8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh sở dĩ không đánh cậu, chẳng qua là nhớ lại chính mình.

Nghĩ vậy, liền cảm thấy tên bác sĩ nhỏ này cũng là một con sâu tội nghiệp.

Điền Chính Quốc giãy giụa trên vai hắn, giày rơi hết xuống đất, vớ cũng rớt mất một chiếc, lộ ra phần chân trắng như ngó sen.

“Cút! Trả nón lại cho tôi!”

Hắn im lặng không lên tiếng, vác người vào trong phòng, nhân lúc đi ngang qua bàn, lục lọi mấy thứ từ trong ngăn kéo.

Trong phòng làm việc có một phòng bi-a riêng, trên nền thảm hoa văn tối màu chỉ đặt một bàn bi-a kiểu Anh, tuy căn phòng được trang trí rất đẹp, nhưng hắn chưa dùng bao giờ.

Khi bức tường sáng đèn lên, Điền Chính Quốc đang lấy cùi chỏ thúc mạnh vào xương bả vai hắn.

“Làm gì thế! Sao lấy nón của người khác mà còn phải bày đặt như vậy? Hoặc là anh trả nón cho tôi, hoặc là thả tôi xuống, tự anh xem mà làm đi!”

Kim Thái Hanh sa sầm mặt mày, không nói câu nào, dứt khoát ném người xuống bàn bi-a, xoay người lại đóng cửa, một tiếng ầm chấn động.

Điền Chính Quốc lăn từ trên bàn bi-a xuống, đi được mấy bước, thấy sai sai, bèn cúi đầu, “Giày tôi đâu? Còn một chiếc vớ nữa?”

Sau đó đi tới tóm cổ áo Kim Thái Hanh, “Tên chôm chỉa nhà anh! Chôm nón, giày, còn thêm chiếc vớ của tôi nữa cơ!”

Hắn lạnh lùng nhìn thẳng vào cậu, “Cậu tóm cổ áo tôi?”

Điền Chính Quốc bị hắn trừng cho toát hết mồ hôi lạnh, “… Đâu có đâu”

Nói xong liền buông lỏng tay, “Tôi đi đây, nón tôi cũng không cần đâu, tạm —— biệt.”

Do chân đã nhũn ra, người lại không vững lắm, Điền Chính Quốc mới đi được mấy bước đã đâm đầu vào ngực Kim Thái Hanh, chôn mặt vào trong lòng hắn, cậu hít sâu một hơi, không động đậy.

Hai tay Kim Thái Hanh dùng lực, một lần nữa ôm người lên bàn bi-a.

Điền Chính Quốc vùng vẫy ngồi dậy,  giơ tay giữ lại mấy loại đồ kia.

Chỉ là dầu bôi trơn cầm tay tiện lợi, còn có vài bao cao su.

Cậu nhìn nhãn hiệu dầu bôi trơn, “Tên hắc lang nhà anh!”

Kim Thái Hanh cởi quần và quần lót cậu cùng một lúc, “Không muốn chọc thô thì tự bôi.”

Điền Chính Quốc ngồi xếp bằng trên bàn bi-a, cúi đầu bôi dầu vào bên trong, “Anh đây là cưỡng gian!”

Hắn không rảnh khua môi múa mép với cậu, thấy cậu bôi cũng đủ rồi, bèn đè người lên bàn bi-a.

Mông Điền Chính Quốc kê trên viền mặt đá xanh, chiều cao đang tương đương nhau.

Ngoài dự đoán, hắn cũng cởi áo của cậu.

Bên trong chiếc áo sơ mi mở rộng là lồng ngực gầy gò, điểm xuyết hai viên màu trà nhạt, lép xẹp, một bộ dạng như chưa được khai trinh.

Kim Thái Hanh vươn tay xoa nắn một bên ti, nơi đó lập tức cứng rắn thành một hạt ti be bé tròn tròn.

Sau đó dùng đầu lưỡi liếm liếm, rồi ngậm vào miệng, dùng môi tỉ mỉ nhấm nháp.

Cả người Điền Chính Quốc tê dại, tay chân co rúm lại, “Anh mút ti tôi làm gì? Tôi đâu phải mẹ anh đâu!”

Kim Thái Hanh cố nén giận, nghĩ bao nhiêu người muốn được bố đây hầu hạ, tên bác sĩ khốn kiếp nhà chú em còn mẹ nó ở đây bày đặt thảo mai.

Điền Chính Quốc đang sướng muốn chết, kết quả thấy hắn thẳng người dậy, liền giơ tay kéo hắn, “Sao anh không liếm tôi nữa?”

Kim Thái Hanh một tay cầm bao cao su, dùng răng xé vỏ ngoài.

“Cút mẹ mày đi.”

Sau đó nắm chặt cổ tay Điền Chính Quốc, đưa tay cậu xuống thân dưới, “Qua đây giúp tôi đeo bao.”

Dấu bôi trơi còn sót lại trên ngón tay bị dính hết lên trên, cậu đeo xong bao cao su cho hắn, rồi nắn nắn thứ cứng rắn kia, tùy tiện có thể cảm giác được hình dạng quen thuộc đó, “… Nóng ghê…”

“Thích không?”

“… Cũng tạm.”

Kim Thái Hanh cười lạnh một tiếng, vỗ mông cậu, “Thích vậy thì banh chân ra, lát nữa rên dâm chút.”

Điền Chính Quốc một lần nữa nằm xuống, mắt nhìn trần nhà trên đầu, mở chân ra.

Lúc từ từ bị xâm nhập, cậu run người một cái.

Trong đầu ngay lập tức có chút tỉnh táo, nhưng rất nhanh liền mê man.

“Cúc huyệt sắp tét rồi! Tét là phải mổ nội soi đó ba!”

“Không có tét, mẹ nó cậu câm miệng.”

“Đau… Đau chết luôn á…”

Kim Thái Hanh lúc này mới nhớ ra quên khuếch trương, hơi rút lại chút, thêm dầu bôi trơn ở ngay cửa hậu, rồi lại đè mấy lần lên cơ vòng, sau đó chậm rãi tiến vào.

Lúc này Điền Chính Quốc không kêu cha gọi mẹ như vừa nãy, ngược lại hai mắt đờ đẫn, đôi lúc còn nấc lên.

Kim Thái Hanh nhìn cái đức hạnh đó của cậu, trong nháy mắt thấy gấp gáp vô cùng.

Nhanh nhẹn cởi áo ném lên mặt cậu, lỡ như có ói ra, không nhìn thấy tốt xấu gì còn có thể kiên trì bắn tinh.

Điền Chính Quốc lấy cái áo màu xanh lá xuống, “Cái này là đồ của ai vậy? Màu mè hoa lá hẹ… Thấy gớm…”

Nói xong còn nôn oẹ một tiếng.

Kim Thái Hanh có chút mềm xuống, nhưng vẫn chưa mềm hẳn, đâm thêm mấy lần nữa liền cứng trở lại như lúc đầu.

Hắn rất hối hận trong lúc nhất thời tinh trùng lên não làm với cái con ma men này, cả đời này thật sự chưa lần nào “bắn pháo” buồn nôn như vậy.

Cũng may Điền Chính Quốc rất nhanh đã đàng hoàng trở lại, hắn thở ra một hơi, đè chiếc eo thon của cậu, bắt đầu vùi đầu gian khổ mà làm.

Lúc đầu trong cơ thể còn nóng trướng khó chịu, sau khi nhét vào một hồi, cảm giác càng lúc càng tốt.

Điền Chính Quốc dường như rất phấn khích, hạ thân cứng rắn dán sát vào bụng dưới Kim Thái Hanh, phần đỉnh nhầy nhụa.

Hình ảnh này rất vui tai vui mắt trong mắt hắn.

Dù sao phần lớn người ta đều do đau mà xìu xuống, toàn bộ quá trình đều cứng thành như vậy cũng chưa thấy nhiều.

Hai người lại đổi thêm mấy tư thế, đợi đến khi thêm mấy lần mặt đối mặt nữa, Kim Thái Hanh thấy mình cũng đủ rồi.

Đèn treo trong tầm mắt lắc lư dao động, làm cho người ta thấy quáng mắt.

Không biết có phải là do hơi cồn không, toàn thân Điền Chính Quốc cũng bắt đầu bốc lên một loại hồng hào của sắc tình, đôi chân dài quấn lấy eo hắn, cao giọng rên rỉ.

Rên đến nỗi lỗ tai Kim Thái Hanh cũng hơi đỏ lên.

Gắt gao đè lại chiếc eo dưới thân, hơi thở hắn dồn dập, đâm nhanh rút nhẹ, “Giờ cậu còn ngứa không? Hửm?”

Điền Chính Quốc lấy chân cọ cọ chiếc eo ướt đẫm mồ hôi của hắn, móng tay bấm vào bắp thịt trên cánh tay hắn, “Ngứa… Ngứa quá…”

Gân xanh trên cánh tay Kim Thái Hanh toàn bộ nổi hết lên, động tác dưới thân càng nhanh hơn, “Vậy tôi còn đen không?”

“Không đen…”

Trong đôi mắt Điền Chính Quốc ánh lên một màng nước mắt, đôi môi run rẩy, vật cứng ở bụng dưới đập thình thịch, hình như sắp bắn rồi.

Kim Thái Hanh thấy thế rất có cảm giác thành tựu, nhanh chóng đâm hai lần, trực tiếp làm Điền Chính Quốc bắn ra.

Chất lỏng trắng đục phun một chút lên cằm cậu, Điền Chính Quốc “A” một tiếng, cả người liền xụi lơ như xác chết.

Sắc mặt tái nhợt hơi sai sai.

“Tôi… Tôi…” Giọng nói vô cùng bất ổn.

“… Cậu cái gì? Hửm?”

“Tôi muốn ói…”

“Đệt mẹ cậu!”

Kim Thái Hanh thốt ra, nhìn thấy Điền Chính Quốc che miệng từ trên bàn bi-a ngồi dậy chạy ra ngoài.

Điều quan trọng là Kim Thái Hanh còn cắm ở phía sau cậu, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, sớm đã bị ngồi cho gãy khúc lúc cậu xuống rồi.

“Cút ra ngoài ói!”

Điền Chính Quốc mông trần chạy ra phòng ngoài, chổng mông bên ghế sôpha, nôn thốc nôn tháo vào cái túi mua sắm của trung tâm thương mại.

Kim Thái Hanh thực sự không muốn chờ cậu quay lại, liền tùy tiện tự tuốt dưới đống quần áo, chờ bắn xong hết mới phát hiện là đồ của mình, nhất thời cũng thấy mắc ói.

Điền Chính Quốc ói xong, muốn súc miệng, liền tiện tay cầm lấy nửa ly nước còn sót lại trên bàn đổ vào miệng một ngụm lớn.

Súc xong phát hiện không có chỗ nhổ, liền nhổ lại vào ly.

Sau khi ói xong, cả người dường như tỉnh táo lại không ít.

Phía sau đau âm ỉ, bên trong râm ran phát nóng.

Nhưng bên ngoài lại lạnh buốt.

Điền Chính Quốc đứng yên một chỗ nghĩ mất một phút, sau đó chậm rãi cài nút áo, quay người trở lại phòng bi-a.

Kim Thái Hanh đã mặc quần vào, dựa vào cạnh bàn bi-a hút thuốc.

Trên cơ bắp cường tráng mạ thêm một lớp màu mật ong, mồ hôi còn chưa khô, không che giấu được vẻ ướt át.

Hắn cắn đầu lọc, thấy cậu từ ngoài bước vào, cúi người xuống nhặt đồ dưới đất.

Thứ giữa hai chân còn bày ra trạng thái nửa mềm sau khi bắn.

Có thể ở đây, không tức giận chờ cậu quay lại.

Chính Kim Thái Hanh thực sự cũng rất bất ngờ.

Vô cùng tò mò phản ứng kế tiếp của tên nhóc này.

Nhưng Điền Chính Quốc từ đầu đến cuối chỉ rũ mắt, cũng không thèm nhìn hắn một cái, trầm mặc mặc quần lót, rồi mặc quần vào.

Giống như trong phòng chỉ có mình cậu.

Lúc tàn thuốc rơi xuống quần, Kim Thái Hanh lúc này mới giống như nhớ tới, vội vàng phủi tro thuốc, rít một hơi thuốc lá.

Kết quả còn bị sặc tới ho khan.

Điền Chính Quốc mang giày vào, khẽ nhướng mày nhìn hắn.

Kim Thái Hanh thật sự cảm thấy cậu như vậy không ngầu tí nào, ngược lại còn đặc biệt ngu ngốc.

Nhưng lại không khiến người ta ghét.

Điền Chính Quốc nửa buổi mới mở miệng, “Tôi đi đây, sau này sẽ không dính lấy anh nữa.”

Kim Thái Hanh phủi phủi tro thuốc, nhìn bộ dạng phủi mông bỏ đi của cậu, trong lòng không hiểu sau có hơi ti tí khó chịu.

“Tôi đã cho cậu đi sao?”

Điền Chính Quốc nhìn hắn một cái, “Đã làm xong, anh còn giữ tôi lại làm gì?”

Sau khi cậu nói xong câu đó, còn đứng tại chỗ rất lâu chờ hắn.

Chờ đến khi bản thân thực sự mất hết kiên nhẫn.

Cậu có chút sốt ruột, “Nói chuyện đi.”

Kim Thái Hanh vẫn còn đang ngạc nhiên với phản ứng lúc nãy của mình.

Mặc dù trong lòng rất vi diệu, nhưng vẫn khó chịu.

Giống như chơi một món đồ chơi rất vui, đến lúc vứt đi, thì bắt đầu có hơi không nỡ.

Điều quan trọng là bản thân hoàn toàn không phải là người không bỏ được, nghĩ vậy Kim Thái Hanh liền đặc biệt hoảng hốt.

“Cút! Cút nhanh lên! Sau này để cho tôi nhìn thấy cậu nữa tôi đánh gãy chân cậu!”

Điền Chính Quốc nghe vậy liền bước tới bên bàn bi-a, móc mấy quả bóng bi-a từ trong túi lưới ra, cầm ở trong tay ánh chừng, rồi điên cuồng ném về phía hắn, "Kim Thái Hanh! Kim Thái Hanh!”

Hai quả bi-a một quả đập lên tường, lăn tới dưới đất, một quả khác trực tiếp nện lên cửa sổ, thủy tinh ào ào rơi đầy đất.

Kim Thái Hanh tức giận nhảy dựng lên, đi lên đem người đang chạy trốn ra ngoài nhấn xuống đất, “Đệt mẹ mày! Tao không đánh mày mẹ nó mày được nước lấn tới có đúng không!”

Điền Chính Quốc bị đè dưới đất giãy giụa, “Mẹ tôi ở vùng khác, anh ghê thật nha. Ngang nhiên muốn lấy trinh tiết của bà ấy?”

Kim Thái Hanh giận tím người, nện một quyền xuống, đánh cho mũi Điền Chính Quốc phát xót.

Nếu là bình thường, cú đấm này thế nào cũng sẽ làm cho người ta máu mũi bắn tung toé.

Cậu thốn tới chảy nước mắt, một bạt tai đánh lên không khí, quất trúng cái đùi đang trên bàn bi-a, nước mắt càng cuộn trào mãnh liệt .

Kim Thái Hanh mười mấy năm đánh nhau trên đường, phản ứng rất nhạy bén, thấy bộ dạng này của Điền Chính Quốc, liền bị hắn cười chê, “Muốn đánh tôi? Tên nhóc cậu còn phải luyện 10 năm.”

Lời còn chưa dứt, liền bị Điền Chính Quốc giơ tay nhéo mạnh vào đầu ti bên phải.

Đau thì không phải là đau, chỉ là buồn nôn tới nổi da gà.

“… Cậu… Mẹ nó…”

Kim Thái Hanh đánh phủi tay cậu ra, rồi đưa tay xuống dưới tuột quần cậu.

Hai người tóm đánh thành một đoàn dưới đất.

Hắn thật sự chưa dùng lực, Điền Chính Quốc thì ngay cả sức bú sữa mẹ cũng lấy ra xài.

Siết chặt được người, hơi thở nóng bỏng của Kim Thái Hanh phả lên mặt Điền Chính Quốc, “Con người cậu có ý tứ, cứ như vậy thích tôi à?”

Điền Chính Quốc không thể động đậy, vẫn tiếp tục phun nước miếng lên người hắn, “Đồ thần kinh!”

“Đủ rồi! Đệt!” Kim Thái Hanh cố nén cảm giác mắc ói, “Đừng không gặp, giữ liên lạc.”

“Ơ? Vậy bệnh thần kinh của anh hết rồi này.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro