5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Điền Chính Quốc bị hắn đặt dưới thân, theo phản xạ ôm đầu che lại.

Nhưng nắm đấm của Kim Thái Hanh lại chậm chạp không rơi xuống.

Một lát sau, cậu mới dám len lén nhìn qua khe cánh tay, phát hiện Kim Thái Hanh đang nhìn ngây ngốc eo mình, mới hiểu ra eo thon cũng là một lợi thế.

Vì bị lôi kéo, vạt áo sơmi bỏ trong quần bị rơi ra ngoài, toàn bộ bị vén lên trên, vòng eo nhỏ cong cong, thực sự muốn bao nhiêu câu dẫn liền có bấy nhiêu.

Lúc đó Kim Thái Hanh liền thay đổi chủ ý.

Hắn bình thường không có đánh người muốn lên giường với mình, muốn đánh cũng là dùng nửa thân dưới đánh vào mông.

Men say vẫn chưa dứt, Kim Thái Hanh choáng váng mặt mày, thuần thục cởi quần áo mình ra, để trần nửa người trên, giơ tay xoa chiếc eo thon nhỏ đó, men theo viền eo dò vào lưng quần, dùng sức nắn bóp mông cậu.

“Thiếu thao đến vậy?”

Điền Chính Quốc nhìn cơ ngực thơm ngon hít một hơi, “Vậy mà anh còn nói nhảm.”

Kim Thái Hanh đầu tiên là sững sờ, sau đó thấy phẫn nộ lạ lùng, thô bạo kéo xuống một cái, nguyên cái quần của cậu bị tuột xuống.

Nút quần văng ra, rơi xuống đất, phát ra một chuỗi tiếng vang liên tiếp.

Điền Chính Quốc dường như không hề quan tâm, chỉ duỗi hai tay ra hết lần này đến lần khác vuốt ve lên người hắn.

Nhiệt độ trên làn da màu đồng nóng ran, cơ bắp rắn chắc tích tụ trên cánh tay với bả vai.

Hai mắt cậu phát sáng, ngón tay lưu luyến phác hoạ những đường nét như được khắc trên cơ thể hắn, cảm thấy vóc dáng người này thực sự gần như hoàn mỹ, thậm chí ngay cả vết sẹo đầy trên người cũng gợi cảm đầy khí phách như muốn đòi mạng.

Sau khi hắn cởi quần cậu, ngạc nhiên khi phát hiện tên nhóc này còn cứng hơn mình.

Điền Chính Quốc vuốt ve ngực trước mặt, hình như vô cùng hưởng thụ.

Kim Thái Hanh bị cậu sờ mó nhíu mày, vung tay lên gạt đi, “Bớt con mẹ nó sờ sờ mó mó.”

Điền Chính Quốc lại đặt lên, “Cơ ngực anh đẹp thật.”

Sau đó đầu ngón tay gảy gảy vẽ tròn đầu ti, “Ưm… Mềm ghê…”

Một dòng điện chạy dọc theo sống lưng dồn thẳng lên trán, Kim Thái Hanh cũng không biết là bị chọc tức hay là bị làm cho thoải mái, áp chế ngọn lửa giơ tay quăng người từ trên sôpha xuống, nhấn xuống đất, sau đó ngồi trở lại sôpha, thản nhiên mở rộng chân, móc cậu bé ở trong quần ra, “Qua đây.”

Điền Chính Quốc ngồi dưới đất, nhìn chằm chằm cậu bé giữa hai chân hắn có chút há hốc mồm, “Ghê gớm thật nha…”

Trong lòng Kim Thái Hanh nổi lửa, nhấc chân đá cậu, “Nhanh lên chút, rề rà cái gì.”

Cậu vội vàng tiến lên trước, dùng hai tay nắm chặt tính khí cứng rắn kia, tiện thể cọ xát, “Nóng quá…”

Kim Thái Hanh thở dốc, âm thanh trầm thấp, “Liếm nhanh lên.”

Điền Chính Quốc ngậm “đầu con rùa” tròn trịa lấp lánh đó vào, nhưng bởi vì kỹ thuật thật sự không thành thạo, chỉ có thể cẩn thận lấy môi mút vào, sau đó từng chút ngậm vào trong cổ họng.

Kim Thái Hanh không nhịn được phát ra tiếng hít thở nặng nề.

Phần đỉnh cứng rắn chọc vào yết hầu, nước miếng của Điền Chính Quốc không bao lâu đã theo đó rơi xuống, ướt đẫm, thấm ướt hết cả cậu bé.

Kim Thái Hanh thấy cậu vụng về như vậy, bèn tóm tóc cậu rút thứ đó ra một chút, “Không có bản lĩnh mà đâm sâu vô họng cái gì, lấy đầu lưỡi liếm, sau đó dùng miệng hút.”

Điền Chính Quốc làm theo lời của hắn, cong eo xuống quỳ trước mặt hắn, cố gắng hết sức khẩu giao cho hắn.

Khoái cảm càng lúc càng nồng đậm, Kim Thái Hanh khẽ cúi người, hơi thở đầy mùi rượu phả lên trên mặt cậu, “Ngon không? Hửm?”

Hai tay Điền Chính Quốc siết chặt phần thân, vừa vuốt vừa mút, âm thanh trong miệng nghẹn ngào nặng trịch, dường như chỉ tùy ý đáp một tiếng.

Giọng nói hắn không được ổn định, nhấc cậu lên, “Được rồi, đi, nằm sấp xuống bàn, chỏng cái mông lên cao chút.”

Điền Chính Quốc chợt nhớ tới vụ dầu bôi trơn, liền sờ lên cái quần bị cởi ra, kết quả sờ soạng nửa buổi ngoại trừ lấy ra được 2 tệ, một đồng tiền thừa cũng không có.

Kim Thái Hanh không biết lấy bao cao su từ đâu ra, sau khi mang vào xong rũ mắt nhìn cậu đang mò cá dưới đất, “Làm gì vậy, lại đây nhanh lên.”

“… Còn dầu bôi trơn…”

Kim Thái Hanh hằn hộc nhăn mày lại, lục lọi ở bên cạnh một chút, ném một lọ nhỏ trong suốt qua, “Tự bôi đi.”

Điền Chính Quốc tiếp lấy, nhìn xung quanh, sau đó liền xông vào phòng tắm bên cạnh, bỏ lại cậu bé cứng rắn của Kim Thái Hanh ngây ngốc tại chỗ.

Đợi 5 phút, hắn thực sự không thể nhịn được nữa.

Lúc đạp cửa đi vào, thấy người này đang ngồi ở trên bồn cầu, mở rộng hai chân ra, phía dưới còn cắm hai đầu ngón tay vào.

Điền Chính Quốc thấy hắn bước vào hình như bị hoảng sợ, ngón tay rút ra, cái hang nhỏ kia khẽ mở, còn chưa kịp khép lại.

Con ngươi của Kim Thái Hanh sung huyết, hai tay dùng sức, nhấc người từ trên bồn cầu lên như nhấc thỏ, gạt sạch sau đó đặt lên trên bồn rửa tay, đẩy chân ra đâm vào trong.

Tuy rằng trước đó đã làm tốt công tác bôi trơn và mở rộng, nhưng cứ như vậy cứng rắn chen vào, Điền Chính Quốc vẫn cảm thấy căng đau khó chịu.

Kim Thái Hanh nhìn cậu cau mày, vô cùng hưởng thụ, “Không phải cậu nuwsng sao, làm cậu sao cậu còn khó chịu?”

Điền Chính Quốc đau không chịu nổi, nhấc chân đẩy vai hắn ra, “Đau… Kỹ thuật của anh không được…”

Kim Thái Hanh nắm cổ chân cậu, eo thúc vào trong, “Đệt! Thả lỏng.”

Đầu Điền Chính Quốc bắt đầu đổ mồ hôi, "Sắp tét cúc rồi…”

Kim Thái Hanh cúi đầu nhìn một cái, nhân tiện sờ sờ nơi tiếp giáp của hai người, dính trơn mềm mại, một chút tơ máu cũng không có, chỉ hơi đỏ, chắc không nghiêm trọng gì, hắn tiếp tục đâm.

Điền Chính Quốc lau mồ hôi, chỉ cảm thấy vật cứng từ phía dưới đâm sâu vào trong ruột, quả thực muốn đâm nát người mà.

Sau khi toàn bộ vẫn chưa được vào hết, Kim Thái Hanh khẽ nâng mắt, “Thả lỏng chút, như vậy cậu cũng dễ chịu.”

Nói xong còn nâng tay sờ đầu cậu.

Đôi mắt Điền Chính Quốc sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm hắn, mặt đỏ bừng.

Kim Thái Hanh xấu hổ mắng một câu, vươn tay giữ vai cậu, liền bắt đầu nhẹ nhàng động.

Vật cứng trong cơ thể thuận lợi ra vào, ma sát vách ruột, cảm giác càng ngày càng khoan khoái.

Sau khi làm được nửa tiếng, cả người Điền Chính Quốc run rẩy, trên người bắt đầu ửng hồng, giương cổ dán lên mặt gương mát lạnh, chỉ trong chốc lát hơi khí bốc lên che đầy mặt kính.

Hơi thở Kim Thái Hanh ngày càng gấp, dùng sức áp chế cậu, mồ hôi từ chân tóc chảy ra, men theo chóp mũi từng giọt từng giọt rơi lên khuôn ngực trần của Điền Chính Quốc.

Trận đâm chọc thô bạo không hề báo trước bắt đầu, trong tiếng hít thở đan quyện vào nhau bắt đầu sinh ra tiếng thở gấp âm mũi rất nặng, như một sợi dây nhỏ vô hình, buộc chặt trên cổ, nghẹt thở muốn đoạt mạng người.

Trong lúc nhất thời, trong phòng đều là âm thanh va chạm của cơ thể.

Kim Thái Hanh chạy nước rút một hồi lâu, ngẩng đầu nhìn chằm chằm thỏ con, đôi mắt tối mịt, giống như con sói săn mồi, “Sướng không… Tiểu.tiện.nhân…”

Cảm giác sưng đau hòa lẫn với cơn tê dại, Điền Chính Quốc chỉ cảm thấy máu nóng toàn thân đều chạy nhanh xuống hạ thân, “… Thoải mái lắm… Ông xã… Ông xã ơi…”

“…”

Kim Thái Hanh trong nháy mắt bị dọa cho bắn ra.

“Mẹ kiếp, con mẹ nó cậu kêu ai đó?”

Điền Chính Quốc vẫn còn choáng, “Hả? Xong rồi?”

Sau đó vươn tay sờ chỗ tiếp giáp giữa hai người, phát hiện Kim Thái Hanh vẫn còn đâm ở phía sau, nhưng không cứng như lúc nãy, “Anh sao vậy?”

Hắn bây giờ giận thật rồi.

Mình làm với người này đã hai lần rồi, trong hai lần không có lần nào được suôn sẻ, thực sự nhục nhã muốn chết.

Kim Thái Hanh không đáp lại lời cậu, rút tính khí ra, nhấc chân lật người lại, “Đừng có kêu ông xã gì đó, mắc ói quá.”

Hắn một lần nữa tuốt cứng cậu bé, sau đó nhìn chằm chằm người quay mặt về phía gương, “Nhìn cho kỹ vào, coi tôi làm thế nào cho cậu nằm liệt giường.”

Điền Chính Quốc nghe hắn nói vậy thực sự có hơi sợ, nhưng nghĩ lại một chút, Kim Thái Hanh còn có thể làm được sao, lớn không nổi sao làm nứt hậu môn của mình thêm lần nữa được.

Đang nghĩ vậy, thì có một vật cứng thô to đột nhiên mạnh mẽ đâm vào từ phía sau, nóng hừng hực, hơi khác với cảm giác lúc trước.

Hắn lần này không đeo bao.

Lỗ nhỏ khít chặt bởi vì vừa nãy đã được mở rộng quá mức, nên đã có thể thích ứng rất tốt sự đi vào bất thình lình này, Điền Chính Quốc muốn điều chỉnh tư thế một chút, nhưng vừa mới nhích chân, người phía sau đã bắt đầu động.

Nông vài cú lại thọc sâu vào, trêu chọc thành ruột, cọ xát làm cho bên trong vừa mềm vừa cộm.

Điền Chính Quốc hừ hừ vài tiếng, hai tay chống người dậy, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vô gương.

Gương mặt Kim Thái Hanh không giống với bình thường lắm, mày nhíu chặt, trên trán đổ một lớp mỏng mồ hôi, lông mi ướt, thật sự có một sức hấp dẫn không thể diễn tả bằng lời.

Mặt mày cậu nóng ran, hơi thở trong miệng cũng bắt đầu trở nên dồn dập.

Sau khi biên độ nhỏ dần, hắn rút ra, nghỉ một chút, lại từ lỗ huyệt hơi mở rộng đâm vào, thúc mạnh vào những điểm cứng nhỏ trong ruột, điên cuồng rút ra chọc vào, chỉ trong chốc lát đã làm cho cậu bé giữa hai chân Điền Chính Quốc phun ra một vệt trắng đục.

Chất lỏng dính dớp chảy ra, chân cậu đã sớm không thể chống đỡ được nữa, mềm nhũn khuỵu xuống.

Pháo hoa trong đầu bắn tung toé, đường ruột cực lực co rút, gắt gao siết chặt vật thô cứng phía sau, phát ra âm thanh dâm mỹ.

Kim Thái Hanh thấy người cậu xìu xuống, bèn lấy hai tay chống qua hai bên người cậu, càng thâm nhập sâu hơn vào bên trong cửa động.

Da mặt cậu nóng hầm hập, đôi mắt mất đi tiêu cự, “A ưm…”

Sức lực Kim Thái Hanh mạnh đến kinh người, từ phía sau đâm sâu vào trong cơ thể, cố ý chạm đến điểm G.

Điền Chính Quốc cố gắng mở to mắt, hình ảnh người phản chiếu trong gương thực thực ảo ảo, sao cũng không thể thấy rõ.

Kim Thái Hanh vừa đâm vừa một tay nhấc hông cậu lên, “Vểnh lên! Nhanh như vậy đã gục xuống rồi?”

Điền Chính Quốc nói năng không lưu loát, âm thanh trong miệng như đang nghẹn ngào.

Hắn nghe cậu rên trong lòng ngứa ngáy, nên cũng không nói nữa, chỉ cúi đầu lật người qua lật người lại mà đâm, cuối cùng làm cho Điền Chính Quốc phải kêu cha gọi mẹ, lúc này mới hài lòng bắn toàn bộ tinh dịch vào sâu bên trong lỗ huyệt.

Hai người trên bồn cầu làm thêm một trận, chờ đến lúc sau khi đứng chọc vào, hai chân Điền Chính Quốc đã run lẩy bẩy.

Mệt thực sự, nhưng cũng rất thoải mái, thoải mái đến nỗi số lần cậu bắn còn nhiều hơn so với hắn, lần cuối cùng đã nát bấy không còn ra hình dạng gì.

Sau khi làm xong, trời đã chập tối.

Kim Thái Hanh kiệt sức, tìm một chỗ nằm xuống ngủ.

Điền Chính Quốc ngồi trên bồn cầu ròng rã một tiếng đồng hồ, mới rửa hết toàn bộ tinh dịch từ trong hậu huyệt ra.

Chờ tới khi bước ra, Kim Thái Hanh đã ngủ thẳng cẳng.

Điền Chính Quốc khẽ rũ mắt xuống, nhìn hắn nằm lỳ trên giường, quần còn chưa cởi ra hẳn, hờ hững vắt trên hông, lộ ra đường cong eo mông rắn chắc.

Cậu nhìn người này, thực sự rất muốn lên nằm ngủ chung với hắn.

Hai người ngủ chung chăn, bản thân chỉ mặc quần ngủ, hắn nhất định phải để mông trần, có thể vừa ngủ vừa sờ mó hắn, sờ mó vui cũng có thể thưởng cho hắn để tay vào trong quần sờ cho mình.

Nghĩ vậy liền cảm thấy rất tốt.

Có người đứng bên giường Kim Thái Hanh cười hê hê một hồi lâu, cho đến khi hắn bỗng nhiên trở mình, người này mới sợ hãi hoàn hồn trở lại.

Điền Chính Quốc quay người ra khỏi phòng, không nhanh không chậm bắt đầu mặc quần áo, vừa mặc vừa bĩu môi, không sao, dù sao mình vẫn còn trẻ, phía sau cũng chặt, cúc mới nở lần đầu, muốn kẹp chặt dưa leo chắc cũng không phải chuyện quá khó khăn gì.

Nghĩ như vậy trong lòng Điền Chính Quốc mới dễ chịu hơn chút.

Sau khi thu dọn xong liền đẩy cửa ra khỏi phòng, ngồi xổm trên chiếc xe taxi về nhà.

Tối hôm đó Điền Chính Quốc có hơi sốt.

Uống một viên thuốc hạ sốt, lục chăn bông mùa đông trong tủ ra đắp lên người, cậu thật sớm đã lên giường chuẩn bị chờ ngủ đổ mồ hôi.

Nằm nửa tiếng đồng hồ, cả người nóng hổi không nói, nhưng bên trong cái mông cũng nóng hừng hực rất khó chịu, đưa tay sờ một chút, phát hiện phía sau sưng ghê gớm, còn dính một ít tơ máu.

Bởi vì chỗ ở của Điền Chính Quốc chỉ có duy nhất một chiếc gương trên bồn rửa tay, soi mặt còn được, soi chỗ này thì hơi bị khó, huống chi bây giờ còn đang phát sốt khó chịu, cậu thực sự lười đi phí sức.

Chỉ mong mình đừng bị loét niêm mạc hậu môn, sáng mai đi khoa Hậu môn – trực tràng kiểm tra một chút, phòng bệnh hơn chữa bệnh.

Lúc Tiểu Vương khoa Hậu môn – trực tràng gặp lại Điền Chính Quốc, đã không còn giống mọi khi rồi.

Mắt chìm xuống, gương mặt cười như không cười, “… Tiểu Điền… Ăn sáng chưa… Tôi mới vừa rửa dâu xong, cậu ăn thử đi, ăn nhiều trái cây rất tốt, thông ruột dễ tiêu.”

Điền Chính Quốc giày vò cả một buổi tối cuối cùng cũng hạ sốt, lúc này sắc mặt vẫn còn chút tái nhợt, chỉ thấy cậu yếu ớt đứng bên bàn làm việc, lấy một trái dâu tươi từ chiếc rổ trong tay tiểu Vương, “Cảm ơn nha.”

Tiểu Vương nhìn cậu cúi đầu ăn 4 5 trái, “Cậu tới làm gì vậy? Không phải lại tới khám nữa chứ?”

Điền Chính Quốc ăn rất lâu, nhìn thấy dâu tây trong rổ nhỏ không còn nhiều, liền có chút ngượng ngùng, “Đúng vậy.”

Tiểu Vương thở phào một hơi, “Tôi chờ cậu trả lời mà muốn ngất luôn, sao vậy, không phải hậu môn nứt nữa chứ?”

Cậu lắc đầu, “Không, lần này không phải.”

Sau đó dừng một chút, “Lúc tôi đi học môn này học không giỏi, tự mình kiểm tra không được, muốn đến chỗ anh xem một cái cho yên tâm, quan trọng nhất là miễn phí.”

Tiểu Vương đứng dậy đi vào phòng kiểm tra phòng, “Được rồi, vào đi.”

Điền Chính Quốc đi theo sau, nhanh chóng lên giường cởi quần, hai tay ôm đầu gối, chờ kiểm tra.

Tiểu Vương đeo găng tay vào, nhìn chằm chằm tiểu huyệt đỏ ửng kia một lúc, sau đó tháo găng tay ra.

“Tiểu Điền à, sau này đừng đến nữa, cậu không sao, vẫn rất tốt.”

Sau khi cởi găng tay ra, Tiểu Vương thở dài, “Cậu cứ đến làm tôi rất ngại, cảm giác hơi là lạ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro