II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

c•o•n•t•i•n•e

o•p•e•n

Anh là Kim Taehyung.

Anh năm nay hai mươi ba tuổi.

Với tình yêu ấy mà, tuổi tác có thực sự quan trọng không?

Chắc là không, vì anh chín chắn hơn tôi nhiều. Có lẽ hoàn cảnh khiến anh trưởng thành sớm hơn.

Cuộc đời tôi giản đơn, không có nhiều biến động, chẳng nhiều bất trắc, vốn dĩ nó rất bình yên.

Còn anh thì khác, anh từng trải, cuộc sống thăng trầm, nhiều va vấp, anh là bad boy trong mắt mọi người.

Như đã nói ở trên, tôi gặp anh trong một chiều đông giá lạnh, trời âm u rét buốt. Điều đó như một điềm báo cho cuộc tình kém duyên và không may mắn của tôi.

Ngày hôm đó, tôi có một buổi phỏng vấn quan trọng, vậy mà cái xe cà tàng cũ kỹ lại "phát bệnh" chẳng đúng lúc chút nào.

Đoạn đường đó xa trung tâm nên khá vắng vẻ, tôi cứ loay hoay mãi, chẳng biết phải làm sao, đành dắt xe đi bộ, hy vọng gặp được người có lòng tốt cho đi nhờ.

Gió thốc từng cơn khiến tôi run rẩy, áp lực về thời gian khiến tôi lo phát khóc. Tôi là nhân viên mới trong tòa soạn, nếu buổi phỏng vấn này thất bại, tôi thực sự không còn cơ hội để tiếp tục làm việc ở đây.

Thế rồi anh xuất hiện như một vị cứu tinh, tôi có cảm giác anh giống như một thiên thần vậy.

Nụ cười của anh làm tôi xao xuyến, sự lịch thiệp và ga lăng của anh khiến tôi rung động.

Chẳng hiểu anh làm thế nào mà lại khiến cái xe cà tàng của tôi "khỏi bệnh". Tôi chỉ biết cảm ơn rối rít, rồi vội vàng đi tới chỗ hẹn, tôi không nghĩ chúng tôi có thể gặp lại nhau.

Nhưng thật trùng hợp, người tôi đến phỏng vấn chính là anh họ của anh.

Sự gặp gỡ giữa chúng tôi phải chăng là sắp đặt sai lầm của định mệnh, hay cũng có thể là sự trêu đùa của số phận, hoặc đại loại là thế?

Tôi cũng không biết nữa.

Thời gian trôi qua, tôi và anh dần hiểu nhau hơn qua những lần gặp gỡ, những cuộc chuyện trò.

Tôi biết anh là người phóng khoáng, đào hoa, tôi cũng cảm thấy bất an về mối quan hệ chẳng rõ ràng giữa chúng tôi.

Tôi cảm thấy khoảng cách giữa chúng tôi quá lớn, chẳng biết làm sao để kéo gần lại được.

Mối quan hệ giữa chúng tôi là một cái gì đó mập mờ, mơ hồ, mà đến tôi cũng chưa kịp đặt tên cho nó.

Tôi chưa bao giờ tin vào cái gọi là "yêu từ cái nhìn đầu tiên" bởi trái tim tôi chai sạn từ quá lâu rồi.

Thế nhưng, cảm giác khi gặp anh thật lạ, tôi đã yêu ngay từ phút đầu tiên ấy.

Chỉ có điều, tôi luôn biết, một điều gì đó cứ nhói đau khi tôi vô tình nghĩ tới. Chỉ là suy nghĩ bất chợt thôi, nhưng cũng đủ làm tôi hoang mang, lo sợ và rối bời trong những suy tư.

Dù thế, tôi vẫn không thể ngừng quan tâm anh. Tôi nhớ anh, nỗi nhớ quay quắt và cứ cồn cào da diết trong lòng tôi.

Đôi lúc tôi tự cười chính mình, phải chăng tôi còn quá ngây thơ và khờ dại?

Không.

Bởi tôi yêu quá nồng nhiệt và say mê.

Yêu như thể anh là người con trai duy nhất tồn tại trên thế gian này. Hoặc là trong mắt tôi, vốn dĩ anh vẫn luôn là duy nhất.

Anh không hoàn hảo như những điều tôi đã vẽ ra về một người yêu lý tưởng, nhưng lại tuyệt vời theo cách cảm nhận ngây ngô của riêng tôi.

Đối với tôi, tình yêu phá bỏ mọi quy tắc.

Có lẽ vì yêu, người ta mới có đủ vị tha để chấp nhận và thứ tha mọi tổn thương mà đối phương mang lại.

Bởi khi yêu, người ta không có đủ thời gian tính toán thiệt hơn cho những điều đã mất.

***
Nhưng khi người con gái yêu ai đó quá nhiều, dành tất cả yêu thương và tình cảm cho một người con trai, yêu ai đó tới mức tôn thờ, thì điều đó chỉ khiến cô ấy tổn thương sâu hơn.

Lẽ đời là vậy.

Người ta chỉ thèm thuồng mong muốn cái mình chưa có được, ngược lại những thứ tưởng như đã có trong tay thì lại chẳng mảy may trân trọng.

Đối với một bad boy mà nói, tình yêu chỉ như một trò chơi may rủi.

Và khi ta đem đặt cược tất cả yêu thương vào đó, đến cuối cùng vẫn chỉ là kẻ thua thiệt mà thôi.

Một gã bad boy như anh thì đuơng nhiên thời gian dành cho tình yêu của anh ta quá vội vàng.

Yêu vội.

Quên vội.

Nên khi biết chắc người con gái yêu mình cuồng nhiệt, chẳng thể nào dứt ra, thì anh ta đâu cần mất thời gian để tâm tới cô ấy?

Anh ta còn bận theo đuổi và chinh phục những thứ mới lạ hơn. Tôi biết bên anh có rất nhiều người con gái, tôi chỉ là một trong số họ, thậm chí còn thua thiệt.

Thua ở chỗ tôi yêu anh thật lòng.

Trong tôi luôn ngập tràn suy nghĩ về anh, hình bóng anh cứ bủa vây lấy tâm trí tôi.

Tình yêu tôi dành cho anh trong sáng, đơn giản chỉ là mong ước ngày ngày được ở bên anh, thấy anh cười.

Tôi lặng lẽ âm thầm dành cho anh những quan tâm, hạnh phúc khi được tự mình nấu cho anh những món thật ngon, giặt quần áo, chăm sóc anh.

Yêu anh mà chẳng đòi hỏi sự đáp trả từ anh.

Thế nhưng nụ cười anh, giọng nói anh, sự dịu dàng của anh. Tất cả như những vết cứa nhẹ nhàng vào trái tim tôi.

Vì tôi biết chúng không thuộc về riêng tôi.

Tôi chờ đợi từ anh một tin nhắn, một cuộc điện thoại..một câu ngỏ lời.

Tôi chờ đợi từ anh một sự đảm bảo rằng trong anh có tồn tại suy nghĩ về tôi.

Tôi hy vọng là anh có yêu tôi, trái tim anh có tôi, nhưng dường như mọi thứ chỉ là vô vọng, đợi chờ cứ thế rơi vào quên lãng.

Những đêm dài trôi qua, tôi cứ trằn trọc nghĩ suy, tự bảo mình phải cố quên anh.

Lãng quên - như một giấc mơ thôi, để khỏi nhung nhớ nhiều, để khỏi đau khổ và nhói đau khi suy nghĩ "anh không cần mình" thoáng lướt qua tôi.

Yêu bằng con tim nhưng đôi khi lý trí vẫn nhắc tôi phải mạnh mẽ mà xóa bỏ anh đi.

Chỉ có điều tôi không làm được, lỡ yêu rồi, đâu phải nói quên là quên ngay được?

c•o•n•t•i•n•e

dài rồi đó !!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro