Chương 31-32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jennie nhìn chằm chằm tin nhắn đến sau của Taehyung hồi lâu, cúi đầu xóa bỏ chữ đã đánh, đến cuối cùng chỉ trả lời cho anh một chữ "Ừm" xem như kết thúc.

Cô ngồi trên bồn cầu, ngửa đầu nhìn chằm chằm trần nhà một hồi, nhớ lại lời kiêu ngạo vừa rồi của mình, trong lòng thầm tự chê mình hai giây. Có lẽ tình yêu đều là như thế, rất dễ khiến người ta đánh mất chính mình.

Rõ ràng trước kia cô cũng không phải là người như vậy.

Cô tự kiểm điểm lại một lúc mới từ trong nhà vệ sinh đi ra. Jennie không ngờ... tại chỗ rẽ còn đụng phải người quen.

Seong ở một bên hút thuốc, lúc nhìn thấy Jennie rõ ràng sửng sốt một chút, anh ta theo bản năng dập tắt thuốc lá, liếc mắt nhìn cô: "Jennie."

Trong lòng Jennie giật mình, có hơi luống cuống đối với vẻ mặt mang ý cười này của anh ta.

Cô mím mím môi, gật đầu: "Sao lại đi ra rồi?"

Seong nở nụ cười: "Bọn họ ở bên trong đang nói về giám đốc Kim, hơi ồn ào."

Đâu chỉ là có hơi ồn ào, quả thực là vô cùng ồn ào.

Hôm nay cũng không biết là ai khơi ra đề tài này trước, Taehyung vốn hấp dẫn sự chú ý của phụ nữ, cho dù lần này bọn họ đi ra ngoài ăn cơm chỉ có bốn nữ, nhưng có vẻ rất trùng hợp là bốn người phụ nữ đều chưa có đối tượng, ngoại trừ Jennie và Yerin không nói chuyện ra, sự tò mò của Soo Ji và Miyoung đối với Taehyung có thể đạt đến trăm phần trăm, thậm chí có thể nhiều hơn.

Cho nên một khi đã mở loa phóng thanh, hai bên bắt đầu tranh chấp không ngừng.

Trước khi Jennie ra ngoài thật ra vẫn ổn, nhưng sau khi cô đi không bao lâu, Soo Ji và Miyoung vẫn một mực hỏi chuyện liên quan đến Taehyung. Vị đồng nghiệp thầm mến Miyoung có chút không kiềm chế nổi, bọn họ cũng thực sự khâm phục Taehyung, chỉ là dù sao cũng là người phụ nữ mình thích, dù vẫn chưa chính thức thổ lộ nhưng toàn bộ văn phòng đều biết bọn họ rất mờ ám.

Người mình thích ở ngay trước mặt mình một mực không ngừng hỏi chuyện của người đàn ông khác, là ai cũng đều sẽ khó chịu.

Cho nên người kia không khống chế được lại nói một câu: "Giám đốc Kim cho dù tốt cũng không phải là của mọi người, anh ấy chỉ thích hợp làm ông chủ."

Soo Ji phản bác: "Sao lại chỉ thích hợp làm ông chủ, giám đốc Kim có chỗ nào không tốt chứ?"

Miyoung cũng giúp đỡ: "Đúng, giám đốc Kim chỗ nào cũng rất ưu tú."

"Nhưng có ưu tú hơn cũng không phải là của hai người mà?" Có người cũng không nhịn được nói thầm một tiếng, thật sự là nhịn không nổi nữa.

Nếu đổi lại là lúc trước, mấy người đàn ông đúng là không thèm so đo nhiều, cãi nhau với phụ nữ không phải là việc đàn ông nên làm. Bọn họ đều là một đám đầu óc tương đối chậm chạp, đàn ông của khoa học tự nhiên không có quá nhiều tư tưởng quanh co gì đó, đương nhiên không hiểu khi phụ nữ bị nói trúng tim đen sẽ xù lông.

Cho dù Taehyung là của mọi người, bọn họ càng hy vọng mình có ngày giấc mơ thành sự thật biến Taehyung thành của mình.

Sau đó... nổi lên một loạt tranh chấp, ngay cả nhân vật chính của buổi sinh nhật hôm nay cũng bị lãng quên.

Jennie nghe Seong nói đơn giản hai câu, sơ sơ có thể tưởng tượng được bên trong là tình huống gì.

Cô bối rối cười cười với Seong, chỉ vào nói: "Xin lỗi, phụ nữ khá là tích cực."

Seong cười nhạt một tiếng, ánh mắt sáng rực nhìn cô: "Vừa rồi sao lại ra ngoài lâu như vậy?"

"À, gọi điện thoại."

Cô giải thích hai câu, suy nghĩ một chút nói: "Còn chưa chúc anh sinh nhật vui vẻ nữa, sinh nhật vui vẻ đàn anh Han."

Seong không lên tiếng, cứ nhìn cô như vậy.

Một lát sau, anh ta mới hỏi: "Chỉ như vậy, không có quà sao?"

Anh ta đùa hỏi, cũng không phải thật sự muốn tìm cô đòi quà. Đối với đàn ông mà nói, sinh nhật có quà hay không cũng không quan trọng.

Jennie: "Trước đó không biết là sinh nhật anh, cho nên quên mua quà rồi, xin lỗi."

Anh ta cười nhạt một tiếng, nhìn Jennie: "Đùa với em thôi, có lời chúc của em là đủ rồi."

Jennie há miệng, không biết nên nói gì cho phải.

Seong cũng không nói thêm gì nữa, anh ta mượn ánh sáng hành lang nhìn chằm chằm Jennie hồi lâu. Từ góc độ này của anh ta có thể nhìn thấy góc nghiêng đẹp đẽ của cô gái, tướng mạo của Jennie vẫn luôn là kiểu khiến cho người ta vô cùng thoải mái, cười lên ấm áp dịu dàng, không giống như một vài thứ cô thích.

Nếu như chỉ thấy bề ngoài của Jennie, hẳn sẽ nghĩ có lẽ là một sinh viên khoa văn, thậm chí là những chuyên ngành tương đối ôn hòa như ngành tiếng Hàn hoặc là ngành ngoại ngữ gì đó.

Tính cách Jennie tốt, cũng không nhiều lời, lúc nào cũng là dáng vẻ yên lặng. Seong quả thật có chút cảm giác với cô, lần này mượn sự xúc động, vừa muốn hỏi ra câu hỏi trong lòng thì có người từ một bên khác đi tới.

Là Yerin, cô ấy cũng không chịu được không khí giương cung bạt kiếm bên trong.

"Jennie... hai người sao lại ở đây?" Cô ấy nghi hoặc nhìn hai người, sau khi nhìn thấy vẻ lúng túng trên mặt Seong, sau mới hỏi

"Có phải tôi cắt ngang cái gì rồi không?"

Jennie nhẹ nhàng thở ra, trong lòng biểu thị cảm kích với Yerin.

Cô cười, cong cong môi: "Không cắt ngang gì cả, đàn anh Han nói bên trong có hơi náo nhiệt, cho nên em chưa vào."

Yerin gật đầu, nhịn không được nói: "Đợi một lúc đi, trước đừng vào, cũng không biết có gì hay mà nhao nhao, sức chiến đấu thật mạnh."

Jennie bật cười, gật đầu đáp lại.

Có người đi ra, Seong nhìn Jennie một lúc, cũng lấy cớ đi vào.

Đợi sau khi người đi, Yerin mới buồn cười nhìn cô: "Vừa rồi Seong thổ lộ với em sao?"

...?

...??

Jennie vẻ mặt lờ mờ nhìn về phía cô ấy, há miệng hỏi: "Không phải, vì sao các chị đều biết?"

Bản thân cô vừa rồi mới cảm nhận được ánh mắt nhìn cô của Seong và Taehyung... thật ra hơi giống nhau, nhưng không có sự bá đạo của Taehyung, cũng không có khát vọng độc chiếm mãnh liệt của anh.

Hơn nữa câu nói vừa rồi của Seong cũng hơi rõ ràng, cái gì gọi là có lời chúc của cô là đủ rồi...

Jennie lúc đó mới hoảng hốt, giật mình cảm thấy lời Soo Ji nói với mình trước đó có thể là thật. Đến cả ánh mắt sau đó...

Cô gần như là 90% có thể xác định Seong muốn nói gì với mình.

Yerin hoài nghi nhìn cô một cái, thấp giọng hỏi: "Em không có cảm giác gì sao?"

"Không có..." Jennie ở phương diện này luôn luôn chậm chạp. Cô từng trải qua việc bố mẹ đột ngột qua đời, dù vậy từ nhỏ không ăn nhờ ở đậu, cô được Jisoo bảo vệ quá tốt, quả thật không nhạy bén đối với mấy thứ tình cảm này.

Yerin nghẹn lời, đưa tay vỗ vỗ vai cô cảm khái: "Đội nhiên cảm thấy Seong thích em cũng khổ, lâu vậy mà em cũng không biết, người trong phòng làm việc đoán chừng đều đã nhìn ra rồi, em không cảm thấy Seong đối xử với em tương đối đặc biệt sao?"

"Không cảm thấy..." Jennie yên lặng nói.

Yerin: "..."

"Thế nhưng anh ta thường xuyên giải đáp các loại thắc mắc cho em."

"Anh Tiểu Bàn cũng vậy mà."

Yerin: "Đó là bởi vì công việc anh Tiểu Bàn làm giống với việc của em, Seong lại không phải, hơn nữa có lần anh ta đưa nước trái cây cho em, em có nhớ không?"

Jennie gật đầu: "Cái lần cả văn phòng đều có? Không phải là đối xử với mọi người như nhau sao?"

Nghe vậy, Yerin sâu xa nhìn cô một cái, cạn lời nói: "Giữa mùa đông, ai mà thích uống nước trái cây chứ?"

Jennie ăn cơm thích uống nước trái cây, vẫn bị Soo Ji hỏi ra. Lần đó là tập thể tăng ca, mọi người muốn gọi một chút thức ăn ngoài xem như ăn thêm. Thức ăn ngoài là một đồng nghiệp khác gọi, nhưng nước trái cây là Seong mời. Lúc ấy khá nhiều người đã phát hiện ra rồi, nhưng Jennie nghĩ ai cũng có nước, vốn không suy nghĩ xâu xa.

Lần này nghe mới cảm thấy hình như là có chuyện như thế, lúc ấy ánh mắt Soo Ji nhìn mình còn là lạ.

Jennie suy nghĩ, sờ lên chóp mũi mình, có chút cảm giác có lỗi: "Em không cảm nhận được."

Yerin: "Vậy bây giờ có cảm giác gì?"

Jennie "À" một tiếng, không chút do dự nói: "Không có cảm giác gì cả."

Cô trầm mặc một lát, mới nói: "Em có người mình thích rồi."

Cô thích Taehyung, thậm chí muốn ở bên Taehyung. Nếu như không phải thích thì cũng sẽ không ghen như vậy.

Đang nghĩ đến người kia, điện thoại của Jennie vang lên, cô liếc nhìn điện thoại gọi tới, trực tiếp bắt máy: "Đến rồi sao?"

Taehyung nặng nề đáp một tiếng: "Ở cửa ra vào, còn phải rất lâu nữa mới kết thúc sao?"

"Không cần đâu."

Jennie thấp giọng nói: "Anh ở đó chờ em, em nói với bọn họ một tiếng rồi."

"Được."

Cúp điện thoại, Jennie mới cùng Yerin đi vào trong phòng.

Ngoài cửa nhà hàng hải sản, buổi tối Taehyung uống một chút rượu nên tìm tài xế đưa qua. Soohuyn bị anh để lại tiệc sinh nhật tiếp tục thu xếp, anh về sớm vốn dĩ đã không hợp lý, nên để Soohuyn ở lại cũng coi như cho giám đốc Hwang mặt mũi.

Taehyung nhìn tài xế, trực tiếp xuống xe đi ra bên ngoài hút điếu thuốc, thuận tiện chờ người ra.

Bóng đêm nặng nề, lúc này đã vào đông, nhiệt độ buổi tối dần dần hạ xuống. Lúc anh tham gia tiệc rượu cố ý mặc âu phục, mặc dù không quá nghiêm trang, nhưng lúc này anh cũng hơi không chịu nổi sự gò bó thế này.

Taehyung hút một điếu thuốc, dựa vào trên cửa xe chỗ ngồi phía sau nhìn chằm chằm cửa lớn bên kia.

Nhìn hồi lâu, anh cụp mắt nhìn, cúi đầu mở nút áo sơ mi cài kín, buổi tối mặc âu phục đứng bên ngoài, gió lạnh thổi tới thật sự làm người ta cảm thấy hơi lạnh.

Jennie vừa đi ra khỏi cổng đã nhìn thấy người đàn ông đứng cách đó không xa, người đó mặc âu phục màu đen, hai chân thẳng, đang lười biếng cúi đầu mở nút áo sơ mi. Khoảng cách quá xa, Jennie không nhìn thấy rõ thần sắc trên mặt anh, nhưng đại khái có thể đoán được trên mặt anh lúc này là biểu cảm gì.

Cô mím môi, không nhanh không chậm đi tới trước mặt người kia.

Taehyung cúi đầu, khi nhìn thấy một đôi giày Martin đen ở trước mặt thì rõ ràng hơi hoảng hốt, lúc này mới thuận thế nhìn lên, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô. Cũng không biết cô uống rượu ở trong đó hay là không gian kín bí hơi mà gò má Jennie có chút đỏ hồng.

Ánh mắt của anh sáng rực nhìn chằm chằm cô hồi lâu, hai người im lặng nhìn nhau.

Jennie không nói lời nào, Taehyung cũng không lên tiếng.

Một hồi lâu sau, Jennie mới đưa chân đá mũi chân của anh một cái, vừa đụng tới, tay của cô đã bị Taehyung cầm lên đặt ở chỗ cổ tay anh, giọng nói nặng nề rơi xuống: "Giúp anh cởi khuy măng sét* nhé?"

(*: Khuy măng sét hoặc măng-sét tạm gọi là một loại ốc vít trang trí, được dùng để giữ cố định cổ tay áo sơ mi không có khuy chỉ có hai cái lỗ khuyết. Nó có chức năng như cúc áo ở cổ tay, nhưng nó không đơm liền vào tay áo như cúc mà tháo rời ra.)

Jennie: "..."

Cô cúi đầu, nhìn màu khuy măng sét và ngón tay trắng nõn của mình tương phản, khuy măng sét trông khá là vuông vức nhưng bốn góc không quá sắc cạnh, ở giữa là màu đen, để ý kỹ còn nhìn thấy bên trong có hoa văn mờ mờ, cái khuy măng sét này và âu phục tối nay của Taehyung là một bộ, hẳn là sự phối hợp tốt.

Cô cúi đầu nhìn cái khuy măng sét cài ở ống tay áo sơ mi, tay của Taehyung vẫn đè cổ tay cô, giống như là khăng khăng muốn để cô làm chuyện này.

Nhìn một hồi lâu, Jennie mới nói: "Em chưa từng cởi bao giờ."

Taehyung nhướng mày, trầm thấp đáp lời: "Ừm, thử một chút xem sao, sau này dạy em cài."

Tay Jennie run một cái, liếc mắt nhìn anh nói thầm: "Ai sau này muốn cài cho anh chứ!"

Taehyung nhìn cô, phun ra một chữ: "Em."

...

Jennie bất lực với anh, nhưng cũng hiếm thấy mà không phản bác lại.

Cô cúi đầu, hơi rũ mắt xuống gỡ khuy măng sét cài ở hai ống tay áo của anh ra, không khó lắm, thứ này có thể lấy xuống dễ dàng. Sau khi gỡ ra, cô mở lòng bàn tay của mình, khuy măng sét nằm gọn trong lòng bàn tay cô.

"Cho em."

Taehyung nhìn hai cái khuy măng sét một lúc, nói cậu: "Để ở chỗ của em trước."

Jennie: "..."

Cô cũng không muốn nhận lắm.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng động tác trên tay không chần chờ một chút nào, bỏ khuy măng sét vào trong túi xách.

Vừa cất xong, Taehyung bỗng đưa tay ôm cô vào trong ngực, ép khiến Jennie cảm thấy không thở nổi, cô vừa muốn tránh thoát, Taehyung lại ghé vào bên tai cô, đè giọng cười hỏi: "Còn giận không?"

Jennie ngoài lạnh trong nóng "hừ" một tiếng, trực tiếp đạp lên chân anh một cái, vùi trong ngực anh: "Còn!"

Thật ra không có, chỉ là ngoài miệng muốn nói như vậy.

Taehyung cười, buông người ra, hai tay nâng mặt cô hôn một cái, lúc này mới nói: "Vậy dỗ em một chút nhé?"

Jennie liếc xéo anh, nói thầm: "Tự anh biết..." Lời còn chưa nói hết, Taehyung đã nâng mặt cô hôn xuống.

Anh đứng bên ngoài hơi lâu, môi vô cùng vô cùng lạnh, lúc hôn lên khiến Jennie theo bản năng hơi né tránh, lạnh quá rồi. Lần trốn tránh này khiến Taehyung thuận tay chụp lấy sau gáy cô hôn hung hăng, đầu lưỡi của anh tiến quân thần tốc, câu lấy đầu lưỡi của cô dây dưa.

Hai người đứng bên ngoài nhà hàng hôn nhau... suýt chút nữa thì không để ý địa điểm.

...

Mãi đến khi tài xế ngồi trong xe gõ gõ cửa sổ xe, Jennie mới hoàn hồn đẩy Taehyung ra, kinh ngạc quay đầu nhìn người trong xe một cái.

Taehyung nhanh tay ép cô vào trong ngực mình, giọng nói khàn khàn: "Trước tiên đưa em về."

Jennie: "..."

Hai người lên xe, mà một đám người đứng bên kia không thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, lúc hôn Jennie và Taehyung thay đổi tư thế, cô đối diện với cửa nhà hàng, mà Taehyung quay lưng lại. Ở dưới bóng đêm, ai không quá thân thiết cũng không thể nhận ra bóng lưng của Taehyung.

Sau khi mọi người thấy hai người lên xe rời đi mới yên lặng tặc lưỡi.

"Vừa rồi đó là Jennie của văn phòng chúng ta đúng không?"

"Hình như là... vậy."

"Cái... hôn này thật là mạnh mẽ, đó là bạn trai của cô ấy sao? Trước đó sao chưa từng nghe nói?"

...

Đám người nghị luận ầm ĩ, không ngờ vừa từ bên trong đi ra đã bắt gặp một màn đặc sắc như vậy.

Lần này, tất cả mọi người không dám nhìn sắc mặt của Seong.

Soo Ji híp nửa mắt lại nhìn chiếc xe đi xa, bổ một đao nói: "Là bạn trai của cô ấy nhỉ, có điều sao Jennie không nói với chúng ta, đây cũng quá đáng rồi, ngày mai hỏi một chút vậy."

Seong nhìn hồi lâu, giọng nói nặng nề nói: "Đi thôi, đưa mọi người về nhà."

Mọi người, cũng không dám nói nhiều nữa.

Mấy đồng nghiệp không để ý đến điều đó, vỗ vỗ vai Seong bày tỏ an ủi.

Trong xe, từ sau khi Jennie phát hiện ra có tài xế thì vẫn không nói chuyện với Taehyung, cô cảm thấy mình hoàn toàn không còn mặt mũi gặp người. Một đường giữ im lặng, quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.

Taehyung đại khái cũng biết cô đang xấu hổ nên không nói nhiều. Nhưng bàn tay nắm tay cô vẫn không buông ra.

Mãi đến khi xe dừng ở dưới tiểu khu nhà cô, tài xế rời đi, Jennie mới có thể thở phào.

Đầu tiên khi xuống xe là đá Taehyung một cái, trên mặt cô đỏ lên, hoàn toàn là kiểu tùy ý: "Sao anh không nói cho em biết trong xe còn có người?"

Taehyung trầm thấp cười một tiếng, nắm tay của cô: "Liên quan gì?"

Jennie: "..."

Từ mặt khác mà nói, quả thật không liên quan gì. Nhưng từ góc độ xấu hổ mà nói thì có liên quan rất lớn.

Cô trừng mắt nhìn Taehyung, bị sự vô liêm sỉ của anh dọa sợ luôn rồi.

"Anh đừng nói chuyện nữa thì hơn."

Taehyung cười, ở nơi vắng vẻ ôm lấy cô, bây giờ muộn rồi, bên ngoài cũng lạnh, bọn họ cũng không lo lắng sẽ có người đi qua.

"Thật sự ghen rồi?"

Taehyung giải thích một câu: "Không có người khác, đi tiệc sinh nhật chỉ là công việc bình thường."

Taehyung làm gì đều không thích giải thích, mặc dù anh thích nhìn Jennie ghen, nhưng chuyện nên giải thích thì vẫn phải giải thích, anh không muốn làm cô gái nhỏ ấm ức.

Dáng vẻ anh chăm chú nhìn Jennie, nhẹ nhàng hỏi một tiếng: "Còn tức giận không?"

Jennie không biết nên nói loại tình cảm kia của mình như thế nào, từ mọi phương diện cô đều có sự hiểu biết nhất định về Taehyung, cũng hiểu anh bằng lòng giải thích là chuyện hiếm có cỡ nào.

Cô ngước mắt, nhìn chằm chằm gương mặt tinh xảo của người đàn ông trước mặt hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Nói chuyện với cô ấy rồi sao?"

Taehyung: "Nói rồi."

"Chào hỏi."

Cô "À" một tiếng, đưa tay chọt chọt ngực anh, nhạt giọng nói: "Tối nay em cũng nói chuyện với đồng nghiệp nam rồi."

Taehyung: "..."

Anh nghẹn lời, ngẩng đầu nhìn cô.

Jennie mím môi, cố gắng hết sức tránh đi ánh mắt của anh, quay đầu nhìn về nơi khác: "Thật ra em rất hẹp hòi."

Đối với chuyện như thế này, Jennie cũng rất hẹp hòi, trong mắt không chứa nổi nửa hạt cát. Cô nghĩ, nếu đã nghĩ kỹ rồi, vậy thì cũng phải nói rõ mới được.

Taehyung không lên tiếng, đợi câu tiếp theo của cô.

Jennie ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt chạm vào nhau.

"Em không tốt như anh nghĩ, em cũng không khác gì người bình thường khác, nếu như yêu đương thì chắc chắn sẽ thường xuyên giận dỗi, cũng sẽ tương đối già mồm." từng câu từng chữ chầm chậm từ trong miệng cô bật ra.

Sau một hồi lâu, Jennie mới hỏi: "Anh nghĩ kỹ đi, sau khi yêu đương em chắc chắn sẽ giống như tối nay, thường xuyên cáu kỉnh, nói không chừng còn quá đáng hơn tối nay, trực tiếp bảo anh từ tiệc sinh nhật về đây."

Cô đã nói quá hơn rất nhiều.

Cô nhìn đôi mắt thâm thúy của Taehyung, nghiêm túc hỏi: "Em như vậy, anh còn muốn cùng em yêu đương không?"

Taehyung nhìn cô chăm chú thật lâu, cúi đầu hôn cô, chỉ nói một chữ: "Yêu."

Bất kể là già mồm hay là cáu kỉnh với anh, bất kể cô như thế nào, chỉ cần là Jennie thì anh đều muốn.

Bóng đêm thăm thẳm, mãi đến sau khi về nhà, Jennie tắm rửa rồi trở về nằm trên giường vẫn còn cảm thấy hơi nóng trên mặt.

Cô đưa tay vỗ vỗ gương mặt nóng hổi, chỉ cảm thấy nhiệt độ trên đó không giảm xuống được mấy. Cô lấy chăn mền bọc mình ở bên trong lộn vài vòng, lúc này phải vô số lần ra hiệu cho mình phải tỉnh táo, tỉnh táo... chỉ là yêu đương mà thôi, ai mà chưa từng yêu chứ.

Không phải...

Cô thật sự chưa từng yêu.

Đây đúng là lần đầu tiên cô yêu đương, lúc trước kia... bị Jisoo quản lý, hơn nữa mỗi ngày cũng chỉ tập trung tinh thần học tập hướng về phía trước, ngay cả người bên ngoài cũng hiếm khi để ý đến, chứ nói chi là yêu đương.

Nghĩ đến đây, Jennie sâu sắc mặc niệm vì quá khứ của mình một giây đồng hồ.

Lần đầu tiên yêu đương, yêu như thế nào mới được.

Cô suy nghĩ một chút, còn lấy điện thoại di động từ phía dưới gối đầu ra, lên tra Baidu một chút, sau khi xem hết các loại câu trả lời hoa hòe lòe loẹt, Jennie mù mờ không hiểu gì cả. Cô vẫn thấy nhịp tim mình tăng tốc, không khống chế nổi.

Rõ ràng... cô và Taehyung cũng không phải là lần đầu tiên hôn nhau, nhưng nụ hôn vừa rồi ở dưới lầu kia lại khiến cô cảm nhận được thứ gọi là rung động đầu đời, cảm nhận được lần đầu tiên tim đập lỗi nhịp vì một ai đó. Có chút khó tả, tóm lại là kích động.

Cô nhìn chằm chằm điện thoại một lúc, lúc này mới gửi tin nhắn cho Taehyung hỏi: [Về đến nhà chưa?]

Vừa rồi hai người ở dưới lầu dính nhau một hồi lâu mới tách ra.

...

Taehyung nhìn thấy lầu nhà Jennie sáng đèn, còn ở dưới lầu hút một điếu thuốc nữa, sau khi đè xuống loại xúc động nào đó ở đáy lòng mới lái xe về nhà.

Mặc dù nói như vậy có chút không thích hợp, nhưng Taehyung đối với cô quả thật có sự xúc động không khống chế nổi.

Anh vừa tới nhà, còn chưa kịp gửi tin nhắn cho Jennie thì có một cuộc điện thoại của người bạn cùng nghề gọi tới trước, người kia, Taehyung cùng với giám đốc Hwang đều là chỗ quen biết, còn từng cùng nhau ăn cơm, đoán chừng là nghe được chuyện ở tiệc rượu buổi tối nên lúc này mới gọi điện thoại cho Taehyung ân cần hỏi thăm.

Taehyung vừa giải thích ứng phó xong thì thấy được tin nhắn của cô.

Anh dựa vào cửa xe, hơi cong khóe miệng, cúi đầu trả lời: [Ừm, vừa tới.]

Jennie: [Trên đường kẹt xe sao?]

Taehyung: [Một chút, vừa mới nhận điện thoại.]

Jennie: [Vậy chút nữa anh còn phải làm việc sao?]

Taehyung ngẫm nghĩ giây lát, hỏi lại: [Có chuyện muốn nói với anh à?]

Jennie: [Cũng không có, bản thử nghiệm trước đó anh xem chưa, ngôn ngữ đều làm xong rồi nên muốn nghe ý kiến của anh, mấy ngày nữa hình như cần thay đổi, em cũng cảm thấy có chỗ chưa thích hợp.]

Taehyung: [Đợi lát nữa, anh nghe trước một chút.]

Jennie: [Không vội, anh bận trước đi rồi trả lời lại em sau.]

Taehyung: [Được.]

Taehyung vào nhà, trực tiếp đến thư phòng.

Trong nhà anh lạnh lẽo, không có quá nhiều sinh khí.

Thật ra Taehyung không thường xuyên ở nhà cho lắm, phần lớn thời gian đều là ngủ ở công ty, trước kia lúc vừa lập nghiệp không có nhà, cũng không có tiền, không thuê nổi một căn phòng, mỗi ngày đều tùy tiện tìm ghế sô pha ở công ty để ngủ, trên cơ bản là cả ngày đều không ra đến cửa công ty.

Sau đó cũng gần như quen ngủ ở công ty rồi, dù sao đối với đàn ông bọn họ mà nói thì về nhà cũng chỉ một mình, không có sự khác biệt quá lớn.

Anh bật đèn, tìm ra văn kiện mà Jennie nói tới, lúc này mới đưa ra đánh giá cho cô.

Jennie có hứng thú ở phương diện này vậy nên Taehyung sẽ không keo kiệt thời gian của mình, chỉ bảo cho cô nhiều một chút, cố gắng bồi dưỡng.

...

Đêm nay, hai người nói không ít chuyện công việc, đến khi Jisoo về nhà, Jennie vẫn còn đang tiếp tục.

"Nghe xong rồi."

"Cảm thấy thế nào?"

Taehyung trầm tư giây lát, thấp giọng nói: "Có chút vấn đề, nhưng không lớn, tối nay anh sửa cho em, ngày mai em đến công ty nhìn sẽ biết chỗ nào có vấn đề, sau đó cải thiện là được."

Jennie gật đầu: "Được."

Cô suy nghĩ một chút, đè ép giọng nói: "Chị em về rồi, hình như uống say rồi, vậy em cúp máy trước."

Taehyung nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn trong màn hình kia, bất đắc dĩ bật cười: "Đi đi, nghỉ ngơi sớm một chút."

"Được."

Tắt video, lúc này Jennie mới mang dép đi ra khỏi cửa phòng, nhìn về phía người tìm nước uống ở phòng bếp.

"Chị, uống nhiều quá rồi?"

Jisoo đang mơ mơ màng màng, nghe vậy quay đầu nhìn cô một cái, rất máy móc gật gật đầu: "Jendeukie."

Jennie gật đầu cười, đi về phía cô ấy, ngửi ngửi mùi rượu trên người chị mình, hơi chút ghét bỏ: "Sao lại uống nhiều như vậy."

Cô thuận tay mở đèn phòng bếp, ánh đèn ấm áp vừa sáng lên, Jennie cũng nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ kia của Jisoo.

Cô hoảng hốt chốc lát, ánh mắt từ trên xuống dưới... rơi trên miệng cô ấy.

Miệng Jisoo đỏ khá là quái dị, thậm chí còn vô cùng ẩm ướt trơn bóng, nếu đổi lại là Jennie của trước kia có lẽ sẽ không nghĩ đến thứ gì khác, nhưng bây giờ...

Cô biết.

Cô chưa quên vừa rồi sau khi mình và Taehyung hôn nhau xong trở về, nhìn thấy dáng vẻ mình trong phòng tắm giống y như thế này.

Jennie sửng sốt, vừa định hỏi chị ấy có phải là có bạn trai rồi không, lại cảm thấy không quá phù hợp. Nếu có thì Jisoo chắc chắn sẽ nói với mình, mà bây giờ hoặc là không có, hoặc là bất tiện.

Jennie nhìn trừng trừng cô ấy, trong đầu đánh nhau.

Rốt cuộc là hỏi, hay là không hỏi đây.

...

Trong mắt Jisoo giống như che kín một tầng hơi nước, nhìn cô một cái hỏi: "Jendeukie, có thể rót cho chị ly nước trước không? Em nhìn cái gì đấy?"

Jennie nghẹn lời, vội vàng nói: "Có ngay, em hơi thất thần, vừa mới làm xong công việc."

Jisoo "À" một tiếng, quay người đi về phía phòng khách.

"Chờ nước của em."

"Đi ngồi nghỉ một lúc đi."

Jennie ở bên trong rót nước, sau khi ra ngoài đưa cho cô ấy một ly còn lập tức đi bật bếp nấu trà giải rượu, cô biết thứ này là bởi vì trước kia Jisoo thường xuyên uống say về nhà.

Mà Jisoo sau khi ngồi ở phòng khách nhanh chóng uống hết ly nước, không chút do dự lấy điện thoại ra, trực tiếp mắng chửi người đàn ông nào đó một trận, sau đó kéo anh ta vào danh sách đen.

Jin nhìn tin nhắn liên tiếp không ngừng nhận được trong điện thoại, vừa muốn trả lời lại thì thấy thông báo: [Thật xin lỗi, bạn không phải là bạn bè của người này...]

Anh ta: ...

Jisoo nhìn thông báo cuộc gọi, luống cuống tay chân cúp máy. Vừa cúp máy đã bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Jennie, mang theo một chút ngờ vực và tò mò.

Làm chị ruột của cô, người chị từ nhỏ đã sống cùng nhau, Jisoo dùng đầu ngón chân cũng khẳng định em gái mình đã phát hiện ra một chút gì đó, chỉ là đang xoắn xuýt rốt cuộc phải hỏi ra miệng như thế nào mà thôi, nhưng bây giờ... bản thân Jisoo cũng không biết nói thế nào.

"Chị, chị đang làm gì vậy?"

Jisoo mặt không thay đổi tiếp tục từ chối không nhận điện thoại, nói đơn giản: "Có cuộc điện thoại làm phiền gọi tới, chị kéo vào danh sách đen rồi."

Jennie: "..."

Cô cúi đầu nhìn thông báo cuộc gọi kia, nhìn thế nào cũng không giống như là loại điện thoại quấy rầy.

"Chắc chắn là điện thoại quấy rầy chứ?"

"Chị sẽ lừa em sao?"

Jennie trầm mặc chốc lát: "Từng lừa không ít."

Khi còn bé chị gái lừa gạt cô nhiều rồi, lúc ấy tính cách Jisoo là kiểu chị lớn, còn có chút bướng bỉnh, rất hay bắt nạt em gái không thích nói chuyện là cô. Sau này trưởng thành mới từ từ thay đổi thành dáng vẻ hiện tại.

Jisoo bị sự thành thật của em gái làm cho kinh động, một hồi lâu chưa tỉnh táo lại.

"Cái này..." Cô ấy ho nhẹ một tiếng

"Cái này chắc chắn là không lừa em."

Jennie cũng không truy hỏi đến cùng, hiểu rõ: "Được thôi, vậy chị uống trà giải rượu, về phòng tắm rửa rồi đi ngủ sớm một chút nhé?"

"Được."

Jisoo rất sảng khoái uống trà giải rượu, lúc này mới nhìn cô: "Biết chuyện buổi tối chưa?"

"Chuyện gì?"

Jisoo cười: "Tối nay Taehyung không nói cho em sao?"

Jennie: "Nói rồi, có điều em biết anh ấy đi làm gì từ trong miệng đồng nghiệp."

"Nói như thế nào?" Jisoo tò mò, thậm chí có chút muốn biết loại đàn ông trong ngoài không giống nhau kia có phải là đều cùng một kiểu không.

Jennie suy nghĩ một chút, thật ra buổi tối Taehyung cũng không nói gì, chỉ nói không có quan hệ gì với người kia là hết.

Cô nhíu mày suy tư hai giây, khẽ nói: "Không nói quá nhiều, chỉ nói không có quan hệ với người kia, chỉ là quen biết."

Jisoo "À" một tiếng, mắng: "Đều là đàn ông cặn bã."

...?

...??

Cô ấy nhìn về phía em gái mình, vẫy vẫy tay: "Người chị nói không phải là Taehyung, Taehyung và Hwang Hana quả thật không có quan hệ gì, nhưng bố cô ta rất lợi hại, sau này em chú ý một chút."

"A."

Jisoo nhìn cô vẻ mặt không hứng thú lắm, cũng không nhiều lời nữa.

Cô ấy đưa tay vỗ vỗ mặt Jennie, cười một tiếng: "Đi ngủ đi."

Jennie gật đầu, căn dặn hai câu: "Chị cũng đi ngủ sớm một chút."

Bóng đêm thăm thẳm, hai chị em nằm trong phòng mình, đến nửa đêm vẫn còn trằn trọc.

Trong đầu đầy suy tư quấy nhiễu bọn họ.

Jennie rất khuya mới ngủ, đến lúc mí mắt không mở nổi nữa mới thϊếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Jennie giãy giụa rời giường, mí mắt hơi mở không ra được.

Cô cưỡng ép kéo cửa phòng ra, nhanh chóng rửa mặt sửa soạn đi ra ngoài, một đường lao vùn vụt mới đúng giờ tới văn phòng.

Vừa đến văn phòng, đồng nghiệp văn phòng vốn dĩ vẫn náo nhiệt, tất cả đều yên tĩnh cùng nhìn về phía cô.

Jennie vẻ mặt mơ màng, hơi kinh ngạc nhìn những ánh mắt đặc biệt kia, ngẩn người: "Làm... làm sao vậy?"

Nari lấy lại tinh thần trước tiên, nhìn qua cô cười: "Không có việc gì, chào buổi sáng Jennie."

Jennie cười, có chút ngượng ngùng nói: "Không còn sớm nữa, em dậy trễ."

Yerin cười đáo: "Thời tiết càng ngày càng lạnh, dậy muộn cũng bình thường thôi, nhưng đừng tới trễ, đến trễ ba lần là đi tong toàn bộ chuyên cần đó, mặc dù không nhiều nhưng cũng hơn mấy trăm đấy."

Kim thị đãi ngộ tốt, chuyên cần cũng được năm trăm tệ. Chuyên cần này chủ yếu là để ràng buộc những người đi làm muộn.

Jennie cong cong môi, mặc dù cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình quỷ dị, nhưng cũng không hỏi nhiều. Cô đi đến vị trí của mình ngồi xuống, mở máy tính, thuận tay lấy ly của mình đi rót một ly nước rồi mới quay lại.

Cô uống từng ngụm từng ngụm nước, chuẩn bị cố gắng trở lại bình thường. Buổi sáng không ăn sáng, bây giờ sau khi đến công ty, Jennie còn hơi đói bụng.

Cô vừa mở ngăn kéo ra định tìm một chút đồ ăn, bên cạnh bỗng vang lên tiếng của Soo Ji, rất nhẹ rất nhẹ, nhưng mấy đồng nghiệp bên cạnh vẫn có thể nghe thấy.

"Jennie, chị thật sự là nhịn không được, có thể hỏi em một vấn đề không?"

Jennie lúc này đang chui đầu vào trong ngăn kéo lục tìm đồ ăn, nghe vậy đáp một câu: "Chị hỏi đi."

"Có phải là em có bạn trai rồi không?"

Jennie sửng sốt, tay cầm bánh quy cũng ngừng lại, cô quay đầu nhìn về phía Soo Ji bên cạnh, lúc lơ đãng ngẩng đầu còn chứng kiến ánh mắt tò mò của mấy người, ngay cả Miyoung ở đối diện cũng kích động hỏi: "Có phải không? Người tối hôm qua tới đón em là bạn trai của em phải không?"

Tối hôm qua...

Jennie chớp chớp mắt, nhìn bọn họ: "Nhìn thấy rồi?"

Miyoung gật đầu: "Tụi chị thấy được bóng lưng của hai người... không thấy rõ mặt, nhưng bạn trai em có vẻ rất cao, là bạn trai nhỉ?"

Jennie "ừm" một tiếng, mím mím môi: "Là bạn trai."

"Mẹ nó, thật à! Sao tối hôm qua lúc tụi chị nói với tất cả mọi người là độc thân em không phản bác?"

Soo Ji nhìn cô quỷ dị: "Chắc là em không phải muốn giấu giếm chứ."

Jennie há miệng, hơi có chút bất đắc dĩ với đồng nghiệp đầy tai lắng nghe hóng chuyện này: "Không phải, lúc ấy không có nghe rõ mọi người đang nói gì."

Hơn nữa... cho dù nghe rõ ràng, Jennie cũng không muốn giải thích, sau đó phải tự mình nói trước mặt mọi người, em có bạn trai rồi, không phải giống như mọi người? Cô không phải là loại người này, nhưng nếu có người cố ý hỏi thì chắc chắn sẽ không che giấu, còn nếu không ai cố ý hỏi, lúc có mấy người bọn họ cô cũng sẽ không cố ý nói chuyện này.

Soo Ji rõ ràng không quá tin tưởng, vừa muốn hỏi một chút gì đó, Miyoung đã tiếp tục đào hố cho Jennie: "Woa, em biết tối hôm qua lúc tụi chị nhìn thấy hai người hôn nhau kích động cỡ nào không, chị đây là lần đầu tiên nhìn thấy cặp đôi ôm hôn ở trên đường đấy!"

Jennie: "..."

Mặt của cô trong nháy mắt đỏ lên, câu nói này cũng không biết nên phản bác và trả lời thế nào.

Soo Ji nhíu mày nhìn cô, đáy mắt tràn đầy tò mò: "Đúng vậy, hai người hôn... làm người ta kích động lắm đấy."

Jennie nhíu mày, còn chưa nghĩ ra xem trả lời thế nào, Nari ở đối diện đã ho một tiếng, liếc mắt nhìn bọn họ nói: "Nói cái gì đó, bây giờ là giờ làm việc, đi làm cho tốt."

Soo Ji: "..."

Miyoung "À" một tiếng: "Chị Shin chị không tò mò sao?"

Yerin cũng từ một bên khác đi tới, gọi Jennie: "Jennie, chị cho em xem phần số liệu này."

"Được."

Jennie lúc này mới thuận lợi thoát ra khỏi hoàn cảnh khó xử.

Sau đó, Jennie gửi tin nhắn riêng cho Nari và Yerin bày tỏ cảm ơn.

Nari: [Không cần cảm ơn, sau này bọn họ có hỏi thì có thể không trả lời.]

Yerin: [Tối hôm qua tụi chị nhìn thấy hai người, nhưng không thấy rõ mặt, yên tâm đi.]

Jennie cúi đầu trả lời: [Được, em cảm ơn.]

Cô nhìn tin nhắn Wechat, môi trường văn phòng này đè ép cô có chút không thở nổi.

Jennie suy nghĩ một lúc, tức giận cầm điện thoại gửi cho Taehyung mấy gói biểu cảm.

Jennie: [Đại đao bốn mươi mét.jpg x10.]

...

Taehyung vừa cùng Soohuyn thương lượng công việc xong, điện thoại đặt ở một bên vẫn đang vang lên. Anh cúi đầu nhìn, trực tiếp mở ra xem tin nhắn của Jennie, sau khi nhìn thấy nhiều gói biểu cảm như vậy, Taehyung lần đầu tiên hơi ngây ra.

Soohuyn đương nhiên cũng nhìn thấy, anh ta che miệng ho khan một tiếng: "Giám đốc Kim, anh muốn xử lý trước không?"

Taehyung bật cười: "Nói xong việc này đã."

Anh đoán chừng Jennie hẳn là không có việc gì gấp, bằng không thì cũng không đến mức gửi gói biểu cảm tới, tuy nói như thế, nhưng Taehyung trước tiên vẫn trả lời cho Jennie một dấu hỏi và một cái ôm.

Hai người tiếp tục bàn công việc, Jennie bên kia không trả lời tin nhắn.

Đợi sau khi xử lý việc xong, Taehyung lúc này mới nghiêm túc gửi tin nhắn cho Jennie: [Làm sao vậy?]

Jennie: [Đại đao bốn mươi mét.jpg.]

Taehyung trầm thấp cười một tiếng, hiếm khi gửi tin nhắn thoại: [Ăn sáng chưa?]

Jennie: [Chưa!!!!!]

Cô hiện tại cô vừa đói bụng vừa tức giận lại xấu hổ. Sau khi nghĩ tới chuyện tối hôm qua mình và Taehyung hôn nhau ở trên đường bị đồng nghiệp nhìn thấy, cả người đều muốn xù lông.

Đây đều là chuyện gì vậy chứ!! Chuyện này còn bảo cô sau này làm sao tiếp tục làm việc ở văn phòng được!

Taehyung: [Đi lên đây? Mua bữa sáng cho em.]

Jennie: ...

Jennie tránh ánh mắt của các đồng nghiệp, vẫn cầm điện thoại đi lên lầu.

Cô không đi thang máy mà leo cầu thang.

Vừa mới leo lên hai tầng đã nhìn thấy người đàn ông nào đó đứng trên bậc thang, đang nhướn mày cười cười nhìn mình, chân của anh dài, từ góc độ này của Jennie mà nhìn lên... lại càng dài đến mức khiến người ta tức giận.

Cô hung hăng trừng mắt nhìn Taehyung, lúc này mới đưa tay cho anh: "Sao anh lại xuống rồi?"

Taehyung thâm trầm đáp lời: "Ghé thăm em một chút."

"Anh biết em sẽ đi cầu thang à?"

Taehyung bật cười, liếc mắt lườm cô một cái: "Đoán được."

Ngốc nghếch không muốn công khai quan hệ của hai người chỉ có cô, hơn nữa Jennie là kiểu người tương đối thiếu tự tin, vì không để bất kỳ đồng nghiệp nào sinh nghi, cô chắc chắn sẽ đi cầu thang.

Jennie uể oải "A" một tiếng, được Taehyung nắm tay đi lên lầu, hai người đi chậm, cũng không gấp lắm. Cầu thang trên này cơ bản không có ai đến, cho dù là có thì cũng rất ít.

Mãi đến sau khi đi vào văn phòng của Taehyung, Jennie mới tức giận nhìn anh.

"Làm sao vậy?"

Jennie trừng mắt nhìn anh, nổi khùng nói: "Tối hôm qua chúng ta ở bên ngoài nhà hàng... bị đồng nghiệp nhìn thấy rồi."

Taehyung đang làm bữa sáng cho cô, nghe vậy thì sửng sốt một chút: "Nhìn thấy rồi?"

"Ừm."

Jennie nhìn anh, đá anh một cái: "Anh sau này..."

"Hửm?"

"Không thể hôn em ở nơi công cộng."

Jennie nói với anh: "Quá xấu hổ rồi."

Cô chỉ cần vừa nghĩ tới tối hôm qua mình và Taehyung thân mật bị mọi người xem giống như khỉ, sau đó hôm nay còn bị lấy ra nói, cảm thấy vô cùng xấu hổ và quẫn bách, không nói rõ được cảm giác. Đây chính là đồng nghiệp mỗi ngày đều sớm chiều chung đυ.ng đó!!! Về sau bảo cô làm sao làm việc trong văn phòng nữa.

Hơn nữa... lúc vừa mới lên, Jennie còn gặp được mấy đồng nghiệp nam, lại bị đồng nghiệp nam trêu đùa một phen.

Cô đoán không tới một ngày, toàn bộ công ty có lẽ đều biết Jennie cô có bạn trai, thậm chí còn ở ngoài đường cùng bạn trai ôm hôn nhau mãnh liệt!

Nghĩ đến đây, Jennie bỗng muốn ở lại văn phòng của Taehyung luôn không đi xuống làm việc nữa.

Taehyung trầm thấp cười một tiếng, nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, đưa tay vuốt vuốt tóc cô: "Nhìn thấy anh rồi?"

"Chuyện đó thì không. Chưa nhìn thấy mặt anh."

Taehyung gật đầu: "Vậy thì lo lắng cái gì?"

Jennietrừng mắt nhìn anh: "Anh không cảm thấy rất xấu hổ sao?? Anh không cảm thấy ngại chết đi được sao?"

Taehyung ở trong chuyện của cô xưa nay da mặt dày quen rồi, nghe vậy rất bình tĩnh lắc đầu: "Không."

Jennie: "..."

Cô không muốn trao đổi với Taehyung nữa.

"Ăn sáng trước đã."

Taehyung thấp giọng nói: "Bản thân mình muốn làm gì thì làm, đừng quá để ý đến ánh mắt của người ngoài, chúng ta là người yêu, thân mật là chuyện rất bình thường."

Tuy nói như thế nhưng Jennie vẫn cảm thấy loại chuyện hôn nhau trên đường này sau này vẫn là nên đừng xảy ra nữa thì tốt. Lỡ như lại bị bạn bè hoặc là đồng nghiệp nhìn thấy thì thật sự không biết nên làm thế nào cho phải.

Trước kia cô còn cảm thấy rất kích thích, lá gan của người khác thật là lớn, nhưng bây giờ xem ra... chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

"Em mặc kệ."

Cô nhìn Taehyung, nghiêm túc nói: "Dù sao thì sau này không thể hôn em ở bên ngoài."

Nghe vậy, đuôi lông mày của Taehyung nhướn lên, cách một cái bàn lại gần hôn cô.

"Vậy bây giờ thì sao?"

...???

Bữa giờ app bị lỗi mình không đăng truyện được xin lỗi mọi người nhiều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro