8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà họ Kim và nhà họ Điền qua lại khá nhiều trên phương diện làm ăn, đời cha thân thiết, cho nên từ hồi mặc quần xẻ đũng, hai người đã chụp chung hình.

*Quần xẻ đũng là một loại quần cho con nít mặc, kiểu như bị rách ở giữa háng, để nó đi vệ sinh mà không cần tụt quần, người TQ cho rằng mặc quần xẻ đũng sẽ hạn chế việc hăm tã và bảo vệ môi trường qua việc giảm vứt tã bẩn.

Hồi nhỏ Điền Chính Quốc trông rất xinh xắn đáng yêu, mong manh như bé gái, nhưng tính tình lại chẳng giống ai, ỷ mình lớn hơn Kim Thái Hanh ba tháng tuổi, lần đầu tiên được mẹ dẫn qua nhà họ Kim chơi, cậu chàng đã cưỡi lên người Kim Thái Hanh, bắt hắn gọi mình là anh Điền. Kim Thái Hanh cũng là đứa bướng bỉnh, nói sao cũng không chịu gọi, nắm đấm phang thẳng vào bụng Điền Chính Quốc, kháu khỉnh trừng mắt la to: “Bạn không phải anh tui, bạn là con gái!”

Hai đứa nhỏ ôm nhau lăn lộn dưới đất, chẳng đứa nào chịu nghe đứa nào. Lúc được mẹ bế lên, Điền Chính Quốc còn tức tối đạp vào mặt Kim Thái Hanh một phát, giận đến mặt mũi đỏ bừng: “Bạn mới là con gái, tui là anh Điền của bạn!”

Kim Thái Hanh ghim mãi mối thù bị đạp mặt, vài lần gặp nhau sau đó, hai đứa lén giấu phụ huynh đánh lộn tưng bừng. Điền Chính Quốc dù tự xưng là anh, song chẳng có chút xíu phong độ của người làm anh, đánh không lại bèn chơi cắn, còn thường xuyên vừa ăn cướp vừa la làng, khóc lóc ôm đùi ba mẹ Kim, nói hắn bắt nạt mình. Kim Thái Hanh cho xem dấu răng trên bụng, cánh tay và bắp đùi, cậu còn cố mở to mắt nói xạo: “Là bạn tự cắn, bạn hãm hại tui!”

Phụ huynh hai nhà vừa tức vừa buồn cười, không thể làm gì hơn ngoài tách hai đứa nhỏ ra.

Trước khi học mầm non, Kim Thái Hanh bị ông bà nội đón sang tỉnh khác, học xong tiểu học bên đó. Tuy nghỉ đông và nghỉ hè hằng năm đều trở về, nhưng chẳng gặp mặt Điền Chính Quốc lần nào.

Nếu không phải trong nhà còn nhiều ảnh chụp, Kim Thái Hanh suýt quên luôn Điền Chính Quốc trông như thế nào.

Bởi vậy lớp 7 gặp lại nhau ở cửa lớp, Kim Thái Hanh ngớ người vài giây, hồi lâu sau mới ngập ngừng hỏi: “Điền Chính Quốc?”

Điền Chính Quốc hiển nhiên cũng nhận ra Kim Thái Hanh, song chẳng biết có phải do nhớ đến chuyện hồi bé không, sắc mặt không được tốt lắm, “ờ” một tiếng rồi bước vào lớp.

Nói theo cách bây giờ, thái độ đó gọi là sang chảnh.

Kim Thái Hanh vào theo, cầm thẻ học sinh tìm chỗ ngồi, mấy phút sau lại chạm mặt lần nữa.

Điền Chính Quốc nhăn mày: “Cậu ngồi đây à?”

Kim Thái Hanh cũng thấy hơi ngại, đặt cặp sách lên bàn học phía trước, sau đó kéo ghế ngồi xuống.

Nam sinh lớp 7 thông thường vẫn chưa trổ mã, mặt tròn vóc nhỏ, chẳng khác gì học sinh tiểu học năm cuối. Cả hai lại không giống bạn cùng lứa, chiều cao này —— chí ít cũng cao hơn nữ sinh cùng tuổi trong lớp, vẻ ngoài thì đứa khôi ngô đứa dễ thương —— dẫu cho lúc đó Điền Chính Quốc không thích người khác dùng “đẹp”, “dễ thương” hình dung mình.

Hồi tiểu học làm “hoa khôi trường” sáu năm, Điền Chính Quốc căm thù xưng hô này gần chết, tính nết cũng ngày một nóng nảy ương bướng, hỡ tí là choảng nhau, nghỉ hè liều mạng rèn luyện, bóng rổ bơi lội tập gym gì cũng quất, chỉ vì mau chóng cao lên.

*Tiểu học ở Trung Quốc khác bên mình, không phải 5 mà tới 6 năm lận. Cấp 2 bắt đầu từ lớp 7.

Mặt mũi thế nào không thay đổi được, nhưng chiều cao cố phấn đấu rồi sẽ tăng lên thôi.

Vào học lớp trưởng hô đứng dậy, Điền Chính Quốc dùng mắt đánh giá vóc dáng của Kim Thái Hanh, mắng thầm một tiếng “má”.

Hắn cao hơn mình, tuy không rõ mấy, nhưng 1 cm cũng là chênh lệch rồi.

Cậu buồn bực, nhớ đến mối thù hồi học mẫu giáo, lòng lại càng khó ở.

Kim Thái Hanh cũng hơi bối rối, nhưng suy nghĩ khác hẳn.

Lần trước gặp nhau, Kim Thái Hanh còn hận không thể đánh Điền Chính Quốc kêu cha gọi mẹ, thực tế thì cậu đã bị hắn đánh khóc thật. Đến khi xa cách nhiều năm gặp lại, cảm giác chướng mắt ấy đã hoàn toàn biến mất, chỉ cảm thấy người quen cũ này thật là… đẹp.

Điền Chính Quốc trong trí nhớ mang gương mặt trẻ con bụ bẫm, giương nanh múa vuốt hệt như nhóc hồ lô, tuy rằng xinh như con gái, nhưng cái thói trái tính trái nết khiến người ta ghét cực. Cậu của ngày nay lạnh lùng hờ hững, không còn nét bụ bẫm của trẻ con, sống mũi cao ngất, cằm gầy mắt rũ, cần cổ mảnh mai… chỗ nào cũng khiến cho Kim Thái Hanh cảm thấy nhìn phát sướng.

Đúng vậy, không chỉ đẹp, mà còn sướng.

Điền Chính Quốc nhìn hắn lại chẳng thấy sướng gì sất, thằng này cao hơn mình, cường tráng hơn mình, mặt mũi trông chuẩn man hơn mình, tóc cũng ngắn hơn mình, hồi nhỏ còn từng bắt nạt mình…

Nghĩ tới nghĩ lui, tứ chi phản ứng nhanh hơn não, chân phải thình lình đá vào chân ghế của ai kia.

Giáo viên chủ nhiệm đang đứng trên bục giảng giải nội quy trường nội quy lớp, Điền Chính Quốc đá cú này hơi nặng chân, chiếc ghế ma sát với mặt đất phát ra tiếng “két” chói tai. Không ngờ cậu lại chơi trò tập kích bất ngờ, Kim Thái Hanh phản xạ có điều kiện xoay người lại, suýt nữa đã mắng một tiếng “mẹ nó”.

Kỷ luật lớp hơn mười năm trước nghiêm hơn bây giờ nhiều, giáo viên chủ nhiệm đập bàn, vừa khéo xem hai đứa là tấm gương xấu, “mời” ra cửa phạt đứng.

Điền Chính Quốc ở tiểu học ngang ngược thành tính, hai tay cắm trong túi quần bỏ đi một nước. Kim Thái Hanh theo sát phía sau, còn vô cùng phong độ đóng cửa lại.

Chỉ một chuyện nhỏ như thế đã xác định địa vị hot boy lớp của hai người. Điền Chính Quốc là chính, Kim Thái Hanh là phụ. Ngặt nỗi chính phụ này không phải do đám con gái đánh giá, là cậu bất chấp tự phán vào học kỳ 2 năm lớp 7. Kim Thái Hanh chẳng những không có ý kiến, còn tiên phong gọi Điền Chính Quốc là Điền đẹp trai.

Lúc đó quan hệ của hai người đã thân lắm rồi, đến độ xưng anh gọi em, Điền Chính Quốc đi vệ sinh cũng kéo Kim Thái Hanh đi chung. Tuy nhiên vào lần đầu tiên sóng vai phạt đứng, Điền Chính Quốc vẫn ghét hắn cay đắng.

Hai người đứng ngoài hành lang, ai cũng muốn mở lời nhưng không sao tìm được lời để nói, bầu không khí nhất thời trở nên ngượng ngập. Cuối cùng, là Kim Thái Hanh mở miệng trước: “Sao cậu lại đá tớ?”

Điền Chính Quốc bực dọc: “Trổ dáng.”

“Gì cơ?”

“Trổ dáng! Chuột rút hiểu không!”

Thái dương của Kim Thái Hanh giật một cái: “… Ghê vậy, tớ trổ dáng cùng lắm chỉ đạp tỉnh mình trong mơ, cú đá của cậu kinh thật, suýt nữa đá gãy chân ghế của tớ rồi.”

Điền Chính Quốc liếc xéo: “Có nghiêm trọng vậy không?”

“Nếu không lát nữa về lớp cậu ngồi chỗ của tớ, tớ đá một cái cho cậu tự nghiệm nhé?”

Điền Chính Quốc nửa tin nửa ngờ, đang định mở miệng, chuông tan học vang lên. Giáo viên chủ nhiệm dẫn hai đứa đến văn phòng, thuyết giáo cả tiết rồi mới thả cho về.

Tiết thứ hai là số học, hai người bình an vô sự. Sau khi tan học, Kim Thái Hanh xoay người hỏi: “Thử không?”

Cậu đứng lên: “Thử thì thử.”

Dù gì vẫn là trẻ ranh lớp 7, Kim Thái Hanh không biết kiểm soát độ lực, cộng thêm chiếc ghế vốn đã bị Điền Chính Quốc đá một cú, chưa kể trước đây chẳng biết đã chịu bao nhiêu ngược đãi, Kim Thái Hanh đá cú này, chân ghế gãy bụp làm đôi, Điền Chính Quốc chật vật ngã xuống đất, trán đập vào bàn học, lập tức u một cục to đùng.

Lúc Kim Thái Hanh bế cậu chạy đến phòng y tế, cả lớp học đều xôn xao.

Điền Chính Quốc té đến ngu người, nằm trong ngực Kim Thái Hanh đờ đẫn hồi lâu, đến khi hắn đặt mình lên giường y tế, cậu mới căm tức hỏi: “Cậu chơi tớ?”

“Tớ…” Kim Thái Hanh định giải thích, nhưng lại bị nhân viên y tế đẩy ra ngoài cửa.

Điền Chính Quốc nghỉ một tuần mới đi học lại, cục u trên trán đã xẹp, kiểu tóc cũng thay đổi, đầu đinh, đầu đinh còn ngắn hơn Kim Thái Hanh.

Hắn cứ ngỡ nhất định sẽ bị tố cáo mình, khai mình là đầu sỏ gây tội, thế mà mỗi ngày về nhà đều bình an vô sự, ba mẹ không hề biết mình hại Điền tiểu thiếu gia té u một cục.

Điền Chính Quốc vuốt mái tóc ngắn ngủn đâm tay của mình, nói một cách đầy nam tính: “Chuyện nhỏ có gì đáng so đo.”

“Hay để tớ mời cậu ăn cơm nhé.”

Ngồi trong tiệm lẩu cay tại phố ẩm thực ngoài trường chuyên trung học, Điền Chính Quốc lau bàn với thái độ kỳ thị.

Cậu ít khi ăn gì ở ngoài, muốn ăn cũng phải đến nhà hàng cao cấp. Những đứa trẻ khác tan học hay mua vài xiên thịt nướng trước cổng trường, ăn suốt đường về nhà, Điền Chính Quốc lại chưa bao giờ ăn, ngại bẩn, ngại mất phong độ.

Kim Thái Hanh đặt xiên thịt cay đã luộc chín vào chén của Điền Chính Quốc: “Ăn đi. Tớ hỏi thăm rồi, tiệm này là tiệm nổi tiếng nhất quanh đây đó.”

Cậu chẳng buồn động đũa: “Bẩn.”

Kim Thái Hanh “ầy” một tiếng, tiếp tục chọn đồ ăn cho Điền Chính Quốc: “Ăn bẩn sống lâu.”

Cậu trợn trắng mắt, vẫn không động đũa. Người người trong tiệm đánh chén say sưa, chỉ có Điền Chính Quốc ưỡn ngực ngẩng đầu ngồi yên tại chỗ, mặt mày chù ụ. Kim Thái Hanh liếc nhìn cậu, trong lòng tự dưng nhảy ra một từ: Hoàng tử nhí.

Càng nghĩ càng buồn cười, hắn dứt khoát ăn một mình, vừa ăn vừa khen tấm tắc. Cuối cùng Điền Chính Quốc nuốt một ngụm nước miếng, tay phải cầm đũa lên: “Ngon thiệt hả?”

Kim Thái Hanh gắp một miếng thịt bò trong chén của mình, đưa đến bên miệng cậu: “Nếm thử cái này đi.”

Điền Chính Quốc chưa bao giờ ăn đồ trong chén người khác, lại càng không dùng đũa của người khác, lúc này lại ma xui quỷ khiến há miệng ra, thậm chí môi còn chạm vào đầu đũa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro