74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh phải mất một lúc mới hiểu được Điền Chính Quốc và Chiêu Chiêu đang nói đến điều gì, không khỏi bật cười.

Anh gần như vỗ ngực đảm bảo với Chiêu Chiêu: "Đừng lo lắng, gen của nhà chúng ta rất mạnh, trong nhà hổ chưa từng có một người thấp bé nào. Dù bây giờ con đang đứng ở vị trí thứ ba, nhưng con nhất định sẽ vượt qua mọi người trong tương lai, cao nhất trong lớp."

Chiêu Chiêu nghe xong không hề vui vẻ chút nào, ngược lại bĩu môi ngồi vào bàn, cảm thấy ủy khuất.

Nếu biến thành con hổ lùn nhất trong tộc thì làm sao bây giờ?

Khi Chiêu Chiêu tưởng tượng mình có thể biến thành một con hổ nhỏ thấp bé, nước mắt đã đảo quanh hốc mắt.

Cậu nhanh chóng nói: "Đừng gây áp lực cho con cái. Người thấp thì có gì sai? Anh hùng không đánh giá bằng chiều cao. Hãy nhìn đồng nghiệp của chú, cảnh sát Hùng, chỉ cao có 1m7, chú ấy chỉ hơn giới hạn chiều cao làm cảnh sát, nhưng bản lĩnh rất lớn đó."

Kim Thái Hanh nghe nhắc tới Hùng Hùng, sắc mặt có chút kỳ quái nói: "Cậu ta, là tình huống đặc biệt."

Anh suy nghĩ một chút, hỏi: "Em đã thấy nguyên hình của cậu ta chưa?"

Điền Chính Quốc ngơ ngác lắc đầu.

Kim Thái Hanh cười thần bí nói: "Nhìn thấy nguyên hình, em sẽ hiểu."

Sau đó dù cậu có hỏi thế nào, anh vẫn từ chối tiết lộ bí mật của Hùng Hùng, khiến cậu cũng hờn dỗi ngồi trên bàn giống như Chiêu Chiêu.

Kim Thái Hanh mỉm cười đặt bát đĩa lên bàn rồi nói: "Được rồi, ăn đi. Đừng giống cá nóc, ăn nhiều mới có thể cao lên."

Điền Chính Quốc và Chiêu Chiêu cuối cùng cũng bình tĩnh lại cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Điều bất thường trong bữa ăn chính là Kim Thái Hanh, hôm nay anh cầm điện thoại trong tay. Bình thường anh không cho Chiêu Chiêu được phép phân tâm và nghiêm cấm nhìn vào các sản phẩm điện tử trong khi ăn, nhưng hôm nay anh không chỉ đặt điện thoại di động bên cạnh mà còn thỉnh thoảng liếc nhìn màn hình điện thoại di động, như thể đang chờ đợi một tin tức nào đó.

Chiêu Chiêu bất mãn bẹp miệng.

Điền Chính Quốc chủ động mở miệng dò hỏi: "Là chuyện công việc có gì gấp sao?"

Kim Thái Hanh cười cười nói: "Có một chút, tôi không nhìn nữa, cơm nước xong lại nói."

Anh dùng đũa gắp cho cậu một miếng thịt rán lớn, đổi chủ đề nói: "Chuyện đồng nghiệp em mua nhà, trước tiên để cậu ta tự nhìn thử, hai ngày tới đừng đến cửa hàng, vài ngày nữa lại nói."

"Tại sao?" Điền Chính Quốc hỏi: "Lão Bạch ngày mai lại dự định tới đó."

"Trong vài ngày tới trong cửa hàng sẽ có một số thay đổi, cậu ta đến đó sẽ không tiện, tôi không nghĩ cậu ta đang vội. Tôi đã nói cho cậu ta biết thông tin bán hàng của một số cửa hàng để cậu ta cân nhắc trước."

Điền Chính Quốc tò mò hỏi: "Có cái gì thay đổi? Chỗ anh không định sa thải nhân viên chứ?"

Kim Thái Hanh cười nói: "Nếu thật sự bị sa thải thì có thể tôi không có việc làm, đành phải nhờ em nuôi vậy."

Điền Chính Quốc dùng đũa chọc cơm vào bát: "Ồ, nuôi thì nuôi. Chuyện này tôi không phản đối. Ai bảo tôi cưới chàng dâu biết nấu ăn."

"..."

Anh ngừng nói đùa, nói: "Không phải là sa thải, mà là thay đổi ông chủ. Sẽ không ảnh hưởng gì đến những người bên dưới. Chỉ là cửa hàng gần đây cần điều chỉnh lại nên chúng ta hãy để Alaska đến đó vài ngày sau đi."

Điền Chính Quốc nhìn thấy anh nói như thế cũng không có dị nghị gì, đồng ý.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Kim Thái Hanh đột nhiên vang lên, anh lập tức nhấc máy, kiểm tra thông tin trên đó rồi cau mày.

Anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại hồi lâu, khi định thần lại mới phát hiện cậu đang nhìn mình.

Anh để điện thoại xuống, cười nói: "Không sao, ăn cơm đi."

Kim Thái Hanh suốt bữa tối có chút bất an, sau bữa tối, Điền Chính Quốc đi dọn bát đĩa và đũa, nhìn thấy anh lập tức bước vào phòng, thậm chí còn không kịp quản Chiêu Chiêu.

Cậu thu dọn phòng ăn và nhà bếp, nắm tay Chiêu Chiêu: "Cha của con có vẻ rất bận rộn. Nào, chú sẽ kể cho con nghe một câu chuyện."

Kể từ lần trước kể chuyện Tiểu Sài, kỹ năng kể chuyện của Điền Chính Quốc đã tiến bộ nhanh chóng, có lúc Chiêu Chiêu sẽ chủ động ôm sách tranh quấn lấy cậu. Chỉ là Điền Chính Quốc chỉ nói được tiếng Trung nên vẫn phải nhờ anh đọc tiếng Anh.

Kim Thái Hanh quay lại phòng lấy điện thoại di động ra đọc tin tức.

Bởi vì anh là người trực tiếp tuồn tin ra nên gần như toàn bộ giới kinh doanh của thành phố đều đang âm thầm tìm kiếm kim chủ sau màn, ai cũng muốn biết kẻ đứng sau cơ quan bất động sản là ai.

Kết quả vừa rồi, chủ nhân chân chính không nhịn được nóng nảy, chủ động đứng ra thừa nhận mình có trách nhiệm trong việc thu mua này.

Kim Thái Hanh trầm ngâm xem tin tức.

Quả nhiên chính là người mà Sư Diệc Quang nhắc đến vài ngày trước.

Người đàn ông này mới đến thành phố này đã thử Sư Diệc Quang vài lần, nhưng hóa ra chỉ là một cú đánh giả, sau đó anh ta quay lại tham gia vào bất động sản rồi mua một công ty đại lý.

Kim Thái Hanh yêu cầu cấp dưới của mình chuyển qua sơ yếu lý lịch chi tiết của anh ta, cẩn thận đọc kỹ.

Người mới nổi này trong giới kinh doanh của thành phố tên là Lạc Thành, anh ta còn rất trẻ và mới từ nước ngoài trở về. Vừa trở về đã chọn thành phố này làm trường thí luyện, như thể muốn đứng vững gót chân ở đây để chứng minh năng lực của mình.

Ghét nhất chính là loại thanh niên không quỷ củ gì cả này, không thèm chào hỏi mà lại gây rối chuyện làm ăn xung quanh nhà họ Kim.

Kim Thái Hanh ném điện thoại di động đi, nheo mắt lại, dùng ngón tay chậm rãi xoa xoa cằm.

Phải ra oai phủ đầu.

  *

Giám đốc công ty gần đây rất lo lắng, Kim Thái Hanh đã không xuất hiện kể từ lần trước rời khỏi cửa hàng. Giám đốc muốn dọn văn phòng kia nhưng nhớ lại lời anh nói thì lại không dám.

Hơn nữa họ có ông chủ mới, khảo hạch rất nghiêm ngặt nên giám đốc có hơi sứt đầu mẻ trán.

Tất cả các tài khoản đều phải được kiểm tra lại, giám đốc lo lắng công trạng do Kim Thái Hanh mang đến sẽ bị người khác phát hiện, khi đến lúc đó anh ta sẽ không biết giải thích như thế nào.

Kim Thái Hanh ngoài việc đôi khi thích chơi lớn, những lúc khác lại khá thú vị, đặc biệt là khi anh gặp vợ mình, cảnh sát Điền.

Thật ra giám đốc thích nhất chính là lúc cảnh sát Điền đến kiểm tra, phản ứng của Kim Thái Hanh rất thú vị, giống như đang xem phim truyền hình vậy.

Tiếc thay, những ngày vui đã vĩnh viễn trôi qua, giám đốc ngồi vào chỗ thở dài, với sếp mới ai cũng cảm thấy áp lực gấp bội, gần đây ai cũng nổi mụn trên trán.

Nói đến chuyện xảy ra hôm nay, theo lý thì các thanh tra từ trụ sở đáng lẽ phải đến cửa hàng để kiểm tra.

Giám đốc ngồi trong cửa hàng đợi rất lâu, thấy không có động tĩnh gì cũng không dám rời đi, đang định gọi điện về trụ sở hỏi xem khi nào thanh tra sẽ đến.

Lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động, nhân viên cửa hàng kinh ngạc kêu lên, xen lẫn tiếng bước chân hỗn loạn.

Giám đốc đi theo tiếng động bước ra ngoài, phát hiện ra chính là Kim Thái Hanh đã trở lại.

Anh mặc bộ vest màu xanh xám, dẫn đầu một nhóm người cũng mặc vest cao cấp, vênh váo bước vào cửa hàng, giơ tay nhấc chân ưu nhã hào phóng.

Giám đốc nhìn quần áo đó, chua chát nghĩ rằng đồng phục của họ quả thực quá thô tục, làm sao cùng một người có thể trông cao cấp và thời trang như vậy khi thay một bộ quần áo giống nhau?

Kim Thái Hanh nhìn quanh cửa hàng, thở dài: "Tôi vẫn thích nơi này, không nỡ nhường cho người khác."

Giám đốc đến gần ngạc nhiên nói: "Ý cậu là gì, từ giờ cậu quyết định ở lại với chúng tôi à?"

Anh đưa tay ra, búng ngón tay trước mặt giám đốc cười nói: "Đúng vậy, tôi quyết định từ nay sẽ ở lại đây."

Giám đốc vẫn có chút bối rối: "Nhưng cậu không thể chịu được sự ràng buộc mà? Ở đây chúng tôi phải chấm công."

Kim Thái Hanh nghe vậy, cười ha hả hỏi anh ta: "Anh dám yêu cầu ông chủ chấm công sao?"

Giám đốc không hiểu ý của anh.

Kim Thái Hanh vẫy tay với những người đàn ông mặc vest phía sau, những người đó tỏ ra rất kính trọng anh, lúc này đứng dậy đưa cho giám đốc một tập tài liệu, nói: "Kim tiên sinh đã mua lại toàn bộ cửa hàng. Từ hôm nay trở đi, anh ấy sẽ là ông chủ ở đây."

Giám đốc ngơ.

Người đàn ông mặc vest giải thích với anh ta: "Mặt tiền cửa hàng nơi công ty của anh tọa lạc hoàn toàn thuộc sở hữu của Kim tiên sinh. Hiện tại anh ấy có quyền cân nhắc xem có tiếp tục cho công ty anh thuê mặt tiền cửa hàng hay không."

Sau đó giám đốc mới nhận ra rằng Kim Thái Hanh đã mua quyền sở hữu khu đất dưới chân họ.

"Nhưng khi thuê cửa hàng chúng tôi đã ký hợp đồng dài hạn. Nếu bị đuổi ra ngoài chúng tôi sẽ phải bồi thường thiệt hại".

Kim Thái Hanh thản nhiên nói: "Tôi có thể mua được."

Giám đốc lập tức nóng nảy: "Cậu thật sự muốn đuổi chúng tôi?"

Ngay cả khi lập tức tìm nhà mới ngay cũng phải cải tạo lại, không thể dọn vào khai trương ngay được.

Kim Thái Hanh bình tĩnh lại, mỉm cười với giám đốc: "Tôi cũng có thể nhận các anh vào."

Giám đốc lại không hiểu, lo lắng nói: "Có ý gì, nói một hơi cho tôi thống khoái luôn đi."

Kim Thái Hanh thấy anh ta như vậy, mỉm cười, từ trong ví lấy ra danh thiếp đưa cho giám đốc: "Anh hẳn là biết Kim thị, anh từng khen Kim thị làm rất tốt."

Giám đốc nghi ngờ nhìn tấm danh thiếp, hai mắt mở to khi nhìn thấy tiêu đề trên tấm danh thiếp, đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, lắp bắp: "Cậu, cậu là giám đốc của Kim thị, cậu là ai?"

Kim Thái Hanh cong môi: "Chủ tịch hội đồng quản trị là cha tôi, anh cho rằng tôi là ai?"

Giám đốc há miệng rộng đến mức có thể nhét một quả trứng vịt lớn vào miệng.

"Vậy anh có muốn chuyển việc đến công ty chúng tôi không?" Kim Thái Hanh nhàn nhã xúi giục giám đốc, "Dù sao thì sếp của anh cũng đã thay đổi, anh và sếp mới hiện tại cũng không có tình cũ, không bằng đổi đi?"

Anh lại chào cấp dưới, người mặc bộ đồ đen giới thiệu chi tiết bộ phận bán hàng của Kim thị với giám đốc và hứa sẽ trả mức lương hậu hĩnh nếu anh gia nhập công ty của họ.

Giám đốc vẫn ngơ, không thể tin được đại công tử Kim gia tự mình tới đào người, không xác định hỏi: "Chỉ có mình tôi sao?"

Kim Thái Hanh liếc sang một bên, tất cả nhân viên trong cửa hàng đều im lặng nhìn, lo lắng cho số phận của mình.

Anh nhìn mọi người rồi nghiêm túc hứa: "Tất nhiên là không. Những gì tôi vừa nói đều áp dụng cho tất cả mọi người trong cửa hàng này."

Mọi người nhìn nhau rồi lập tức vỗ tay hoan hô.

Ai mà không muốn làm việc ở công ty lớn, ngạch cửa gia nhập công ty Kim thị rất cao, cơ hội như vậy ngay trước mắt, ai không nắm bắt mới là kẻ ngốc.

Kim Thái Hanh giữa tiếng hoan hô đi đến văn phòng của mình, ngả người vào lưng ghế, hài lòng thoải mái thở dài: "Văn phòng này tuy nhỏ nhưng tôi rất thích."

Giám đốc theo anh vào trong, dần dần bình tĩnh lại sau cú sốc, nhìn người đàn ông nháy mắt biến thành ông chủ của họ, tâm tình cao hứng lại phức tạp.

Người này phong tao như vậy, vợ cậu ta có biết không?

Chỉ qua một đêm, một cửa hàng đại lý trong thành phố đã nhanh chóng thay đổi diện mạo và treo bảng hiệu mới. Vốn dĩ đây chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng khi liên quan đến Lạc Thành, một người mới nổi trong giới kinh doanh, lại đặc biệt gây chú ý.

Lạc Thành vừa mua lại một công ty bất động sản và một trong những cửa hàng của nó đã trở thành của Kim thị.

Mọi người trong giới kinh doanh đang suy đoán xem chuyện này là có ý gì.

Những chuyện này không liên quan gì đến Điền Chính Quốc, cậu chỉ phát hiện Kim Thái Hanh gần đây rất bận rộn, ban đêm đều nhốt mình trong phòng, nhờ mình giúp chăm sóc đứa nhỏ.

Điền Chính Quốc rất vui khi được đi cùng Chiêu Chiêu, nhưng Kim Thái Hanh càng ngày càng đón đứa nhỏ muộn hơn, nhiều lần khi cậu quay về anh vẫn chưa bắt đầu nấu ăn.

Cậu có hơi lo lắng về tình trạng của Kim Thái Hanh.

Khi Điền Chính Quốc đi làm, đi ngang qua cửa hàng của Kim Thái Hanh, nhìn từ xa thấy cánh cửa của cơ quan dường như đang thay đổi biển hiệu, quả thực là đang cải chính như Kim Thái Hanh đã nói.

Cậu do dự một lúc, không biết có nên bước tới chào hỏi hay không.

Suy nghĩ một chút, cậu quyết định thôi, không quấy rầy anh ta, lúc Điền Chính Quốc chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy một người đang đứng cách đó không xa.

Vào một ngày nắng nóng mà người đàn ông vẫn mặc áo dài tay, cài cúc gọn gàng ở cổ và tay áo, trông rất tỉ mỉ.

Điền Chính Quốc theo bản năng lại liếc nhìn mấy cái, người đàn ông quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của cậu.

Trên mặt anh ta thoáng hiện ra vẻ kinh ngạc, ngay lúc cậu xoay người chuẩn bị rời đi thì người đàn ông đó đã bước tới.

Anh ta đứng bất động trước mặt cậu, giơ tay bịt mũi, hít một hơi rất nhỏ, trên dưới đánh giá Điền Chính Quốc, cuối cùng cười nói: "Xin chào đồng chí cảnh sát, tôi lạc đường, anh có thể giúp tôi được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro