8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kể từ hôm đó, mẹ cô ra sức ngăn cấm không cho anh lại gần cô.

Cũng không biết vì lý do gì mà Taehyung lần này lại không muốn mặc nhiên với cô nữa, có lẽ anh thấy bản thân có lỗi trong chuyện này khi kéo cô vào vòng xoáy thị phi. Càng có lỗi hơn khi ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô.

Hôm nay, thay vì luyện tập nguyên đêm ở phòng tập, anh muốn tranh thủ lúc gần sáng để đến bệnh viện thăm cô.

Anh chỉ đứng lặng im bên giường cô, cô gái bé nhỏ đã vì anh mà chịu đựng quá nhiều tổn thương.

Anh vẫn nhớ chứ, cô bé tóc đen dài trầm tư, nhút nhát, luôn đeo tai nghe và nổi tiếng tự kỉ trong trường ngày ấy. Anh vốn đã để ý cô bé kì lạ ấy từ hôm khai giảng lớp 12 kìa, có vẻ cô bé mới chuyển đến từ nơi nào đó.

Số là hôm khai giảng đấy, anh lười quá nên lên trường điểm danh rồi trốn đi ngủ. Lúc ra đến công viên, anh chọn ngay một băng ghế khuất, vừa nằm xuống lim dim thì nghe được một giọng hát rất êm tai.

Là cô, cô bé có mái tóc đen, thẳng và dài đầy nữ tính, môi nhoẻn nụ cười nhẹ nhàng và ngây thơ đúng như tuổi của mình, nụ cười mát ngọt hoà cùng ánh nắng giòn tan, lấp lánh làm anh một phen đứng hình. Hoá ra, thiên thần là có thật trên đời!

Nhưng sao trên gương mặt đáng yêu kia lại như đang rơi lệ, cô là đang khóc nhưng trên môi vẫn giữ nụ cười. Một cô bé tầm 16 tuổi tại sao lại giữ cho mình nụ cười đáng thương đến thế kia?

Sau này, anh mới biết ra rằng bố cô đã mất, mẹ lấy người khác và phải đến Hàn Quốc để làm thực tập sinh dưới trướng YG, ở trường cô lại thường xuyên bị bạn bè bắt nạt, căn bản cô là đang rất cô đơn và chỉ còn biết tự bấu víu vào bản thân mình. Cô cũng như anh vậy? Những đứa trẻ đáng thương! Nhưng anh là tự mình lựa chọn con đường cho ước mơ của mình, còn cô là bị buộc vào con đường như vậy. Chẳng trách ...

Cho đến một hôm trên đường đến công ty sau khi tan ca làm, anh nhìn thấy một đám con gái tụ lại ở góc đường. Định bụng mặc kệ rồi nhưng hình như anh nhìn thấy mái tóc đen dài quen thuộc, anh lại càng gần thì càng nghe rõ tiếng bọn con gái mắng nhiếc và đánh cô. Bọn họ khá bất ngờ khi thấy anh. Anh nheo mắt khó chịu nhìn cô gái ngồi xổm dưới đất. Ánh mắt cô vô định, mặt mũi chân tay toàn những vết bầm, khoé miệng còn có máu. Sau khi thấy gương mặt khó chịu của anh, bọn họ vô cùng sợ hãi, nhanh chóng rút lui.

Anh giúp cô sơ cứu vết thương nhưng mặc nhiên họ không nói với nhau điều gì. Thỉnh thoảng, cô chỉ khẽ suýt xoa vì đau, anh thấy thế thì nhẹ tay lại, thổi thổi dịu dàng lên vết thương. Sơ cứu xong, anh cũng lạnh lùng bỏ đi không nói với cô tiếng nào. Đi được vài bước, anh nghe tiếng cô thì thào ấp úng: " C ... Cảm ơn". Anh khẽ cười, ung dung bước tiếp.

Cái hôm anh ngủ trên sân thượng, là cô giúp anh che nắng, anh biết! Cô nghĩ Taehyung này lo ngủ không biết gì sao? Bộ dạng hậu đậu của cô, đá đụng lung tung, lúc đi xuống còn đập đầu vào cửa. Anh đến buồn cười mà mất ngủ luôn.

Mấy hôm sau trời mưa rất lớn. Anh đứng trước hành lang mà trong lòng như lửa đốt vì sợ muộn giờ làm. Đang loay hoay thì thấy ngay "con chuột nhắt" lấp ló bên cầu thang lén nhìn anh. Rõ khổ, sao cứ phải tỏ ra đáng yêu vậy chứ? Anh vờ như không thấy. Taehyung là phải ngầu lòi, cho cô biết thế nào mới là thính cấp cao. Cô bé ngốc đó còn vờ để dù nơi góc tường rồi lại lơ đễnh hỏi anh "Dù anh bỏ quên hả?". Anh chỉ biết cười. Có ý cho người ta mượn dù cũng mất công vậy à? Trên cây dù còn ghi rõ tên cô nữa. Nhưng đang lúc cấp bách, anh cũng gật gù rồi lấy tạm đi làm. Sang hôm sau, anh đến lớp định trả thì nghe bảo cô nghỉ học rồi. Hôm sau, hôm sau nữa cũng không thấy nên thôi, xem như giữ làm kỉ niệm. Ai lại biết tới hôm thứ 4 cô mới xuất hiện chứ?

Dù chỉ mới là thực tập sinh thôi nhưng trong trường con gái đổ anh như rạ. Chuyện ngày nào ở bàn anh cũng có quà, thư hay bánh trái là chuyện thường như ở huyện. Và bạn cùng lớp Taehyung có một đặc quyền là "thích thì lấy mà dùng", chỉ duy có một thứ, tuyệt nhiên không ai dám đụng đến:" Đồ ăn để trong hộc bàn". Hay đúng hơn là ngày nào đúng giờ đó, Taehyung sẽ "đi vệ sinh" tạo cơ hội cho ai đó vào lớp đưa đồ cho anh. Cô bé ngốc đó còn không biết là anh luôn đứng ngoài cửa mỉm cười thích thú nhìn bộ dạng tỏ vẻ nguy hiểm của cô. Tất nhiên, sau khi cô vừa ra khỏi lớp thì anh sẽ nhanh tay lấy "phần mình".

Anh thích Saxophone, nhưng chắc chắn anh sẽ càng thấy vui hơn khi cô đến xem anh mỗi cuối tuần. Vẫn bộ dạng rụt rè đó với áo khoác trùm đầu ngồi thu lu ở cuối dãy cổ vũ cho anh. May mà mắt anh lúc ấy chưa cận nên anh nhìn thấy cô rất rõ. Cô chăm chú theo dõi từng bước chân của anh không như những cô gái chỉ tranh thủ bôi son trét phấn, đến lúc anh vào rổ thì đứng dậy hú hét như đúng rồi. Anh đã mấy lần muốn thử kết bạn với cô nhưng kết quả xong mỗi trận đấu, cô đều đi đâu mất hút.

Mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy cho vậy. Cả hai thậm chí còn chưa nói chuyện với nhau được mấy câu hay đúng hơn chỉ mới nói được 2 câu. Anh Debut, kết thúc cuộc sống thực tập sinh vất vả nhưng lại bắt đầu với con đường khó khăn và chông chênh hơn.

Anh quên cô! Hay đúng hơn là không có đủ thời gian cho những cảm xúc mới chớm nở đó.

Anh không ngờ, ngày gặp lại, cô lại thay đổi nhiều đến thế. Không còn là cô gái rụt rè, chỉ biết cúi đầu. Cô trưởng thành hơn, lém lỉnh hơn, cười nhiều hơn nhưng anh biết tận sâu trong tim cô vết thương nào cũng còn nguyên vẹn. Chỉ là cô chọn cách che đậy nó kĩ càng hơn.

Anh đưa tay chạm nhẹ khoé mắt còn ướt đẫm của cô. Chắc lại khóc đến mệt lả đây mà.

Cô vẫn ngốc nghếch như vậy! Cô của tuổi 16 chọn cách âm thầm theo chân anh. Cô ở tuổi 22 chọn cách đánh cược cuộc đời mình, bảo vệ cho anh bất chấp áp lực dư luận và sự bắt nạt của mọi người xung quanh. Cô ngày bé sợ hãi là thế nhưng lại dám vì anh mà can đảm bước ra ánh sáng, thản nhiên như thể mình rất mạnh mẽ. Vậy mà những ngày đầu anh còn ghét cô đến thế, thấy cô rất phiền, lại rất phá phách. Rõ là có nỗi niềm riêng nhưng cứ thích giấu kín trong lòng. Giả dối! Rốt cuộc, anh có gì tốt để cô lưu giữ tình yêu hơn nhiều năm mệt mỏi như vậy?

Anh mỉm cười ngọt ngào, nhẹ xoa nhẹ mái tóc cô.

- Không sao đâu Lisa à! Mọi chuyện sẽ tốt thôi, sẽ qua nhanh thôi! Đúng vậy, em đã làm tốt! Chuyện còn lại hãy để anh, được chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro