85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc đi tới, xoa đầu Chiêu Chiêu, cười nói: "Chú đã về rồi."

Chiêu Chiêu kiễng chân, dùng đỉnh đầu cọ cọ lòng bàn tay Điền Chính Quốc, cái đầu lông xù xù của đứa bé cọ vào lòng bàn tay  ngứa ngáy, cậu bế Chiêu Chiêu lên, trìu mến hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc rồi nhìn Kim Thái Hanh một cái.

Anh nở nụ cười thường ngày, dịu dàng nhìn cậu, trong ánh mắt có sự sủng nịch.

Điền Chính Quốc xấu hổ quay mặt đi.

Không biết vì sao, cậu luôn có cảm giác như lúc mới cưới, nhìn thấy Kim Thái Hanh lại cảm thấy không được tự nhiên.

Trợ lý Kiều không để ý đến ám lưu dũng động* giữa ông chủ và vợ ông chủ, anh cuộn lại những lời Chiêu Chiêu viết, vui vẻ nói với cậu: "Nếu vợ ông chủ quay về thì tốt rồi, ông chủ cuối cùng cũng có thể như bình thường." (nghĩa là một xu hướng tương đối rõ ràng đã được ấp ủ và hình thành một cách bí mật = cảm xúc lẫn lộn)

Kim Thái Hanh mỉm cười, giơ chân lên giẫm mạnh vào giày cậu.

Không nói được thì đừng nói.

Kim Thái Hanh lấy chiếc túi từ tay cậu, mọi người bước vào nhà, Điền Chính Quốc phát hiện trong phòng còn có một người khác, người đàn ông này đã lớn tuổi và đeo tạp dề. Khi nhìn thấy Kim Thái Hanh và những người khác đi vào, ông tò mò đánh giá cậu từ sau, trung khí mười phần nói: "Đây là vợ ông chủ phải không? Đồ ăn đã chuẩn bị xong, có thể bắt đầu dùng bữa rồi."

Điền Chính Quốc: "..."

Cậu hơi bất ngờ, lúc này mới nhận ra chú họ Triệu, là bếp trưởng của nhà họ Kim.

"Anh thường học cách nấu ăn từ chú Triệu." Kim Thái Hanh tiếp tục thực hành nguyên tắc thẳng thắn được khoan hồng: "Đôi khi tìm ông ấy cấp cứu nếu không thể làm được. Hôm nay em về nên anh mời chú tới làm một bữa hoàn chỉnh."

Chẳng trách kỹ năng nấu ăn của Kim Thái Hanh thay đổi nhanh chóng, hóa ra anh có viện trợ bên ngoài.

"Tôi cũng giúp ông chủ nấu ăn." Trợ lý Kiều nhanh chóng nhảy ra nhận công.

Điền Chính Quốc mỉm cười nhưng nói: "Thì ra có nhiều hơn một viện trợ bên ngoài."

Kim Thái Hanh trừng mắt nhìn trợ lý Kiều.

Điền Chính Quốc tan sở cũng không còn sớm, rửa tay xong là lúc ăn cơm.

Kim Thái Hanh nói đầu bếp Triệu ở lại, hiếm khi mọi người ở cùng nhau như thế này, bốn lớn một nhỏ cùng nhau ăn cơm, cậu nhìn trên bàn đầy đồ ăn mà không nói nên lời.

Một đại gia đình quây quần quanh bàn ăn, cảnh tượng mà Điền Chính Quốc khi còn nhỏ đã mong mỏi nhưng lại không dám hy vọng xa vời.

Tay nghề của đầu bếp có khác, thấy chú Triệu lớn tuổi nên cậu nghĩ rằng những món ăn chú làm rất truyền thống, nhưng hóa ra lại không hề như vậy. Các món ăn trên bàn đều thời thượng không thể tả, ngay cả phi lê cá nấu tại nhà cũng sẽ được bọc trong giấy thiếc và cho vào lò nướng, da giòn nhưng thịt rất ẩm, nước sốt có hương vị đậm đà, cậu nếm thử, đó là sự hòa quyện giữa ngọt, chua và cay, đúng là hương vị Trung Hoa.

Chẳng trách ông nội Tam Hỏa không thích đến nhà họ ăn tối, bởi vì trong nhà có một đầu bếp giỏi như vậy.

Nhắc tới ông nội Tam Hỏa, Kim Thái Hanh quay sang Chiêu Chiêu nói: "Đừng nói với ông nội rằng chúng ta đã mời chú Triệu đến nhà, biết chưa? Cũng đừng nói với ông ấy chúng ta đã ăn bữa này."

Chiêu Chiêu bối rối gật đầu, không hiểu vì sao phải giấu ông nội.

Điền Chính Quốc ở bên cạnh cười khúc khích, nói với Chiêu Chiêu: "Nếu con tiết lộ bí mật, khuôn mặt của cha con sẽ lại nở hoa."

Kim Thái Hanh ho khan một tiếng, giả làm gia trưởng, gọi những người khác: "Ăn đi, ăn nhiều chút."

Ở bên ngoài lăn lộn một tuần, Điền Chính Quốc đột nhiên ăn được đồ ăn ngon, không nhịn được ăn thêm, dù là sườn giòn hay tôm tươi, cậu đều thích.

Đầu bếp Triệu rất vui khi thấy cậu ăn nhiều hơn và tự tay cắt thịt giăm bông cho cậu, Điền Chính Quốc làm sao có thể để người khác động tay

Kiều Husky cúi đầu gặm xương, trong khi Kim Thái Hanh bóc vỏ tôm cho Chiêu Chiêu, một bữa ăn hòa thuận vui vẻ.

Sau khi dùng bữa xong, đầu bếp Triệu muốn dọn bàn nhưng Điền Chính Quốc đã ngăn ông lại, anh nhìn thấy vẻ mặt vợ mình là nhanh chóng đứng dậy làm ngay.

Đầu bếp Triệu ngạc nhiên nhìn Kim Thái Hanh nói: "Tôi chưa bao giờ thấy cậu chủ làm việc."

Trợ lý Kiều ở bên cạnh vuốt mông ngựa: "Là ông chủ đã dạy dỗ rất tốt."

Cuối cùng ba người đàn ông không nấu ăn cùng nhau dọn dẹp, chú Triệu dùng thìa múc trái cây tráng miệng sau bữa ăn cho Chiêu Chiêu ăn.

Hổ nhỏ Chiêu Chiêu ngoài thịt ra còn thích ăn đồ ngọt, nhưng Kim Thái Hanh bình thường không cho nhóc ăn quá nhiều, ba người dọn dẹp phòng ăn và nhà bếp rồi nhìn đứa trẻ ăn cái gì.

Chiêu Chiêu bĩu cái miệng hồng hào, cắn thìa ngậm một miếng đào vàng vào miệng, đôi má trắng nõn mềm mại phồng lên, sau đó nhai một cái, khuôn mặt như nhỏ lại, đôi mắt to như quả nho đầy ắp niềm vui, dễ thương đến mức trái tim của ba người đàn ông cứng rắn đang run rẩy.

Đầu bếp Triệu và trợ lý Kiều không ở lại lâu trước khi họ cùng nhau rời đi, khi họ rời đi, trợ lý Kiều lặng lẽ bước đến trước mặt cậu thì thầm với anh: "Chúc hai người có một đêm tốt đẹp."

Điền Chính Quốc: "?"

Trước khi kịp hiểu ý nghĩa của nó, trợ lý Kiều đã rời đi.

Trong nhà đột nhiên trở nên yên tĩnh, Điền Chính Quốc đứng ở cửa nhìn quanh nhà, bất tri bất giác đã coi nơi này như nhà của mình, xa nhà một tuần mà đã nhớ nhung.

Chiêu Chiêu tối nay ăn quá nhiều, hôm nay Kim Thái Hanh nghỉ dạy, đưa nhóc đi chơi với Maomao để giúp nhóc tiêu hóa thức ăn.

Điền Chính Quốc dựa vào tường quan sát một hồi, cậu cảm thấy làm vịt không dễ dàng, hiển nhiên không thể bay mà phải bị kéo lên trời.

Cậu đứng thẳng người muốn trở về phòng, lúc trước rời khỏi chỉ mang theo một số đồ vật, luôn nhét lại vào tủ.

Điền Chính Quốc vừa động đậy, Kim Thái Hanh đã ngăn cản: "Em định làm gì?"

Điền Chính Quốc kỳ quái nói: "Về phòng."

Kim Thái Hanh ôm Chiêu Chiêu và Vịt vào lòng, nháy mắt với cậu, nói: "Đừng đi nữa, chúng ta ra phòng khách xem TV."

Điền Chính Quốc nghi hoặc hỏi: "Tại sao?"

Kim Thái Hanh cười, thần bí nói: "Trước xem TV, đợi anh một lát."

Ngày mai là cuối tuần, không phải trực ban sớm nên cậu kiên nhẫn ngồi trên sofa xem TV, đến giờ Chiêu Chiêu đi ngủ, Kim Thái Hanh dẫn đứa nhỏ tới nói Chiêu Chiêu chúc cậu ngủ ngon.

Chiêu Chiêu vẫy tay, nhìn Điền Chính Quốc với đôi mắt to.

Chú Điền, đừng bỏ nhà đi nữa.

Điền Chính Quốc không hiểu được ý tứ sâu xa trong mắt đứa trẻ, vì thế mỉm cười nói với Chiêu Chiêu: "Chúc ngủ ngon, mơ đẹp."

Kim Thái Hanh liền nói với cậu: "Trở về phòng đi." Anh nhếch khóe môi, ánh mắt sâu thẳm nói: "Tắm rửa trước."

Điền Chính Quốc luôn cảm thấy trong lời nói này có hàm ý thâm sâu, nhất định có âm mưu gì đó.

Lại nhìn Kim Thái Hanh ôm con lên giường, suy nghĩ một chút rồi đứng dậy trở về phòng, chuẩn bị thu dọn, nghỉ ngơi.

Kết quả vừa mở cửa ra rồi bàng hoàng khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng ngủ.

Giường của cậu được bao phủ bởi những cánh hoa hồng, giống như một ngọn lửa lớn màu đỏ, dày đặc và nóng bỏng, thiêu đốt khắp nơi, thậm chí rơi xuống đất, khiến mặt đất lăn lộn với hương hoa hồng nồng nàn.

Ngoài ra còn có một chai rượu đặt trên bàn cạnh giường ngủ, chai có đường nét mượt mà, cổ thon, thoạt nhìn có vẻ đắt tiền. Bên cạnh chai rượu là hai chiếc ly pha lê cao, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn.

Nói đến ánh sáng, Điền Chính Quốc cảm thấy ánh sáng dường như đã được biến đổi, dường như trở nên dịu dàng hơn và mơ hồ hơn.

Cả căn nhà được trang trí như thế này bỗng trở nên nóng bỏng và lãng mạn, không biết còn tưởng mình đang bước vào một khách sạn.

Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm vào căn phòng, là một thẳng nam mặc áo ba lỗ đi dép lê trong mùa hè, những cánh hoa này kích thích chính xác các tế bào thẳng nam của cậu, khiến cậu, một người đàn ông trưởng thành, cong đầu ngón chân vì xấu hổ.

Cái quái gì đang diễn ra vậy.

Điền Chính Quốc dù có ngốc đến đâu, vẫn hiểu Kim Thái Hanh Nhất đang nghĩ gì, cậu chống nạnh đứng ở cửa, dở khóc dở cười.

Đứng hồi lâu rồi ôm trán, đi vòng quanh những cánh hoa đáng sợ trên mặt đất, cất đồ mang ra ngoài vào tủ rồi vào phòng tắm tắm rửa.

Khi cậu tắm rửa xong bước ra, Kim Thái Hanh đã đợi sẵn trong phòng cậu.

Điền Chính Quốc sắc mặt lạnh lùng hỏi: "Con đã ngủ chưa?"

Kim Thái Hanh hiển nhiên đã tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ đồ ngủ, bắt chéo đôi chân dài, mỉm cười ngồi trên giường, xung quanh là những cánh hoa lớn màu đỏ, cười nói: "Ngủ rồi."

Cậu đội khăn lên đầu, lau tóc, cụp mắt xuống, không nhìn thẳng vào anh.

Kỳ thật từ hôm nay trở về nhà, Điền Chính Quốc rất ít nhìn Kim Thái Hanh, giống như ánh mắt của anh có thể thiêu đốt người cậu vậy.

Kim Thái Hanh cũng không để ý, gọi: "Đến đây, anh giúp em."

Điền Chính Quốc đi đến bên giường ngồi xuống, Kim Thái Hanh đi tới, đưa tay cầm khăn tắm che đầu, nhẹ nhàng lau tóc cho cậu.

Trước kia cậu khi gội đầu chưa bao giờ làm như vậy, cho dù phải ba đến chín ngày đều để tóc khô tự nhiên, từ khi kết hôn, Kim Thái Hanh mỗi khi nhìn thấy đều giúp cậu lau khô tóc, không bao giờ để cậu ngủ với tóc ướt.

"Không sấy khô, về già sẽ bị đau đầu." Anh nói.

Lối sống độc đáo lông rùa và sự tinh tế của Kim Thái Hanh từ từ lây nhiễm Điền Chính Quốc, khiến cậu dần chú ý đến bản thân.

Điền Chính Quốc vừa mới tắm xong, trên người còn ướt đẫm, Kim Thái Hanh nhìn chiếc cổ thon dài lộ ra dưới chiếc khăn tắm, ấm áp uyển chuyển, kéo dài đến tận cổ áo, cơ bắp gầy gò dưới lớp áo, mảnh mai và mạnh mẽ.

Anh hơi nheo mắt lại.

Điền Chính Quốc cảm giác được sau gáy nóng bừng, cậu còn chưa kịp phản ứng, Kim Thái Hanh đã kéo cậu vào lòng.

Ngọn lửa lan từ cổ, bao trùm một khu vực ngày càng rộng hơn.

Điền Chính Quốc có chút khó chịu giãy dụa, Kim Thái Hanh cười nhẹ, ghé vào tai anh nói: "Chúng ta không phải đã đồng ý sao?"

Cánh hoa trên giường vì hành động vừa rồi của hai người mà lăn xuống chân, những đóa hồng đỏ rực khiến làn da của cậu tinh khiết thủy nhuận, khiến Điền Chính Quốc da đầu tê dại, liền thu chân lại nói: "Đồng ý khi nào, anh nói mà không biết ngượng à?"

Nếu ngượng ngùng vậy không phải là Kim Thái Hanh, anh cười nói: "Em đã thay đồ rồi."

Điền Chính Quốc thường chỉ mặc áo phông và quần thể thao ở nhà, hôm nay lần đầu tiên cậu lấy bộ đồ ngủ bằng lụa mà Kim Thái Hanh mua cho mình ra mặc vào sau khi tắm.

Kim Thái Hanh rất hài lòng với hiệu ứng cậu mặc đồ ngủ cặp với mình, Điền Chính Quốc có dáng người chuẩn, mặc gì cũng đẹp.

Điền Chính Quốc tâm lý tốt không có nghĩa là cậu mặt dày, lúc này cậu phối hợp bị con hổ xấu xa vạch trần nên hơi đỏ mặt, quay đầu lại không nói gì.

Kim Thái Hanh sợ cậu căng thẳng nên đứng dậy mở tủ đầu giường, lấy ra rất nhiều thứ trải lên giường.

Điền Chính Quốc: "..."

Kim Thái Hanh nói như đang tranh công: "Đây là thứ anh đã chuẩn bị từ ngày đầu tiên kết hôn. Em thích hương vị gì? Có dâu tây và sô cô la."

Anh cầm lên một chai dầu, lắc lắc nói: "Loại dầu dừa này chắc là ngon đấy."

Cậu chộp lấy chiếc chai có bao bì dễ thương ném sang một bên, và giả vờ đánh Kim Thái Hanh. Anh cười, ôm lấy eo Điền Chính Quốc, kéo cậu ra rồi hôn lên môi.

Sau đêm nay, Điền Chính Quốc mới biết được khi trời quá nóng, những cánh hoa hồng bóng lạnh chạm vào da thật mát mẻ và dễ chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro