27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc nghiêng đầu kê điện thoại, tay lột vỏ vải.

Kết quả nghe một trận rống to trong điện thoại, sợ đến quả vải lột xong trực tiếp lăn xuống đất, “Đệt mẹ xin nghỉ cho bố!”

Cậu ngồi xổm dưới đất nhặt vải lên, thổi bụi, “Xin không được..”

“Cấp trên các cậu là ai! Bố xử chết nó!”

Điền Chính Quốc cứ thổi bụi miết, thấy thực sự thổi không sạch được, đành chỉ có thể lắc đầu tiếc nuối, ném vải vào thùng rác.

Đến lúc nhìn lại điện thoại, thấy đã cúp máy, không biết là mình không cẩn thận dập, hay là bên kia dập.

Điền Chính Quốc nghĩ ăn xong vải sẽ gọi lại cho hắn, nếu không chiếm tay, rất không tiện.

Ai ngờ ăn xong cậu cũng quên mất, liền trực tiếp xuống thay ca cho Tiểu Hồ.

Kim Thái Hanh ở nhà, ngồi bên cửa sổ, cả người ngâm trong ánh hoàng hôn.

Đồng hồ trên tay vàng óng ánh, kim giờ chỉ vào số 6.

Hắn hút hết cả một hộp thuốc.

Nếu như không có chuyện bất trắc đó, hai người bây giờ chắc phải đang ngồi trong phòng ăn cao cấp, chờ đến khi trời tối dần, tối rồi, bắn pháo hoa, tỏ tình vô cùng lãng mạn.

Nhưng bây giờ mình lại ở đây hút thuốc, tàn thuốc rơi đầy quần.

Thật mẹ nó uất ức.

Đàn em bên cạnh nhìn thấy hết, khẽ cúi người, “Anh Kim… Nếu anh Tiểu Điền phải đi làm, vậy tới cửa bệnh viện bắn pháo hoa cũng được mà, dù sao ăn cơm vốn cũng không phải chuyện chính.”

Đầu mày nhíu chặt khẽ giãn ra, mí mắt Kim Thái Hanh nhấc lên, “Vậy cũng được.”

“Lát nữa chờ trời tối, rồi gọi anh Tiểu Điền ra, có gì em dẫn theo mấy anh em tới đốt pháo ở bên ngoài, tấu nhạc gì đó, giờ không phải càng kinh hỉ hơn sao…”

Trong lòng Kim Thái Hanh thoải mái hơn không ít, đột nhiên đứng dậy, dí tàn thuốc vào trong gạt tàn, “Cứ làm vậy đi!”

Qua giờ tan làm, Điền Chính Quốc liền bắt đầu trực ban ở khoa cấp cứu.

Vốn tưởng là chắc chắn sẽ rất nhàn hạ, ai ngờ lại hoàn toàn ngược lại với tưởng tượng.

Cũng may cậu đã rất quen với mấy bác sĩ y tá khoa này, thường xuyên đến chơi, nên năng lực khám cấp cứu của Điền Chính Quốc vẫn không đến mức quá kém, chữa trị cho một bệnh nhân sốt cao, còn một bệnh nhân bị ngoại thương, đến khi làm xong hết, cũng qua giờ ăn cơm.

Màn đêm buông xuống, đèn ngoài bệnh viện sáng lên, phân tán từng vệt sáng nhỏ, hoà vào ánh đèn tạp sắc nơi phố thị, rực rỡ cực kỳ.

Điền Chính Quốc định tranh thủ ra ngoài mua cơm cho mình.

Kết quả chân còn chưa bước ra khỏi cửa, đã chạm trán với một người đàn ông mặc âu phục đang xông tới.

“Không có mắt à!” Trên mặt người đàn ông có một vết sẹo thật dài, ngữ khí ngang ngược.

Đến khi thấy rõ áo blouse trắng trên người cậu, lúc này mới đổi giọng điệu, “Bác sĩ, mau cứu người!”

Điền Chính Quốc sau đó lùi lại, nhanh chóng nhường đường, ngoài cửa lại có mấy người tiến vào, một người đàn ông trong đó cõng một ông lão vào.

Người vào cuối cùng mặc một thân áo sơmi màu xanh lam.

Khí chất khác xa với mấy người kia, trông có vẻ ngoài 30, đầu húi cua, mặt lạnh như tiền, mang theo luồng khí tàn bạo độc ác.

Điền Chính Quốc đưa người vào phòng cấp cứu, nghĩ bữa cơm tối nay để ăn sau đi.

Bệnh nhân 69 tuổi, mắc bệnh tim nhiều năm, sau khi ăn cơm tối xong thì thấy trong người khó chịu không khỏe, đến khi đưa tới môi đã tím tái, điện tâm đồ đã thẳng.

Bác sĩ phụ trách lật mí mắt xem đồng tử, “Chuẩn bị hậu sự đi.”

Có người đi tới túm chặt cổ áo bác sĩ, “Đệt mẹ mày mày nói lại lần nữa coi?”

Bác sĩ có chút không hiểu nỗi, “Con người anh sao không biết nói lý vậy, lúc các anh đưa tới bệnh nhân đã qua đời rồi, đây là bệnh tim bộc phát, đã qua thời gian lâu rồi, thời cơ cấp cứu hữu hiệu cũng đã qua rồi.”

Người đó đi lên cho một bạt tai, “Cút mẹ mày đi! Con mẹ nó mày còn chưa chữa cho ông ấy, mấy anh em ở đây xử nát mày, mày có tin không?”

Trong lòng Điền Chính Quốc run một cái.

Hóa ra là xã hội đen.

Cũng không biết Kim Thái Hanh có quen không.

Vừa định gọi cho hắn hỏi một chút, kết quả một người khác tới đá một phát làm rớt điện thoại trên tay Điền Chính Quốc xuống, “Mẹ nó mày muốn làm gì? Không muốn bị đánh thì ngồi đàng hoàng cho tao.”

Đầu húi cua vẫn luôn đứng bên cạnh hút thuốc, không nói câu nào, mãi đến khi có đàn em khom lưng qua, “Anh Dương… Chuyện này…”

Dương Đức vứt điếu thuốc xuống đất, giơ chân dí tắt.

Sau đó đi lên mấy bước, rũ mắt nhìn bệnh nhân nằm trên giường.

Đàn em bên kia trực tiếp cho bác sĩ thêm mấy bạt tai, “Đệt mẹ mày, đến một người mà cũng không cứu sống nổi, làm bác sĩ cái đéo gì!”

Mấy người còn lại đều vây quanh ở cửa, chỉ vào mấy y tá còn lại, “Đàng hoàng một chút cho tao, tao coi ai dám gọi người?”

Trong lòng Điền Chính Quốc khó chịu muốn chết.

Lần này không biết tới khi nào mới được ăn cơm.

Dương Đức nhìn người chết mà không tỏ ra cảm xúc gì, đàn em bên cạnh thấy mà phát khóc.

“Anh Dương… Anh Dương… Anh đừng như vậy… Thật đó… Em nhìn khó chịu lắm…”

“Anh Dương… Hay là anh khóc đi… Đừng kìm nén…”

Dương Đức khẽ thở dài một cái, rơi một giọt nước mắt, “Bố…”

Bên ngoài ầm một tiếng, pháo hoa bắn tung toé, rực rỡ đầy trời.

Người trong phòng đều nghe thấy, không một tên đàn em nào dám nhìn ra ngoài, đều đang đắm chìm trong bi thương thống khổ.

Điền Chính Quốc cũng có hơi muốn nhìn, lại sợ bị đánh, cũng cố nhịn không nhìn ra bên ngoài.

Tâm trạng muốn khóc của Dương Đức đã giảm hơn một nửa, mặt vẫn còn căng, “Bố…”

Bên ngoài rầm rầm rầm liên tiếp ba tiếng, ngay sau đó tiếng nhạc đội kèn trống vang lên.

Ngay mảnh đất trống ở sân sau khoa cấp cứu, một đám người đang dàn dựng luyện tập tiết mục.

“Đệt mẹ sao mày đưa đội kèn trống tới… Nghệ sĩ vĩ cầm đã nói đâu rồi?”

“Cái gì… Mày nói lớn chút coi…” Một đàn em bịt lỗ tai gào thét với đội kèn trống, “Gõ gõ cái lòn, không có nghe nói chuyện được gì hết!”

“Tao nói này… Vừa nãy tao hút điếu thuốc, không cẩn thận trúng pháo hoa, đốt hết một pháo hoa, không sao chứ?”

“Cái gì… Không có nghe được…” Đàn em đó bịt lỗ tai, đi lên đạp một phát vào người thổi kèn đồng, “Chó đẻ không thấy người ta nghỉ đánh trống rồi à, mày còn thổi con cẹc chứ thổi… Cứ mẹ nó thổi kế bên tao muốn điếc chết ông nội mày rồi. . . Tao đệt chết cây kèn mày giờ…”

Kim Thái Hanh ngồi trên xe, đang muốn gọi cho Điền Chính Quốc kêu cậu ra, kết quả pháo hoa bắn sớm, ngay lập tức phát cáo, “Đệt? Mẹ nó chuyện này ai làm?”

Đàn em bên cạnh cau mày theo, “Anh Kim, anh chờ chút, giờ em gọi điện hỏi liền.”

Ngay sau đó lại là ba tiếng vang, còn hình như là tiếng nhạc đội kèn trống.

Sắc mặt hắn hết sức khó coi, “Đâu ra đội kèn trống vậy?”

Trên đầu tên đàn em đã bắt đầu đổ mồ hôi, “Anh Kim, anh chờ chút, em gọi mấy đứa rồi không ai bắt máy, chắc là không nghe thấy…”

Kim Thái Hanh giơ chân đạp tên đàn em một phát, “Ra ngoài tìm! Còn mẹ nó ngồi đây gọi điện thoại!”

Người đó không nói thêm lời nào nữa liền xuống xe đi làm việc.

Hắn nhìn giờ, gọi mấy cuộc cho Điền Chính Quốc.

Kết quả không nghe cuộc nào.

Kim Thái Hanh có hơi sợ.

Chỉ lo tên nhóc thối kia cũng ở đó.

Nghĩ tới đây hắn liền sốt ruột muốn chết, trực tiếp mở cửa xuống xe.

Có hai tên đàn em cùng bước tới, “Anh Kim, anh đi đâu vậy?”

Kim Thái Hanh đi về phía khu khám bệnh, “Tao đi vào tìm cậu ta một lát, điện thoại gọi không được.”

Sau đó lại nhớ tới điều gì đó, liền dặn người bên cạnh, “Ai tìm đội kèn trống vậy hả, xoàng quá, mau bỏ đi, chỉ cần pháo hoa là được rồi, chờ tao báo, đừng mẹ nó ở đó còn chưa kịp há mồm, pháo hoa đã bắn hết rồi.”

Nói xong câu đó, điện thoại Kim Thái Hanh liền vang lên, là của đàn em mới nãy gọi tới, “Anh Kim, bên này đánh nhau rồi, bên tụi nó hơn 10 người, em thấy giống như dân đường phố, độc ác lắm, cả đội kèn trống cũng đánh, anh xem chuyện cũng không liên quan tới người ta mà…”

Hắn căng thẳng trong lòng, “Pháo hoa đâu?”

“Pháo hoa thì không sao, nhưng người bắn pháo hoa cũng bị đánh méo mó hết rồi… Giờ em đang ở một bên nhìn lén đây…”

“Hỏi ra được là người nào không?”

“Ca này hơi khó… Nhưng em đoán người mình cũng đã nói tên anh ra rồi… Mà còn đánh thành như vậy… Không biết hận thù cỡ nào nữa… Anh Kim… Làm sao bây giờ?”

Kim Thái Hanh hừ lạnh một tiếng, “Dễ như ăn cháo, mày chờ đi.”

Nói xong liền rũ mắt tìm một dãy số, bấm, “Tam nhi, đưa một chiếc xe 10 người lên bệnh viện trung tâm, vũ khí cần mang thì mang hết đi.”

Đầu bên kia điện thoại không hỏi gì cả, rất thoải mái đồng ý.

Kim Thái Hanh ngay lập tức cúp máy chạy qua khu khám bệnh.

Lại nói bệnh viện này xây kiểu mở, khu khám bệnh và khu cấp cứu đều được xây ở cổng chính bệnh viện, nếu muốn tới khu nội trú phải đi cửa chính, trực tiếp lên khu khám bệnh, không cần phải đi qua cửa chính.

Hắn thấy cả toà khu khám bệnh tối đen, đi qua khu cấp cứu.

***

Trong phòng cấp cứu có mấy người đi ra, Điền Chính Quốc cúi đầu, thấy gia đình này cũng thật đáng thương.

Bên này khóc tang bên kia đốt pháo, không biết ai thất đức tới như vậy, có lẽ là kẻ thù.

Cửa bỗng nhiên mở ra, một đàn em sắc mặt trắng bệch bước vào, “Anh Dương, không được rồi.”

Sắc mặt Dương Đức tái xanh, nhìn cậu ta một cái, “Chuyện gì?”

Tên đàn em đó bật thốt lên, “Là người của Kim Thái Hanh.”

Điền Chính Quốc đang uống nước trực tiếp bị sặc.

Tên đàn em đó nhìn cậu một cái, “Vốn nghe nói là hắn, tụi em không muốn động tay, nhưng anh Dương anh cũng biết rồi đó, đàn em dưới trướng hắn thực sự quá tùy tiện, mấy anh em thấy ngứa mắt, liền trực tiếp động tay… Nhưng cũng may không tới mấy người.”

Dương Đức trầm mặt xuống, “Tao thấy là nó cố ý.”

Đang nói chuyện, bỗng nhiên có người khẽ gõ cửa, lúc vẫn chưa ai lên tiếng, đã trực tiếp đẩy ra.

Một người nhỏ con gầy gò nhìn người bên trong một chút, trực tiếp sửng sốt.

Người ngoài cửa giơ tay định túm cổ áo tên gầy gò, “Mày là ai?”

Nhưng tay còn chưa giơ ra, đã buông xuống ngay lập tức.

Người gầy gò tránh qua một bên, ngay sau đó chợt xuất hiện một bóng dáng đỏ rực, ngậm điếu thuốc, đồng hồ vàng trên cổ tay rất chói mắt.

Mí mắt Dương Đức khẽ nheo lại, đột nhiên siết chặt tay.

Kim Thái Hanh thấy Dương Đức vẫn rất bất ngờ.

Vốn tưởng bên trong chỉ có mình Điền Chính Quốc, ai dè nhiều người như vậy.

Chuyện kể rằng người anh em cùng nghề Dương Đức này và nguồn gốc của mình rất là dài.

Nhớ năm đó mình đang nổi danh, thằng ăn hại này không biết đang bị vả mồm ở nơi nào.

Hai người trạc tuổi nhau, Kim Thái Hanh nổi tiếng tương đối sớm, mà tên Dương Đức vẫn lẽo đẽo theo mông lão Mạc lăn lộn, năm đó lão Mạc cũng phải nể hắn ba phần, Dương Đức thì càng không cần phải nói.

Nó là cái đếch gì.

Hắc chết đại ca mình, lại đi bợ đít Đường Tử Ngôn, mới ở chỗ này, miễn cưỡng có thể gọi là đối địch với Kim Thái Hanh.

Đợt trước còn cất công tặng phỉ thúy thấy sang bắt quàng làm họ với Kim Thái Hanh, kết quả bị hắn đuổi về.

Kim Thái Hanh tương đối xem thường hắn ta.

Chứ đừng nói tới chuyện sợ hay không sợ.

Hắn khẽ nhíu mày, “Mày cũng ở đây à…”

Dương Đức nhìn nguyên cây đỏ may mắn của Kim Thái Hanh, trong lòng rất khó chịu, “Ừ, không phải bố mới vừa qua đời sao.”

Kim Thái Hanh quan sát người bên trong, lại chưa nhìn Điền Chính Quốc.

“Bác trai qua đời cũng không đến nỗi đánh bác sĩ tới như vậy đúng không…”

Dương Đức hít sâu một hơi, “Anh Kim, bố tôi qua đời, anh cũng không đến nỗi nã pháo tấu nhạc chúc mừng ở ngoài chứ.”

Ấn đường của Kim Thái Hanh run một cái.

Lời này thật khó nghe.

Nhưng trước mắt người mình ít, không chiếm thế thượng phong, có tức cũng phải nhịn.

Chỉ thấy hắn bàn chút việc với y tá bên cạnh, mặt hướng qua Dương Đức, “Lão Dương, cái này cậu không đúng rồi, anh Kim cậu đâu phải người hời hợt như trong miệng cậu nói vậy… Nói câu không dễ nghe, anh đúng là thấy thoải mái thật, cũng không thể chỉ đưa hai người tới tìm chết như vậy được.”

Nhìn thấy bác sĩ y tá từ phía sau Kim Thái Hanh lủi ra ngoài như một làn khói, Dương Đức liền thấy có chút không ổn.

Có báo cảnh sát đưa cảnh sát tới cũng không có ý nghĩa.

Hắn cũng không muốn gây chuyện, “Hôm nay xin lỗi, thật sự chỉ là trùng hợp, hôm nào mời cậu bữa cơm được không?”

Dương Đức không lên tiếng, rõ ràng đang do dự.

Kim Thái Hanh nén giận trong lòng, thấy Điền Chính Quốc cũng ra ngoài, không còn sốt ruột nữa, cũng không để ý chút thiệt thòi ngoài miệng này.

Ai ngờ mới vừa quay người lại đàn em Dương Đức liền vươn tay ra ngăn cản mình, “Anh Dương tôi còn chưa nói cho anh đi mà.”

Kim Thái Hanh đi lên cho cậu ta ăn vả, đánh cậu ta tới xịt máu mũi, “Đại ca mày còn không cản tao, mày là cái lòn gì?”

Dương Đức vứt điếu thuốc một cái, đôi mắt chìm xuống, “Không được đi.”

Lòng của Kim Thái Hanh trong nháy mắt liền nguội lạnh.

Mấy cái bộc lộ bày tỏ này, cũng mẹ nó phải gửi vòng hoa.

***

Sau khi ra ngoài Điền Chính Quốc liền báo cảnh sát.

Đang nghĩ ngợi sao Kim Thái Hanh vẫn chưa ra, hơn 10 người trực tiếp tràn vào hành lang, chạy về phía bên này.

Một tên đàn em của hắn mặt mũi trắng bệch, chỉ về một phía, “Anh Kim đang ở trong.”

Mấy người đạp cửa đi vào, không bao lâu Kim Thái Hanh liền từ ở giữa đi ra.

Cánh tay bị chém, vết thương rất lớn, máu đang chảy xuống.

Điền Chính Quốc nhìn mà đau lòng, “Sao anh ra nông nỗi này?”

Hắn không để ý tới cậu, xoay mặt nói với người bên cạnh, “Như vậy được rồi, đi nhanh lên, muốn đánh cũng không có thể đánh ở đây.”

Sau đó kéo cậu, “Đi.”

Điền Chính Quốc nhìn cánh tay hắn, “Anh chờ đã, tôi xử lý một chút cho anh…”

“Xử lý cái rắm.” Kim Thái Hanh nắm cổ áo cậu lôi ra ngoài, “Tôi mẹ nó còn có việc đây.”

Điền Chính Quốc nghĩ hắn chắc là trốn cảnh sát, liền hoang mang hoảng loạn lên xe với hắn.

Hơn 10 chiếc xe dừng phía ngoài bệnh viện, có người tới bàn bạc, đón Kim Thái Hanh lên xe, trực tiếp đưa đi.

Xe không biết lái đi đâu, người trên xe đều rất căng thẳng, không một ai nói chuyện.

Điền Chính Quốc mặc áo blouse trắng ngồi bên cạnh hắn, “Có chuyện gì vậy?”

Người đàn ông bên cạnh liếc cậu một cái, mặt chìm trong bóng tối, đường nét cường tráng, “Cũng mẹ nó tại cậu, cứ phải trực ban, trực trực trực, suýt chút nữa bố cũng vào trực luôn rồi, mẹ kiếp, giờ mẹ nó nếu lại làm người thực vật thì cậu thành ở goá luôn rồi!”

Điền Chính Quốc suy nghĩ, “Ở goá gì?”

Kim Thái Hanh dường như được nhắc nhở, cúi đầu liền bắt đầu sờ túi quần.

Sờ nửa ngày mới phát hiện không còn chìa khóa.

Chìa khoá quầy ăn vặt mình chuẩn bị cho Điền Chính Quốc trong lúc đánh nhau đã bị mình làm mất.

Phí công vô ích rồi, cái gì cũng làm không xong, còn bị người ta đánh đéo ra thể thống gì.

Hắn trầm mặc nửa ngày, mũi hơi chua xót.

Chỉ yên lặng châm điếu thuốc cho mình.

Đàn em ngồi ghế phó lái nhận điện thoại, “Anh Kim, anh Tam nói, người bỏ chạy hết rồi, cảnh sát tới, Dương Đức hình như cũng chạy, để lại mấy tên đàn em của nó ở đó gánh tội thay.”

Kim Thái Hanh không hề nói gì, hút thuốc đến cháy ra đốm lửa.

Điền Chính Quốc nhìn hắn một cái, “Chúng ta đi đâu?”

Hắn tức giận trả lời một câu, “Thích mẹ nó đi đâu thì đi đó.”

“À được, đi ăn bánh hoa mai đi, đúng lúc tôi còn chưa ăn cơm.” Điền Chính Quốc ở trong xe nhìn xung quanh, “Tôi biết có một quán ăn rất ngon, ê… ở bên kia… Dừng xe ở giao lộ trước mặt được rồi.”

Người bên cạnh nhìn hắn, “Anh Kim… Được không?”

Kim Thái Hanh gảy tàn thuốc, uể oải, “Mua mang đi.”

Điền Chính Quốc gật đầu, “Cũng được đó, mua xong về nhà tôi chấm đường trắng ăn.”

Đàn em nghe vậy liền biết điều xuống xe đi mua bánh hoa mai, rồi nghe theo sai bảo đưa hai người về nhà Điền Chính Quốc.

Đến khi quần qua quần lại xong, đã muộn lắm rồi.

Cậu về nhà trước tiên xử lý sơ vết thương cho Kim Thái Hanh một chút, rồi lấy nồi hấp hâm nóng bánh hoa mai, chuẩn bị một đĩa nhỏ đường trắng.

Rồi ngồi dưới máy điều hoà nhân lúc còn nóng mà ăn.

Trong chiếc đĩa xếp một hàng bánh ngọt mềm dẻo trắng mịn, bốc hơi nóng.

Ánh đèn vàng cam rơi lên trên, như phủ một lớp mật, đặc biệt mê người.

Nhưng đều không sánh bằng người trong mắt cậu.

Điền Chính Quốc ngồi trên băng ghế ăn bánh ngọt, đung đưa chân, nhìn người đàn ông ngồi trên sôpha đối diện hút thuốc với vẻ đau buồn, trong lòng liền thấy ấm áp dễ chịu.

Đồ ăn ngon trong miệng ấm ấm đã không còn hương vị gì, chỉ còn lại vị ngọt đơn thuần, ngọt phát ngấy.

Điền Chính Quốc bưng bánh hoa mai với đĩa đường đĩa tới gần, “Anh nghĩ gì vậy?”

Trong lòng Kim Thái Hanh lạnh lẽo cùng cực.

Thấy điếu thuốc cũng hết, càng khổ sở hơn, “Xui xẻo.”

Cậu nhìn bộ dạng cúi đầu gục mặt của hắn có chút muốn dỗi hắn, nhưng lại nghĩ bóng lưng ngăn chặn được một đám xã hội đen như vậy rất đàn ông, liền quyết định tha hắn một lần, “Không sao, vết thương của anh cũng không sâu, rất nhanh sẽ lành, với lại anh cứu được tới mấy người y tá bác sĩ, tích thêm đức mà…”

“Cậu thì biết cái gì! Không phải chuyện này!” Đôi mắt Kim Thái Hanh hơi đỏ, “… Xui xẻo…”

Điền Chính Quốc lấy bánh ngọt chấm đường trắng, “Cái gì xui xẻo rồi?”

“Cậu xem… Tôi làm đại ca nhiều năm vậy rồi… Bên cạnh không có một người bạn… Hình như cũng rất thất bại…”

Điền Chính Quốc dừng một chút.

Cậu  cười ăn đồ ăn, “Nói tiếp đi, nói xong tôi giải quyết giúp anh.”

Kim Thái Hanh dường như đột nhiên phản ứng lại.

Bỗng nhiên ngồi thẳng người dậy, nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc, “Đệt…”

Cậu tiếp tục cười, nghĩ xem cái tên hàng đen này có thể nói ra được lời tốt đẹp gì.

“Không nói không cho đệt.”

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc, không hiểu sao thấy nóng hừng hực.

Tự nhiên cảm giác mình chưa bao giờ thấy yêu tên miệng lưỡi cay độc Điền Chính Quốc này như bây giờ.

Loại cảm giác này tới quá đột ngột, khiến cho Kim Thái Hanh không thể nào lý giải được, không thua gì bản thân lúc trước xả thân xông lên chặn dao cho Đường Tử Ngôn.

Hắn không muốn chặn dao cho người ta nữa, sau đó ở cạnh cậu bác sĩ này, nên vết thương dao chém gì cũng không sợ.

Kim Thái Hanh nhìn cậu, thấy cũng không có gì khó nói ra, “Tiểu Điền… Hay là em làm người yêu anh đi.”

Điền Chính Quốc cười ha ha, không hề nói gì.

Vẻ mặt Kim Thái Hanh chuyển chế độ hồng đen, nghiêng mặt mắng một câu.

“Má.”

“Được thôi.”

Nói xong, cả hai đều có chút ngượng ngùng.

Cả buổi trời cũng không nói chuyện.

Sau đó vẫn là Kim Thái Hanh chủ động mở miệng, “Ngon không?”

“Ngon nha.”

“Anh nếm thử nhé?”

Điền Chính Quốc đưa bánh qua, “Cho anh ăn.”

Hắn đẩy thứ được đưa tới ra, đưa tay ôm cậu vào.

Hương vị ngọt ngào cùng mùi thuốc lá quấn lấy nhau, bất ngờ xung đột nhau, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy rung động.

Kết thúc một nụ hôn thật dài, Điền Chính Quốc ném bánh trên tay rồi nhào tới.

Kim Thái Hanh bị cậu đè lên sôpha, “Em không nhân lúc nóng mà ăn à?”

Điền Chính Quốc liếm môi một cái, “Giờ không phải nhân lúc nóng ăn anh rồi sao.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro