởi vì mùi vị của quán ăn đó đỉnh nhất trong thành phố này, chỉ có một quán, cũng không có chi nhánh, mà đám người này không tuân thủ luật giao thông cố tình chặn cứng lối đi duy nhất, chuyện này đối với một kẻ tham ăn thâm niên làm sao có thể chịu nổi.

Điền Chính Quốc không nói hai lời, vén tay áo lên định đi tới yêu cầu chủ xe để ra một khe hở cho mình chen qua.

Kết quả tay áo mới vừa kéo lên, người còn chưa kịp há mồm, chỉ thấy cửa xe kia mở ra, mỗi xe xuống 5 6 người, 20 30 người thay phiên nhau cầm gậy sắt ra uy trước mặt mình.

Đánh nhau tới quá bất ngờ, bị bức đến nỗi làm người ta phải quyết sống chết.

Điền Chính Quốc có chút sửng sốt, ngẩn ra 1 2 giây, liền nhanh chóng bắt đầu thả tay áo xuống, sợ bị hiểu lầm thành đồng bọn muốn tới đánh nhau.

Kết quả tay áo mới thả xuống được một bên, liền bị người ta xem là đồng bọn, bị đánh cho ngã xuống đất.

Chờ tới lúc tỉnh lại, cậu đã bị trói chung với hai tên mặt mày bầm dập.

Dưới tầng hầm tia sáng yếu ớt, bởi vì ẩm ướt mà trên tường trải dài đầy rêu xanh, mục nát không thể tả, có tro bụi từ trên đầu rơi xuống, bay bay trong luồng sáng.

Tay chân bị buộc chặt, sau đầu dần dần đau nhức, muốn vươn tay ra sờ thử, nhưng hoàn toàn không thể động đậy, càng không thể gọi điện thoại cầu cứu.

Nửa tiếng sau, có mấy người bước vào, một nhóm hai người, tách nhau ra đưa người ra ngoài.

Lúc này, Điền Chính Quốc nhiều lần giải thích với người ta mình chỉ là đi ăn cơm, không phải đi đánh lộn, nhưng nói khô cả họng cũng không ai thèm để ý tới cậu, chỉ đưa bọn họ lên một phòng làm việc lớn trên lầu.

Nói là phòng làm việc lớn, thực ra giống phòng sách hơn, toàn bộ căn phòng được trang trí lộng lẫy thái quá, có một người đàn ông ngồi trên ghế sôpha bằng da thật sau chiếc bàn, chân cẳng lười biếng gác lên mép bàn, cúi đầu nói chuyện điện thoại.

Người được đưa vào bị bắt ngồi xổm dưới đất, chờ đợi xử lý.

Điền Chính Quốc muốn mở miệng giải thích lần cuối, kết quả ngẩng đầu lên, nhìn thấy xã hội đen đầy cả phòng, vẫn là nuốt xuống bụng.

Âm thanh Kim Thái Hanh trầm thấp, có chút trào phúng, “Cậu lại muốn làm trò hề gì nữa đây? Cậu không thể đổi người khác để chơi à, tôi con mẹ nó nợ cậu sao?”

Giọng nói trong điện thoại bình thản, mang theo ý cười không nóng không lạnh, “Lần này không có, tôi chỉ là đơn thuần chia một phần địa bàn cho cậu làm, khó khăn lắm mới chờ được cậu hồi phục…”

Kim Thái Hanh cười lạnh một tiếng, “Cậu cũng bắt đầu chờ tôi rồi… Sao, cảm giác dễ chịu không?”

Đầu bên kia điện thoại vẫn cười yếu ớt, hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Tôi chán mấy ngày tháng kiếm tiền trên mũi dao rồi, cũng không có người nào phù hợp, tôi quen cậu nhiều năm như vậy, đều là người được đào tạo dưới tay chú Đường, cho cậu cũng như nhau mà.”

“Định rút lui à? Bạn trai cậu đâu? Tôi nhớ trước đây nó ở Tân Dã với Cúc Kim Huy chơi cũng tốt lắm mà, người kế thừa tốt như vậy…”

“Anh ấy không có ở đây.”

Kim Thái Hanh khẽ “xì” một tiếng, “Đức hạnh như này mà cậu còn chưa đá nó? Nếu là tôi, cho dù tôi không thể ở đây, cũng sẽ vác cậu đi.”

Đầu bên kia điện thoại chỉ cười, không nói gì.

Trong lòng Kim Thái Hanh buồn bực một trận, trực tiếp cúp điện thoại.

Điền Chính Quốc ngồi xổm dưới đất ngứa ngáy, khó khăn lắm mới chờ hắn nói chuyện điện thoại xong, bỗng nhiên nghe thấy tiếng điện thoại đập lên tường cực lớn.

Người dưới đất giật nảy mình, đàn em bên cạnh hình như cũng đã quen rồi, im lặng đứng tại chỗ, mắt cũng không chớp.

Trong phòng nhất thời yên tĩnh đến đáng sợ.

Điền Chính Quốc khẽ trợn mắt, thấy người kia từ trên sôpha đứng lên, đi về phía này.

Kim Thái Hanh cau mày, nhìn cái người duy nhất trong ba người ngồi dưới đất đang giương mắt nhìn mình.

Vừa trắng vừa sạch sẽ, cảm giác khá giống Đường Tử Ngôn, nhưng gương mặt hai người lại khác nhau rất nhiều.

Điền Chính Quốc trợn to mắt, “Kim Thái Hanh… Là anh!”

Đàn em bên cạnh nghe cậu gọi thẳng tên đại ca, đều hít sâu một hơi.

Kim Thái Hanh đi đến đứng trước mặt, không nói tiếp, chỉ nhìn cậu.

Điền Chính Quốc chợt nhớ tới thời gian trước đây ở bệnh viện.

Khi đó người này yếu ớt gầy gò, thân nhiệt cao đến giả dối, cả ngày hâm nóng khoai lang bánh bích quy dưới chăn, muốn có bao nhiêu yếu đuối liền có bấy nhiêu.

Hoàn toàn không giống như bây giờ, đứng ở trước mắt mình, cao to rắn chắc, che khuất phần lớn ánh sáng trước mắt, đôi mắt đen sâu u ám, đối mặt với hắn, có thể dễ dàng ngửi được hơi thở nóng bỏng tràn đầy nam tính.

Kim Thái Hanh ngồi xổm xuống, ngón tay thô ráp siết chặt cằm cậu.

Điền Chính Quốc đau mà rùng mình, “… Anh không nhớ ra tôi à? Tôi chính là người… ừm… thôi bỏ đi, anh không nhớ ra cũng tốt…”

Sau đó lại nhịn đau giải thích, “Các anh bắt lầm người rồi, tôi chỉ là đi ngang qua muốn đi ăn thôi…”

“Sao không nhớ ra, con người tôi không có cái gì khác, ngoại trừ trí nhớ tốt.” Kim Thái Hanh nhíu mày, “Cậu không phải bác sĩ của bệnh viện kia sao, tôi còn nhớ cậu cả ngày cứ nói với tôi muốn tôi làm vợ cậu.”

Tất cả những người ở phía sau hắn đều giương mắt nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc, ánh mắt kỳ quái, dường như có hàm chứa ý đồng cảm.

Cậu khẽ chấn động, “Không… Không có chuyện đó đâu…”

Kim Thái Hanh thẳng lưng lên, khẽ khoát tay, “Hai tên còn lại nên làm thế nào thì làm, còn tên này để lại cho tao.”

Sau đó lại dừng một chút, “Ra ngoài hết đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro