11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào năm lớp 11, cái danh “hoa khôi trường” biệt tăm biệt tích như chưa từng tồn tại. Điền Chính Quốc chạm mặt Trương Kỳ vài lần, Trương Kỳ toàn cúi đầu đi đường vòng, không dám chào hỏi một tiếng. Ban đầu cậu còn tưởng Trương Kỳ bị mình tẩn cho sợ rồi, về sau nghe bảo Trương Kỳ côn đồ có tiếng ở lớp thực nghiệm, cậu mới cảm thấy sự việc có gì quái lạ: Loại người thích gây sự như Trương Kỳ, nếu không phải bị uy hiếp, ắt hẳn sẽ không chịu ngoan ngoãn nghe lời. Hôm đó cậu lôi Trương Kỳ ra đánh, do người can ngăn kéo tới rất nhanh, trên thực tế cậu vẫn chưa làm Trương Kỳ bị thương, trong tình huống như thế, nếu nói Trương Kỳ bị cậu tẩn cho sợ thì đúng là lừa mình dối người.

Điểm quái lạ không chỉ có thế, mọi người ngầm thỏa thuận không nhắc đến “hoa khôi trường” nữa cũng rất lạ lùng.

Điền Chính Quốc nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy chắc chắn Kim Thái Hanh đã giở trò gì sau lưng mình. Hắn không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, đặt một xiên thịt cay đã luộc chín vào chén cậu. Điền Chính Quốc giơ tay ngăn lại, nhăn mặt hét: “Em không ăn đồ bên anh đâu!”

Kim Thái Hanh chuyển xiên thịt vào chén của mình, rồi lại bỏ vài xiên vào nồi lẩu suông trước mặt cậu. Điền Chính Quốc không chịu buông tha, truy hỏi: “Anh đã làm gì sau lưng em vậy?”

*Ăn lẩu thì cũng có 2 loại, một loại là nước lẩu suông thanh đạm, 1 loại là nước lẩu cay.

“Chẳng làm gì cả.” Hắn đáp: “Em không muốn nghe ba chữ đó, anh chỉ đánh tiếng với mọi người thôi.”

“Trương Kỳ thì sao? Giờ nó thấy em là lủi mất.”

“Anh tìm nó nói chuyện thôi. Đúng rồi, nó nói muốn xin lỗi em đấy, em không hỏi anh cũng quên chuyển lời.”

Điền Chính Quốc giật giật khóe miệng, đặt đũa xuống: “Anh đánh rắm!” (Anh nói dóc)

“Nói năng kiểu gì thế?” Kim Thái Hanh cười: “Trên bàn ăn đừng có rắm qua rắm lại, không ngại thúi à.”

“Anh đánh nó chứ gì?”

“Mắt nào của em thấy anh đánh nó?”

Điền Chính Quốc lên giọng: “Chắc chắn là anh đánh nó rồi! Loại người như nó không nếm chút quả đắng thì không chịu yên đâu! Còn nữa, anh chỉ đánh tiếng với mọi người? Đánh tiếng cái quái gì? Chắc chắn là anh uy hiếp người ta rồi.”

Kim Thái Hanh rót sữa đậu ướp đá vào ly cậu, ôn tồn nói: “Anh không bạo lực như em nghĩ đâu.”

“Anh mà không bạo lực á?” Điền Chính Quốc uống một hơi hết hơn nửa, trợn mắt nói: “Anh bạo lực hơn em nhiều!”

Kim Thái Hanh vẫn mỉm cười: “Tóm lại chuyện này xem như đã giải quyết xong. Mai mốt gặp phải việc gì, đừng kích động chạy sang lớp người ta làm loạn, về nhà nói với anh, anh giải quyết cho.”

Điền Chính Quốc bị chữ “về nhà” chọc trúng, khóe miệng vô thức nhếch lên, ánh mắt cũng sáng lấp lánh, rõ ràng lòng khoái chí lắm, ngoài miệng vẫn xí xọn: “Thì anh cũng chỉ đánh đấm với uy hiếp còn gì? Em cũng làm được chứ bộ. Cùng lắm anh làm kín hơn em thôi.”

Kim Thái Hanh lắc đầu: “Nãy anh nói rồi mà, anh không bạo lực như em nghĩ đâu.”

“Anh còn ngụy biện?” Điền Chính Quốc đưa ly qua, hắn vừa rót sữa đậu vào ly vừa nghe cậu oán thán: “Anh không bạo lực thì ai bạo lực nữa? Mẹ nó anh còn đánh…”

Điền Chính Quốc hạ giọng nói tiếp: “Đánh mông em, một cái không tính còn đánh phát thứ hai, giờ em còn đau nè!”

Dạo này thỉnh thoảng Kim Thái Hanh lại lấy lý do cậu không nghe lời, lúc chịch đánh mông cậu, cậu không thật sự thấy đau, nhưng cứ thích lôi chuyện này ra ăn vạ với hắn.

Kim Thái Hanh trả ly lại: “Về anh xoa cho nhé?”

“Xoa gì mà xoa? Lần nào xoa mà anh chẳng chọt vào trong?”

Giọng Kim Thái Hanh rất khẽ, mang vài phần đùa cợt: “Không muốn à?”

Điền Chính Quốc tặc lưỡi một tiếng, không nói nữa, lấy một xiên trong nồi lẩu suông bỏ vào chén của mình. Kim Thái Hanh ngồi bên cạnh bật cười: “Từ từ thôi, để nguội rồi ăn, coi chừng phỏng miệng.”

“Giả bộ tốt bụng!” Cậu hất cằm: “Còn lải nhải nữa khỏi chịch với anh luôn.”

Kim Thái Hanh nhích lại gần, cười nói: “Nghĩ một đằng nói một nẻo.”

“Gì chớ! Em nói thật lòng đó!”

“Vậy em còn ăn nước lẩu suông làm gì?”

Ngón tay Điền Chính Quốc run một cái, hai giây sau đá vào chân ghế hắn: “Mẹ nó sao anh lắm chuyện thế!”

Từ sau khi vào trường chuyên trung học, khẩu vị của Điền Chính Quốc ngày càng nặng, mỗi lần ăn lẩu cay đều chọn nồi cay nhất. Có lần ăn xong về nhà muốn chịch chọt, đạn đã lên nòng rồi, Kim Thái Hanh lại chỉ dùng tay giải quyết giúp cậu, lý do là nếu làm thì hôm sau sẽ đau.

Từ đó trở đi, mỗi lần ăn lẩu cay Điền Chính Quốc chỉ gọi nước lẩu suông. Nguyên một nồi lớn bưng lên, một bên lẩu cay một bên lẩu suông, cậu ăn lẩu suông, khi nào thèm lắm mới gắp thịt đã chín trong chén của hắn.

Chớp mắt đã hơn chục năm, nồi trong tiệm đã đổi mấy lần, hôm nay giữa mỗi nồi lẩu cay đều có một cái nồi nhỏ, nếu thực khách không muốn ăn lẩu suông thì đậy nồi nhỏ lại, nếu muốn thì bồi bàn sẽ trộn nước dùng nấm tươi trong nồi nhỏ.

Lâu lắm rồi không được nếm thức ăn khẩu vị nặng, dĩ nhiên Điền Chính Quốc không muốn ăn lẩu suông, Kim Thái Hanh lại vẫy tay, gọi một suất nước dùng nấm tươi đổ vào nồi nhỏ.

Cứ ngỡ sẽ không cho mình ăn lẩu cay, cậu vội túm tay hắn: “Anh Hanh, vừa rồi anh đã hứa với em…”

Kim Thái Hanh cười nói: “Chỉ để nước dùng nấm tươi ở đó thôi, em muốn ăn lẩu cay thì cứ nhúng trong nồi cay. Lát nữa nếu thấy cay quá thì lại nhúng vào đó tráng bớt.”

Điền Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng lần này có thể ăn thoải thích bù lại mấy năm qua, nào ngờ vài miếng thịt bò cay vừa trôi xuống bụng, mình đã cay tới mức đổ đầy mồ hôi, dạ dày cũng hơi khó chịu.

Đúng là chẳng còn dũng mãnh như năm nào nữa.

Hắn vớt đồ ăn trong nồi cay cho vào nồi đựng nước dùng nấm tươi, Điền Chính Quốc vội vàng ngăn lại, mặt mũi đỏ phừng trông bắt mắt đến lạ. Kim Thái Hanh kiên nhẫn dỗ dành: “Nhúng vào nồi cay trước rồi cho vào nồi nhỏ tráng bớt đi, vị cay sẽ không mất hẳn mà chỉ nhạt hơn chút thôi, không tin em nếm thử xem.”

Nói đoạn gắp một miếng măng đưa đến bên miệng cậu, Điền Chính Quốc nhai mấy cái rồi nuốt xuống, Kim Thái Hanh hỏi: “Thế nào?”

“Không cay như lúc nãy.”

“Cay quá em chịu sao nổi, cứ ăn thế này đi, lát nữa đổi suất nước dùng nấm khác.”

Điền Chính Quốc gọi hàng đống món, có điều lãng phí rất nhiều. Lúc ăn được phân nửa, Kim Thái Hanh đã đi tính tiền, không cho cậu ăn tiếp. Môi Điền Chính Quốc bóng nhẫy, chóp mũi và đôi mắt đều đỏ ửng vì cay, vậy mà vẫn nắm đũa không chịu buông: “Em ăn thêm miếng nữa!”

“Không được.”

“Anh Hanh!”

“Dậy nào.” Kim Thái Hanh nhấc eo cậu, khom lưng nói bên tai hắn: “Cho em ăn chỉ để em giải cơn thèm, ăn bảy phần no là được rồi, ăn no quá không tốt cho sức khỏe.”

“Em mới no năm phần! Không, mới ba phần!” Điền Chính Quốc kéo áo bành tô của hắn: “Anh cũng biết hồi còn trong quân đội mỗi bữa em ăn bao nhiêu mà, nhiêu đây sao đủ nhét răng.”

“Em là voi à? Cả một nồi vẫn không đủ nhét răng?” Kim Thái Hanh cười cười vỗ má cậu, nhìn thì có vẻ dịu dàng, nhưng giọng điệu lại không hề nhượng bộ: “Dậy nào, đừng bướng nữa.”

Điền Chính Quốc mếu máo, đi tới cửa tiệm mà vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp: “Vậy lần sau anh có dẫn em tới ăn nữa không?”

“Nói sau đi.”

Cậu hừ một tiếng: “Dù sao bác sĩ cũng nói hiện giờ em rất khỏe mạnh, sau này em tự đi, anh không quản nổi đâu!”

Kim Thái Hanh nhướn mày: “Em dám?”

Trước khi về nhà, hai người đi xem phim điện ảnh. Phim là cậu chọn, phim bom tấn hành động Mỹ. Trước khi vào rạp, Điền Chính Quốc còn hào hứng giới thiệu với Kim Thái Hanh phim này đặc sắc cỡ nào, vào rạp chưa bao lâu đã ngoẹo đầu, tựa vào vai hắn ngủ mất.

Kim Thái Hanh nhấc tay vịn ở giữa chỗ ngồi lên, kéo Điền Chính Quốc vào lòng, tay phải vỗ nhẹ lên vai hắn, đến tận khi hết phim mới nhéo má yêu, gọi Điền Chính Quốc dậy.

Điền Chính Quốc ngáp một cái, giọng uể oải: “Buồn ngủ…”

Ra ngoài cả ngày trời, lại không ngủ trưa, chim hoàng yến muốn về nhà rồi.

Kim Thái Hanh thắt dây an toàn cho cậu, lái xe rất vững. Điền Chính Quốc ngồi ở ghế phụ ngủ gà ngủ gật, thân mình bất giác nghiêng về phía ghế lái.

Trước đây Điền Chính Quốc không có thói quen ngủ trưa, sau khi giải ngũ bị Kim Thái Hanh ép ngủ trưa, bây giờ thiếu đi giấc ngủ một tiếng ấy là mất hết tinh thần. Cậu cũng có chút bùi ngùi, cảm thấy mình thật sự đã bị họ Kim quản đến mức thành tật rồi.

Đầu bếp trong nhà đã chuẩn bị xong cơm thuốc, buổi trưa Điền Chính Quốc ăn đồ cay lắm dầu mỡ, tác dụng chậm dần dần xuất hiện, cảm thấy không thoải mái lắm, may là không ăn quá nhiều, nếu không giờ này chắc chắn chạy vào WC mấy lượt.

Kim Thái Hanh múc cho Điền Chính Quốc một chén canh, khuấy đều cho bớt nóng, cậu ngửi thấy mùi thuốc là chẳng buồn ăn, vô thức nhích sang một bên. Hắn ngước mắt: “Muốn bắt anh đút à?”

Điền Chính Quốc biết không trốn được, đành phải nhích trở về, nhận chén với muỗng tự mình ăn.

Cơm nước xong nghỉ ngơi một lát, tinh thần phục hồi trở lại, cậu lại hắn đến phòng gym tập luyện, sau đó để lưng trần mồ hôi đầm đìa nằm nhoài trên người Kim Thái Hanh gạ gẫm. Hắn dùng tay tuốt giùm cậu như hồi còn đi học, chứ không tiến vào thân thể.

Vận động mạnh xong vốn đã thấm mệt, lại thêm ban nãy vừa giải tỏa trên tay Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc tựa vào hông đối phương không nhúc nhích nữa. Hắn sờ mái tóc ướt đẫm, hỏi: “Muốn anh cõng hay bế về?”

Điền Chính Quốc chẳng hề khách sáo đáp ngay: “Muốn cõng.”

Kim Thái Hanh cõng cậu đi trong sân, Điền Chính Quốc liếm vành tai đối phương, hà một hơi vào trong: “Không phải anh liệt dương đấy chứ?”

Kim Thái Hanh im lặng nhếch miệng, không trả lời.

Cậu cố ý chọc giận hắn: “Chắc chắn là liệt dương rồi. Hồi nãy em dụ dỗ anh như vậy mà anh chẳng cởi quần.”

“Cởi rồi em thổi hay tuốt giùm anh đây?”

“Em cho anh chịch.”

“Hôm nay không chịch.”

“Xì!”

“Muốn chịch thì từ nay đừng ăn lẩu cay nữa.”

Cậu bóp cổ hắn: “Chẳng phải anh bảo em nhúng vào nồi nhỏ tráng bớt sao?”

“Tráng rồi vẫn cay còn gì?”

“… Anh vĩnh viễn có lý mà.”

“Xem em chịu nghe hay không thôi.”

“……”

“Hỏi em đấy.”

Điền Chính Quốc cắn vai hắn một cái, vết răng nanh nhọn trông rất rõ ràng, im lặng một hồi mới đáp: “Biết rồi còn hỏi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro