7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc rơi nước mắt liền không ngừng được, ban đầu chỉ nức nở, lát sau liền hút mũi khóc nấc lên. Bình thường cậu vừa hoạt bát vừa lạc quan là thế, lần này xem ra bị dọa sợ thật rồi.

Kim Thái Hanh ngồi một lúc, kệ cậu kéo vạt áo của mình, cuối cùng không nhịn được đưa tay ra, xoa nhẹ tóc cậu.

Điền Chính Quốc cứ như con cún nhỏ cọ tới cọ lui trong bàn tay hắn, trong mắt long lanh những nước. Quỷ thần xui khiến thế nào, Kim Thái Hanh cứng đờ giây lát, rồi duỗi cánh tay ra, hắn cao lớn như vậy, cậu cứ thế được hắn ôm trọn vào lòng. Điền Chính Quốc không biết làm sao mà mở to mắt, vẫn còn tiếp tục khịt mũi, Kim Thái Hanh lúc này mới nhận ra hắn đã làm gì, cả người lập tức run lên, rồi mới trầm giọng như không có chuyện gì xảy ra nói: "Đừng khóc, sau này cẩn thận hơn là được rồi."

"Vâng, vâng..."

"... Sau này cảm thấy không khỏe thì phải nói ra, đừng lo lắng quá nhiều, " Kim Thái Hanh xoa đầu cậu, cảm nhận độ ấm trong lòng bàn tay, "Tôi sẽ cố không để cho cậu xảy ra chuyện gì."

Từ bé Điền Chính Quốc đã là trẻ mồ côi, sau này được nhận nuôi, nhưng cha nuôi cũng đã mất sớm, trong suốt quá trình trưởng thành của cậu, chưa từng có hình ảnh của trưởng bối nào là đàn ông cả. Cậu cứ ngây ngốc để Kim Thái Hanh ôm, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được độ ấm cùng cái ôm đáng tin cậy của một người đàn ông lớn tuổi hơn mình, một lúc lâu sau, bên tai cậu lặng lẽ đỏ lên, ngập ngừng nói một tiếng: "Vâng... Cảm ơn tiên sinh."

Kim Thái Hanh trở về phòng, có chút đau đầu.

Hành động vừa rồi không nằm trong dự định của hắn, vốn nằm ngoài chừng mực mà hắn sẽ chủ động thân cận. Lúc trước cưỡng hôn cậu còn có thể vin cớ say rượu để ngụy biện, còn lần này hắn hoàn toàn tỉnh táo, trong trạng thái tỉnh táo lại chủ động an ủi Điền Chính Quốc, còn hứa hẹn nữa.

Rõ ràng đối với hắn, đứa con của cậu chính là khuyết điểm rất lớn, không cẩn thận ngã mà sảy đi mới là kết cục tốt nhất, hắn sẽ hết trách nhiệm nên có, những phiền phức dư thừa cũng tự động biến mất.

Nhưng nghĩ đến khuôn mặt đau lòng của Điền Chính Quốc, mắt mũi cậu đều đỏ ửng hết cả, nước mắt thi nhau rơi ra, hắn lại đột nhiên mềm lòng như vậy.

Kim Thái Hanh che miệng, ánh mắt tối lại, rơi vào trầm tư.

Hắn quay lại công ty tăng ca, ở đó liên tiếp hai ngày không về.

Ngày thứ nhất, dì quản gia báo cáo cho hắn, Điền Chính Quốc cứ ở mãi trong phòng, gọi thế nào cũng không ra. Buổi tối hắn mới xem tin nhắn, do dự một lát mới mở wechat, gửi cho cậu một tin nhắn thoại: "Xảy ra chuyện gì, sao lại tự giam mình trong phòng?"

Điền Chính Quốc trả lời rất nhanh, giọng nói có chút thẹn thùng: "Tôi tôi tôi, tôi sợ mình sẽ không nhịn được mà chạy tới chạy lui, cho nên cứ ở trong phòng một ngày, lặng lẽ!"

Hắn dở khóc dở cười, nói: "Cậu đang quan trọng hóa vấn đề rồi đấy."

Hôm nay có lẽ tâm trang hắn khá tốt, cũng nói nhiều thêm đôi lời, lại dạy dỗ Điền Chính Quốc vài câu. Gửi tin Wechat qua lại, cậu "Vâng" một tiếng, cuối cùng còn gửi đến một emoji ủy khuất, nói: "Tiên sinh, tôi biết rồi!"

Ngày thứ hai, dì quản gia vẫn tiếp tục báo cáo cho hắn. Điền Chính Quốc đã ra ngoài tản bộ như thường, còn làm một món tráng miệng, chỉ có điều lúc đi lại vô cùng cẩn thận, luôn nhìn chằm chằm xuống chân, có lan can liền vịn, có tường liền dựa, khẽ khàng từng li từng tí cứ như đang đi ăn trộm vậy.

Kim Thái Hanh nhìn bức ảnh được gửi tới, cậu đang bám vào lan can, khuôn mặt vô tội nhìn vào camera của dì quản gia, không biết bà lại đang dỗ cậu làm gì. Tóc rất mềm mại, mặc một chiếc áo len màu cam nhạt, bụng nhô lên, đôi vai gầy gò nho nhỏ, cậu hơi nghiêng về phía trước, cứ như thể Kim Thái Hanh chỉ cần đưa tay ra là có thể xuyên qua màn hình điện thoại mà ôm lấy cậu vậy.

Ngón tay hắn cọ xát tấm ảnh, dù không muốn hắn cũng phải chấp nhận, rằng hắn có hơi nhớ cái ôm ấm áp buổi tối hôm ấy.

Ngày thứ ba làm xong mọi việc, hắn trở về trước cả giờ tan tầm.

Dì quản gia mở cửa cho Kim Thái Hanh, nhẹ giọng nói cho hắn biết Điền Chính Quốc đang tự nấu cháo, cũng sắp xong rồi. Hắn khoát tay, chầm chậm đi tới bếp, cậu đang kiên trì nấu nướng, vui vẻ cầm cái muôi, muốn múc cháo từ nồi sang bát.

Ngón tay đẹp đẽ trắng trẻo của cậu nắm lấy hai cái quai nồi, rất cần thận mà bắc xuống, lại chậm rãi khuấy đều. Lúc này Kim Thái Hanh mới lên tiếng gọi cậu, nãy giờ cậu hoàn toàn không phát hiện có người đến, bị giật mình, theo phản xạ mà buông tay ra, cũng may hắn tiến lên một bước giúp cậu giữ lấy cái nồi, đặt lại lên bếp.

Điền Chính Quốc chớp mắt hai cái, lại đứng gần Kim Thái Hanh quá rồi, cậu nhanh chóng cúi đầu xuống.

"Tôi cố ý chờ cậu làm xong mới gọi đấy... Thế mà vẫn giật mình hả?"

"Ngoài ra, còn có..."

"Già rồi mà giật mình, cứ như trẻ con vậy."

Kim Thái Hanh nói hai câu, cũng không đi luôn, mà còn chủ động giúp cậu lấy bát. Điền Chính Quốc ngượng ngùng liếc nhìn bóng lưng hắn, đi theo từng bước một, nhỏ giọng nói: "Tiên sinh lại nói huyên thuyên... Tiên sinh không giống trẻ con, giống như cha vậy..."

...

Mấy hôm nay Điền Chính Quốc thèm ăn không hề nhẹ, mỗi ngày ăn mấy bữa liền, bây giờ ăn cháo, lát nữa lại thèm ăn món khác. Cậu ngồi xuống cạnh bàn ăn, quen cửa quen nẻo bật tivi lên, chuyển sang kênh phim hoạt hình, xong rồi mới nhớ ra, trộm nhìn hắn một cái: "Tiên sinh, tôi, cái đó... Anh xem cái này không sao chứ!"

"Tùy cậu thôi", Kim Thái Hanh nói, "Tôi đi xuống dặn đầu bếp nấu cơm tối."

Hắn rời khỏi vài giây, đã thấy đầu bếp đi vào, rồi hắn lại ngồi xuống cạnh cậu.

Trên ti vi đang chiếu bộ phim về một thiếu niên nhiệt huyết, Điền Chính Quốc xem đến là say mê, nắm chặt cái thìa, đôi mắt to không ngừng chớp. Khi tình tiết phim đến đoạn gay cấn, cậu nín thở, nhìn hết sức chăm chú, cháo dính bên miệng còn không biết.

Cậu xem ti vi, Kim Thái Hanh nhìn cậu, thấy cái bộ dạng ngốc nghếch đó, hắn buồn cười cầm giấy ăn giúp cậu lau miệng. Lúc này Điền Chính Quốc mới lấy lại tinh thần, giấu đầu hở đuôi ho khan hai tiếng, nghiêm chỉnh hơn một chút.

Một lát sau, cháo còn chưa ăn xong, đầu bếp đã làm xong bữa tối, đang bưng thức ăn lên.

Sau khi mẹ nuôi bị bệnh cậu mới học nấu ăn, tay nghề rất bình thường. Sau này tới Kim gia ở, một là cậu muốn vì tương lai một mình đơn độc nuôi con mà chuẩn bị, hai là cũng không tiện làm phiền người khác quá nhiều, bốn bữa cơm và đồ ăn ngọt hầu hết cậu đều tự làm.

Đồ cậu nấu ra đương nhiên không chuyên nghiệp như đầu bếp, cơm nước vừa được dọn lên, mùi thơm đã thành công kéo mắt cậu từ tivi sang bàn ăn.

Dáng vẻ tha thiết mong chờ này rất đáng yêu, Kim Thái Hanh gắp cho cậu một miếng thịt, cậu rất hiểu phải cảm ơn, vội vàng nói: "Cảm ơn tiên sinh!"

Hắn không mặn không nhạt nhìn cậu một cái, bỗng nhiên duỗi tay tới xoa bóp mặt cậu: "Sau này vẫn nên để dì quản gia chăm cậu đi... Ăn mãi chẳng thấy thịt đâu thế này, sau này ăn nhiều một chút nhé."

Điền Chính Quốc cảm thấy tiên sinh càng ngày càng giống một người cha tốt, vừa nghiêm khắc lại vừa dễ mềm lòng.

Trời dần trở lạnh, tiên sinh dặn dì quản gia mang vào phòng cho cậu thêm mười mấy bộ quần áo, dặn dò chú ý giữ ấm. Mấy ngày trước, cậu thấy trên mạng có một món đồ chơi trẻ em, chơi rất vui, nhưng tiếc là khá đắt, cậu rất hào hứng khoe với Chung Dịch, kết quả là sáng sớm một ngày nào đó, vừa tỉnh ngủ, món đồ chơi kia đã nằm trên đầu giường cậu.

Điền Chính Quốc biết là phải cảm ơn, nhưng lại vì sự ỷ lại của mình mà mặt mày ủ rũ.

Tiên sinh quá chăm sóc cậu, sau này tách ra còn phiền hắn nữa.

Cậu là người không thể giữ nổi chuyện gì trong lòng, nhịn không được thế là đi tìm Chung Dịch tâm hự.

Chung Dịch: "Tôi lại phải xác nhận với cậu một chút nha, cậu còn nhớ mối tình đầu của anh tôi chứ!"

Điền Chính Quốc: "Vẫn nhớ mà."

Chung Dịch: "Vậy cậu có biết anh tôi rất thâm tình không? Vậy hẳn là cậu biết không nên nảy sinh tình cảm không nên có chứ?"

Cậu do dự một chút, trả lời: "Tôi không có mà... Chỉ là đợt nọ tiên sinh uống say, không cẩn thận nhận nhầm tôi thành người kia..."

"Ôi đệch, thế hẳn là không xảy ra chuyện gì không nên chứ?" Chung Dịch lập tức cuống lên, "Có đau không? Bụng vẫn tốt chứ? Có để lại bóng ma trong lòng không?"

"Cậu đang nghĩ linh tinh gì vậy!" Điền Chính Quốc tức giận mắng gã, "Chỉ chỉ chỉ là hôn một cái thôi!"

Chung Dịch "A" một tiếng, vì mình não bổ mà hơi xấu hổ. Điền Chính Quốc bị hắn làm cho lẫn lộn luôn, quên mất mình định nói gì, còn đang suy nghĩ thì nghe tiếng gõ cửa.

Không nhẹ không nặng, gồm ba tiếng, là cách gõ cửa của Kim Thái Hanh.

Cậu giống như một học sinh đang lén lút làm chuyện xấu bị giáo viên bắt được, vội vàng giấu điện thoại, đứng lên mở cửa. Cậu đã thay áo ngủ, chân xỏ đôi dép bông, sốt sắng ngẩng đầu.

Kim Thái Hanh hình như vừa mới đi làm về, vẫn còn mặc vest, chỉ có mái tóc mọi khi được chải gọn ra sau lần này không chỉnh tề như vậy, có vài sợi tùy ý buông xuống trán. Như vậy trông hắn ôn hòa hơn một chút, đem sữa bò đưa cho cậu: "Dì giúp cậu hâm sữa rồi đấy, tôi tiện đường mang lên cho cậu."

Điền Chính Quốc được sủng mà sợ, nâng tay nhận lấy, rất vang dội mà nói "Cảm ơn tiên sinh". Kim Thái Hanh đứng ở cửa phòng cậu, hỏi mấy câu, giọng điệu vô cùng nhạt nhẽo nhưng không giấu được ý tứ quan tâm.

Nói xong, hắn theo thói quen đến gần hơn, đưa tay khẽ vuốt tóc cậu.

Bàn tay hắn rất ấm, lòng Điền Chính Quốc cũng nóng hẳn lên, không nhịn được mà khẽ cười. Cậu ngẩng đầu lên, vừa muốn nói cảm ơn, lại đột nhiên ngửi thấy trên người Kim Thái Hanh có mùi nước hoa nhàn nhạt.

Mũi Điền Chính Quốc rất thính, mùi của từng người cậu cũng nhớ rất rõ. Khi nghỉ ngơi, trên người tiên sinh có mùi sữa tắm nhẹ nhàng khoan khoái, còn lúc đi làm lại thường dùng nước hoa nam, mùi vị ôn hòa trầm ổn, lần đầu cậu ngửi được liền cảm thấy thoải mái và an tâm.

Giờ này, trên người tiên sinh đã có thêm một mùi khác, rõ ràng đó là nước hoa nữ, tuy rằng rất nhạt, nhưng đối với cái mũi của cậu, nhận ra cũng không khó.

Điền Chính Quốc nhịn không được lại ngửi thêm lần nữa, tự hiểu nên giữ im lặng, trong lòng có cảm giác không thích khó tả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro