38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh luôn mỉm cười hỏi: "Có mềm không?"

Điền Chính Quốc ho khan nói: "Cũng khá mềm, nhưng tôi không có giả vờ, tôi thật sự đã giúp."

"Ồ." Kim Thái Hanh thâm ý nói: "Giúp thì giúp thôi."

Điền Chính Quốc thẳng lưng nói: "Anh đang làm gì?"

Kim Thái Hanh nói: "Tôi đang mô tả những sự thật mà tôi đã quan sát được."

Cậu nhìn anh, nói: "Anh quan sát thật sự cẩn thận, có tiềm chất làm cảnh sát."

Mặt nạ cười của Kim Thái Hanh nứt ra trong giây lát: "Tôi không thèm quan sát người khác, tôi chỉ quan sát em."

Điền Chính Quốc nghĩ đến ý định của Kim Thái Hanh, nghiêm túc nói: "Tôi không coi thường những đứa trẻ đó và coi chúng như những đứa trẻ bình thường."

Cậu cho rằng anh đang giám sát mình nên nói: "Chỉ là bọn họ quá đáng yêu, không nhịn được." Vừa nói vừa cảm thấy có chút xấu hổ, cậu cũng muốn kiềm chế bản thân nhưng lại không thể.

Hơn nữa, ở nhà có hai con hổ, nhưng cậu chỉ được nhìn chứ không được chạm vào, thế mà còn không được vỗ đầu mấy động vật nhỏ đáng yêu khác sao.

Kim Thái Hanh vừa nghe cậu vừa nói liền cúi đầu, vùi đầu vào vai Điền Chính Quốc, buông tay ra, nện mạnh xuống giường khiến cậu giật mình.

Cậu còn tưởng anh đang tức giận, nhưng khi nhìn kỹ, cậu thấy vai và lưng anh hơi run, rõ ràng là đang mỉm cười.

Kim Thái Hanh dựa vào Điền Chính Quốc cười nói: "Em quả thực là một bảo bối lớn."

Mặc dù rất mạnh mẽ và còn là nhà vô địch tán đả, tính cách không chút cẩu thả nghiêm túc, nhưng lại có một mặt mềm mại như thế.

Kim Thái Hanh thở dài trong lòng, sao ngay từ đầu anh lại cho rằng Điền Chính Quốc có thể không thích động vật.

Anh lúc này mới ý thức được, trước đó anh đã quan sát cậu rất lâu, còn tưởng rằng mình biết rõ, hiện tại thật sự đã kết hôn anh mới hiểu được cái gì gọi là lâu ngày thấy lòng người.

Điền Chính Quốc thực sự là một kho báu lớn, nếu tìm hiểu một chút là có thể khám phá ra nhiều điều bất ngờ hơn.

Điền Chính Quốc không hiểu Kim Thái Hanh vì sao lại nói như vậy nên yên lặng chờ anh cười xong.

Kim Thái Hanh ngẩng đầu, xoay người ôm cậu vào lòng, hỏi: "Thỏ và cáo rất đáng yêu phải không?"

Điền Chính Quốc cảm thấy đêm nay Kim Thái Hanh có chút kỳ lạ, lời nói của anh dường như đầy cạm bẫy, cậu thận trọng trả lời: "Rất dễ thương, mọi người ai cũng thấy đáng yêu mà?"

Kim Thái Hanh nói: "Tôi thấy em dễ thương hơn."

Điền Chính Quốc dù ngu ngốc đến đâu cũng hiểu được, nói: "Tôi, một người đàn ông trưởng thành, làm sao có thể dùng tính từ này được?"

Kim Thái Hanh chua chát nói: "Nếu tôi không quan tâm em em liền chạy theo động vật nhỏ, như vậy còn không đủ đáng yêu sao?"

Cậu rút khỏi vòng tay anh, nằm xuống một bên, có chút khó chịu nói: "Ở nhà cũng không được, ở bên ngoài cũng không được, chỉ trêu chọc thú nhỏ thôi mà?" Sở thích của cậu chỉ có chút xíu như vậy.

Điền Chính Quốc lần đầu tiên phản kháng, Kim Thái Hanh ngạc nhiên đuổi theo, nghiêng người nói: "Tôi không nói không cho em trêu chọc tôi, em nhìn xem, tay của em buổi chiều cứ dính vô đuôi cáo, tôi còn chưa nói gì."

Điền Chính Quốc nghi ngờ nhìn anh: "Vậy tại sao anh lại âm dương quái khí như vậy?"

Kim Thái Hanh lại ôm cậu, lần này không chịu buông ra, ôm cứng ngắc vào lòng, nhướng mày, cười chân thành, dùng giọng nói ấm áp nói: "Bởi vì tôi cũng muốn vậy."

Điền Chính Quốc không quen bị người khác ôm, liền hỏi: "Anh muốn làm gì?"

Kim Thái Hanh mỉm cười, ôm ôm lắc nhẹ, bắt chước giọng điệu của cậu nói: "Tôi cũng muốn chơi đồ dễ thương, em chạm vào động vật nhỏ, tôi liền sờ em."

  Kim Thái Hanh- một con hổ đầy mưu mô, có thể vừa nghiêm túc vừa vô liêm sỉ, nói: "Em đánh đi, đánh xong đưa tôi đến bệnh viện đi. Hàng xóm có thể gọi cảnh sát, sau đó em có thể gặp đồng nghiệp của mình. Khi đó mọi người trong đồn cảnh sát sẽ biết em bạo lực gia đình.

Điền Chính Quốc hung hăng trừng mắt nhìn anh, suy nghĩ một chút rồi mặc kệ.

Không phải cậu sợ bị tố bạo hành gia đình, chỉ là cảm thấy Kim Thái Hanh hôm nay hơi chua, lại có chút bám víu, giống như bánh sơn tra, không đành lòng đẩy anh ra.

Kim Thái Hanh hài lòng thở dài nói: "Hôm nay tôi nhìn thấy em mặc cảnh phục, rất đẹp trai."

Điền Chính Quốc mỗi ngày đều thay đồng phục trước khi về nhà, Kim Thái Hanh không có nhiều cơ hội nhìn thấy, mỗi lần nhìn thấy cậu trong bộ đồng phục cảnh sát, cao ráo gọn gàng, giống như một cây tùng đều cảm thấy ngứa ngáy trong lòng vô cùng.

Điền Chính Quốc bị ôm không thể động đậy, nhưng lại miễn cưỡng vỗ vỗ lưng anh nói: "Anh mặc đồng phục cũng rất đẹp."

"Em thích à." Kim Thái Hanh nghĩ đến bộ đồng phục công ty rẻ tiền, vừa nhìn là có thể biết anh đang bán nhà hoặc bảo hiểm, anh cảm thấy phẩm vị của Điền Chính Quốc thật kỳ lạ, để khi nào mặc bộ đồ định chế Milan cho em ấy xem.

"Hổ nhỏ mặc vest bán nhà vui tính quá." Điền Chính Quốc nói.

Kim Thái Hanh: "... là một con hổ lớn."

Hai người dựa vào nhau trò chuyện như trẻ con, cậu vừa nói vừa ngủ, trước khi ngủ còn có chút hối hận, thực ra trong lòng Kim Thái Hanh không hề biết, anh chính là một con thú bông lớn thật sự, tiếc là con thú bông này không chịu mọc lông.

Kim Thái Hanh nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cậu, bất giác mỉm cười.

Đồ ngốc, ít ra hôm nay cũng tới lui được thêm chút.

Sau hoạt động của cảnh sát và người dân, tình hình an ninh gần trường mẫu giáo có vẻ đã được cải thiện rất nhiều, Điền Chính Quốc để lại số điện thoại của giáo viên mẫu giáo và gọi điện hỏi thăm, giáo viên nói gần đây không còn đồ thất lạc nữa.

Cậu cũng lo lắng về tình trạng của con mèo ragdoll, Hùng Hùng vẫn đang tìm kiếm và vẫn chưa tìm thấy dấu vết nào của con mèo.

Sau một thời gian dài mất tích, chú mèo Ragdoll thiên thần không biết đã ăn uống gì hằng ngày.

Điền Chính Quốc luôn coi Milian là một con mèo thuần túy, nhưng sau đó nhận ra rằng nó là một con người.

Kim Thái Hanh từng nói rằng trước khi coi họ là động vật, hãy đối xử với họ như con người.

Thành thật mà nói, Milian, chú mèo ragdoll, là người cho cậu cảm giác xa cách mạnh mẽ nhất, có lẽ vì anh ta đã sử dụng hình dạng con mèo của mình để kiếm tiền nuôi sống bản thân.

Dù sao thì cũng hy vọng chú mèo được an toàn.

Điền Chính Quốc mỗi sáng thức dậy vẫn ăn bữa sáng nóng sốt, kỹ năng nấu nướng của Kim Thái Hanh gần đây đã có bước tiến nhảy vọt, bữa sáng cũng ngày càng phong phú.

Hôm nay thế mà còn có bánh khoai tây chiên và trứng tráng thịt xông khói được làm thủ công, sự va chạm của màu đỏ và vàng, cùng một cốc sữa đậu nành trong ly bạch ngọc, bữa sáng này ngay lập tức trở thành món Tây cao cấp.

Cậu yên lặng ăn bánh khoai tây chiên giòn cùng bánh trứng mềm mịn, nhìn anh nhét đồ ăn vào hộp cơm vịt.

Hổ nhỏ vẫn thích ăn thịt, Kim Thái Hanh thường xuyên gói thịt viên, bánh nhân thịt các loại, có phân vùng đàng hoàng, gói hộp cơm trưa cho Chiêu Chiêu mang đi nhà trẻ làm đồ ăn nhẹ.

Hộp cơm vịt có sức chứa hạn chế nên anh cẩn thận nhét tất cả thức ăn đã chuẩn bị sẵn vào đó, vô tình hộp cơm đầy đến mức nắp khó đóng lại.

"Ăn nhiều như vậy có được không?" Cậu cắn một miếng bánh trứng, mơ hồ hỏi.

Kim Thái Hanh nói: "Những thứ nó mang đi gần đây đều đã ăn hết, thậm chí còn không còn cặn. Tôi sợ không đủ thức ăn nên đã làm thêm."

Anh nói nói, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: "Ăn nhiều nhanh lớn."

Thân là hổ, vóc dáng Kim Thái Hanh rất cao, nhưng Chiêu Chiêu lại thực lùn, như thế nào cũng không chịu phát triển, hiện giờ đứa nhỏ ăn được nhiều, lão Kim cao hứng vô cùng, ước gì Chiêu Chiêu lại có thể ăn nhiều thêm.

Điền Chính Quốc thấy anh cao hứng nên để anh tiếp tục nhét đồ, cũng không ngăn cản.

Lúc cậu rửa bát sau bữa tối, Điền Chính Quốc nhìn hộp cơm vịt, quả nhiên trong đó mọi thứ đều đã ăn hết, không còn sót lại gì, cậu không khỏi cảm thấy mừng cho Chiêu Chiêu..

Sau bữa tối, như thường lệ là thời gian hai cha con vui chơi và học tập, vì lần trước Điền Chính Quốc chăm sóc con mình nên cậu vô cùng khâm phục Kim Thái Hanh vì có thể nghĩ ra nhiều chiêu trò để chơi với con mình như vậy, còn vừa chơi vừa học tiếng Anh.

Không nói những điều khác, Kim Thái Hanh thực sự rất kiên nhẫn với Chiêu Chiêu.

Học xong tiếng Anh, mối quan hệ giữa Chiêu Chiêu và Điền Chính Quốc đã dịu đi, Chiêu Chiêu không còn ở lỳ trong phòng nữa mà thích chạy quanh nhà đuổi vịt, đây là khoảnh khắc hiếm hoi Chiêu Chiêu bộc lộ bản chất của mình. Kim Thái Hanh để nhóc đi, sẽ không quan tâm đến nhóc trong khoảng thời gian này.

Hôm nay con hổ nhỏ không chạy lung tung mà ngồi xổm trước chuồng vịt, tựa đầu vào đầu Maomao để nhìn thứ gì đó.

Điền Chính Quốc tò mò bước tới và phát hiện đứa trẻ đang chơi thẻ.

Chiêu Chiêu đặt từng thẻ bài xuống đất, sắp xếp chúng theo thứ tự và đếm xem mình còn thiếu những lá bài nào.

Đây không phải là thứ mà Hùng Hùng dùng để lừa trẻ con sao? Điền Chính Quốc cho rằng Hùng Hùng ngay tại chỗ đã bịa ra, hóa ra trong túi khoai tây chiên thực sự có những lá bài, nhìn Chiêu Chiêu tính đến tính lui cứ như sau khi gom đủ rồi là có thể triệu hồi thần long... Không phải, đổi món đồ chơi phiên bản giới hạn.

Cậu đột nhiên nhìn cảnh sát Hùng Hùng với ánh mắt ngưỡng mộ, không hổ là người có thể biến ra thú bông siêu lớn.

Cậu nhịn không được nói với Chiêu Chiêu: "Con có nhiều như vậy, chẳng mấy chốc sẽ thu thập đủ rồi. Cha con bình thường không phải không cho con ăn những thứ đó sao?"

Kim Thái Hanh rất nghiêm khắc với con cái và kiểm soát chặt chẽ những thực phẩm không tốt cho sức khỏe như khoai tây chiên, về cơ bản là không cho con mình ăn.

Cậu vỗ vỗ trán Chiêu Chiêu, không đồng tình nói: "Đã hiểu, con lén ăn."

Chiêu Chiêu giật mình lắc đầu mạnh mẽ, không có ăn vụng.

Điền Chính Quốc hỏi: "Vậy con lấy những tấm thẻ này ở đâu ra?"

Chiêu Chiêu lo lắng dùng tay ra hiệu, là đổi.

Điền Chính Quốc nhìn một lúc lâu cũng không thể hiểu được, bối rối nhìn đứa trẻ.

Chiêu Chiêu sốt ruột, đứng dậy khỏi mặt đất, chạy vào bếp, trèo lên ghế, dựng ghế lên, mở tủ, tìm hộp cơm vịt, chạy lại rồi nhét vào tay cậu.

Điền Chính Quốc cầm hộp cơm với vẻ mặt khó hiểu.

Chiêu Chiêu chỉ vào hộp cơm, sau đó chỉ vào tấm thẻ, hai tay làm thành một vòng tròn.

Thì ra là thế, đổi đồ ăn lấy thẻ với người khác.

Cậu dở khóc dở cười, che hộp cơm lại nói: "Nếu cha con biết chuyện này nhất định sẽ đánh đòn con, con không biết nhìn con ăn hết đồ ăn anh ấy vui mừng đến thế nào đâu."

Chiêu Chiêu bĩu môi, im lặng cúi đầu và đưa tay ra trước mặt cậu.

Điền Chính Quốc hỏi: "Biết sai rồi sao?"

Chiêu Chiêu đáng thương vô cùng gật gật đầu.

Cậu xoa đầu, thấp giọng nói: "Chuyện này có trời biết, con biết, chú cũng biết, chú sẽ không nói cho cha con biết, nhưng con không thể làm như vậy biết không, nếu muốn thẻ cuối tuần chú sẽ mua cho con ăn, cùng lắm là khoai tây chiên chú ăn, con lấy thẻ."

Chiêu Chiêu vui vẻ, tiếp tục ngồi xổm trên mặt đất chơi thẻ với con vịt.

Thật hiếm khi Chiêu Chiêu thể hiện khía cạnh trẻ con của mình, nhóc không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của những tấm thẻ phiên bản giới hạn, nhóc chỉ giữ bí mật với Lão Kim để cả lớn cả nhỏ đều thoải mái.

Điền Chính Quốc nhìn Chiêu Chiêu, trong lòng thầm nghĩ, Chiêu Chiêu đưa đồ ăn cho ai vậy, người đó thật sự có thể ăn được, lần sau có cơ hội sẽ hỏi giáo viên một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro