chương 7->10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chuwowng7: Xem ra, là nàng được lời rồi!

"Lang quân, cuối cùng chàng cũng đến rồi -" - Trịnh Tú Nghiên cố ý muốn cho tối nay "khó quên" một chút, chỉ có như vậy, về sau mới có thể yên tĩnh mà sống qua những ngày thái bình của nàng.

Chảng qua là cái giọng ỏn à ỏn ẻn của nàng làm cho chính nàng cũng cảm thấy buồn nôn, Kim Thái Nghiên thì càng không phải bàn.

"Cứu mạng với, ta không phải lang quân của ngươi, cứu mạng với -" - Kim Thái Tuân khóc không ra nước mắt, thảm thiết kêu vang.

"Không phải tân lang? Vậy ngươi là ai? Tân lang ở đâu?" - khuôn mặt tươi cười của Trịnh Tú Nghiên đột nhiên cứng lại, vẻ nịnh hót trên mặt cũng phủ lên một lớp sương giá, ngay cả giọng nói cũng lạnh dần đi, không phải tân lang chạy tới đây làm trò gì! Đúng là lãng phí biểu hiện mà!

"Ngũ Ca, mau tới mà mang nữ nhân của huynh đi đi!"

Kim Thái Tuân hổn hển, khuôn mặt xấu xí này đúng là sẽ làm cho hắn ba ngày ăn không ngon mất!

Đáng tiếc dù sao người ta cũng là Vương phi do Hoàng Đế tứ hôn, là chị dâu của hắn.

Đánh không đánh được, mắng cũng không mắng được, ghê tởm hơn là còn bại dưới tay người ta. Kim Thái Tuân hướng ra bên ngoài cửa kêu to.

Trịnh Tú Nghiên ngẩng đầu nhìn đại môn. Cửa tân phòng két một tiếng bị đẩy ra.

Hai tên nô bộc đẩy một cái xe lăn bằng gỗ sơn đỏ tiến vào. Một nam tử sắc mặt nhợt nhạt ngồi trên xe lăn. Nam tử này mi thanh mày tú, mặt gọn mũi cao, thanh cao tuấn tú, tao nhã thâm trí. Có vài nét tương tự với Kim Thái Tuân, nhưng lại có thêm vài nét kiên nghị của

Trịnh Tú Nghiên không khỏi ngây ngốc nhìn. Nàng nhìn thấy không ít mỹ nam, nhưng cái người trước mặt này, có một loại khí chất không giống người thường. Nếu không phải bởi vì sắc mặt tái nhợt của hắn, nếu không phải vì hắn ngồi trên xe lăn, nếu không phải vì hơi thở của hắn có vẻ mong manh, hắn thật sự có thể mê chết không ít nữ nhân.

"Ngươi, ngươi là......".

"Chính là huynh ấy, chính là huynh ấy! Huynh ấy, huynh ấy chính là phu quân của ngươi, ta đi đây, Ngũ Ca, huynh tự mình bảo trọng!"

Thừa lúc Trịnh Tú Nghiên còn đang sững sờ, Kim Thái Tuân từ dưới chân Kim Thái Tuân chuồn êm ra ngoài, với tốc độ nhanh nhất biến mất trước mắt mọi người, tiện thể cũng không quên mang theo cái mặt nạ đáng sợ của hắn.

Hắn phải đi "trị thương". Xem ra, chỉ có ở trong Xuân Hương Lầu vài ngày mới có thể trấn an trái tim "thanh tịnh" của hắn!

"Phu quân?" - Trịnh Tú Nghiên đột nhiên cảm thấy khó thở.

Mỹ nam tử "bệnh Tây Thi" trước mặt này chính là phu quân của nàng? Chắc là vậy rồi, chỉ có điều người trước mặt, không hề xấu chút nào. Không không không, phải nói là, cực kỳ cực kỳ đẹp mới đúng! Là kẻ nào nói tân lang xấu xí vậy? Rõ ràng đẹp đến mức làm người ta muốn phát điên lên! Xem ra, là nàng được lời rồi!

chương 8:

Động phòng với nàng.

Kim Thái Nghiên cũng lặng lẽ đánh giá nữ nhân trước mặt.

Hoàng Đế nói, Trịnh Tú Nghiên là con gái út của Trịnh gia, cũng là người đẹp nhất. Xem ra, không phải tân nương tử bị đánh tráo, mà là Trịnh gia phạm vào tội khi quân.

"Ngươi chính là Trịnh Tú Nghiên?" - Kim Thái Nghiên chậm rãi mở miệng.

"Đúng vậy, bổn cô nương đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ngươi muốn thế nào?" - Trịnh Tú Nghiên giương cằm lên, khiêu chiến nhìn Kim Thái Nghiên - muốn bắt đầu động phòng sao? Nàng không sợ!

Kim Thái Nghiên lẳng lặng nhìn Trịnh Tú Nghiên, khả năng đánh tráo tân nương là rất thấp. Trịnh gia hẳn không có gan khi quân phạm thượng, vậy rốt cục là xảy ra vấn đề ở đâu?

Kim Thái Nghiên giơ tay lên, hai nô bộc phía sau biết ý lui xuống, cũng tiện tay đóng cửa lại.

"Ngươi muốn thế nào!" -Trịnh Tú Nghiên bày ra tư thế chuẩn bị đánh nhau. Từ trước đến giờ nàng không sợ bắt nạt, bởi vì không ai có thể bắt nạt nàng! Về điều này, năm đó khi nàng bảy tuổi đã lĩnh ngộ sâu sắc rồi.

"Động phòng." - Trịnh Tú Nghiên nhíu mày nhìn nữ nhân đang phòng bị toàn thân trước mặt. Thực chất hắn đang cố ý trêu chọc nàng, thăm dò mục đích của nàng, nhưng mà nàng khẩn trương như vậy để làm gì?

"Ta nói cho ngươi biết, đừng tưởng rằng ngươi là Vương gia thì hay ho lắm! Trịnh Tú Nghiên ta cũng không phải kẻ dễ bị dọa đâu!" - Trịnh Tú Nghiên vỗ tay, thong thả bước lên phái trước nhìn Kim Thái Nghiên từ trên xuống dưới.

Người này tuy rằng ngồi trên xe lăn, nhưng vẫn có thể thấy được thân hình mảnh khảnh. Sắc mặt nhợt nhạt của hắn, hình như đúng như bên ngoài vẫn nói, bệnh cũng không nhẹ. Nếu mà đánh nhau, chắc là hắn cũng không đánh lại nổi nàng đâu nhỉ?

Kim Thái Nghiên hơi ngạc nhiên một chút, hắn nói vẫn chưa rõ sao? Hắn không phải muốn đánh nhau, là muốn động phòng, nữ nhân này sao lại còn bày ra cái biểu hiện như muốn đánh nhau vậy? Không phải là.... nàng không biết cái gì gọi là động phòng đấy chứ?

Đôi mi dài của Kim Thái Nghiên khẽ chớp, thú vị. Chẳng lẽ trước khi gả đi không ai dạy nàng cái gì gọi là động phòng sao?

"Yên tâm, ta sẽ không bắt nạt nàng. Ta chỉ muốn biết, nàng......có biết cái gì gọi là động phòng không?" - Kim Thái Nghiên cẩn thận hỏi. "Không......ta biết chứ!" - Trịnh Tú Nghiên vốn định nói không biết, nhưng rồi nghĩ lại, không được, nói là biết vẫn có vẻ tốt hơn.

Kim Thái Nghiên nhíu mày, quả nhiên là vậy!

Xem ra, hắn lo lắng vô ích rồi. Nữ nhân này ngay cả động phòng là cái gì cũng không biết, rất khó có thể hoàn thành trọng trách của phụ hoàng! Về phần này đã làm sai ở đâu, hắn sẽ từ từ kiếm tra rõ ràng!

Đến hiện tại, hắn vẫn còn duy trì bộ dạng nhu nhược bệnh tật. Nhưng ngay sau đó - Kim Thái Nghiên chậm rãi đứng lên.

"Ngươi muốn làm gì?" - Trịnh Tú Nghiên lo lắng lùi về phía sau một bước, đề phòng nhìn nam tử trước mặt đột nhiên "dài" ra, thân hình mảnh khảnh của hắn không thể gọi là khôi ngô, nhưng có một loại khí chất tao nhã, một thân hỷ phục màu đỏ làm cả người hắn toát lên vẻ nhu hòa tuấn mỹ.

Trịnh Tú Nghiên rõ ràng nhìn thấy, thần sắc ốm yếu nhợt nhạt lúc trước của Kim Thái Nghiên trong nháy mắt biến mất, đôi mắt như vầng trăng của hắn lóe lên một tia nghịch ngợm.

"Động phòng với nàng." - Kim Thái Nghiên gằn từng tiếng, trả lời rất rõ ràng, dường như không hề để ý đến sự xấu xí trên khuôn mặt nàng.

chương 9: Động phòng rồi.

Trịnh Tú Nghiên lập tức bày ra tư thế sẵn sàng, chuẩn bị đánh nhau:

"Ta nói cho ngươi biết, đừng nghĩ đến việc bắt nạt ta, ta không sợ ngươi đâu!"

Kim Thái Nghiên lại một lần nữa nhíu mày, ngửa tay:

"Vậy được rồi, nàng đến trước đi."

"Gì?" - Trịnh Tú Nghiên nghi hoặc nhíu mi

"Động phòng, không phải nàng biết phải làm gì rồi sao?" - Kim Thái Nghiên đến bên cạnh bàn, ném một hạt đậu phộng vào miệng, sau đó lại giơ tay làm một tư thế 'xin mời', chờ xem kịch.

Đôi mắt Trịnh Tú Nghiên chớp chớp, nhìn tân phòng bừa bãi hỗn độn, còn có một cái lỗ lớn có thể nhìn thấy ánh trăng bên trên mái nhà.

Bây giờ làm sao đây? Không có ai nói cho nàng biết cái gì là động phòng hết! Cùng chơi với nàng, không phải nam nhân thì là nam nhân bà (bi h gọi là tomboy ý), hơi bình thường một chút, không phải dọa nàng chạy, mà là nàng đi dọa người khác.

Bây giờ không thể để cho tên tiểu tử anh tuấn đến mức không thể diễn tả bằng lời trước mặt này xem thường được! Cái đầu nhỏ của Trịnh Tú Nghiên nhanh chóng hoạt động.

Động phòng, động phòng, cứ trông mặt mà bắt hình dong đi, vậy chắc là -

Trịnh Tú Nghiên giơ một ngón tay lên:

"Ngươi muốn lừa ta sao? Đã động phòng rồi, bây giờ, ngươi có thể đi ra ngoài!"

Kim Thái Nghiên đang há mồm chuẩn bị ném hạt đậu phộng vào, bị một câu nói của Trịnh Tú Nghiên làm cho choáng váng, sững sờ ở đó rất lâu không có động tĩnh.

Ánh mắt theo ngón tay của Trịnh Tú Nghiên nhìn lên trên, lỗ hổng lớn trên nóc nhà giống như một cái miệng đang mở lớn. Quay đầu nhìn lại khuôn mặt đang rất nghiêm túc của Trịnh Tú Nghiên, Kim Thái Nghiên rất khó khăn mới lý giải được ý tứ của nàng.

(chữ động: 洞 trong động phòng: 洞房, cũng có nghĩa là lỗ hổng, ở đây TTN hiểu động phòng là nhà có lỗ hổng...)

Trong tân phòng đột nhiên vang lên tiếng cười sang sảng. Kim Tú Nghiên tay ôm bụng, thiếu chút nữa thì ngã xuống

Đây là động phòng? Tân phòng bị phá một lỗ gọi là động phòng? Nữ nhân này thật đúng là biết nói dối được!

"Này, cười cái gì mà cười! Bổn cô nương nói, động phòng đã xong! Còn không đi ra ngoài!" - Trịnh Tú Nghiên bằng bất cứ giá nào, không cần biết hắn cười cái gì, dù sao phải tìm đại một lý do đuổi hắn ra ngoài. Trả lại cho nàng sự yên tĩnh!

Kim Thái Nghiên vất vả lắm mới ngừng cười được:

"Đã động phòng rồi sao?"

Từ tiếng cười của Kim Thái Nghiên, Trịnh Tú Nghiên đã biết bản thân phạm một lỗi đáng cười, nhưng mà sự tình đã đến nước này, nàng đành phải cứng đầu cứng cổ, chống đỡ đến chết:

"Đúng vậy, bên trên là động, bên dưới là phòng, thế không phải là động phòng sao? Ta nói sai sao? Bây giờ ngươi có thể đi ra ngoài!"

"Vậy nếu ngày mai phụ hoàng hỏi đến, nàng tính trả lời như thế nào?" - Kim Thái Nghiên dùng sức nín cười, làm cho cả khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo méo mó vô cùng.

"Đã động phòng rồi!" - Chưa ăn thịt heo thì chưa thấy heo chạy sao?

Lần này, Kim Thái Nghiên rất hiểu chuyện nói.

Lần này,Kim Thái Nghiên rất hài lòng gật đầu.

Thú vị, xem ra nữ nhân này có rất nhiều điểm thú vị!

Là gian tế phụ hoàng phái tới? Không giống chút nào!

Là thiên kim của Trịnh phủ? Cái này khó nói lắm!

Người đẹp như thiên tiên hiền lành thục đức dịu dàng khả ái? Tuyệt đối không phải!

chương 10: Người này chắc chắn không lương thiện gì.

Trịnh Tú Nghiên nhanh chóng phát hiện, tên tiểu vương gia này không có chút nào giống như lời đồn bên ngoài cả, từ tính tình ôn hòa, cơ thể yếu đuối nhiều bệnh tật, hai mắt mù, khuôn mặt xấu xí.

Đầu tiên, hai mắt mù là nói dối, cặp mắt kia của hắn có sức mê hoặc chết người, cũng có thể lạnh lẽo đông cứng chết người.

Khuôn mặt xấu xí lại càng không đúng rồi, lấy kinh nghiệm 'đọc' qua vô số người của Trịnh Tú Nghiên nàng mà nói thì, tên này là cực phẩm.

Về phần cơ thể yếu đuối nhiều bệnh tật thì chính xác là giả vờ. Vì sao phải giả bệnh vậy?

Tính tình ôn hòa? Không phải rồi. Tuy rằng tiếp xúc với hắn không nhiều lắm, nhưng mà theo kinh nghiệm của nàng mà nói, người này chắc chắn không lương thiện gì!

Trịnh Tú Nghiên còn phát hiện, vương phủ này là do Hoàng Đế mới ban cho, tất cả nha hoàn hạ nhân đều là người mới tới, cũng giống nàng, là tân khách ở đây.

Ngoài cái tên Cảnh Thu bên cạnh Kim Thái Nghiên từ sáng tới tối đeo cái mặt đá trên người. Chắc hắn là tâm phúc của Kim Thái Nghiên, lúc nào cũng đi theo Kim Thái Nghiên khắp nơi, giống như một cái đuôi!

Còn những người khác trong phủ, cũng không biết Kim Thái Nghiên dùng biện pháp gì, mặc dù bọn họ đều là người mới, nhưng kẻ nào cũng tỏ thái độ trung thành và tận tâm với Kim Thái Nghiên.

Xem ra, tên Kim Thái Nghiên này đúng là không đơn giản!

Kim Thái Nghiên cũng nhanh chóng phát giác tiểu vương phi của mình không phải đặc biệt bình thường.

Lúc ăn cơm, hoàn toàn không có chút gì gọi là thanh cao tao nhã của tiểu thư khuê các, ngược lại còn gác chân lên, bộ dạng rất thoải mái tự đắc. Dưới khung nền là trang phục xaỹ lệ, tạo nên sự tương phản mãnh liệt, làm cho người ta có chút buồn cười!

"Nhìn cái gì vậy! Chưa thấy mỹ nữ ăn cơm bao giờ sao?" - Trịnh Tú Nghiên trợn mắt liếc hắn một cái.

Cảnh Thu đứng hầu hạ sau Kim Thái Nghiên, khuôn mặt đá tảng của hắn biến dạng nghiêm trọng.

Kim Thái Khánh nghe được "tin dữ" vội vàng tới, áp tải Kim Thái Tuân từ Xuân Hương Các trở về, vốn huynh đệ hai người định an ủi Kim Thái Nghiên bị lừa một chút, nào ngờ vừa đi tới cửa, chợt nghe thấy câu nói hùng hồn kia của Trịnh Tú Nghiên, hai người há hốc mồm, sau một lúc lâu mới che miệng cười đến rung cả người. Cho đến khi Kim Thái Nghiên đá cho bọn họ một cước.

"Không cười nữa không cười nữa!" - Kim Thái Khánh nhìn qua trong phòng, Trịnh Tú Nghiên không ở đấy, chắc là đã vào buồng trong.

"Nhị đệ, nếu đệ không hài lòng với tân nương tử này, bây giờ chúng ta tiến cung. Tội khi quân này của Trịnh Thừa tướng khó mà tránh!"

Kim Thái Khánh vẻ mặt nghiêm nghị, hắn rất bất bình thay cho Kim Thái Nghiên. Nếu lúc hắn thay thế Kim Thái Nghiên bái đường nhấc khăn hỷ xem một chút, có lẽ sẽ không hại anh em kết nghĩa thành như vậy.

Mặc dù hắn không rõ vì sao Kim Thái Nghiên lại nói dối với bên ngoài là thân thể ôm yếu bệnh tật, nhưng lấy điều kiện của Kim Thái Nghiên, tuyệt đối có thể tìm được một mỹ nữ dung mạo thiên tiên!

"Đúng vậy! Mỹ nhân cái chó má gì chứ! Dọa đệ sợ tới mức mấy ngày ăn không ngon! Nếu phụ hoàng hỏi đệ vì sao lại gầy thế này, đệ nhất định nói cho người biết, là đệ bị nữ nhân này dọa! Cho nàng ta ăn không nổi luôn."

Kim Thái Tuân phụ họa, một đôi mắt hoa đào tràn đầy ánh sáng "chính nghĩa", cùng lúc giúp nhị ca, hạ quyết tâm báo mối thù đêm qua!

Kim Thái Nghiên nhíu mày, cười như không cười nhìn ra xa:

"Ta có nói không hài lòng

"A?!"

"Cái gì?!"

Huynh đệ hai người đồng thời kinh ngạc kêu lên.

Kim Thái Nghiên nghiền ngẫm gợn lên khóe môi:

"Ta nói, chuyện này tạm thời không cần truyền ra ngoài. Ta đã có tính toán."

"Nhưng ba ngày sau sẽ tiến cung diện thánh, đến lúc đó thì muốn giấu giếm cũng không được!" Kim Thái Khánh nhắc nhở.

"Đệ biết, chuyện này đệ sẽ có sắp xếp, hai người không cần phải xen vào." - Kim Thái Nghiên thoải mái, nói xong quay người bước đi. Chỉ để lại hai người miệng hình chữ O đứng nhìn nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro