14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc vừa vào quân doanh, hai thiếu gia sống trong nhung lụa cũng phải ăn đắng một thời gian. Cơm ăn không quen, sáng dậy không nổi, 5 km không đạt chuẩn, chướng ngại việt dã vượt không qua… Điền Chính Quốc nằm trên giường la lối: “Anh Hanh, em muốn về học đại học!”

Kim Thái Hanh xoa bóp đôi chân run rẩy của cậu: “Không làm bộ đội đặc chủng nữa à?”

Điền Chính Quốc ôm gối than thở luôn mồm: “Làm bộ đội đặc chủng gì nữa, ở đại đội tân binh mà em còn không chịu nổi nữa nè!”

Tuy miệng nói vậy, nhưng hai người vẫn tiếp tục kiên trì. Một là đào ngũ rất nhục, hai là vẫn chưa bỏ được mong ước làm bộ đội đặc chủng.

Chịu đựng hết ba tháng ở đại đội tân binh, cả hai được phân vào tiểu đoàn trinh sát bộ đội dã chiến. Dưới sự huấn luyện có nề nếp, kỹ năng và thiên phú của mỗi người dần dần bộc lộ. Trong cuộc đấu võ dành cho tân binh ở chiến khu vào tháng 6, hai người lọt vào mười hạng đầu.

Những tân binh ưu tú nhất ở chiến khu miền Tây hằng năm gần như đều được đại đội đặc chủng tuyển chọn, nếu có thể kiên trì qua nửa năm huấn luyện tuyển chọn, thì được đeo băng tay bộ đội đặc chủng rồi.

Đối với Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc, nửa năm huấn luyện địa ngục đó chẳng khác gì một lần thay da đổi thịt. Năm sau lúc đeo băng tay Liệp Ưng, khí lực và thể trạng của hai người thay đổi hoàn toàn so với quá khứ.

Điều duy nhất chẳng hề thay đổi chính là nước da của Điền Chính Quốc, nửa năm trước đã trắng hơn mọi người, trải qua dầm mưa dãi nắng, các đồng đội càng lúc càng đen, cậu lại vẫn trắng ngần như trước. Đứng giữa một đám đàn ông thô kệch, quả thật cứ như một cô gái xinh đẹp nõn nà.

Trước đây Điền Chính Quốc ghét nhất là bị nói ngoại hình không đủ nam tính, ngay cả từ mang nghĩa tốt như “hoa khôi trường” cũng bị cậu xem là sự sỉ nhục ác độc, nhưng bây giờ lại chẳng ngại các đám anh em khen mình xinh đẹp nữa, thậm chí lúc mọi người trêu cợt còn phụ họa mấy câu: “Thế nào, Điền gia trời sinh đẹp sẵn khó đậy che đó.”

*Nguyên văn là “thiên sinh lệ chất nan tự khí”, trích trong bài thơ “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị, nghĩa là những người trời sinh mỹ lệ không tài nào che đậy được vẻ đẹp của mình.

Kim Thái Hanh cười lắc đầu, lòng hiểu tại sao Điền Chính Quốc lại bỗng nhiên nghĩ thông suốt.

Vì gương mặt xinh đẹp ấy, từ nhỏ Điền Chính Quốc đã bị trêu là ẻo lả. Để thay đổi ấn tượng của người khác, cậu biến đủ mọi cách giày vò bản thân, kiểu nào thô kệch thì chơi kiểu ấy, mười chỗ đánh nhau chín chỗ có cậu, mới tí tuổi đã tôn thờ bạo lực, cho rằng chỉ có đánh đấm cừ khôi, tính tình nóng nảy, hành động lỗ mãng mới giống đàn ông.

Suy cho cùng, tất cả chỉ vì trong lòng có nỗi ám ảnh, bản thân lại không đủ mạnh mẽ, hoặc nên nói là ngỡ rằng bản thân không đủ mạnh mẽ, người khác khen “đẹp” thì như bị giẫm phải đuôi.

Mà cuộc huấn luyện tuyển chọn hôm nay đã quét sạch nỗi ám ảnh dính dáng đến sự hèn yếu và định kiến ngày xưa, mỗi người bước ra từ cuộc tuyển chọn đều là kẻ mạnh không thẹn với lòng.

Lúc còn trong giai đoạn tuyển chọn, cả đám bị sĩ quan huấn luyện hành hạ đến chết đi sống lại. Một đồng đội thừa dịp còn thở ra hơi, ngu ngơ trêu chọc Điền Chính Quốc, nói Điền nhi à, cả đám đàn ông bọn mình chỉ có cậu da mềm thịt thơm, mẹ nó chắc không phải cậu lén đắp mặt nạ sau lưng bọn mình đấy chứ?

Mí mắt Kim Thái Hanh giật một cái, cứ tưởng cậu sẽ nổi cáu.

Vô cớ đánh nhau trong quân doanh sẽ bị xử phạt, Kim Thái Hanh vội chạy tới ôm cậu, nào ngờ Điền Chính Quốc chỉ tựa vào lồng ngực hắn, uể oải cười mấy tiếng, chỉ vào người kia nói: “Điền gia đẹp trai vậy đó, không phục thì lấy anh mày làm mẫu đi phẫu thuật thẩm mỹ đi.”

Sau này nhắc lại chuyện đó, Điền Chính Quốc sờ sờ gáy, đăm chiêu nói: “Em cũng không rõ tại sao, nói chung chẳng để bụng nữa. Mặt đẹp thì phiền đến ai chứ? Đàn ông ai lại nhìn mặt, phải nhìn chỗ này, với chỗ này nữa!”

Lúc nói hai lần “chỗ này”, đầu tiên Điền Chính Quốc vỗ mạnh lên ngực, thấy xung quanh không có ai mới bóp đũng quần một cái. Kim Thái Hanh nhìn mà buồn cười, cậu lại làm ầm lên: “Anh cười cái gì?”

“Cười động tác bắt chim của em giống y thằng ngốc.”

“Má!” Điền Chính Quốc dứt khoát giở thói lưu manh, thúc hông vào người Kim Thái Hanh: “Hay là anh bắt giùm em đi?”

Lúc đó hai người không dám càn rỡ trong quân doanh, mối quan hệ giữa đôi bên cũng không để cho người thứ ba biết. Kim Thái Hanh hôn vội lên má cậu: “Nhịn đi, tối anh cho bắt.”

Sau khi chính thức vào đội, vì hai người có thành tích xuất sắc nên được phân vào Trung đội Tinh Anh 1, đội trưởng Lạc Phong của tiểu đội đó chỉ hơn họ một tuổi.

Mấy năm đó, trung đội 1 tề tựu toàn binh vương (bộ đội có thành tích đứng đầu), bộc lộ hết sức mình. Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc theo Lạc Phong chấp hành nhiều nhiệm vụ ngoài biên giới, thanh xuân chói sáng rực rỡ giữa máu, nước mắt và bóng tối. Mạng sống đã từng ngàn cân treo sợi tóc, chẳng biết ngày mai hay cái chết sẽ tới trước, cũng từng chứng kiến đồng đội sớm chiều bên nhau ngã xuống giữa súng đạn, nỗi đau khoan vào tim ấy vĩnh viễn không thể phai mờ. Năm 24 tuổi, trên quân hàm của hai người đã có hai vạch hai sao, cấp bậc Trung tá.

Kim Thái Hanh trở thành phó đội trưởng Trung đội 1, còn Điền Chính Quốc đã là quân nằm vùng chủ chốt trong đội.

Điền Chính Quốc có ngoại hình không giống quân nhân truyền thống, trong xương ẩn giấu vài phần thanh nhã và quý phái, lúc cởi bỏ quân phục, người ngoài rất khó tìm được hình bóng bộ đội đặc chủng trên người cậu, cộng thêm bản lĩnh hơn người, nhạy bén linh hoạt, từ năm 22 tuổi chấp hành nhiệm vụ nằm vùng đến nay, chưa từng thất bại lần nào.

Có điều mỗi lần cậu làm nhiệm vụ, Kim Thái Hanh cứ thấp thỏm không thôi. Về công phải bình tĩnh chỉ huy đội viên khác, về tư chỉ hy vọng cậu bình an trở về. Lúc đó trong đội đã có một số đồng đội biết được quan hệ giữa bọn họ, Lạc Phong đánh tiếng với hắn, Kim Thái Hanh gật đầu: “Tôi biết chừng mực.”

Nhập ngũ chừng bảy năm, nhớ lại ước nguyện ban đầu năm 18 tuổi, cả hai đều cảm thấy buồn cười. Hôm sinh nhật Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh rất muốn nói cuối năm nay chúng ta chuyển nghề đi, nhưng lại không sao thốt nên lời. Dù gì hai người cũng đang trong thời kỳ thăng tiến, đội nhiên rời khỏi đại doanh Liệp Ưng đã sống hết sáu năm, đổi sang một cuộc sống hoàn toàn khác, ai mà không tiếc cho được.

Trước khi Điền Chính Quốc chưa muốn nói kết thúc, Kim Thái Hanh bằng lòng dùng máu, thậm chí là sinh mạng để theo bước người yêu tùy hứng mà ưu tú của mình.

Nào ngờ sau khi trao nhau một nụ hôn dài, cậu nhìn vào mắt Kim Thái Hanh, nói: “Cuối năm nay bọn mình giải ngũ đi, trở về nói thẳng với ba mẹ, sống cuộc sống của dân chúng bình thường.”

“Em nỡ sao?”

“Không nỡ.” Điền Chính Quốc giơ ngón trỏ xoa ấn đường của Kim Thái Hanh: “Nhưng em càng không nỡ để anh lo lắng, mỗi lần em đi nằm vùng, chỗ này của anh cứ nhíu mãi, chưa thấy giãn bao giờ, cứ nhíu nữa thì thành ông già mất.”

Cách cuối năm vẫn còn sớm, Kim Thái Hanh chưa lập tức thông báo chuyện giải ngũ với Lạc Phong. Không lâu sau, trong đội xảy ra chuyện lớn, đại đội trưởng tuổi gần bốn mươi hy sinh trong lúc diệt trừ bọn buôn ma túy ở miền Bắc Myanmar, cả đại đội thương vong nghiêm trọng, Lạc Phong nhận lệnh trong lúc nguy kịch, vào thế chỗ đại đội trưởng, đang lúc toàn đội cần người nhất, hai người ăn ý không nhắc đến chuyện giải ngũ.

Phải đi, nhưng chưa phải lúc.

Đầu mùa thu, Liệp Ưng và đại đội đặc chủng Bắc Phong ở chiến khu miền Bắc hợp sức tấn công một nhóm buôn lậu vũ khí và ma túy chiếm đóng ở biên giới Trung Mông (Trung Quốc và Mông Cổ), Điền Chính Quốc là một trong số quân nằm vùng ngày trước.

Ai cũng nói nằm vùng là sống như liếm máu trên lưỡi dao, một nội gián có thể trở về, sau lưng biết đâu đã trải thi thể lạnh băng của mười nội gián khác. Trước đây Điền Chính Quốc có thể an toàn trở lại, ngoài bản thân tài giỏi, ít nhiều cũng có chút yếu tố may mắn.

Mà lần này, vận may đã tiêu hết.

Trận chiến đó, Liệp Ưng và Bắc Phong đều thiệt mất nhiều chiến sĩ ưu tú. Trong lúc đấu súng, Kim Thái Hanh dẫn nhóm lính tinh nhuệ nhất của Trung đội 1, tắm máu đột phá vòng vây giữa mưa bom bão đạn, đạn sượt qua huyệt thái dương, đạn lửa nổ bùng sau lưng, vài lần suýt bỏ mạng tại chỗ.

Nhưng hắn không thể ngã xuống, vì Điền Chính Quốc vẫn chưa rõ tung tích.

Rất nhiều đội viên đều nói, trước nay chưa bao giờ thấy đội trưởng Kim điên cuồng như thế, hai mắt đỏ lòm, nếu nước mắt chảy xuống, nhất định sẽ có màu máu.

Lúc tiếng bom mìn rút dần, khói thuốc súng cũng theo đó tản đi, Kim Thái Hanh mình mẩy bê bết máu, tìm thấy Điền Chính Quốc bị treo trên dây thừng trong kho hàng.

Khi ấy cả người Điền Chính Quốc chẳng biết tả sao nữa, hệt như một người máu, gần như đã trút hơi thở cuối cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro