1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của Điền Chính Quốc, cũng là đêm tân hôn của cậu.

Điền Chính Quốc ngồi trong phòng ngủ được trang hoàng xa hoa, thấp thỏm bất an đợi chồng mình.

Không sai, chính là chồng! Hiện tại đã là thế kỷ XXII, hôn nhân đồng tính đã được pháp luật các nước thông qua, trong quan niệm của mọi người đây cũng là chuyện hết sức bình thường. Nhưng mấu chốt là… Điền Chính Quốc không thích đàn ông! Tuy nói cậu chưa từng yêu đương, không quen bạn gái cũng không quen bạn trai, nhưng trong trường đại học có thầm mến một chị khóa trên, cho nên Điền Chính Quốc tự nhận mình là thẳng nam!

Dựa vào chuyện này, cậu kết hôn với một người đàn ông không xuất phát từ tình nguyện.

Điều kiện gia đình họ Điền coi như không tệ, ba kinh doanh công ty không tính là quá lớn, tuy rằng chưa đến mức đại phú đại quý, nhưng từ bé, cậu đã không lo áo cơm. Nhưng công ty ba cậu đột nhiên xảy ra vấn đề, tài chính không thể quay vòng, thiếu một đống nợ, một nhà sắp lâm vào đường cùng thì Kim Thái Hanh xuất hiện.

Kim Thái Hanh, sau này trở thành chồng Điền Chính Quốc, năm nay 30 tuổi. Tuy nói 30 là thời gian hoàng kim của một người đàn ông, nhưng so sánh với cậu 18 tuổi, hắn hơi giống ‘trâu già gặm cỏ non’. Có thể nói Kim Thái Hanh là nhân vật phong vân trên thương trường, thật sự là làm mưa làm gió, hắn quản lý xí nghiệp Kim thị kinh doanh nhiều lĩnh vực, hơn nữa mỗi một lĩnh vực đều rất nổi bật, nói không phải khoa trương nhưng cổ phần Kim thị có chút dao động sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ thị trường chứng khoán.

Kim Thái Hanh nói với ba Điền, hắn có thể giúp Điền gia vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng điều kiện là để Điền Chính Quốc kết hôn với mình. Đương nhiên Điền Chính Quốc không vui, trước đây cậu vốn không quen biết gì Kim Thái Hanh, hơn nữa lại không thích đàn ông, trong lòng còn thầm mến nữ sinh khóa trên… Tuy rằng có rất nhiều lý do, nhưng cậu không thể trơ mắt nhìn gia đình mình tan cửa nát nhà, bất đắc dĩ đành phải gật đầu đáp ứng điều kiện của hắn.

Cửa phòng ngủ mở toang, một người đàn ông đi vào.

Điền Chính Quốc hơi khẩn trương nhìn Kim Thái Hanh đi về phía mình, nhưng rất nhanh đã bị gương mặt anh tuấn kia làm thất thần.

Tuy nói là hôn nhân bất đắc dĩ, nhưng chồng mình đúng là điển hình cao phú soái, mắt mũi như tạc, có thể nói là kiệt tác hoàn mỹ nhất của thượng đế… Điền Chính Quốc mắt không chớp nhìn chằm chằm mặt Kim Thái Hanh, trong lòng tấm tắc than thở, tuy rằng không thích đàn ông nhưng vẫn không nhịn được mê mẩn soái ca.

“Điền Chính Quốc.” Kim Thái Hanh tới bên giường, cúi người xuống bình tĩnh nhìn cậu đang ngẩn người, ngay cả âm thanh cũng lạnh nhạt không có bất kỳ cảm xúc gì.

“A! A!” Điền Chính Quốc hồi thần, lúc này mới phát hiện mình và Kim Thái Hanh đã mũi kề mũi, hai gương mặt sắp dán vào nhau.

Ở gần quan sát hắn, Điền Chính Quốc càng cảm thấy gương mặt ấy đẹp trai khủng khiếp, nhưng toàn bộ cơ mặt như bị đóng băng, không có chút dao động nào, như một pho tượng không có sự sống được nghệ thuật gia điêu khắc mà thành, nhưng mặt Kim Thái Hanh còn không sinh động bằng tượng điêu khắc, thẫn thờ, yên ả… Nào có điểm tàn khốc, thật ra chính là mặt than.

“Đi tắm.” Hắn đứng thẳng người, duy trì mặt than nói với cậu.

“À.” Điền Chính Quốc vội đứng lên, chạy nhanh vào phòng tắm.

Không hổ là người có tiền, ngay cả phòng tắm cũng phô trương như vậy. Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm bồn tắm massage cực lớn đến ngẩn người, nhưng nhanh chóng phục hồi tinh thần, rõ ràng bây giờ không phải lúc thất thần.

Cậu đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất quan trọng, tắm rửa xong không phải là hai người động phòng hoa chúc sao? Nhưng mình và Kim Thái Hanh vốn là hai người hoàn toàn xa lạ!

Đến bây giờ Điền Chính Quốc vẫn không hiểu tại sao Kim Thái Hanh muốn kết hôn với mình. Từ lúc đáp ứng kết hôn với hắn đến bây giờ chính thức kết hôn, trong khoảng thời gian này cả hai chỉ gặp mặt một lần. Kim Thái Hanh hỏi cậu có yêu cầu gì với lễ cưới không, Điền Chính Quốc nhìn người đàn ông xa lạ đối diện, buồn bực suy nghĩ có thể đừng kết hôn không. Nhưng cậu không dám nói, bởi vì công ty ba cậu đang nợ nần chồng chất, toàn bộ trông cậy vào tiền cứu mạng của hắn, cậu không thể đổi ý.

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh mặt than, dè dặt hỏi có thể kết hôn đơn giản một chút không. Bởi vì cậu cảm thấy với địa vị thân phận của hắn, nhất định mọi người đều biết hắn kết hôn, nhưng cậu còn đang đi học, tuy nói mấy ngày nữa qua sinh nhật sẽ đủ tuổi kết hôn, nhưng trong trường cũng không có nhiều sinh viên lập gia đình. Hơn nữa bình thường ở trường, Điền Chính Quốc luôn rất khiêm tốn, thân phận hiển hách như Kim Thái Hanh, cậu không muốn vì kết hôn với hắn mà bị bạn học bàn tán.

Kim Thái Hanh thoải mái gật đầu đồng ý.

Đợi đến hôm nay – sinh nhật tuổi 18 của Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh dẫn cậu đến làm thủ tục kết hôn chính thức, sau đó đưa cậu về nhà hắn, xem như hai người đã kết hôn xong.

Tuy rằng trước đó Điền Chính Quốc yêu cầu đơn giản một chút, nhưng chuyện này cũng quá đơn giản rồi, thậm chí cậu còn không thấy ba mẹ Kim, nghĩ đến chuyện trọng đại cả đời mình trôi qua như thế, trong lòng lại cảm thấy hơi ấm ức.

Tắm rửa xong, Điền Chính Quốc mới nhớ ra mình không có quần áo để thay. Khi bị Kim Thái Hanh đưa về nhà, cậu hai tay trống không, không mang theo thứ gì.

“Phiền anh lấy giúp tôi bộ quần áo được không?” Điền Chính Quốc lấy dũng khí he hé cửa phòng tắm, cẩn thận hỏi hắn đứng bên ngoài.

Chỉ chốc lát sau, Kim Thái Hanh đưa cho cậu một cái áo choàng tắm.

“Cảm ơn.” Điền Chính Quốc cầm áo choàng tắm rồi cảm ơn hắn, đóng cửa phòng tắm mặc áo lên người.

Áo choàng tắm chắc là của Kim Thái Hanh, mặc trên người Điền Chính Quốc có hơi rộng. Mặc dù cậu mới 18 nhưng đã cao rất nhiều, không kém hắn là bao, nhưng thân người lại khá mảnh mai. Hiện tại ngay cả quần lót người kia cũng không đưa, Điền Chính Quốc phải buộc chặt đai lưng áo choàng tắm mới không để lộ cảnh xuân ra ngoài.

Sau khi cậu bước ra ngoài, Kim Thái Hanh cầm quần áo vào tắm rửa. Điền Chính Quốc thầm nghĩ Kim Thái Hanh vẫn rất phong độ, để mình tắm trước, thế nhưng sau khi hắn tắm rửa xong, hai người sẽ phải… Nghĩ như vậy, cậu lại khẩn trương, muốn giả vờ ngủ cho qua đêm nay, nhưng tóc vẫn chưa khô không thể lập tức nằm xuống, Điền Chính Quốc lại không dám lục ngăn tủ tìm máy sấy, chỉ có thể ôm gối ngồi ở đầu giường, trong lòng bất an không biết đêm nay nên làm sao đây.

...

Không biết có phải vì Kim Thái Hanh tắm quá lâu hay không, khi hắn bước ra thì Điền Chính Quốc đã ngủ, thân thể xiêu vẹo tựa đầu giường, đầu nghiêng sang một bên, khóe miệng còn chảy chất lỏng khả nghi.

Kim Thái Hanh đi tới bên giường, cúi đầu cẩn thận nhìn cậu đang ngủ say.

Điền Chính Quốc nghĩ trước khi kết hôn vốn không biết Kim Thái Hanh, nhưng Kim Thái Hanh đã biết Điền Chính Quốc năm năm.

Năm năm trước, Kim Thái Hanh 25 tuổi đã là nhân vật phong vân trên thương trường, theo lý thuyết, vừa đẹp trai lại có tiền, bên cạnh hắn hẳn phải có mỹ nữ kéo dài thành hàng mới đúng. Đúng là trước đây có vô số người muốn bò lên giường, nhưng Kim Thái Hanh không hẹn hò với bất kỳ người nào, thậm chí ngay cả tình một đêm cũng không có. Dần dần trong giới thượng lưu đồn đại rằng Kim Thái Hanh ‘bất lực, ‘lãnh đạm’.

Thật ra hắn rất bình thường, hơn nữa thường xuyên rèn luyện thể thao, không chỉ khỏe mạnh mà dáng người cũng hoàn mỹ không chê vào đâu được. Nhưng bất luận là phụ nữ ngực lớn xinh đẹp hay là đàn ông còn đẹp hơn phụ nữ, Kim Thái Hanh đều không có bất kỳ hứng thú gì. Đàn ông bình thường sẽ có dục vọng, nhưng hắn thà tự mình giải quyết chứ không muốn tùy tiện lên giường với người lạ.

Kim Thái Hanh nhớ ngày đó mình tham gia một bữa tiệc rất bình thường, đang lúc buồn chán tính bỏ về thì đột nhiên nhìn thấy một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi đứng trong góc, cao ráo mảnh mai, trên mặt còn mang chút hương vị trẻ con, trông như học sinh, chắc là theo ba mẹ tới dự tiệc. Lúc này thiếu niên đang nói chuyện với người bên cạnh, có lẽ nói đến chuyện buồn cười nào đó, thiếu niên cười khẽ, đôi mắt hoa đào hẹp dài cong thành vầng trăng non, khóe miệng hơi nhếch lên, lúm đồng tiền hai bên má như ẩn như hiện.

Kim Thái Hanh đột nhiên cảm thấy không rời mắt được, dừng bước nhìn chằm chằm thiếu niên.

“Tiểu Quốc.” Trong lúc bất chợt, một cái tên lọt vào tai hắn.

“Dạ!” Thiếu niên cất tiếng, giọng nói trong veo, nghiêng đầu để lộ nụ cười càng thêm rực rỡ.

Lúc nãy Kim Thái Hanh chỉ thấy gò má thiếu niên, bây giờ quay đầu lại, khuôn mặt mang theo nụ cười tươi tắn ấy bỗng nhiên chạm vào đáy lòng hắn, từ đó về sau nhớ mãi không quên.

Xét một cách công bằng, nhan sắc Điền Chính Quốc không phải thuộc dạng xuất sắc, thậm chí còn không đẹp trai bằng Kim Thái Hanh, nhưng hắn vừa nhìn đã động lòng, vừa gặp đã thương. Sau buổi tiệc đó, hắn lập tức điều tra gia thế bối cảnh của cậu.

Sau đó Kim Thái Hanh thường lái xe đến trường Điền Chính Quốc, nhưng chỉ ngồi trong xe nhìn xa xa, Điền Chính Quốc cúi đầu trầm tư, Điền Chính Quốc đùa giỡn với bạn học, Điền Chính Quốc đi lướt qua xe mình… Từ trung học đến đại học, Kim Thái Hanh nhìn tròn năm năm, nhưng có lẽ che giấu quá tốt, Điền Chính Quốc chưa bao giờ phát hiện.

Kim Thái Hanh cũng không biết tại sao mình lại mê muội Điền Chính Quốc như vậy, nhưng người này đã nảy mầm trong lòng hắn, hơn nữa khát vọng càng ngày càng mãnh liệt. Năm năm sau khi nhìn thấy cậu, mỗi khi nổi lên dục vọng hắn đều nghĩ đến khuôn mặt đáng yêu ấy mới có thể phát tiết ra ngoài.

Đến khi Điền Chính Quốc sắp 18 – đủ tuổi kết hôn theo quy định – Kim Thái Hanh dùng chút thủ đoạn khiến công ty ba Điền bị nợ một khoản lớn, sau đó hắn như đấng cứu thế xuất hiện ở Điền gia, khiến Điền Chính Quốc vì cứu công ty của ba mình mà bất đắc dĩ kết hôn với hắn.

Kỳ thật Kim Thái Hanh không chỉ mặt than, tình cảm cũng than nốt, IQ 180, EQ -180. Trong năm năm nay, nếu hắn tốn chút tâm tư chủ động theo đuổi Điền Chính Quốc, tuy nói tuổi tác hai người khá chênh lệch, nhưng với vẻ ngoài và gia thế của hắn, Điền Chính Quốc đã sớm nhào vào lòng Kim Thái Hanh, hắn cũng đâu cần dùng thủ đoạn khác. Nhưng ngày thường Kim Thái Hanh chẳng có động tĩnh gì, chỉ len lén nhìn trộm, tuy rằng bây giờ đã chiếm được người như ý nguyện, nhưng cậu lại không biết Kim Thái Hanh thích mình. Hiện tại cậu chỉ xem hắn như người xa lạ, hơn nữa trong lòng còn chút sợ hãi và kháng cự.

“Ưm…” Có lẽ là Kim Thái Hanh nhìn quá lâu, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt Điền Chính Quốc, cậu dần tỉnh lại, chậm rãi mở mắt.

“A!” Cậu vừa mở mắt đã thấy mặt than phóng đại của hắn, hoảng sợ la lên.

Kim Thái Hanh tiếp tục mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm cậu.

“Tôi… Tôi…” Điền Chính Quốc bình tĩnh lại không hét nữa, lúng túng nhìn hắn, lắp ba lắp bắp nói không nên lời.

Kim Thái Hanh đột nhiên hướng về phía trước, dán môi lên môi người dưới.

“A…” Điền Chính Quốc hoảng sợ lại muốn thét lên, nhưng vừa há miệng, đầu lưỡi Kim Thái Hanh đã trực tiếp tiến vào, hành quân thần tốc.

Mặc dù nói ra sẽ không ai tin, nhưng đây là nụ hôn đầu tiên của người đàn ông độc thân hoàng kim của giới thượng lưu, điển hình cao phú soái, mọi mặt đều siêu phàm – Kim Thái Hanh đã 30 tuổi.

Trước kia hắn cũng từng thấy người khác hôn môi, nhưng chỉ thấy cánh môi chạm nhau, cụ thể đưa đầu lưỡi vào miệng đối phương rồi hôn như thế nào thì Kim Thái Hanh không biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro