bốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau bữa cơm cùng Kim Thái Hanh, đêm đó về nhà, Điền Chính Quốc mất ngủ.

Ngày thứ hai tỉnh dậy, sắc mặt cậu uể oải, bọng mắt thâm xì trông không khác mắt gấu mèo là mấy, dọa mẹ Điền hoảng sợ.

“Sao sớm vậy đã dậy?”

“Con còn phải đi làm mà.” Cậu vừa đánh răng vừa lúng búng trả lời.

Mẹ Điền thấy cậu như vậy, cho rằng cậu vẫn còn chìm trong bể tình đau khổ của mấy ngày qua: “Nếu con không tập trung làm việc được thì đừng miễn cưỡng bản thân”.

Điền Chính Quốc dùng sức lắc đầu khiến bọt kem đánh răng bay loạn: “Không được, con sẽ bị đuổi mất”.

Giọng nói cùng động tác quá mức sinh động kia làm mẹ Điền giật mình. Tối qua cậu mới ăn được nửa bát cơm đã bị một cuộc điện thoại kéo ra ngoài. Không những thế cậu còn vội vàng sửa soạn bản thân, so với dáng vẻ lôi thôi lếch thếch không chút sức sống trước đó tương phản một trời một vực.

Vừa nhìn đã biết người gọi tới là ai.

Có thể khiến Điền Chính Quốc như vậy chỉ có thể là người kia.

.

Bước ra khỏi công ty, Điền Chính Quốc thấy bên phố đối diện đang đỗ một chiếc xe rất quen mắt. Trái tim nhỏ bé thịch một tiếng, bước chân theo nhịp tim càng nhanh hơn, đến gần ngó vào bên trong, người ngồi ghế lái quả nhiên là Kim Thái Hanh, hắn cười rõ tươi, đôi mắt hoa đào cong cong, xem ra cực kỳ vui vẻ.

Cậu kiềm chế không được nỗi lòng, như bị thôi miên từng bước lại gần, ngay cả vũng nước dưới chân cũng quên tránh, để mặc nước do tuyết tan bắn lên giày da. Cậu cúi người, đưa đầu vào trong xe: “Ngài tới tìm tôi sao?”

“Nếu như nhớ không lầm, gần đây tôi không còn hẹn ăn cơm với mục đích xem mắt với ai khác nữa”.

Điền Chính Quốc cuống lên, vội mở cửa lên xe.

“Sao ngài biết tôi làm ở đây?”

Kim Thái Hanh đáp: “Theo mùi của cậu mà đến”.

“…..”

Điền Chính Quốc thầm nghĩ anh biến thành chó rồi à, nhưng ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn “Ừm” một tiếng.

Kim Thái Hanh bật cười, bất giác cảm thấy cậu đúng là con mèo nhỏ dễ thương lanh lợi, rất muốn xoa xoa mái tóc đen mềm mượt trên đầu cậu xem xúc giác ra sao.

“Bây giờ tính đi đâu? Ăn cơm sao?” Điền Chính Quốc lớn gan lén nhìn nửa sườn mặt hắn.

“Ừ”.

.

Lúc Kim Thái Hanh thoải mái xách đồ bước vào Điền gia, không chỉ cha mẹ Điền kinh ngạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngay đến Điền Chính Quốc cũng đứng không vững.

Đặt quà gặp mặt lên bàn, Kim Thái Hanh lễ phép mỉm cười: “Đột ngột tới, cháu có phần lễ nhỏ xin hai bác đừng chê”.

Điền gia cũng làm thương nghiệp, buôn bán không tệ, nhưng so với Kim gia quả thật không đáng kể, chênh lệch như cách cả một thế hệ. Cha Điền dù không phải là người ưa nịnh hót, nhưng vẫn không thể có thái độ bất mãn gì trước Kim Thái Hanh.

Ông mời hắn ngồi xuống, mẹ Điền cũng gọi dì giúp việc bưng trà ngon lên. Nếu như hôm nay chỉ bàn chuyện công việc bình thường, Điền gia nhất định nằm ở thế bị động, mặc người định đoạt. Còn nếu hôm nay bàn việc tư, vậy cha mẹ Điền thân làm trưởng bối, vì con trai phân ưu, dù tức giận nhưng không thể làm quá.

Từ trước đến nay cha Điền luôn lí trí, ông biết nếu quá nịnh nọt lấy lòng, người khó chịu, thua thiệt chỉ có thể là Điền Chính Quốc.

“Khó có dịp Kim thiếu gia đến chơi, tất nhiên hoan nghênh còn không kịp, nào có chuyện ghét bỏ”. Cha Điền nói.

Kim Thái Hanh cười: “Bác gọi cháu Thái Hanh là được” rồi nhìn sang bên cạnh, “Mỗi lần Chính Quốc gặp cháu đều ‘ngài’ này ‘ngài’ kia, xem ra là học từ bác trai rồi!”

Điền Chính Quốc biết hắn đang trêu chọc mình, gương mặt đỏ bừng nóng hổi.

Thật ra không phải là ảnh hưởng từ cha Điền, mà vì cậu luôn đặt Kim Thái Hanh ở một vị trí cao hơn mình rất rất nhiều, luôn quá khó với tới.

Cha Điền thấy đối phương luôn miệng gọi “bác trai” liền thoáng nghi hoặc nhìn hắn từ lúc bước vào cửa đều duy trì nụ cười thành thật, lễ phép. Xem ra con người Kim Thái Hanh không khó ở chung, không như lời đồn bên ngoài.

Ông đảo mắt nhìn con trai, thái độ như một vị trưởng bối hiền hòa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nghiêm giọng hỏi: “Chuyện giữa cậu và con trai tôi định tính như thế nào?”

“Điền Chính Quốc chưa nói với bác ạ?” Hắn có vẻ hơi ngạc nhiên, nhìn chằm chằm cậu một hồi, “Hôm qua cháu đã cầu hôn với em ấy”.

Một câu toàn diệt.

.

Kim thiếu gia làm việc quả nhiên hiệu suất cao.

Sau khi tiễn Kim Thái Hanh ra về, ba người một nhà họ Điền không khỏi nghĩ.

Cha mẹ Điền nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc.

Cậu không dám nhìn họ, cố sức bình tĩnh sao cho bước chân không giống như đang chạy về phòng.

Lăn lộn trên giường hai vòng, cậu lại phát hiện trái tim vẫn chưa bình ổn, bèn tiếp tục lăn thêm hai vòng nữa.

Lăn rồi lại lăn lăn lăn, tự nhắc bản thân về ước muốn trong mơ.

“Tiểu Hanh, rảnh rỗi thì tới cùng ông nội đánh ván cờ đi”.

Thấy Kim Thái Hanh muốn vào nhà, Kim lão gia tử gọi hắn lại.

Hai ông cháu cùng tới thư phòng,  Kim lão gia tử ngồi xuống bắt đầu tỉ mỉ bày bàn cờ. Kim Thái Hanh cũng bày theo, cười nói: “Ông nội biết rõ cháu không bằng ông mà, còn gọi cháu chơi làm gì”.

Lão gia tử nói: “Cả ngày đối cờ cùng mấy lão già nhàm chán kia không vui”.

Hắn bật cười, đẩy quân cờ đỏ lên trước.

Yên lặng một lúc đã qua nửa ván cờ, hai phe luôn ở thế giằng co, không phân biệt được thắng thua.

“Chơi cờ là để thư giãn, thắng thua không cần thiết.” Kim lão gia tử đột nhiên lên  tiếng.

“Ông nội nói phải.” Kim Thái Hanh cười đáp, rồi tiếp tục đặt suy nghĩ vào bàn cờ.

Kim lão gia tử không quan tâm hắn có nghe hay không, thuận miệng hỏi: “Thanh niên mấy đứa bình thường hẹn hò thế nào?”

Sau khi đẩy con “xe” chiếm vị trí trọng yếu của đối phương, chặn đường lui của quân “mã” đen, Kim lão gia tử tiếp tục nói: “Ông vốn không đồng ý cha mẹ cháu vội vàng chuyện này. Dù ông đã già, nhưng vẫn hiểu rõ mọi thứ, cháu không cần miễn cưỡng bản thân, làm gì có chuyện vừa gặp đã thấy thích hợp”.

Kim Thái Hanh không hề sốt ruột khi thấy bản thân hết đường lui quân, nghe ông nội nói xong chỉ khẽ mỉm cười, liều lĩnh đẩy con “tốt” cuối cùng trong tay.

Hắn đáp: “Đến tận tuổi này cháu vẫn chưa từng chính thức quen biết ai, huống hồ…..”, Kim Thái Hanh ngập ngừng: “Mấy ngày nữa cháu sẽ dẫn cậu ấy về cho ông nội gặp, cậu ấy rất thú vị”.

Hắn chăm chăm nhìn bàn cờ, vẻ mặt không rõ tâm tình, nói tiếp: “Phải thử tiếp nhận mới có bắt đầu mới, không phải sao?”

Nếu không….. lẽ nào phải nhận thua cả đời.

.

.

.

Điền Chính Quốc bình thường luôn trầm tĩnh, ít nói, nhưng gần đây đồng nghiệp của cậu phát hiện cậu đang dần thay đổi, tâm tình có vẻ thoải mái hơn nhiều, thấy ai cũng nở nụ cười, làm việc gì cũng trôi chảy, không chút áp lực. Hơn nữa vẻ mặt lúc nào cũng hồng hào, hoa đào đua nở.

Nơi cậu đang làm việc là một công ty nhỏ, ngay từ lúc cậu tốt nghiệp đại học đã nộp hồ sơ ở đây. Tiền lương không tính là cao, nhưng đồng nghiệp lại tốt tính, năng lực làm việc của Điền Chính Quốc cũng tốt nên ngày ngày trôi qua thư thái.

Một nữ đồng nghiệp đứng tuổi nổi lòng hiếu kỳ, đẩy ghế lại gần bàn làm việc của cậu: “Điền Chính Quốc này?!”

Cậu gật đầu đáp: “Chị A Mi”.

Nữ đồng nghiệp tên A Mi ngồi thẳng lưng, dùng sức “ho khan” một tiếng: “Chị đây đại diện cho đông đảo quần chúng tới hỏi thăm cậu”.

Cô tinh nghịch nháy mắt, nhỏ giọng hỏi: “Nghỉ ở nhà mấy ngày, người trong nhà kêu cậu đi xem mắt đúng không?”

Điền Chính Quốc kinh ngạc: “Sao chị biết?”

Cậu thầm nghĩ không phải lúc mình cùng Kim Thái Hanh ăn cơm bị người khác nhìn thấy đấy chứ? Mặc dù mọi người trong công ty đều biết Điền Chính Quốc thích nam, không ai để ý gì, nhưng làm liên lụy đến Kim Thái Hanh lại là chuyện khác.

Nếu mọi người biết hắn kết giao với đàn ông, liệu sẽ gây ảnh hưởng không tốt không?!

A Mi làm gì còn hơi sức quản cậu nghĩ gì, vẻ mặt như bừng tỉnh ngộ ra: “Chị đã nói rồi mà! ! !” Cô kích động vung tay, quay qua bắt chuyện với người khác, “Mau lại xem nửa kia của Tiểu Quốc này! ! !”

Điền Chính Quốc vội vàng đứng dậy muốn ngăn cản A Mi, bảo cô nhỏ giọng một chút, nhưng vô ích, tất cả mọi người đều thích buôn chuyện, lập tức vây lấy cậu.

Cậu xấu hổ mặt đỏ bừng, hận không thể chui xuống gầm bàn trốn tránh.

“Đâu đâu? Tôi muốn xem!”

“Ảnh chụp đâu?”

“Điền Chính Quốc, tôi muốn xem ảnh chụp!”

“Chờ chút tôi cũng muốn xem!…”

Cậu đỏ mặt, ấp úng nói: “Không có ảnh chụp”.

Một đám người như ong vỡ tổ:

“Thật không có?!”

“Chắc chắn siêu cấp đẹp trai!”

“Tiểu Quốc Quốc nhất định phải cho chúng tôi xem mặt đó…”

“Bọn anh sẽ giúp cậu kiểm định!”

Đồng nghiệp nam cũng bị không khí xung quanh sôi nổi tác động, nổi lên lòng hiếu kỳ.

Sau khi nhận được câu khẳng định sẽ cho xem ảnh chụp của Điền Chính Quốc, mọi người mới dần bình tĩnh. Chờ đến khi họ quay về vị trí làm việc, cậu liền lén lút mở di động, vào một file ảnh đã lưu từ nhiều năm nay. Bên trong chỉ có duy nhất một tấm hình mờ ảo, góc chụp cũng rất dị, trên ảnh ghi rõ thời gian chụp là vào 3 năm trước đây.

Người trong hình chỉ lộ một bên gò má vì Điền Chính Quốc chụp lén, cất giấu đã nhiều năm. Cậu thất thần nhìn tấm ảnh, không nhận ra có người đứng phía sau.

Điện thoại đột nhiên bị người đứng sau lưng cướp mất!

“A a a, còn dám nói không có ảnh chụp hả! ! !” Không biết A Mi trở về từ lúc nào, cười xấu xa nói: “Tiểu Quốc không ngoan nhé!”

Cô phát huy cực kỳ nhuần nhuyễn đặc tính thích buôn chuyện của phái nữ, tay giơ cao vẫy vẫy: “Nè nè, các đồng chí, ảnh chụp tới đây!”

Điền Chính Quốc thực sự muốn độn thổ.

“Sao chỉ có nửa bên mặt vậy!?”

“Nhìn nửa bên mặt vẫn cảm thấy cực đẹp trai…”

“Đúng đúng, rất có khí chất!”

“Ây ây, nhìn quen quen…”

Điện thoại của cậu bị truyền tay từ người này sang người khác. Sắc mặt cậu đỏ hồng như sắp nặn ra máu, không biết vì tức giận hay quá xấu hổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro