71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh và Sư Diệc Quang cùng nhau sửng sốt.

Con hổ nhỏ dứt khoát đứng dậy đến bên cạnh con sư tử nhỏ, dựa đầu vào nhau, há miệng ngáp.

Sư Diệc Quang quay lại, tức giận nói với Kim Thái Hanh: "Tại sao con trai của anh lại ăn vạ con trai tôi?"

Kim Thái Hanh cảm thấy đúng là nói đùa, nói: "Cậu nói ngược đấy à? Con trai của cậu vui đến mức lật bụng ra, đúng là cùng một đức hạnh với cậu lúc nhỏ"

Sư Diệc Quang nhìn con trai mình, lúc này sư tử nhỏ đang dựa vào bên cạnh con hổ nhỏ, thoải mái đến mức tay chân đồng thời co lại, vừa ngâm nga hừ hừ.

Sư tổng tức giận đến mức đi đến ghế sô pha, muốn bế Sư Ấu Dương.

Chiêu Chiêu đang muốn tựa vào Dương Dương mà ngủ, bỗng nhiên nhìn thấy sư tử lớn đi tới, muốn bắt Dương Dương đi, nhóc không vui, vô thức mở miệng cắn vào cánh tay của Sư Diệc Quang.

Sư Diệc Quang: "......"

Kim Thái Hanh thấy vậy chắp tay cười, cổ vũ Kim Anh Chiêu: "Làm tốt lắm! Con trai yêu quý của ba, mạnh thêm chút, tiếp tục cắn."

Đứa nhỏ trong miệng ngậm cánh tay Sư Diệc Quang không buông, Điền Chính Quốc nhanh chóng đi tới sờ gáy hổ nhỏ, nhẹ nhàng ấn xuống: "Chiêu Chiêu, con mau thả miệng ra, chú ấy là khách, cho nên không được phép cắn. Trẻ con phải lễ phép."

Chiêu Chiêu miễn cưỡng buông miệng, Điền Chính Quốc đỡ gáy hổ con, bế nó lên ôm vào lòng, xoa xoa tai nó vừa trách móc vừa an ủi nói: "Đừng tùy tiện cắn người. Lần sau còn thế chú không nấu ăn nữa đâu."

Chiêu Chiêu ủy khuất, dựa vào vòng tay Điền Chính Quốc, vuốt đặt lên vai cậu dụi đầu vào cổ.

Đỗ Nhược Ngu ngạc nhiên nhìn Chiêu Chiêu và Điền Chính Quốc.

Chiêu Chiêu nổi tiếng nhút nhát và hiếm khi gần gũi với người khác, bây giờ lại thân thiết với Điền Chính Quốc như vậy, có vẻ như họ rất hợp nhau.

Điền Chính Quốc ôm con hổ nhỏ vào lòng, đại mã kim đao ngồi sang một bên, bình tĩnh nói với Kim Thái Hanh và Sư Diệc Quang: "Hai người tiếp tục đi."

Kim Thái Hanh sửng sốt hỏi: "Tiếp tục cái gì?"

Điền Chính Quốc nhếch khóe miệng, cười nói: "Cứ tranh luận đi. Thư ký Đỗ, tôi và bọn trẻ đều ở đây chờ nghe."

Hổ lớn và sư tử lớn: "..."

Hai người ngừng nói chuyện một lúc, Điền Chính Quốc nhìn họ.

Luôn cảm thấy Điền Chính Quốc trông giống như một giáo viên chủ nhiệm.

Đỗ Nhược Ngu trong lòng vô cùng vui vẻ, quả nhiên học sinh tiểu học còn cần được các chú cảnh sát giáo dục.

Sư tử lớn và hổ lớn trừng mắt nhìn nhau nhưng không dám cãi nhau nữa. Điền Chính Quốc đang ôm hổ con trong lòng, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, đặt hổ con lên sofa nói: "Ồ, trong bếp còn có đồ đang hâm."

Cậu nói với Đỗ Nhược Ngu và Sư Diệc Quang: "Hôm nay mọi người ăn ở đây đi, tôi đang hầm giò heo."

Nhắc tới đến nấu cơm, Đỗ Nhược Ngu hăng hái,từ trên ghế sofa đứng lên nói: "Tôi có thể giúp." Anh tò mò hỏi: "Không ngờ cảnh sát Điền cũng biết nấu ăn, bình thường cậu cũng làm sao?"

Điền Chính Quốc lắc đầu nói: "Bình thường tôi rất bận. Về cơ bản thì Kim Thái Hanh làm bữa sáng và bữa tối. Anh ấy bị thương ở tay nên cuối tuần tôi mới làm."

Sư Diệc Quang nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn Kim Thái Hanh: "Chồng nội trợ."

Kết quả Đỗ Nhược Ngu nói thêm: "Tôi ghen tị quá. Đồ ăn ở nhà tôi nấu hết, tôi cũng muốn có người giúp đỡ."

Sư Diệc Quang: "..."

Kim Thái Hanh mỉm cười nhìn cậu, khoác lên hình ảnh một người đàn ông tốt yêu vợ, nhẹ nhàng nói: "A Quốc thường làm việc vất vẻ, tôi nên chia sẻ gánh nặng cho em ấy."

Bá đạo tổng tài Sư Diệc Quang tức giận nói với Đỗ Nhược Ngu: "Trở về thuê mười đầu bếp giúp em."

Điền Chính Quốc đi vào bếp chuẩn bị món thịt hầm tương, Đỗ Nhược Ngu đi theo, để lại hai cặp sư tử và hổ trong phòng khách.

Chiêu Chiêu đã buồn ngủ cuộn tròn bên cạnh con sư tử nhỏ. Bé con ngày nào cũng ăn hoặc ngủ, lúc này sư tử con cũng đang nằm ngửa thành chữ X, hai chú mèo con đang nằm trên chiếc gối sofa mềm mại, gối chất thành một núi mây nhỏ, chú hổ nhỏ ôm chân ngủ ngon lành.

Hai người lớn nhìn đứa trẻ, không nói gì một lúc.

Một lúc sau, Sư Diệc Quang khoanh tay nói với Kim Thái Hanh: "Anh thực sự nghĩ mình là đang quay phim hành động trên nóc tòa nhà đấy à."

Kim Thái Hanh lười biếng tựa lưng vào ghế, thản nhiên nói: "Tôi biết, tôi làm vì A Quốc."

Nếu không phải Điền Chính Quốc, anh cũng sẽ không tự mình ra trận, dựa theo thói quen trước đây của mình, anh sẽ tìm người kéo Trương Khánh Vân vào một con hẻm, âm thầm xử lý tên đó, sau đó vứt đi đến một nơi không bao giờ có thể quay trở lại.

Nhưng sau khi kết hôn với cậu, anh sẵn sàng làm mọi việc theo nhịp điệu của Điền Chính Quốc.

Sư Diệc Quang ngạc nhiên nhìn anh, sau đó mím khóe miệng, im lặng chế nhạo.

Đàn ông khi yêu hóa ra lại thành ngu ngốc.

Sư Diệc Quang cười nhạo Kim Thái Hanh cũng là cười nhạo chính mình.

"Nói đi, cậu đến đây làm gì?" Kim Thái Hanh không tin Sư Diệc Quang đặc biệt đến gặp mình, mặc dù nghi ngờ cậu ta đến đây để cãi vã, nhưng anh vẫn tin rằng Sư Diệc Quang đang giấu giếm chuyện khác.

Quả nhiên, Sư Diệc Quang nói: "Gần đây khu thương mại của thành phố này xảy ra tình trạng hỗn loạn, anh hẳn biết rồi."

Kim Thái Hanh không tỏ ý gì mà chỉ nói: "Việc kinh doanh bây giờ trôi chảy như vậy, cậu còn mong đợi mọi người giữ lại một phần ba mẫu đất để thu tiền thuê nhà sao?Có người mới đến là chuyện bình thường."

Sư Diệc Quang lắc đầu: "Tôi nhắc đến người mới này vì anh ta không bình thường." Anh ta nói với vẻ mặt ủ rũ, "Khi những người mới đến muốn kinh doanh ở đây, việc đầu tiên họ làm là tỏ lòng kính trọng, nhưng người này thì đang đào góc tường"

Kim Thái Hanh nhướng mày: "Trên đầu cậu sao?"

Sư Diệc Quang nhìn lũ trẻ đang ngủ trên ghế sofa, bọn trẻ có đầu óc đơn giản, không có lo lắng gì, tựa đầu vào nhau. Hai cục bông nhồi vào nhau ngủ ngon lành, anh nói: "Tôi không phải người trong ngành, tấn công tôi trước cũng là điều dễ hiểu."

Anh chuyển sự chú ý sang Kim Thái Hanh, nói: "Nhưng trong ngành giải trí có rất nhiều bọt biển, cuối cùng cũng lan tới đầu anh thôi."

Kim gia kinh doanh bất động sản, thành phố này là căn cứ của bọn họ, muốn kinh doanh không thể tránh khỏi bất động sản, nhất định sẽ giao dịch với Kim gia.

Mặc dù Kim Thái Hanh đôi khi lười quản việc gia đình, để cho lãnh đạo cấp cao của công ty quyết định, nhưng anh thực sự không thể để công ty bị người ngoài làm hại.

Kim Thái Hanh suy nghĩ một chút, ngồi dậy, nhìn Sư Diệc Quang, nói: "Nói cho tôi biết tình huống."

Sư tử và hổ đang nói chuyện trong phòng khách, Điền Chính Quốc và Đỗ Nhược Ngu đang trao đổi kinh nghiệm nấu nướng trong bếp.

"Tôi thích thêm một ít cocacola khi ướp thịt." Đỗ Nhược Ngu nhìn cậu xử lý thịt lợn rồi nói: "Nó có thể làm cho thịt mềm hơn và nồng hơn, nhưng sẽ ngọt hơn."

Điền Chính Quốc làm nước sốt đặc lại, đổ lên phần thịt hầm, nước sốt từ trong thìa chảy xuống, kéo dài thành một đường, rơi xuống phần giò màu nâu và trượt trên lớp da thịt đàn hồi, rơi vào trong bát.

Vừa làm cậu vừa nói: "Nếu có thời gian thì cũng giống như đun lửa nhỏ vậy." Nấu xong rồi nói với Du Nhược Ngọc một cách có lỗi: "Không ngờ anh lại đến, cũng không mua nguyên liệu nào ngon thì chỉ có thể xào lại mấy món cơm nhà nấu."

Đỗ Nhược Ngu cười lắc đầu nói: "Chúng ta không mời mà đến, còn dám cả gan ở lại ăn tối, xin lỗi đã làm phiền cậu." Anh hăng hái xắn tay áo lên, "Tôi tới giúp cậu."

Hai người giúp đỡ nhau trong bếp, rất hòa hợp.

Đỗ Nhược Ngu thỉnh thoảng lén nhìn Điền Chính Quốc, cậu rất tinh ý, lập tức chú ý tới, cười hỏi: "Anh nhìn tôi làm gì?"

Đỗ Nhược Ngu khi cười nhìn rất trẻ con, nhưng vẫn thích cười nói: "Tôi cảm thấy cậu có hơi khác trước."

Anh giúp Điền Chính Quốc xắt rau, xấu hổ nói: "Nói thật với cậu, tôi vốn sợ cậu, cậu nghiêm túc và thông minh, không gì có thể qua mắt được."

Đỗ Nhược Ngu trước đó vì nhiều vụ án khác nhau đã tình cờ gặp cậu khi đó Điền Chính Quốc đang đi công tác nên phải tra hỏi rõ ràng mọi chuyện, Đỗ Nhược Ngu phải giúp Sư Tử và Báo che giấu thân phận, tránh né Điền Chính Quốc rất vất vả.

Cậu cười, cố ý nói: "Xem ra tôi khiến người khác rất ghét."

Đỗ Nhược Ngu vội vàng nói: "Không, không, cậu rất nghiêm túc và có trách nhiệm." Anh cụp mắt xuống, dùng mu bàn tay nâng kính lên, "Hiện tại tôi không sợ chút nào, tôi cảm thấy cậu thực sự là một người rất tốt."

Đỗ Nhược Ngu nhìn thấy sự tương tác vừa rồi giữa Điền Chính Quốc, Chiêu Chiêu và Kim Thái Hanh, mặc dù không có tư cách phán xét gia đình người khác, nhưng trong đáy lòng anh cảm thấy vui mừng khi thấy Chiêu Chiêu trở nên cởi mở.

"Sau này hai nhà chúng ta có thể qua lại nhiều hơn." Đỗ Nhược Ngu đã bắt đầu mong đợi về tương lai, "Sư Ấu Dương thích anh trai Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu tiếp xúc nhiều với trẻ con cũng là điều tốt."

Quả thực, người lớn dù kiên nhẫn đến đâu cũng không thể thay thế được tình bạn đồng hành của bạn bè, Chiêu Chiêu rõ ràng cũng thích sư tử nhỏ, mặc dù sư tử nhỏ vẫn còn là một đứa trẻ nhưng cũng nên được tiếp xúc thường xuyên hơn.

"Tiểu nhân hảo thuyết, đại không hảo làm*." Điền Chính Quốc nghiêm túc nói: "Lần sau gặp nhau, mỗi người sẽ cầm một sợi dây thừng trói hai người lớn lại để ngăn họ khỏi đánh nhau." (trẻ nhỏ dễ dạy, người lớn khó bảo, mà tui thấy để nguyên hay hơn)

Đỗ Nhược Ngu nghe xong cười lớn.

Trước khi bắt đầu bữa ăn, Đỗ Nhược Ngu lấy sữa công thức mang theo ra đưa cho sư tử nhỏ, Chiêu Chiêu đã quay lại, nghiêng đầu nhìn sư tử nhỏ đang ngậm núm vú giả một cách tò mò.

Con sư tử nhỏ nhắm mắt lại, dùng miệng mút và phát ra âm thanh "pi pi pi", hai chân trước của nó đặt lên cánh tay của Đỗ Nhược Ngu, theo bản năng thực hiện hành động nhấc chân dẫm lên bình sữa moi moi.

Kim Thái Hanh xoa tóc Chiêu Chiêu, nói: "Có gì thú vị vậy? Khi còn nhỏ con cũng như thế này."

Chiêu Chiêu mở to mắt ngạc nhiên.

Bữa tối này khách chủ đều vui, Sư Diệc Quang miệng thì bắt bẻ kén ăn nhưng thực ra lại ăn rất nhiều, hôm nay Điền Chính Quốc đã có hiểu biết mới về tính kiêu ngạo của loài mèo.

Ăn xong, Kim Thái Hanh ra lệnh đuổi khách, kém chút là đá vào mông Sư Diệc Quang: "Trời đã tối rồi, còn ăn vạ làm gì?"

Đỗ Nhược Ngu bế con sư tử nhỏ lên, Sư Ấu Dương còn chưa khống chế tốt quá trình biến hình, nhóc vẫn đang trong hình dạng một con sư tử, Đỗ Nhược Ngu nhấc một chân nhóc, vẫy tay chào nhà hổ: "Tới, tạm biệt hai chú và anh trai nào."

Con sư tử nhỏ mở mắt, lắc bàn chân với sự giúp đỡ của cha nó, Chiêu Chiêu lưu luyến không rời mà nhìn Dương Dương, vẫy tay theo cách tương tự.

"Không sao, về sau có rất nhiều cơ hội cùng nhau chơi đùa." Đỗ Nhược Ngu cười nói với Chiêu Chiêu, nhìn Điền Chính Quốc: "Lần sau tới chỗ chúng tôi chơi."

Sư Diệc Quang ở bên cạnh nói: "Nhà của tôi lớn hơn nơi này rất nhiều."

Đỗ Nhược Ngu mỉm cười buông tay ra, đẩy Sư Nhất Quang ra lệnh cho anh ta nhanh chóng rời đi: "Không nói được thì đừng nói."

Nhà Hổ nhìn nhà Sư Tử rời khỏi cổng, Điền Chính Quốc nhìn một nhà ba người đi về phía chiếc xe hơi sang trọng đậu bên ngoài, thấp giọng nói: "Bạn Sư Tử của anh thoạt nhìn rất giàu có."

Kim Thái Hanh đang vui mừng thì đột nhiên nghe cậu nói lời này, lưng anh lạnh toát.

Kim Thái Hanh nói một cách mơ hồ: "Như nhau, việc kinh doanh của gia đình họ sau này ngày càng lớn mạnh."

Điền Chính Quốc gật đầu nhìn anh: "Cũng là cùng nhau lớn lên, anh ấy có triển vọng như vậy, sao trước đây anh lại ngồi xổm ở nhà?"

Kim Thái Hanh: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro