6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh không nói nên lời quay người lại nói: "Đừng lo lắng, tôi thật sự không muốn làm gì cả."

Sao lại thế này, sao lại có cảm giác càng bôi càng đen, nói thêm nữa chắc anh thành kẻ điên động dục khắp nơi mất.

Kim Thái Hanh nhìn cậu nói: "Cũng không muốn đánh nhau với em."

Đến nỗi đánh thắng được không, vấn đề này khi khác nói, về sau có lẽ chúng ta sẽ phải tìm thời gian để bàn bạc.

Khi đánh nhau cậu chưa bao giờ coi trọng ai khác ngoại trừ con sư tử ngốc nghếch đó.

Điền Chính Quốc cũng cảm thấy mình hơi phản ứng quá độ, hắng giọng nói: "Vậy anh muốn nói chuyện gì? ".

Kim Thái Hanh thấy cậu rất ngây ngô trong phương diện tình cảm, đè lại khóe môi mỉm cười, tùy ý ngồi trên giường, nói: "Nhất định phải tìm một đề tài xác định sao, coi như tôi là bạn cùng phòng nhẹ nhàng thôi."

Lúc muốn nói chuyện phiếm, lúc lại nói không có đề tài, Điền Chính Quốc chửi thầm trong lòng, thái độ vô tư của anh khiến cậu khó chịu.

Điền Chính Quốc dù sao cũng là người cởi mở nên ngồi cạnh anh: "Vậy chúng ta hãy nói về con trai của anh đi."

Kim Thái Hanh cười trong sáng lại ưu sầu, anh nói: "Nó không đến gần em cũng đừng trách nó, Chiêu Chiêu không phải người sẽ chủ động khiến người khác thích, nhưng chỉ cần ở chung lâu rồi nó sẽ bám lấy em thôi."

Điền Chính Quốc chưa từng bị ai hay thứ gì "bám" lên, không tự chủ lại hỏi: "Thật vậy chăng? Sẽ thích tôi sao?"

Kim Thái Hanh không có tự tin mà sờ sờ chóp mũi: "...... Đại khái vậy."

Bản thân nói mà còn không tin, Cậu lẩm bẩm: "Phải cho nhóc biết cảnh sát nhân dân sẽ không bắt nhóc mà còn bảo vệ nhóc nữa."

Kim Thái Hanh cười rộ lên, bộ dáng nghiêm túc của cậu hơi đáng yêu.

Anh ngả người ra sau, nằm xuống giường, duỗi chân thoải mái, Điền Chính Quốc nhìn không nói nên lời, người đàn ông này chen qua cửa không nói gì, lúc này trực tiếp đi lên giường ngủ.

Kim Thái Hanh nằm ngửa, ngẩng đầu nhìn Chính Quốc đang ngồi bên giường, nheo mắt: "Em không ngại chia nửa giường với tôi chứ." Anh nghiêng người sang một bên, uể oải nói, "Em cứ coi tôi như nằm cạnh miếng bít tết còn sống đi."

Nói thật ra, tuy rằng bọn họ đã kết hôn nhưng đối với Kim Thái Hanh, cậu đúng là không quen.

Anh bình thường khách khí, luôn tươi cười, hiện tại bá chiếm nửa bên giường, bộ dáng biếng nhác, thoạt nhìn......

Giống một con mèo.

Gặp quỷ à, Điền Chính Quốc nghĩ, cậu sao có thể dục cầu bất mãn mà nhìn ai cũng giống mèo thế này.

Điền Chính Quốc giãy giụa trong lòng, là chia Kim tiên sinh một nửa giường hay là ném anh ta ra ngoài cửa phòng, Kim Thái Hanh đột nhiên duỗi tay lấy điện thoại của cậu ở trên giường.

Điền Chính Quốc lúc này mới nhớ tới đoạn video hít mèo mà mình đã xem được một nửa, đột nhiên lăn ra khỏi giường, lao tới giật lấy chiếc điện thoại di động trong tay anh.

Kim Thái Hanh mỉm cười giơ tay lên, tránh né Điền Chính Quốc liếc nhìn màn hình tạm dừng.

Một con mèo đang ăn miếng thịt gà.

Điền Chính Quốc đè lại vai anh, dùng đầu gối khóa trụ thân thể anh, một cái tay khác đoạt điện thoại lại.

Do chuyển động này, hai miếng bít tết được xếp chồng lên nhau trong thời gian ngắn rồi nhanh chóng tách ra.

"Em thích xem những thứ này?" Kim Thái Hanh cười hỏi.

Điền Chính Quốc nhanh chóng rời khỏi APP, giấu đầu lòi đuôi mà giải thích: "Video tự lướt phải, tùy tiện nhìn xem thôi."

Kim Thái Hanh nhìn lỗ tai cậu hơi phiếm hồng, cười nhắm mắt lại, nói: "Tôi mệt rồi."

Cuối cùng Điền Chính Quốc vẫn đồng ý ngủ cùng anh, nhưng bọn họ lại không thân, mỗi người ngủ một bên, nước giếng không phạm nước sông, may mà giường đủ rộng nên không chật.

Điền Chính Quốc ở cạnh Kim Thái Hanh tiến vào mộng đẹp, lại mơ một giấc mơ không thể hiểu được.

Trong mộng cuối cùng cũng có một con mèo không sợ cậu, chịu cho cậu vuốt lông.

Con mèo kia thật lớn, còn cao hơn cả người, cậu có thể nằm trên người con mèo, phơi nắng cùng nó, cho dù cậu sờ bụng mèo nó cũng không trốn mà còn rất hưởng thụ.

Cảm giác vuốt lông mèo trong mơ quá mức thoải mái, quá mức chân thật, chân thật đến mức cậu hơi hoài nghi, đây rốt cuộc là hư ảo hay là hiện thực.

Sáng hôm sau điện thoại vang báo thức, Kim Thái Hanh giơ tay ấn tắt, mơ mơ màng màng muốn nằm lại, xoay đầu thình lình đối diện đôi mắt Điền Chính Quốc khiến anh hoảng sợ.

Trong nháy mắt rút hết buồn ngủ, Kim Thái Hanh vội vàng rời giường, nói: "Quấy rầy em rồi, em ngủ tiếp một lát đi, tôi nấu cho em ăn."

Lại còn nấu cho em ăn cơ đấy.

Tinh thần cậu còn tốt hơn Kim Thái Hanh nên cũng bò dậy, Anh rửa mặt xong vội vàng vào phòng bếp làm bữa sáng.

Mì i chang hôm qua, trứng i chang hôm qua, phục chế hoàn mỹ.

Điền Chính Quốc vẫn nhanh chóng ăn xong, tạm biệt rồi đi làm.

Kim Thái Hanh mỉm cười dặn dò cậu đi đường cẩn thận, sau khi người rời đi anh ngáp một cái, uể oải trở về phòng ngủ chính đánh thức con trai.

Ai, làm chồng nội trợ mệt lắm.

Điền Chính Quốc vừa đến đơn vị,  thay đồng phục, lập kế hoạch trong ngày rồi trực tiếp đi về phía nam thành phố.

Hôm qua cậu và Bạch Dụ đến quán cà phê mèo để hỏi thăm nhưng không tìm thấy thứ gì có giá trị, chủ quán là một cô gái trẻ, nhóm người đánh nhau đêm khuya còn cô sẽ khóa cửa quán lên lầu ngủ. Nửa đêm cô nghe thấy tiếng động ở tầng dưới, giống như những người dân lân cận khác, cô không dám ra ngoài mà chỉ có thể gọi cảnh sát.

Bản thân chủ của hàng không bị sao nhưng mèo trong tiệm bị dọa rất sợ hãi.

Khi Điền Chính Quốc đến quán cà phê mèo ngày hôm qua lũ mèo đều trốn ở phía sau, chỉ để lại một vài sợi lông mèo, khiến cậu rất tiếc nuối.

Sau khi rời quán cà phê mèo, họ quay lại liên lạc với đồn cảnh sát địa phương rồi bố trí nhân viên trực đêm.

Những người liên tục đánh nhau ở đó cho thấy sự việc vẫn chưa được giải quyết và họ chắc chắn sẽ quay lại lần nữa.

Đêm qua hình như không có động tĩnh, hôm nay cậu tiếp tục đi dò hỏi, chẳng qua Bạch Dụ vì bận xử lý những vụ án khác nên không có thời gian, nên một mình cậu đi về phía nam thành.

Con đường thương mại buổi sáng càng trở nên vắng vẻ, xung quanh không có ai, Chính Quốc không đến quán cà phê mèo mà trước tiên nhìn xung quanh, hy vọng kiếm được thứ gì đó.

Cậu đi bộ đến cuối đường.

Cuối đường nối với hào nước, Chính Quốc kiểm tra bờ sông trong nửa giờ, không có gì bất thường, nhưng cậu lại tìm thấy một hoặc hai con mèo hoang.

Con mèo đang đi ở phía trái đường, hành tung ẩn nấp, nhưng vẫn bị Điền Chính Quốc tinh mắt nhìn thấy.

Gần đây cậu có vẻ rất có duyên với mèo, chẳng qua cậu đã nhìn thấy rất nhiều con mèo, và ngoài con mèo trong giấc mơ, cậu chưa bao giờ thực sự có thể vuốt ve bất kỳ con mèo nào trong số chúng.

Điền Chính Quốc thở dài trong lòng, quay trở lại nơi xảy ra chuyện, tiến vào quán cà phê mèo nơi cậu ở ngày hôm qua.

Vừa bước vào cửa, lũ mèo trong cửa hàng như sợ hãi chạy ra phía sau, chủ cửa hàng chạy đến: "Xin chào".

Cô chủ quán nhìn thấy chính là viên cảnh sát hôm qua, nụ cười trên mặt dừng lại, sau đó cô bất lực nói: "Cảnh sát à, hôm qua tôi đã nói hết những gì có thể nói rồi, anh còn điều thắc mắc gì sao?"

Điền Chính Quốc bất động thanh sắc, nói: "Đừng lo lắng, coi như tôi là khách đi, tùy tiện tâm sự." Cậu chủ động nói, "Tôi mua một ly cà phê."

Nhìn thấy cậu như vậy, cô gái cuối cùng lại mỉm cười: "Trong lúc xử lý vụ án cảnh sát có thể lén uống cà phê được không?"

Điền Chính Quốc nghiêm túc nói với cô: "Nếu cô không nói, tôi cũng không nói, cũng sẽ không có ai biết."

Cô chủ cuối cùng cũng thả lỏng pha cà phê cho cậu.

Điền Chính Quốc dùng nước rửa tay rửa sạch tay, tìm một chỗ ngồi xuống. Cửa hàng được trang trí nhẹ nhàng, ấm áp, trên tường đều dán những hình con vật dễ thương, có thể thấy cô chủ rất có tâm.

Khi cậu ngồi đó, những con mèo chạy sau tường và sau tủ ló đầu ra một chút, từng con một cảnh giác nhìn cậu.

Điền Chính Quốc nhìn những cái đầu tròn xoe đó quả thực dở khóc dở cười, cậu đáng sợ như vậy sao.

Cô chủ mang cà phê và các loại hạt đến nói với vẻ xin lỗi: "Bình thường bọn trẻ này rất bám khách. Có lẽ hai ngày nay chúng sợ hãi nên mới trốn đi".

Cậu không nói, dưới cái nhìn của mấy con mèo cậu vừa uống cà phê vừa bắt chuyện với cô chủ.

Cậu chủ yếu muốn hỏi liệu các cửa hàng trên con phố này có bị bọn côn đồ thu phí bảo vệ uy hiếp hay không.

Đôi khi chủ cửa hàng không dám tiết lộ thông tin cho cảnh sát mà ngược lại sẽ giúp che giấu, Điền Chính Quốc nhân cơ hội uống cà phê để nói chuyện với cô chủ.

Kết quả lão bản hoàn toàn phủ nhận, ngược lại còn nói khu phố này vẫn luôn quản lý rất khá.

"Cho dù có người tới cửa gây sự, kẻ gây rối cũng nhanh chóng biến mất." Cô chủ nhớ lại: "Cho nên dạo này có đánh nhau mọi người đều rất bất ngờ."

Điền Chính Quốc cảm thấy kỳ quái chính là nửa câu đầu: "Cô nói kẻ gây rối sẽ sớm biến mất?"

Cô chủ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ngay cả rắc rối cũng luôn được giải quyết nhanh chóng, như thể có ai đó đang bảo vệ chúng ta vậy".

Cô cười xấu hổ: "Giờ nghĩ lại, nhờ các anh cảnh sát mà an ninh mới tốt như vậy."

Điền Chính Quốc như có điều suy nghĩ nói: "Yên tâm, lần này người gây ra ẩu đả sẽ sớm bị bắt."

Hai người trò chuyện một lúc, lũ mèo trong cửa hàng cứ nhìn chằm chằm cậu như quân lính, sợ cậu sẽ bắt chủ nhân của chúng đi.

Điền Chính Quốc nhìn những bàn chân nhỏ ấn xuống đất, cảm thấy ngứa ngáy, giả vờ không để ý hỏi cô chủ: "Những con mèo này đều là của cô à?"

Nhắc tới bọn nhỏ, cô chủ vui vẻ nói: "Có rất nhiều, còn có người gởi nuôi ở chỗ này." Cô nói với nụ cười dịu dàng trên môi: "Đôi khi có những con mèo nhặt được và chúng tôi sẽ giúp liên lạc cho người nhận nuôi chúng."

Người thích động vật hơn phân nữa đều rất tình cảm, Điền Chính Quốc nhìn những con mèo này, đột nhiên tâm niệm vừa động.

Trước kia cậu ở ký túc xá không có điều kiện, hiện tại kết hôn dọn ra rồi, nhà Kim Thái Hanh có rất nhiều chỗ trống, có được nuôi một con thú cưng không nhỉ?

Cậu vừa có ý tưởng này lại đột nhiên hưng phấn.

Nhưng trong nhà còn có trẻ em, Kim Thái Hanh khả năng sẽ không đồng ý.

Nhưng mà có thể thương lượng tìm đường sống không đây?

Điền Chính Quốc một hồi thì cao hứng, một hồi thì mất mát, nhưng hoàn toàn không có biểu hiện ra ngoài, cô chủ thấy cậu cứ nhìn mèo nên đi tới một bên, ôm lấy một con mèo Anh lông ngắn mũm mĩm, ôm thẳng qua cậu: "Chúng nó rất đáng yêu, có thể sờ."

Điền Chính Quốc tức khắc thụ sủng nhược kinh, vừa muốn tiếp nhận thì con mèo kia hét thảm một tiếng, nhanh như chớp nhảy khỏi tay chủ nhân, nhảy xuống đất rồi biến mất trong nháy mắt.

Điền Chính Quốc: "..."

Đến nỗi như vậy sao, cậu hơi đau lòng rồi đó.

Cô chủ cũng xấu hổ.

Điền Chính Quốc kiệt lực cứu lấy tôn nghiêm của mình, giả vờ không quan tâm, nghiêm túc hỏi thêm vài câu trước khi trả tiền và rời đi.

Khi bước ra khỏi quán cà phê mèo, cậu đi ngang qua một cậu bé giao hàng.

Chính Quốc quay lại nhìn cậu bé giao đồ ăn, cậu bé đi thẳng về phía cô chủ, cô chủ mỉm cười với cậu bé, hai người trông rất quen.

Cà phê mèo cũng giao cơm hộp sao.

Trong lòng Điền Chính Quốc hiện lên một chút nghi hoặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro