55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc tỉnh dậy, hơi nghiêng đầu nhìn thấy Kim Thái Hanh đang nằm bên cạnh mình.

Thông thường vào thời điểm này mỗi ngày, Kim Thái Hanh sẽ cùng cậu thức dậy, sau đó nhẹ nhàng bảo cậu nằm một lát, còn anh sẽ đứng dậy đi vào bếp làm bữa sáng.

Có lẽ vì cuối tuần tiêu hao quá nhiều sức lực nên hôm nay anh vẫn chưa thức dậy.

Ánh nắng ban mai từ cửa sổ chiếu vào, chiếu lên khuôn mặt anh, soi sáng hàng mi dài như trong suốt, khiến đường nét trên khuôn mặt anh trở nên nhu hòa hơn.

Kim Thái Hanh luôn nói đùa rằng Điền Chính Quốc quan tâm đến khuôn mặt của mình. Cậu thầm nghĩ trong lòng đúng là cậu rất thích vẻ ngoài này.

Đẹp trai nhưng không yếu đuối, hiền lành lại xảo quyệt, thực ra chỉ cần nhìn vẻ ngoài của Kim Thái Hanh là có thể biết anh là một người phức tạp.

Điền Chính Quốc nhìn trên má anh có ba vết thương, tạo thành vết sẹo màu đỏ sậm, đặc biệt nổi bật trên khuôn mặt trắng nõn của anh, không biết khi nào mới có thể hoàn toàn lành được.

Trong đầu cậu có suy nghĩ, duỗi ngón tay cẩn thận chạm vào vết sẹo, như muốn làm phẳng chúng đi. Kim Thái Hanh nhắm mắt lại, nắm lấy tay cậu, đặt lên môi mình, ấn lên.

Điền Chính Quốc bị hành động của anh làm cho kinh hãi, muốn rút tay lại nhưng lại xấu hổ hỏi: "Tôi đánh thức anh à?"

Kim Thái Hanh vẫn nhắm mắt, cử động thân thể, dang hai tay ra ôm cậu vào lòng.

Anh tựa cằm lên đầu cậu, hít một hơi thật sâu lên tóc.

Gần đây Kim Thái Hanh dường như luôn thực hiện hành động này, điều này khiến Điền Chính Quốc có ảo giác rằng mình là một con thú bông to lớn bị hổ ôm trong lòng hít thật mạnh.

"Không muốn thức dậy, tôi không muốn em đi làm." Kim Thái Hanh lẩm bẩm, với giọng nói khàn khàn vào buổi sáng.

Luôn cảm thấy gần đây anh dường như càng ngày càng thích làm nũng.

Mặt Điền Chính Quốc hơi nóng, vỗ vỗ cánh tay đang ôm cậu nói: "Không thức dậy đi làm thì làm sao có tiền?"

Kim Thái Hanh nghĩ thầm tôi nuôi em đó, nhưng anh lại không dám nói ra, nếu dựa vào người khác nuôi thì em ấy không phải là Điền Chính Quốc.

Anh dùng giọng điệu rất nhỏ nói: "Sớm biết vậy đã lấy tiền của ông già, sau đó chúng ta sẽ dùng tiền ăn sung mặc sướng."

Điền Chính Quốc mỉm cười, cuối tuần ai lại cứng rắn mắng cha mình, bây giờ lại nói những lời như vậy hả?

Cậu nhìn vết sẹo trên mặt anh, đột nhiên nói: "Thật ra bố anh rất giàu đúng không."

Kim Thái Hanh sửng sốt, thân thể cứng ngắc, chậm rãi mở mắt.

Điền Chính Quốc buồn cười nói: "Dù giàu có đến đâu thì đó cũng là của cha anh. Nếu anh thực sự có cốt khí thì hãy chăm chỉ làm việc, đừng dùng tiền của bố mẹ để nuôi sống gia đình. Chỉ có cách này anh mới có thể đứng thẳng eo trước mặt bố anh."

Điền Chính Quốc cho rằng nhà họ Kim chỉ là một gia đình trung lưu bình thường, ông lão có khá nhiều tiền tiết kiệm, trong phong bì có có vài vạn.

Kim Thái Hanh thở phào nhẹ nhõm, cũng không nói cho cậu biết số tiền trong phong bì ít nhất cũng phải mấy chục triệu, anh đứng dậy khỏi giường, kéo Điền Chính Quốc đang nằm bên cạnh, cười nói:: "Vợ dạy là phải nghe lời vợ, đứng dậy đi làm và cố gắng bán thêm ba căn nhà trong tháng này".

Cậu ở nhà ăn sáng xong, đúng giờ đi làm, vừa vào cửa văn phòng liền nhìn thấy Bạch Dụ u sầu ngồi ở trước bàn, ngẩng đầu một góc 45 độ, không biết đang suy nghĩ gì.

Cuối tuần đó lúc Kim Thái Hanh trở lại hình dạng con người, bọn họ sửa sang lại bước ra khỏi phòng riêng của quán cà phê, họ nhìn thấy Hùng Hùng và Bạch Dụ đang canh giữ họ ở cửa như thần giữ cửa.

Hùng Hùng chắc chắn đã biết chuyện gì đang xảy ra trong phòng riêng và Điền Chính Quốc rất biết ơn anh ấy vì đã giữ bí mật cho họ. Ngược lại, Bạch Dụ tỏ ra bối rối và ngây ngốc, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Bạch Dụ nhìn thấy Điền Chính Quốc bình an vô sự đi ra ngoài, lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tạm biệt mọi người, chạy nhanh nhất có thể rời khỏi trung tâm thương mại.

Chỉ còn lại ba người đứng trầm mặc một hồi, cậu gãi đầu xin lỗi Hùng Hùng nói: "Thực xin lỗi cảnh sát Hùng, Lão Bạch có lẽ hơi mâu thuẫn hẹn hò với người quen."

Hùng Hùng bình tĩnh nói: "Không sao, có thể hiểu được." Anh quay sang Kim Thái Hanh nói: "Lần sau có xem mắt như thế này, nhớ báo cho tôi."

Điền Chính Quốc: "..."

Nhìn không ra đó, cảnh sát Hùng bề ngoài có vẻ nghiêm túc và điềm tĩnh, giống như một người giấy lạnh lùng và thờ ơ, nhưng lại hận gả thế này.

Thế là cơn bão hai con hổ gầm gừ do màn xem mắt giữa các đồng nghiệp đã kết thúc.

Hiển nhiên là cảnh sát Bạch vẫn chưa hồi phục sau cơn bão, toàn thân anh ta đang héo mòn rõ rệt.

Điền Chính Quốc đến gần nói chuyện với anh ta: "Mọi chuyện thế nào rồi, Lão Bạch? Thất bại cũng không sao, lần sau tôi sẽ giới thiệu cho anh một người tốt hơn."

Bạch Dụ ngã xuống và hét lên: "Tôi sẽ không bao giờ xem mắt nữa!"

Ngay cả Điền Chính Quốc lúc này cũng không nhịn được cười.

Sau khi đoạn nhạc đệm này kết thúc, mọi người đều trở lại làm việc.

Buổi chiều cấp trên giao nhiệm vụ mới, lần này Điền Chính Quốc và Bạch Dụ lại hợp sức.

Nhiệm vụ của họ là đảm bảo an toàn cho đoàn phim, có người trong đoàn đã gây rắc rối trong quá trình quay phim.

Điền Chính Quốc nghe xong nội dung nhiệm vụ sửng sốt, tại sao lại quen thuộc như vậy?

Cậu từng tham gia vào một vụ án liên quan đến một công ty giải trí, đó là một công ty đen đến cản trở quá trình quay phim do tranh chấp lợi ích, gây tai nạn trên trường quay và cố tình làm hại các diễn viên.

Nhắc mới nhớ, vai chính trong bộ phim đó vẫn là Bùi Lăng.

Nghĩ đến Bùi Lăng, Điền Chính Quốc nhớ lại hình ảnh con báo đêm đó, con báo rất đẹp, thon thả và tao nhã, cậu muốn nhìn lại một lần nữa.

Nghĩ nghĩ liền chạy xa, cậu nhanh chóng túm suy nghĩ lại, nghe cấp trên nói cậu có kinh nghiệm làm việc liên quan nên bị đưa đến đó.

Như vậy cũng đúng, Điền Chính Quốc cũng không phản đối, cậu và Bạch Dụ là đồng sự cũ, cậu tin vấn đề này có thể giải quyết tốt.

Lần này phim được quay toàn bộ trong thành phố, nhiều tòa nhà mang tính biểu tượng sẽ được quay trong phim, vì vậy dư luận thành phố rất coi trọng nó và muốn biến bộ phim này thành bộ mặt thành phố. Nhưng đã xảy ra sự cố trong quá trình quay phim. Đó là lý do tại sao họ đã tìm đến cảnh sát và yêu cầu họ đảm bảo an toàn cho tiến trình quay phim.

Phụ trách an ninh là như vậy, họ không chỉ phải điều tra các vụ án mà còn có trách nhiệm ngăn chặn những xung đột có thể xảy ra, đôi khi còn giống những người bảo vệ hơn.

Sau đó Điền Chính Quốc cúi đầu xem thông tin về bộ phim, thấy trên cột diễn viên chính ghi rõ ràng: Bùi Lăng và Tiểu Sài.

Điền Chính Quốc: "..."

Nghĩ gì tới đó, đúng là trùng hợp.

Thông tin cho thấy trong quá trình quay phim, một số người đã kích động đám đông, tụ tập gây rối. Rốt cuộc là làm thể loại phim gì, phim kinh dị sao, còn có người kéo bè kéo lũ đánh nhau.

Điền Chính Quốc và Bạch Dụ lập kế hoạch và chuẩn bị đến hiện trường để xác nhận tình hình với đoàn làm phim.

Việc quay phim cơ bản đều diễn ra trong thành phố nên không cần phải đến phim trường, đoàn làm phim hiện đang quay phim trên một con phố và thuê một căn nhà trên phố.

Trước khi đến nơi, cậu đã nhìn thấy rất nhiều thiết bị quay phim, Điền Chính Quốc sau những vụ án trước đã quen thuộc với bối cảnh phim, nhưng Bạch Dụ thì khác, đây là lần đầu tiên anh ta xem người ta quay phim, tất cả mọi thứ đều rất tò mò.

Bạch Dụ nhịn không được hỏi: "Liệu tôi có gặp được ngôi sao lớn không? Thật hưng phấn."

Cậu liếc anh ta một cái: "Không rõ lắm, anh còn truy tinh hả."

Bạch Dụ cười: "Không có, tôi cũng chưa từng gặp qua ngôi sao lớn nào, có lẽ có thể kiếm mấy bức ảnh có chữ ký, bán trên mạng kiếm thêm chút tiền."

Điền Chính Quốc: "...Anh không được phép kiếm thêm thu nhập."

Hai sĩ quan cảnh sát đã đến trường quay và có nhân viên tận tình tiếp đón họ.

Cậu chưa kịp nói chuyện với nhân viên thì đã nhìn thấy có người bước ra ngoài. Người đàn ông này có đôi chân dài và vòng eo thon, dáng người như người mẫu, khí độ bất phàm, chính Bùi Lăng đã giúp họ bên bể bơi của khách sạn biệt thự.

Bùi Lăng thấy Điền Chính Quốc, khẽ cười chào hỏi: "Chúng ta thật là có duyên, cảnh sát Điền."

Bùi Lăng trực tiếp bị thay thế bằng một con báo trong mắt Điền Chính Quốc, cậu lắc đầu để thoát khỏi ấn tượng cố hữu này, nói: "Có quan hệ với cảnh sát không phải là điều tốt."

Bùi Lăng mỉm cười nói: "Có vẻ đúng. Lần này tôi lại có chuyện làm phiền anh."

Điền Chính Quốc không biết Bùi Lăng là một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng trong làng giải trí với nguồn lực hùng mạnh đằng sau. Về cơ bản anh ta có thể diễn bất cứ điều gì anh ta muốn, còn có thể giành được giải thưởng đến mỏi tay, có địa vị rất cao trong ngành. Khi anh ta nói chuyện với  cậu như vậy, đoàn làm phim ngay lập tức ấn tượng, thái độ đối với họ càng ngày càng tôn trọng.

Điền Chính Quốc đang nói chuyện với Bùi Lăng, Bạch Dụ đứng ở một bên không biết nói gì, chớp mắt nhìn trái nhìn phải.

Khi Bùi Lăng nhìn thấy Bạch Dụ, biểu cảm trên khuôn mặt anh thay đổi hơi giật mình. Điền Chính Quốc vội vàng giới thiệu anh ta: "Đây là đồng nghiệp của tôi, họ Bạch, có chuyện gì không?"

Bùi Lăng hồi thần, mỉm cười với cậu và nói: "Không có vấn đề gì cả. Tôi nghĩ rằng cảnh sát Bạch này..." Anh ta ngập ngừng, nuốt lời nói: "Có lẽ tôi đã nhìn nhầm."

Sau khi nói chuyện xong, bước tiếp theo là nhân viên giới thiệu tình hình cụ thể cho hai viên cảnh sát.

Bùi Lăng nói: "Lần này mời cảnh sát đến không phải vì tôi mà vì một diễn viên chính khác."

Bộ phim hiện đang quay có tên là "Cuộc phiêu lưu của Tiểu Sài", khi xem tư liệu vừa rồi, Điền Chính Quốc nhận thấy tên diễn viên còn lại là Tiểu Sài. Cậu không quen với giới giải trí, cũng không biết người nổi tiếng nào có cái tên độc đáo như vậy, tên như là cún con vậy.

Sau đó các nhân viên nói với anh rằng bộ phim này nói về chó và con người.

Điền Chính Quốc: "..."

Vậy Tiểu Sài thật sự là một con chó à.

"Bởi vì diễn viên chính là một con chó nên chúng tôi mới gặp rắc rối", nhân viên này bực bội nói, "Có người tung tin đồn trên weibo rằng chúng tôi ngược đãi động vật và bỏ đói con chó để đẩy tiến độ quay phim. Họ còn nói rằng chúng tôi đã chỉnh sửa lại cơ thể con chó để lên hình đẹp hơn, làm cho động vật khó chịu.

"Vốn dĩ loại tin đồn này rất phổ biến. Đối thủ sẽ tung tin đồn làm mất uy tín của đoàn làm phim. Nói chung khi gặp tình huống tương tự chúng tôi sẽ tìm thủy quân để áp xuống. Cụ thể thì chúng tôi kiểm soát các bình luận trên weibo, tìm đại V để viết tiếp thị các bài viết và mua hot search..."

"Dừng lại." Bùi Lăng bất đắc dĩ ngắt lời nhân viên, "Những thứ này người trong vòng biết là được, nói trọng điểm cho cảnh sát đi."

Bạch Dụ đang vô cùng thích thú nghe thì đột nhiên biến mất, anh vẫn còn hơi mất mát.

Nhân viên nói tiếp: "Dù sao thì tin đồn đã thu hút sự chú ý của các nhà hoạt động bảo vệ động vật. Vài đoàn người đã đến trường quay để kiểm tra tình hình, có một lần nhiều người bỗng nảy ra ấu đả."

"Sau đó lại bị phát tán trên mạng, càng ngày càng nhiều người đến, mọi người càng ngày càng tức giận." Các nhân viên đau muốn ôm đầu, thấy việc quay phim bị cản trở, đoàn làm phim quyết định hỏi ý kiến ​​phía cảnh sát để được giúp đỡ.

Theo kinh nghiệm của Điền Chính Quốc, loại xung đột này nhất định có người đứng sau, cậu suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Vậy các anh có ngược đãi động vật không?"

Nhân viên nhanh chóng xua tay: "Sao có thể được? Toàn bộ thành viên của chúng tôi đã nuôi nấng Tiểu Sài như báu vật, kém chút nữa là dâng lên thờ."

Nhân viên lo Điền Chính Quốc không tin nên nhìn Bùi Lăng, sau khi nhận được sự đồng ý của Bùi Lăng, họ nói với cậu: "Không thì anh đi gặp Tiểu Sài, nhìn thấy nó là anh hiểu tình huống thế nào."

Vì vậy Điền Chính Quốc và Bạch Dụ được đưa đi gặp nhân vật chính khác của bộ phim.

Vào sâu trong, đoàn làm phim dựng một chuồng chó với đệm mềm và đồ chơi nhỏ, chú chó Shiba Inu đang nằm trong chuồng, thấy có người đến nó đứng dậy khỏi đệm và tò mò nhìn hai người mặc đồng phục cảnh sát.

Shiba Inu còn nhỏ, có bộ lông ngắn màu vàng kem, giống như một chiếc bánh dứa béo ngậy. Đôi tai của chú chó con dựng lên, đôi tai nhỏ hình tam giác vểnh lên một cách kỳ lạ, đôi mắt to như quả hạnh nhìn vào người khách, hơi nghiêng đầu về phía phát ra âm thanh, lè lưỡi, nheo lại. vẻ mặt cười như thiên sứ.

Điền Chính Quốc chậm rãi giơ tay lên che ngực.

Bạch Dụ quay đầu lại, nghi hoặc hỏi: "Cậu đang làm gì?"

Không xong, là cảm giác động tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro