Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cảnh giác, chỉ vào cô ấy và tức giận nói: “Yêu quái! Ngươi không phải là thị nữ trên Liên Sơn! Ngươi là quái vật ở ngọn núi cách vách đúng không?”

“Không phải, ta thật sự là thị nữ của ngài, là Jeha đây! Hôm nay trên núi có khách nên ngài phải ăn cơm ở nơi khác.”

“Ồ.” Tôi gật đầu, không chỉ ngoan ngoãn đi theo cô ấy mà còn ba lần bảy lượt lượt thúc giục cô ấy nhanh lên.

“Đi thôi! Có khách đến, hôm nay đồ ăn sẽ càng thêm ngon lắm đây! Đi trễ sẽ bị những tiên nữ khác ăn hết mất!”

Chả có tiên nữ nào ở đây cả.

Chỉ có tôi và một ông chồng cũ.

Một bàn toàn thức ăn ngon, tất cả đều là những món tôi thích ăn.

“Đây là sườn chua ngọt mà cô thích ăn.” Taehyung gắp cho tôi một miếng sườn.

Tôi nhìn anh, đưa đũa ra… gắp một miếng thịt viên sư tử.

Tôi há to miệng cắn một ngụm lớn, vừa ăn vừa ấp úng nói: “Oa…oa, thích thịt viên sư tử nhất!”

Taehyung hơi cười, lắc đầu: “Không phải, cô thích sườn chua ngọt nhất.”

“Hổng coá… Chui, thích thịt viên sư tử nhất, bây giờ chui đã khác xưa roài!”

ngoài ra lúc này nữ chính đang ăn nên sẽ bị nói ngọng đôi chỗ.

Đại ca à, rốt cuộc anh muốn gì đây hả?

Tôi thật sự không muốn làm lơ anh, nhưng với tình hình hiện tại, tôi buộc phải duy trì “thiết lập hình tượng” ban đầu này.

Nhiệm vụ của tổ chức không thể thất bại ở trong tay tôi, càng không thể thất bại vì Taehyung.

“Ăn xong lại nói chuyện.” Taehyung tiếp tục gắp cho tôi một miếng sườn.

Nhưng tôi không chỉ không ăn thậm chí còn gắp tất cả sườn bỏ lại cho anh ta.

“Ngươi đừng gắp thức ăn cho ta, ta không quen ngươi, cũng không muốn chơi với ngươi!” Tôi trừng mắt nhìn anh ta.

Đại ca à, anh mau né xa tôi ra đi.

Tôi đã có thể thu lưới trong hai ngày này!

Có thể nói thời gian mà Taehyung xuất hiện thật sự rất đáng lo ngại!

“Về sau từ từ quen nhau.” Anh ta nhìn tôi, con ngươi đen sâu hút, nói “Thật ra, tôi là…”.

“Ngươi là Ngưu Ma Vương! Biệt danh là Hắc Sơn Lão Quỷ (*)!” Tôi vội cướp lời.

(*) Hắc sơn lão quỷ : con qu.ỷ già trên núi đen tối, thường từ “ hắc sơn” chỉ những thứ không tốt, hay lừa gạt,…

Taehyung: “……”

Anh ta vẻ mặt câm nín nhìn tôi, nhướng mày, thăm dò hỏi:

“Vậy… cô là Thiết Phiến công chúa.

Chú thích: Thiết Phiến Công Chúa còn được gọi là Bà La sát, là một nhân vật phản diện trong Tây du ký của Ngô Thừa.

Ân, là vợ có chồng là Ngưu Ma Vương.

“Sai rồi!” Tôi nghe vậy thì tức giận nói: ” Ta không phải là nữ nhân ghen tuông kia! Ta là tiên nữ Bạch Liên tốt bụng, đáng yêu xinh đẹp!”

Taehyung im lặng một lúc, sau đó lại hỏi: “Mối quan hệ giữa cô và tôi là …”

“Bảy trăm năm trước, ta và ngươi bí mật đính ước hẹn thề, lúc ấy còn là phàm nhân, sư phụ ta bị truy sát, gọi ta trở về, ta đành phải bỏ rơi ngươi…Sau đó ngươi liền rơi vào tà ma ngoại đạo, và sống trên ngọn núi bên cạnh… Còn thường xuyên đến đánh nhau với ta!”

Taehyung nhìn chằm chằm tôi, chế nhạo: “Cô vừa nói cô không biết tôi mà.”

Tôi đỏ mặt: “Ta…ta… là vì không muốn thừa nhận điều đó thôi!”.

“Cô còn dây thần kinh xấu hổ sao?”.

Làm sao mà tôi có thể không biết xấu hổ chứ? Tôi có mặt dày như vậy đâu?

Sau khi ăn xong, trước khi rời đi, tôi quay đầu nhìn về phía Taehyung nói: “Cho dù ta ăn đồ của ngươi thì ta cũng sẽ không đối tốt với ngươi đâu!”

Cuộc trò chuyện đến đây là chấm hết, chắc anh ấy sẽ không tìm tôi nữa nhỉ.

Cuối cùng anh ấy sẽ có một tình yêu khác.

Đối với người vợ cũ đã từng làm anh tổn thương (bây giờ còn bị mất não), nếu là người bình thường chắc chắn sẽ tránh càng xa càng tốt.

Buổi chiều tôi thường ngồi xổm dưới gốc cây sồi chơi với cát và đàn kiến.

Đây là nơi vắng người nhất ở bệnh viện.

Tôi thích ngồi xổm ở đó, một bên đếm kiến, một bên nói chuyện tào lao, nhưng thực ra là báo cáo với đồng đội của mình về tiến độ công việc.

Tuy nhiên, tôi phát hiện có người đến gần, trong lòng thầm cảnh giác quay đầu lại.

Người đàn ông đang đi tới mặc chiếc quần âu màu đen đơn giản, áo sơ mi trắng, dáng người thon dài, đẹp trai một cách quá đáng.

Đúng vậy, lại là anh chồng cũ oan gia!

Tôi khịt mũi, quay đầu lại không thèm nhìn hắn.

“Kim Jennie.” Hắn gọi tôi từ sau lưng.

Tôi bĩu môi, giả vờ không nghe thấy.

Hắn đi tới, ngồi xổm ở bên cạnh tôi, nhìn tôi thăm dò gọi: “Bạch Liên tiên tử?”

Đừng nói là anh chồng cũ cũng muốn chơi trò đóng kịch cùng tôi đấy nhé?

Ở bên kia, Jongun cứ hỏi tôi: “Jennie? Sao lại không nói lời nào?”

“Ngưu Ma Vương! Sao ngươi lại dám vác mặt tới đây?”

Jongun biết ý, lập tức cắt liên lạc.

Taehyung cười nhẹ, xoay người dựa lưng vào gốc cây sồi bên cạnh, nhìn thẳng vào tôi…

“Mau tránh ra! Ngươi đè lên bé cưng của ta rồi!”

À, bé cưng tôi nói chính là ổ kiến.

Taehyung rũ mắt nhìn thoáng qua, cuối cùng cũng “nhấc cái chân cao quý” lên.

Tôi quyết tâm “bờ ơ bơ” hắn, cầm cây gậy nhỏ đùa giỡn với kiến.

Tôi hy vọng hắn mau mau rời khỏi cái bệnh viện tâm thần quái quỷ này dùm tôi cái.

Nhưng hắn không những không chịu rời đi mà còn thể hiện thái độ muốn có cuộc “nói chuyện sâu sắc” với tôi.

“Kim Jennie, em có biết mấy năm em rời bỏ tôi, tôi sống như thế nào không?”

Tôi cúi đầu.

“Mỗi ngày trôi qua tôi đều hận em!”

Tôi không dám lên tiếng.

“Tôi hận không thể móc tim em ra xem lúc trước em thay lòng đổi dạ như thế nào?”

Tôi tiếp tục nghịch kiến.

“Tôi thậm chí còn nghĩ tôi phải sống thật tốt, thậm chí còn hi vọng cuộc sống của em trôi qua càng ngày càng tồi tệ.”

“Em có biết vì sao tôi trở lại Hoa Thành không?”

Tôi ngước mắt lên nhìn hắn.

Phải rồi, tại sao hắn lại quay lại?

Không phải hắn đã nói, cả đời này cũng sẽ không trở lại thành phố nơi mà có hình bóng của tôi hay sao?

Taehyung cũng đang nhìn tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro