19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc không hề mất thăng bằng về mặt tinh thần, chỉ cảm thấy họ chưa đủ quen thuộc để chia sẻ mọi chuyện.

Bản thân cậu cũng quá nóng nảy, dù sao cuộc hôn nhân của họ cũng khác với người thường nên đã đồng ý mọi chuyện sẽ từ từ giải quyết.

Có thể là bởi vì ngày giỗ sắp tới nên cậu hơi thiếu kiên nhẫn lại không đủ bình tĩnh.

Đảo mắt liền đến cuối tuần, Điền Chính Quốc là người ra ngoài đầu tiên.

Kim Thái Hanh khó hiểu hỏi: "Hôm nay còn phải đi ra ngoài sao."

Điền Chính Quốc trả lời: "Chuyện công việc ấy mà, tôi đến đơn vị một chút."

Kim Thái Hanh giữ chặt cậu, nói: "Không phải vốn muốn rủ tôi đi chơi sao, sao lại còn có công việc thế này?"

Chuyện công việc là lý do tốt nhất của đàn ông, Kim Thái Hanh nhíu mày, hỏi: "Em có phải chưa nói cho tôi việc gì không?"

Điền Chính Quốc an ủi anh, nói: "Thật không có, dù sao hai người chốc nữa cũng đi, tôi ở nhà một mình thì nhàm chán."

Kim Thái Hanh lúc này mới buông tay.

Điền Chính Quốc một mình đi ra khỏi nhà, thay vì đi đến đơn vị, cậu lại bắt taxi ra ngoại ô.

Phải gần một tiếng sau xe mới tới, Điền Chính Quốc xuống xe, ngẩng đầu lên đã có thể nhìn thấy cổng nghĩa trang trước mặt.

Cậu mua một bó hoa ở cửa rồi cầm hoa trên tay đi về phía trước, đi qua một nghĩa trang rộng lớn và đến Nghĩa trang Liệt sĩ phía sau.

Hôm đó không phải lễ Thanh Minh nên không có nhiều người ở đó, khi cậu đến nghĩa trang thì lại càng ít người hơn.

Xung quanh là cây xanh, cây cối lặng lẽ canh giữ nơi đây, chỉ có một làn gió nhẹ thổi qua, vừa trang trọng vừa nhẹ nhàng.

Cậu đăng ký ở cửa, thủ vệ ở cửa thấy nhìn quen quen liền nói chuyện: "Năm nay cậu lại tới đây à?"

Điền Chính Quốc cười nói: "Đúng vậy."

"Sao cậu lại đi một mình, trước kia có một người trẻ tuổi đi cùng mà?"

Điền Chính Quốc không biết người ta nhớ hay chỉ tùy tiện nói ra, dù sao đến bái kiến ​​phần lớn người đều đi theo nhóm, cậu tiếp tục cười nói: "Hôm nay anh ta có việc phải làm, hôm khác mới đến."

Sau khi chào hỏi xong, cậu cầm hoa tiến vào nghĩa trang.

Hầu như không có người nào trong tầm mắt, khiến Điền Chính Quốc có ảo tưởng rằng cậu là người duy nhất trên thế giới.

Cậu tìm thấy vị trí giữa một nhóm bia mộ giống nhau theo trí nhớ của mình rồi đặt những bông hoa trước ngôi mộ.

Chắc chắn có người đã đến đây, xung quanh đã được dọn dẹp sạch sẽ, bia mộ đứng yên, trên đó có gắn một bức ảnh, người trong ảnh gầy gò nhưng đầy nghị lực, mặc đồng phục cảnh sát, nhìn thẳng về phía trước như đang nhìn người ngoài.

Điền Chính Quốc cúi đầu chào bức ảnh trên bia mộ.

"Tôi tới gặp ngài." Cậu thả tay xuống, nói: "Thời gian trôi qua nhanh quá, chớp mắt đã nhiều năm trôi qua như vậy."

Điền Chính Quốc đứng trước mộ, nhẹ giọng nói với người đang ngủ say: "Tôi sống khá tốt, công việc cũng ổn định, tôi nghe theo lời khuyên của ngài, không tham gia điều tra hình sự. Trong hầu hết trường hợp thì không nguy hiểm. Đừng lo lắng. " Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi có chuyện muốn nói với ngài. Tôi đã kết hôn rồi."

Nói tới đây Điền Chính Quốc vẫn có chút ngượng ngùng: "Tôi vốn tưởng rằng sẽ như ngài độc thân cả đời, nhưng lại gặp được người muốn chung sống cùng tôi." Cậu đưa tay phủi đi lá rơi trên bia mộ và nói: "Về sau lại dẫn anh ấy tới gặp ngài."

Điền Chính Quốc không phải người giỏi nói chuyện, nhưng ở trước mộ lải nhải nói rất nhiều.

Kể về hoàn cảnh của cậu ấy trong một năm, kể về cuộc đời cậu ấy.

Khi còn nhỏ cậu được người đang ngủ say trong mộ nhặt về, người đó gập ghềnh nuôi cậu lại luôn cảm thấy có lỗi vì đã không cho cậu một gia đình trọn vẹn.

Nhưng Điền Chính Quốc biết chỉ vì có mình kéo chân sau nên người đó mới không kết hôn.

"Hiện tại tôi đã thành gia." Cậu nói, "Trong nhà có người lớn, còn có trẻ em, thậm chí có một con thú cưng."

Cậu nói nói thì cười rộ lên: "Vốn dĩ từ nhỏ đã mơ ước nuôi một con mèo, kết quả thú cưng là một con vịt, vịt cũng không tồi."

Điền Chính Quốc đứng trước bia mộ suốt một buổi sáng, được bao quanh bởi những cây thông xanh và cây bách, cùng những người được chôn cất ở đây lắng nghe lời nói của anh.

Cuối cùng, khi cảm thấy mọi việc đã gần xong, cậu thở dài một hơi.

Điền Chính Quốc lại cúi chào người trong mộ và nói: "Tôi sẽ đến gặp ngài vào năm sau."

Lúc Điền Chính Quốc đi ra khỏi nghĩa trang, thủ lăng nhìn cậu: "Tôi chờ đã lâu mà không thấy cậu đi ra, tôi còn tưởng rằng cậu đã vượt tường trốn thoát rồi chứ."

Điền Chính Quốc cười với anh ta: "Trì hoãn bữa trưa của anh rồi sao."

Người nọ nói: "Không tới mức đó, chỉ là có rất ít người ở đó lâu như vậy."
Cậu vẫy vẫy tay, tạm biệt người thủ lăng.

Điền Chính Quốc không xác định Kim Thái Hanh cùng Chiêu Chiêu sẽ đi bao lâu, dứt khoát đến đơn vị làm việc.

Bởi vì trước đó Bạch Dụ bị yêu cầu bắt chước tiếng hổ gầm, cái giá phải trả là giúp Bạch Dụ điền đơn. Điền Chính Quốc ngồi trước máy tính nửa buổi chiều, làm xong nhiệm vụ, suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho Kim Thái Hanh hỏi xem anh có quay lại ăn tối không.

Giọng nói của Kim Thái Hanh nghe có chút nghiến răng nghiến lợi, anh nói chốc nữa sẽ dẫn Chiêu Chiêu về.

Sau đó cậu nghe thấy điện thoại truyền đến tiếng thư kí Đỗ: "ở lại ăn tối chứ."

Kim Thái Hanh ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tức no rồi, cảm ơn."

Sau đó lại có một giọng nói lạnh như băng khác nói: "Để anh ta đi đi."

Cùng lúc đó tiếng khóc trẻ con truyền đến, vang dội mà thanh thúy.

Nghe rất náo nhiệt.

Điền Chính Quốc cúp điện thoại ra khỏi đơn vị, tiện đường qua chợ mua chút thịt tươi về.

Lúc cậu vào nhà thì Kim Thái Hanh vẫn chưa về, thái độ anh rất mâu thuẫn, một mặt thì vui vẻ vì con trai Sư gia, một mặt lại biểu hiện thật sự ghét bỏ, hẳn là có liên quan tới Sư tiên sinh kia.

Điền Chính Quốc không hiểu sâu xa, chỉ là nghe nói vị Sư tiên sinh kia cực kì giàu có, là một vị bá đạo tổng tài danh xứng với thực.

Cậu xem thời gian, cảm thấy không trễ lắm thì bắt lửa nấu cơm, kết quả cậu chưa làm xong thì Kim Thái Hanh cùng Chiêu Chiêu đã trở lại.

Kim Thái Hanh ở bên ngoài đã phát hiện Điền Chính Quốc đã ở nhà, người còn ở huyền quan đã kêu: "Điền Chính Quốc!"

Cậu từ trong phòng bếp ra, nói: "Tôi đang nấu cơm."

Chiêu Chiêu ngửi thấy mùi đồ ăn thì ánh mắt sáng lên, thay giày xong tự giác chạy tới rửa tay, sau đó bò lên trên ghế dựa, nghiêm chỉnh chờ.

Điền Chính Quốc thấy thì cười, nói: "Sắp xong rồi đây."

Kim Thái Hanh kéo cổ áo, đi vào phòng bếp giúp cậu bưng thức ăn, hôm nay anh ăn mặc rất chỉnh tề, Điền Chính Quốc nghi ngờ anh còn trang điểm, tóc tai tỉ mỉ, nhìn ra dáng người thượng lưu.

Không hổ là người môi giới.

Điền Chính Quốc hôm nay làm món thịt bò, cậu hầm một nồi lớn ức bò, thêm nước sốt trộn với rượu nấu ăn vào, sau đó cho khoai tây và cà rốt để giảm bớt nước cốt, cuối cùng dùng thìa trộn đều. Khi được bưng ra bàn, đứa trẻ ngồi cạnh bàn nhìn nồi mà thèm sắp khóc.

Thịt ức bò đã được sơ chế từ trước nên có lượng mỡ và nạc vừa phải, được hầm đến khi mềm, tan trong miệng, nuốt vào vẫn còn mùi thơm của nước sốt, ăn một ngụm cơm trắng lớn, quả thực như đang ở trên thiên đường.

Chiêu Chiêu với miệng dính đầy nước sốt, cậu nhân cơ hội hỏi: "Hôm nay anh thế nào?"

Kim Thái Hanh đang kiềm chế tranh giành miếng thịt với con trai thì nghe cậu hỏi: "Tôi còn có thể làm gì nữa? Thằng bé mới sinh trông giống hệt người bố có khuôn mặt xấu xí của nó. Vừa thấy tôi đã khóc."

Kim Thái Hanh lạnh lùng, rõ ràng là tức giận, mặt vô cảm nói: "Bà nội nhóc cũng ở nhà, nhìn thấy tôi liền nói: "Ồ, là Tiểu Kim đấy à". Cả nhà đều có đức hạnh như nhau."

Điền Chính Quốc cười.

Kim Thái Hanh thấy cậu cười cũng cười nhẹ, mất đi vẻ lạnh lùng trước đó, lấy lại vẻ dịu dàng nói: "Cuối cùng tôi cũng khiến cho em cười thật lòng, em từ hôm qua đến nay đã xảy ra chuyện gì vậy, nụ cười thật là giả tạo."

Điền Chính Quốc bình tĩnh nói: "Lúc trước tâm tình của tôi không tốt."

Kim Thái Hanh nhìn cậu, hỏi: "Hiện tại tốt chưa?"

Điền Chính Quốc cười: "Khá hơn nhiều."

Kim Thái Hanh lúc này mới vừa lòng, quay đầu lại vừa thấy, sắc mặt nháy mắt lại đen thui: "Chiêu Chiêu, đã nói với con thứ tốt phải chia sẽ cho người khác rồi mà, con ăn hết cả nồi thịt rồi, chừa cho ba chút đi."

Cơm nước xong, Kim Thái Hanh muốn đi rửa chén lại bị cậu ngăn cản, nói: "Tôi làm cho, hai người vừa mới về, anh dẫn Chiêu Chiêu đi tắm rửa thay quần áo đi."

Kim Thái Hanh nhìn cậu

Điền Chính Quốc kỳ quái: "Nhìn chằm chằm tôi làm gì?"

Kim Thái Hanh thầm nghĩ vai trò đã bị đảo ngược rồi trời, anh muốn chăm sóc cậu lại được cậu chăm sóc.

Anh hơi chán nản nhưng không biểu lộ ra ngoài, nói: "Tôi hôm nay đến sư —— Sư gia, ngoại trừ đưa lì xì còn có lý do khác."

Cậu nói theo, hỏi: "Lý do gì?"

"Ngày hôm đó xem thế giới động vật Chiêu Chiêu rất vui, tôi lại nghĩ Chiêu Chiêu có phải nên cần một đồng loại để làm bạn không."

Từ từ, thế giới động vật với đồng loại làm bạn có quan hệ gì?

Kim Thái Hanh tiếp tục nói: "Cho nên tôi mới dẫn Chiêu Chiêu đi gặp em bé."

Kim Thái Hanh nghĩ mọi người đều con non mà, ở chung lên thân thiết một chút, quả nhiên Chiêu Chiêu thật sự rất thích tiểu sư tử, khiến anh ghen tị nghĩ sư tử thì có gì tốt, sau này thêm một con hổ nhỏ mới được.

"Cho nên?" Cậu dò hỏi.

"Cho nên tôi mới nói với em." Kim Thái Hanh tùy tay vén tóc trên trán, kiểu tóc chỉnh tề lập tức rối loạn khiến anh trông trẻ tuổi hơn nhiều, "Em bận xong cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Anh chỉ muốn giải thích với cậu, nhưng sau khi nói xong anh thấy lời giải thích đó không rõ ràng, Điền Chính Quốc không thể hiểu được mối liên hệ giữa các con non của những người đặc thù thế này

Anh lại vuốt tóc, từ từ vậy.

Điền Chính Quốc nhìn anh trở về phòng, vẻ mặt cười như không cười.

Khi cất bát đĩa đi, cậu nghĩ thật thần kỳ, hôm qua trong lòng còn có sương mù nhưng hôm nay nó đã biến mất.

Đồng thời, cậu cũng bị sốc khi Kim Thái Hanh có thể ảnh hưởng đến mình đến mức này.

Tâm tình Điền Chính Quốc trở nên nhẹ nhàng hơn, động tác tay cũng trở nên nhanh hơn rất nhiều.

Cậu lấy bát đĩa từ máy rửa chén ra, cất vào tủ, hôm nay là cuối tuần, tất cả bộ đồ ăn mang đi dành cho Chiêu Chiêu đều được cất trong tủ, Điền Chính Quốc vô tình liếc nhìn qua, đột nhiên giật mình.

Sâu trong tủ là hộp cơm vịt.

Cậu đưa tay lấy hộp cơm ra.

Cầm hộp cơm nhìn chằm chằm hồi lâu, sau đó lấy điện thoại di động ra, mở ra một bức ảnh trong album, so sánh với hộp cơm trên tay.

Có một phần nhô ra ở phía trên của tay cầm ngắn, tình cờ là miệng của con vịt.

Trong bức ảnh đó, bóng của con vật được ghi lại rõ ràng và vật được ngậm trong miệng của cái bóng có hình dạng giống hệt hộp cơm trưa hình con vịt này.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro