2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc ngoan ngoãn khai thật, vẻ mặt Kim Thái Hanh cũng không nhúc nhích chút nào.

Hắn hờ hững nói: "Phá đi."

Phản ứng này của hắn nằm trong dự đoán. Cậu ôm bụng lùi về sau vài bước, điên cuồng lắc đầu.

Kim Thái Hanh áp sát cậu: "Chuyện đêm hôm đó chẳng qua là ngoài ý muốn, đem đứa bé này phá đi, tôi sẽ bồi thường cho cậu một khoản."

Điền Chính Quốc xin tha: "Không được..."

Kim Thái Hanh nhìn từ trên cao xuống, từng bước một đến gần. Vẻ mặt Điền Chính Quốc trở nên hoảng loạn, nhìn chung quanh, đang muốn kiếm đường tẩu thoát. Hắn lại chặn trước mặt cậu, cậu mà thò chân chạy thì hắn chỉ việc đưa tay ra chộp một cái là tóm được ngay.

Cuối cùng cậu nhận ra mình chẳng còn đường nào trốn thoát, miệng bẹp một cái, nước đã đong đầy trong mắt.

Hắn dừng chân lại: "Cậu có phải con trai không đấy? Khóc cái gì mà khóc?" Đôi mắt Điền Chính Quốc ươn ướt, hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, đặc biệt khiến người khác muốn yêu thương. Cậu cứ ôm bụng mãi, tiếp tục lắc đầu, Kim Thái Hanh nghiến răng hai cái, quay người đẩy cửa đi ra ngoài.

Điền Chính Quốc giả vờ giả vịt đứng ngốc hai giây, vội vã lau sạch nước mắt, lập tức theo sát từng bước.

Chung Dịch nói anh họ gã không có cảm xúc gì với nước mắt, lần này gã nói không sai!

Điền Chính Quốc theo hắn về nhà, dọc đường nghe lời như cún con, chỉ tha thiết mà theo dõi hắn, có nghĩ cũng chẳng dám nói gì. Cậu chui trong áo khoác rộng lớn của Kim Thái Hanh, bụng nhỏ bị che đi, bước chân rất nhẹ nhàng. Kim Thái Hanh không quay đầu lại, mặc kệ cậu bám theo.

Người hầu trong nhà dồn dập phóng ánh mắt ngạc nhiên tới. Kim Thái Hanh uy nghiêm mà lườm một cái, bọn họ thức thời giải tán ngay lập tức, hắn gọi dì quản gia mình tín nhiệm nhất đến.

Kim Thái Hanh đem Điền Chính Quốc vào phòng ngủ cho khách: "Cậu ở đây, hiểu không đấy?" Điền Chính Quốc vội vã gật đầu.

Kim Thái Hanh nói với dì quản gia: "Cậu ta muốn gì thì cứ thỏa mãn nhé." Dì quản gia cũng gật đầu.

Kim Thái Hanh quay người muốn đi, Điền Chính Quốc liền tóm chặt chéo áo hắn: "Anh đi đâu vậy?" Kim Thái Hanh nhìn tay cậu, Điền Chính Quốc chớp chớp mi, "Tôi, tôi vừa tới còn chưa quen... Có thể ở với tôi nhiều một chút không?"

Kim Thái Hanh âm trầm nhếch môi: "Cậu ở đây đợi cho tôi, chờ tôi nói chuyện với Chung Dịch xong sẽ về xử lý cậu."

Điền Chính Quốc lập tức buông tay, ngoan ngoãn lùi vào phòng, oan ức ngóng trông ngẩng đầu nhìn lén. Kim Thái Hanh đi rồi, cậu còn bám trên khung cửa thò đầu nhìn theo, có hơi thất vọng và không muốn.

Trên bàn trong thư phòng bày một tấm hình, là ảnh chụp chung của Kim Thái Hanh và "người yêu đầu tiên".

Trong hình, người thanh niên đó cười đến ôn hoà đứng bên hắn, hai người không có gì cử chỉ thân mật, thậm chí hắn còn nghiêm mặt, ra dáng đại gia không dính hồng trần.

Vẻ mặt Kim Thái Hanh có chút phức tạp, cuối cùng giơ tay, đem khung ảnh cất vào ngăn kéo.

Những người khác đều nói bọn họ là người yêu, thật ra chỉ là hắn giúp người kia diễn một vở kịch, cái gọi là tình cảm thâm sâu đó, cũng chỉ là mình hắn đơn phương yêu mến người thanh niên ngây thơ ôn nhu đó mà thôi.

Kim Thái Hanh ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra, trở lại là kẻ trước sau như một lạnh lẽo cứng rắn. Hắn tìm số của Chung Dịch, tạm gác quá khứ lại, mấy câu mắng người còn chưa ra tới miệng, đã thấy báo máy bận.

Hai phút sau vẫn bận.

Sau mười phút cũng vậy. Sau mười lăm phút vẫn là...

Kim Thái Hanh mặt không hề cảm xúc đứng lên, đi đến phòng khách của Điền Chính Quốc. Cửa phòng không khóa, vừa đặt tay trên núm vặn, đã nghe thấy giọng cậu mềm nhũn rồi lại nghiêm trang: "Bảo bảo phá đi sẽ chết!"

Kim Thái Hanh nhíu mày, hỏi: "Phá thai cậu sẽ chết?"

Đột nhiên có tiếng người dọa Điền Chính Quốc sợ đến hét lên, suýt nữa ngã từ trên giường xuống đất, sợ sệt bám chặt góc giường, Kim Thái Hanh không kiên nhẫn đi tới đỡ cậu lên. Mặt cậu ửng đỏ, ôm điện thoại vuốt ngực một cái: "Tôi có sao không thì tôi cũng không biết..."

"Vậy ý cậu là?"

Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên nhìn hắn, thành thật nói: "Bảo bảo sẽ chết đấy." Cậu bổ sung, "Còn chưa được ra đời đã phải chết, đáng thương biết bao..."

...

Không biết là câu nói này chọt trúng chỗ nào của Kim Thái Hanh mà hắn không nói lại chuyện phá thai nữa. Lấy điện thoại trong tay cậu tới, thằng em đầu kia còn chưa dám cúp máy, gã cười nịnh nọt gọi hắn: "Anh à..."

Kim Thái Hanh đi ra ngoài, đầu tiên vô cùng thuận miệng mà mắng chửi gã một trận, sau đấy mới hỏi việc này.

Điền Chính Quốc là trẻ mồ côi, sống ở cô nhi viện đến năm mười hai tuổi thì được một góa phụ trung niên nhận nuôi. Năm ngoái bà bị bệnh, tiền tiết kiệm trong nhà đã tiêu hết, chịu đựng khó khăn mấy tháng liền. Điền Chính Quốc mới mười chín tuổi, vừa thi đại học xong, không có tiền học tiếp, rồi cùng đường mạt lộ vừa vặn đụng phải em họ hắn, mơ mơ màng màng bị lừa đến đây.

Cậu cầm tiền em hắn đưa cầm cự được một tháng, tiếc rằng mẹ nuôi cũng không qua khỏi. Bị bệnh nan y tiền tiêu như nước, Điền Chính Quốc lại lần thứ hai không có đồng nào trong người, thậm chí còn không có nổi tiền lo hậu sự cho mẹ, khóc lóc gọi cho em hắn. Hai người mới vừa gặp chưa được hai phút, đoán chừng cậu vì mấy ngày mệt nhọc mà lăn đùng ra ngất.

Em hắn sợ cậu lại bị bệnh nặng nào rồi, vội vội vàng vàng đem người đến bệnh viện, một cái chẩn đoán, hai đứa bị dọa cho ngu luôn.

"Anh ơi cậu ấy đáng thương lắm, mẹ nuôi qua đời ba tháng mới thật vất vả mà vui vẻ lần nữa. Cậu ấy chẳng biết cơ thể mình ra sao, anh nhìn bụng cậu ấy đi, trong đó là con trai anh đấy, anh đừng nên nhẫn tâm quá đúng không! Nếu anh cứ muốn phạt thì chờ em về phạt em đi!", gã mạnh miệng nói, rồi lại len lén nói thầm trong lòng, "Cùng lắm là em không về..."

Kim Thái Hanh lãnh khốc vô tình: "Ngày mai anh sẽ khóa thẻ của mày, mày ở bên đó tự mà kiếm sống đi nhé!"

Nói xong không để ý thằng em khóc lóc kêu trời ơi cướp mà, quyết đoán tắt điện thoại. Quay đầu lại liền thấy ánh mắt Điền Chính Quốc như động vật nhỏ, mặt Kim Thái Hanh không thay đổi nhìn chằm chằm cậu mấy giây, đi thẳng.

Ngày thứ hai, Kim Thái Hanh cầm một bản thỏa thuận đưa cho cậu ký.

Hắn cho phép cậu sinh con, chi trả mọi chi phí trong thời gian mang thai, sau sinh mỗi tháng cũng đưa tiền nuôi dưỡng đến khi đứa bé trưởng thành. Thế nhưng quan trọng nhất, Điền Chính Quốc nhất định phải giữ bí mật chuyện này, thứ hai, đứa bé này không thể trở thành người của Kim gia, cũng không được hưởng cho dù chỉ một xíu quyền thừa kế.

Điền Chính Quốc không giống như hắn dự liệu, sẽ cảm thấy bất mãn hoặc lòng tham, trái lại cậu ký rất nhanh, cái roẹt là xong.

Kim Thái Hanh cầm tờ thỏa thuận, còn hơi nghi ngờ: "Cậu không có ý kiến gì khác à?"

"Không có, " Điền Chính Quốc vò đầu, "Thật ra là số tôi đen thôi, anh cũng chẳng may mắn... Bây giờ tôi còn không thể nuôi sống bản thân cho nên mới cần anh giúp, mai kia chờ khi tôi có thể tự lực cánh sinh rồi, sẽ cố gắng kiếm tiền trả lại cho anh!"

Cậu vẫn còn ít tuổi quá, lúc trước Kim Thái Hanh lúc trước không biết cậu mới tròn mười chín tuổi, bây giờ biết rồi, hắn thấy rất áy náy với cậu. Cậu lại ngây thơ đến mức chẳng giống người phàm, Kim Thái Hanh chẳng thể xuống tay nổi, trong lòng hắn quắn quéo đến chẳng biết nói gì cho đúng nhưng mặt thì vẫn lạnh như tiền, gật đầu rời đi.

Điền Chính Quốc cứ như vậy tạm thời ở lại nhà hắn.

Tính cậu hoạt bát đáng yêu rất được lòng người, Kim Thái Hanh không ngờ cậu có thể nhanh chóng tạo quan hệ tốt với tất cả người giúp việc trong biệt thự nhanh như thế. Dì quản gia bị cậu chọc cho nét mặt già nua như xuân về, cả ngày cười đến không ngậm nổi miệng, còn những người khác nhìn thấy cũng tiện tay cho cậu ít đồ ăn vặt.

Ngoài ra, cậu còn đặt thời gian biểu cho mình, nghiêm túc rèn luyện thân thể bổ sung dinh dưỡng, khi rảnh rỗi sẽ cùng mọi người làm việc nhà. Phần lớn thời gian Kim Thái Hanh đều không ở nhà, khó khăn lắm mới được nghỉ ngày chủ nhật, Điền Chính Quốc cẩn thận từng li từng tí gõ cửa, chào hỏi hắn theo lệ.

Kim Thái Hanh đã quen việc mỗi sáng sớm và buổi tối trước lúc ngủ cậu sẽ chạy đến chào hỏi, chỉ là hắn lười nói chuyện mà thôi.

"Tiên sinh, tôi quét dọn thư phòng cho ngài nhé? Tiện, tiện thể cho tôi mượn vài quyển sách xem nha!"

Nửa sau mới là mục đích chính nhỉ. Tính cậu vẫn trẻ con, ngày nào cũng ở nhà khó tránh khỏi sẽ chán, hắn đang mơ màng liền đồng ý.

Ngủ đủ giấc mới bò ra khỏi giường, Kim Thái Hanh ăn sáng xong, đi đến thư phòng. Mở cửa ra, hắn thấy ngay Điền Chính Quốc đứng trước bàn, đang cầm xem thứ gì đó.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên, đôi mắt đen xinh đẹp chớp chớp. Kim Thái Hanh tới cạnh cậu, cậu khẽ nhíu mày, giơ vật trong tay lên nói: "Tiên sinh, người này thật sự rất là giống tôi này..."

Mặt hắn lập tức đen sì, đoạt lấy tấm ảnh trong tay cậu, trầm giọng quát: "Ai cho cậu lục lọi đồ của tôi?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro