Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa ngã tư đông người, có một cô gái xách một chiếc vali, lang thang giữa phố...

Tiết trời bây giờ đã chuyển sang đông rồi. Những đợt gió lạnh đến thấu xương quất vào tấm thân nhỏ bé của cô ấy, khiến cả người cô run lên. Lúc rời khỏi căn nhà của tên Min Yoongie kia, cô chỉ kịp khoác một chiếc áo gió mỏng bên ngoài. Đồ đạc của cô cũng không có nhiều, chỉ toàn là những đồ mỏng tang, dù bây giờ có mặc thêm vào cũng không thể đủ ấm được. Cô đang rất cần chút gì đó vào bụng để sưởi ấm, nếu không cô sẽ biến thành tảng băng di động mất. Lang thang hết phố nọ đến phố kia, cuối cùng ông trời cũng đã rủi lòng thương cô, cho cô tìm thấy được một quán rượu nhỏ ven đường. Jennie mừng như vớ được vàng, hai mắt cô sáng lên, vội vã lao như tên bắn vào phía trong quán.

Cô chọn một góc ngồi nhỏ, gọi bồi bàn ra để đặt món:

"Em cho chị 2 đĩa sườn nướng, 1 đĩa chân gà cay và 2 chai rượu soju nhé!"_Jennie cười thật tươi

"Chị đợi chút nha, lát sẽ có liền!"_Anh bồi bàn vội vã vào trong

Thoát được khỏi Min Yoongie được xem là thành công lớn nhất trong cuộc đời cô. Vì vậy cô quyết định sẽ "ăn mừng" một bữa cho thỏa mong ước. Suốt thời gian sống bên cạnh hắn ta, dường như cô chưa được đụng đến một giọt rượu nào, một phần là vì cô ít khi được ra ngoài, một phần cũng vì bị hắn cấm.

Jennie ăn uống một cách rất vui vẻ. Cô chưa bao giờ thấy mình ăn ngon miệng đến vậy. Tổng cộng cô đã xơi của chủ quán mất 7 đĩa sườn nướng, 5 chai rượu soju, 5 đĩa chân gà. Cuộc ăn nhậu của cô vẫn chưa có dấu hiệu ngừng. Cô ăn điên cuồng như bị bỏ đói cả năm trời, thỉnh thoảng lại tự ngẩng mặt lên cười, rồi tiếp tục cúi xuống ăn.

Mọi người xung quanh nhìn cô với ánh mắt khá lạ lùng. Người ta đều đang có chung một suy nghĩ: "Chắc con bé này đang thất tình".

Nếu nói là cô thất tình thì chưa hẳn là đúng. Từ trước đến nay sống bên cạnh hắn, cô chưa từng biết cảm giác thế nào là yêu một người. Hắn ta đi làm từ sáng sớm, khi người ta còn chưa thấy ánh mặt trời đâu và trở về lúc cả thành phố đều đang say giấc. Có thể nói thời gian cô gặp hắn dường như không quá 5 tiếng trong ngày. Cô cũng không rõ là hắn đi đâu, làm gì, cô chỉ biết rằng công việc đó chắc chắn chẳng mấy tốt đẹp gì. Cô cứ thế sống lủi thủi trong nhà, cô độc một mình. Nhiều lúc cô cũng muốn thử yêu hắn ta, nhưng thời gian hai người bên nhau gần như không có nhiều, vả lại cô và hắn cũng quá khác biệt trong suy nghĩ, thế nên dù có cố gắng thế nào, cô vẫn không thể quen được với cách "yêu thương" của hắn. Kim Jennie vẫn không thể hiểu, anh ta hạn chế cô ra ngoài là để làm gì. Lí do duy nhất cô nhận được từ phía hắn ta là sợ cô gặp nguy hiểm. Nguy hiểm? Nực cười. Cô cũng đâu phải con nít lên ba để phải quản như thế. 

Jennie quyết định ra đi không phải vì hắn vô tình với cô. Hắn đối xử với cô không đến nỗi tệ. Ngược lại, hắn vô cùng yêu cô. Hắn đã từng hứa với cô rằng nếu cô chưa đồng ý, hắn sẽ không đụng chạm đến cô. Phải nói là sức chịu đựng của hắn rất tốt, hắn có thể kiềm chế những 2 năm chỉ vì cô không muốn điều đó. Nhưng cái cách mà hắn ghen tuông, thật sự khiến cô không chịu nổi. Hắn ta thường tra hỏi rất kĩ càng mỗi khi cô định ra ngoài, nhiều lúc cô còn nhận thấy hắn cho người theo dõi cô. Hắn kiểm soát quá chặt về các mối quan hệ xã hội bên ngoài của cô, đến nỗi kể cả những đứa bạn thân hồi trung học của cô cũng rất khó để gặp mặt. Sức chịu đựng của cô có giới hạn.

Cô vẫn nhớ như in cái hôm tan làm ấy, cơn ác mộng thực sự đã đến với cô...

Hôm ấy, trời mưa khá to. Cô đứng đợi Min Yoongi ở trước sảnh công ty . Hắn ta nói sẽ đến đón cô lúc 5h. Vậy mà đã hơn 5 rưỡi, cô vẫn chẳng thấy bóng dáng hắn đâu...

Một chiếc xe ô tô đen lao qua, dừng lại trước chỗ cô:

- Lên xe đi, trời cũng đã khá muộn rồi. Tôi đưa cô về.

- Thật sự không phiền chứ?

Cô lên chiếc xe ấy, về nhà...

Đã 10h đêm, Jennie vẫn chưa thấy hắn về. Cô đã gọi điện thoại hơn chục cuộc nhưng hắn không hề bắt máy. Bình thường nếu cô gọi, hắn sẽ trả lời ngay. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì...?

Jennie đang nằm mơ màng trên giường thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa liên hồi. Cô vội bật dậy, chạy ra mở cửa. Là hắn đã về, khắp người nồng nặc toàn mùi rượu.

Jennie chưa kịp lên tiếng, Min Yoongi đã bế thốc cô vào phòng ngủ, khóa trái cửa lại. Hắn ném cái bịch cô xuống giường, đôi mắt đục ngầu giận dữ. Hắn tháo cà vạt ra, quật thẳng xuống đất.

Jennie sợ hãi ngồi trên giường. Cả người cô co rúm lại. Jennie hoang mang nhìn hắn: Tại sao Min Yoongi lại tức giận đến vậy?

- Anh Yoongi, có chuyện gì thế?

- Cô thử hỏi lại bản thân mình xem, cô đã làm gì?

- Rốt cuộc là anh bị cái gì thế???

Yoongi rút trong túi quần một tập ảnh. Hắn ném thẳng vào mặt cô, quát lớn:

- Em nhìn đi, đây là gì???

Jennie vơ lấy mấy tấm ảnh vung vãi trên giường. Cái gì thế này? Là hình chụp hồi chiều, cô lên chiếc xe ô tô đó...

- Anh theo dõi em???_Giọng Jennie run run

- Phải thì sao? Nếu không thì làm sao tôi biết được em đã làm những gì sau lưng tôi?_Hắn gằn giọng

- Tôi không làm gì sai cả!!!_Jennie tức giận quát lớn - Là tôi đã nhờ Kim Taehyung đưa về, được chưa?

- Được, lúc đó tôi có việc, không đến đón em được. Nhưng tại sao phải là hắn ta???

- Vậy anh nói xem, tại sao lại không phải anh ta??? Min Yoongi, đến cả đồng nghiệp bình thường, anh cũng phát ghen hay sao??

- Đồng nghiệp??? Hắn ta là sếp tổng của em!!!

- Min Yoongi, anh im đi!!! Anh chưa bao giờ tin em???_Nước mắt Jennie đã chảy giàn giụa

- Không nói nhiều nữa. Tôi sẽ nhốt em trong phòng!

- Cái... cái gì?

Rầm!!! Min Yoongi hùng hổ bước ra ngoài, khóa chặt cửa lại. Cô chạy đến đập cửa, hò hét thế nào, hắn cũng không chịu mở.

Hắn quyết định sẽ nhốt cô 1 tuần trong đó. Hắn ta bị điên rồi!

Jennie dựa vào cánh cửa. Cô ngồi bệt xuống dưới sàn nhà lạnh lẽo, bật khóc nức nở...

Đối với hắn, đó gọi là tình yêu sao? Hay là sự giam cầm?

Cô nốc hết chai này đến chai khác. Rượu đối với cô bây giờ là một thứ giải sầu vô cùng hữu hiệu. Nhưng tại sao càng uống, cổ họng cô lại mặn đắng thế này? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro