40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LỜI ÂU YẾM

[Sờ thần, tối qua cậu livestream! Thật! Hay! Giả! Cậu có bạn trai?]

—— Lục Dao Dao.

[Anh, rốt cục anh vẫn...]

——Flash.

[Ôi chà, cuối cùng cũng đường đường chính chính ở cùng một chỗ?]

——Thời Gian.

Bởi một đêm livestream thừa nhận mình có bạn trai, ngày hôm sau, Điền Chính Quốc nhận được vô số tin nhắn hỏi thăm. Trừ nói cho Flash và Thời Gian biết tình hình cụ thể, những người khác cậu đều trả lời cho có.

Về Thượng Hải chưa bao lâu là đến tiết tiểu mãn. Sau tiểu mãn mấy ngày, thì sẽ đến ngày giỗ bà nội của Điền Chính Quốc.

Theo như thông lệ, mấy ngày này cậu sẽ về nhà ở thủ đô mấy hôm, đến ngày giỗ thì đi viếng mộ bà, nhưng năm nay có chút khác biệt. Tìm một lúc thích hợp, liền nói với Kim Thái Hanh chuyện về bà nội, đối phương suy nghĩ một chốc, đưa ra một câu trả lời bất ngờ: "Chúng mình cùng đi?"

"Anh cũng về Bắc Kinh?" Điền Chính Quốc rất kinh ngạc: "Công việc của anh thì sao?"

"Không quan trọng lắm thì có thể mang theo để xử lí. Lúc trước đi công tác một tuần, vừa hay cũng để anh tự cấp cho mình một kì nghỉ. Hơn nữa..."

Kim Thái Hanh nói đến đây thì dừng lại chốc lát: "Anh bắt cóc em, thì cũng nên đến thăm bà."

Điền Chính Quốc nở nụ cười, tâm trạng phức tạp lúc mới đầu cũng vì câu nói này dần biết mất.

*

Khi bà nội còn sống thì bà là công nhân dầu mỏ, an táng trong nghĩa trang của đơn vị, ở đây thì không được đốt nến, cậu liền mang theo một bó vân môn trắng.

Thứ hai, người ở trong nghĩa trang rất ít. Sau khi để hoa thật cẩn thận ở trước mộ của bà nội, Điền Chính Quốc đứng trầm mặc một chốc, Kim Thái Hanh đứng cạnh cậu cũng không nói gì.

Trên bia mộ không có ảnh, chỉ có khắc thông tin của người đã khuất. Cậu bỗng nhiên nói: "Tên em là do bà nội đặt. Trước đây khi em sinh ra cha và mẹ cãi nhau suốt, bọn họ không có thời gian đặt tên."

Lý Bạch có bài thơ: "Nguy lâu cao bách xích, thủ khả trích tinh thần", bà nội từng nói, hi vọng sau này cậu có thể làm người hái được trăng sao.

Mà không hái được cũng không quan trọng, quan trọng là..., cậu phải thật vui vẻ lớn lên.

"Anh có nhớ đêm giao thừa năm lớp mười ấy không? Đêm đó em gọi điện thoại cho anh, mẹ em về, bà muốn mang em đến Thượng Hải."

Kim Thái Hanh ừm một tiếng.

"Thực ra em không thích bà, lúc em còn rất nhỏ, bà nội mang em đến Thượng Hải tìm mẹ, khi ấy nhà em đã có dì và em trai, sự chú ý của cha em dồn hết lên người bọn họ, bà nội cảm thấy em sống với mẹ thích hợp hơn sống với mẹ kế.

"Bà và em ở Thượng Hải hai ngày, gọi rất nhiều cuộc điện thoại, ngay cả một lần mẹ cũng chẳng gặp em. Sau đó quay về, bà nội nói bà nuôi em lớn cũng không khác nhau gì."

Kim Thái Hanh nhìn bóng lưng người thương, cậu mặc áo phông trắng, cao cao gầy gò, đường nét xương vai lấp lóe vô cùng đẹp.

Quá gầy, làm anh có cảm giác đau lòng.

Thực ra anh giận chuyện Điền Chính Quốc chia tay anh. Trên lí trí, Kim Thái Hanh có thể hiểu được người thân nhất ra đi khiến cậu có bao nhiêu đau đớn, mà ở mặt tình cảm lại không thể hoàn toàn thông cảm.

Anh không phải thánh nhân.

Anh để ý đến Điền Chính Quốc như vậy, khi còn thiếu niên anh đã từng quy hoạch tương lai của hai người vô số lần, nếu như không không phải bởi người bà đang yên nghỉ nơi đây, thì anh và Điền Chính Quốc cũng sẽ không bỏ lỡ nhau bảy năm.

Nhưng cậu đứng trước mộ người thân, buồn bã như một đứa bé trai mất tất cả, chút khó thông cảm cuối cùng trong lòng Kim Thái Hanh cũng hóa thành một tiếng thở dài.

"Bà thực sự rất quan trọng với em, nhưng không nhất định là bà đúng ở mọi mặt." Người đưa lưng về phía anh lầm bầm, anh hiểu cậu bây giờ đang cần bày tỏ nỗi lòng, anh chờ đến khi Điền Chính Quốc nói xong mới đến an ủi đối phương.

Anh không nghĩ tới, cậu duỗi tay ra.

Cái tay quơ quơ trên không trung, bắt được tay anh rồi nắm chặt lấy.

"Bà cảm thấy em cùng với anh là sai, nhưng mà, rõ ràng là đúng..."

Kim Thái Hanh xoay tay nắm chặt tay Điền Chính Quốc lại.

Tay cậu đang run rẩy.

Em ấy đang nghĩ gì? Sợ sao? Rối loạn sao? Hoặc là đang xưng tội?

Khác với anh, lòng Điền Chính Quốc rất mềm, một đứa bé nhẹ dạ như vậy...

Lại quay đầu lại, Kim Thái Hanh nhịn được kích động muốn ôm cậu, chắc hẳn là do biểu cảm trên mặt anh quá khó coi, Điền Chính Quốc bật cười.

Cậu kéo anh, để anh đứng ngang hàng với mình.

"Bà nội, đây là Kim Thái Hanh, bà cũng biết anh ấy, bà nhìn này... Bọn con nắm tay."

"Kì thực bà cũng không cần lo lắng đến vậy, anh ấy rất dễ nói chuyện. Trước đây con gọi anh ấy là chim nhỏ anh ấy cũng không giận, chỉ là anh ấy thông minh hơn người ta một chút, đẹp trai hơn người ta một chút, gia thế cũng tốt. Nhưng bà không thể chỉ vì vậy mà coi thường anh ấy."

"Chim nhỏ của em," Điền Chính Quốc nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: "Hôm nay anh không vui sao?"

Kim Thái Hanh cũng không nhịn được nữa, dang tay ôm cậu vào lòng.

*

Nếu giỗ bà nội quay về thủ đô, thì ở cả tình lẫn lí, cậu cũng nên về nhà một chuyến.

Nghe cậu nói sẽ về, ông Điền đã giúp cậu dọn phòng từ sớm. Cho dù có chuẩn bị tâm lí, mà khi nhìn thấy Kim Thái Hanh ông Điền vẫn có chút biểu cảm đau răng.

Cơm tối ăn ở nhà, trên bàn chẳng ai nói chuyện, trong nhà chỉ có mẹ kế và ông Điền, bữa cơm này hết sức im lặng.

Sau khi ăn tối xong ông Điền chủ động tìm con trai nói chuyện, Điền Chính Quốc cùng ông đến bên cửa sổ, cậu thấy cha mình run rẩy châm một điếu thuốc.

Thuốc Huyền Hách Môn, mười lăm đồng một bao, nhiều năm rồi mà cha cậu vẫn còn hút của hãng này.

"Các con đến gặp mẹ rồi?"

Cậu gật đầu: "Mang cho bà nội một bó vân môn."

"Được, cây vân môn rất được, bà rất thích," ông Điền hút mạnh một hơi thuốc, bình thường khi ông thấy buồn bực thì sẽ làm như thế: "Em trai con học năm tư đại học, không biết có thể ở lại hay không... Vật giá ở Italy rất cao con cũng biết..."

Điền Chính Quốc đã chuẩn bị trước, chỉ chờ lời ông Điền nói hết, ông Điền lại đột nhiên chuyển chủ đề: "Năm ngoái mượn của con sáu mươi vạn, thêm vào trước đây ba mươi vạn nữa... Mai cha sẽ trả lại hết cho con, lúc trước có người muốn mua lại căn nhà ở khu mới giải phóng, ra giá cũng không tệ, cha và dì con thương lượng rồi quyết định bán, có một ít cho em trai con, còn có thể trả một nửa nợ đã mượn của con."

Điền Chính Quốc mở to hai mắt, rất kinh ngạc.

Ông Điền nhìn cậu như vậy, trong giây lát ấy cảm thấy hối hận và đau lòng: "Không phải cha cố ý mượn không trả, chỉ là học phí của em trai con rất..."

"Con biết."

"Aiss..." Bị cậu đánh gãy hết sức thẳng thừng như vậy, ông Điền có chút lúng túng: "Con và cậu ta, có hòa hợp không?"

"Cây vân môn là anh ấy mua, anh ấy nhớ bà nội thích hoa gì."

Biểu cảm trên mặt ông Điền buông lỏng chút ít, chợt lẩm bẩm: "Là người tỉ mỉ... Đối xử với con cũng có lòng, như vậy cũng tốt..."

Ông thấy cậu khá xoắn xuýt. Ông biết mình nợ đứa con trai này nhiều lắm, nhưng Điền Chính Quốc càng lớn càng giống mẹ đẻ, có lúc nhìn khuôn mặt của Điền Chính Quốc, ông sẽ đều nhớ đến người phụ nữ điên cuồng kiêu ngạo kia.

Mẹ của cậu rất đẹp, Điền Chính Quốc so với mẹ càng đẹp. Con trai mà quá đẹp, thực sự mà nói thì nó là điều phiền phức, khi còn bé, cậu bị các bạn gái lớp lớn đuổi theo lấy lòng, lớn hơn chút nữa lại tự biết trêu chọc người ta. Vốn tưởng Điền Chính Quốc sẽ gây chuyện với tình trạng hoa đào tràn lan như thế, ai mà ngờ cuối cùng lại vào tay một người đàn ông khác.

"Còn việc gì không? Không có thì con vào trước?" Điền Chính Quốc không quen ông Điền đột nhiên thân thiết, cậu tránh tầm mắt của ông. Khi nghe thấy tiếng đáp lại sững sờ của đối phương, trong lòng nhói một cái, rốt cục thì vẫn là người thân, cậu nhỏ giọng nói cảm ơn.

Về lại phòng mình, cậu khóa cửa lại.

Phòng không lớn, chỉ có một chiếc giường đơn cùng một tủ sách. Kim Thái Hanh ở trong phòng chờ cậu, thấy cậu vào, anh nói: "Tay áo đồng pục học sinh của em..."

"Hả?"

Đồng phục cấp ba của cậu lúc nào cũng treo ngoài tủ quần áo, Kim Thái Hanh thấy được cũng không có gì là lạ, Điền Chính Quốc đột nhiên nhớ ra cái gì, cậu đến lấy áo xuống, quả nhiên ở ngay rìa ống tay có một cái tên.

[Kim Thái Hanh].

Chữ không thể nói là đẹp, còn hơi mờ, tất nhiên là viết đã nhiều năm.

"Sau khi anh đi thì viết," Điền Chính Quốc có chút ngượng ngừng, hơi vò nhẹ ống tay áo kia: "Em cũng không nhớ là đã bao lâu, có thể là vào một buổi tối tự học nào đó."

Hẳn là lúc đang học lớp 12, dù thi khoa nghệ thuật thì vẫn có áp lực. Lúc tập luyện quay về Điền Chính Quốc đã bỏ dở hơn nửa chương trình học, lúc làm đề cậu thường bị toán lý làm cho đau đầu.

Mỗi lúc như vậy cậu đều nhớ đến anh, cậu biết, những bài nhìn như thiên thư với cậu, đến tay một người khác lại được giải quyết một cách dễ dàng. Dù sao Kim Thái Hanh cũng thông minh như vậy.

Nhớ xong mới cảm thấy mình có bệnh, lại lâm vào tình trạng xoắn xuýt, có lẽ cậu như đang viết lên tín ngưỡng của bản thân, cẩn thận từng chút từng chút một viêt tên Kim Thái Hanh lên ống tay áo của mình.

"Anh biết," Kim Thái Hanh nói. Thấy Điền Chính Quốc còn đang vò ống tay áo kia, thậm chí đã bắt đầu nói chữ kia sao lại xấu như vậy, anh có chút bất đắc dĩ: "Em nhìn kĩ một chút."

"Sao em lại không cẩn thận..." Cậu khựng lại, đột nhiên ý thức được cái ý, lật mặt sau của ống tay áo lên.

Trong ống tay, có người dùng bút thêm mấy chữ, khác với nét chữ dù có viết nghiêm túc cũng như gà bới của cậu, chữ viết của người này vừa mảnh vừa thanh thoát, nét bút sắc sảo, đẹp đến nỗi như một đám hoa nở rộ.

[Muốn hôn Điền Chính Quốc]

Nối liền cả hai mặt ống tay áo, chính là một câu âu yếm:

Kim Thái Hanh muốn hôn Điền Chính Quốc.

Thấy cậu đột nhiên siết lấy ống tay của đồng phục, biết đến cậu phát hiện ra nét bút mình để lại, Kim Thái Hanh chậm rãi đi tới, ánh mắt khóa lại người đang luống cuống.

"Muốn hôn em."

Anh ngắt vành tai cậu một chút, giọng mềm nhẹ dịu dàng:

"Cho anh hôn không?"











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro