Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Nghiên nữa tháng nay phát hiện trên bàn cơm luôn có thêm hai chén thuốc bổ, một chén cho Mỹ Anh, chén còn lại chính là cho nàng. Đều nói Mỹ Anh thân thể không tốt bồi bổ là đúng rồi, chỉ là nàng thân thể khỏe mạnh tại sao mỗi ngày đều phải tam chén canh bổ.

Thái Nghiên vừa ngửi qua mùi thuốc sắc mặt khẽ biến cũng không ngừng than thở trong lòng. Nhạc mẫu đại nhân chính là nóng lòng muốn ôm tôn tử đâu. Nàng vừa ngửi liền biết được thành phần dược liệu nhưng bất đắc dĩ chỉ có thể cắn răng uống xong. Tiếc là chỉ có thể cô phụ tấm lòng của nhạc mẫu đại nhân, nàng dù có mỗi ngày uống thuốc bổ cũng không thể đạt thành nguyện vọng của bà ấy.

Mỹ Anh gặp Thái Nguyên vô cùng không muốn bên ngoài vẫn cố tỏ ra không có việc gì uống canh trong lòng quả thật không phải tư vị, càng nhiều là ái náy cùng tự trách. Nàng không nghĩ lần trước bản thân vì xấu hổ đem nguyên nhân đổ cho Thái Nghiên không ngờ mẫu thân lại sinh ra cái này ý nghĩ. Nhị, tam thiên nàng chỉ nghĩ mẫu thân chỉ muốn tốt cho hai người nhưng mấy ngày sau nàng gặp Thái Nghiên uống xong, buổi tối liền khó chịu, cả người đều đầy mồ hôi liền hỏi. Rất lâu Thái Nghiên mới thành thật nói cho nàng công dung của thuốc kia, ngoài cường thân kiện thể còn chứa chút dược liệu có tính chất giống xuân dược. Mặc dù dược tính so với xuân dược chỉ một phần mười, và lại Thái Nghiên còn là nữ nhi thân nhưng uống nhiều quả thật đối với thân thể không tốt.

Nàng nhiều lần muốn cùng mẫu thân nói nhưng đều bị Thái Nghiên ngăn cản. Mẫu thân xuất phát từ muốn tốt cho hai người nếu như nói ra nhất định khiến bà ấy khó chịu. Vì vậy, chỉ có thể ủy khuất Thái Nghiên.

Nhưng chuyện này cũng khiến trong lòng Mỹ Anh xuất hiện nghi vấn. Nàng cảm giác tuy nàng cùng Thái Nghiên đã trở thành phu thê nhưng giữa hai người vẫn còn thực chất thiếu một bước nào đó. Nếu Thái Nghiên thực chất là nam tử, theo người khác nói chính là phu thể hữu danh vô thực. Nhưng Thái Nghiên là nữ tử, chuyện kia liền không đúng. Hơn nữa, Thái Nghiên còn đối nàng làm một chút hành động vô cùng thân mật, như vậy xem như hai người đã là chân thực phu thê đi. Nhưng Mỹ Anh nghĩ nghĩ lại cảm giác có chút không đúng lại không hiểu chỗ nào sai rồi, Do đó, chỉ có thể sầu não bỏ qua một bên. Nàng nghĩ giống hiện tại đã thỏa mãn, chỉ cần cùng Thái Nghiên sớm tối bên nhau là đủ rồi.

Mỹ Anh cảm giác bên người không ngừng truyền đến cảm giác nóng bỏng, mặc dù cách lớp trung y, nàng đều cảm nhận được từ thân thể Thái Nghiên truyền đến độ ấm còn có cảm giác ẩm ước do y phục bị mồ hôi làm thấp. "Nghiên, ngươi thế nào?" Mỹ Anh từ trong lòng Thái Nghiên ngẩng đầu hỏi. Thái Nghiên mặc dù nhắm mắt nhưng giữa hai chân mày đều nhăn lại chứng tỏ nàng ấy không hề dễ chịu. Mỹ Anh muốn đưa tay xoa dịu bất đắc dĩ bản thân nàng đều bị Thái Nghiên chặt chẽ ôm ở trong lòng "Ngươi buông ra, ta đi bảo nha hoàn đem nước đến cho ngươi chà lau thân thể một chút, ra nhiều mồ hôi như vậy chắc chắn khó chịu." Mỹ Anh càng nghĩ càng yêu thương "Ngày mai ta đi cùng mẫu thân nói. Khiến cho mẫu thân không cần cho ngươi chuẩn bị canh bổ."

Thái Nghiên mở mắng, thấy Mỹ Anh vì nàng lắng, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Nàng cúi người hôn lên trán Mỹ Anh rồi đến mi tâm cuối cùng là cánh môi vì lo lắng cho nàng mà mím chặt, chỉ là nhẹ hôn một cái liền tách ra "Đừng lo lắng, một chút là tốt rồi." Ánh mắt Thái Nghiên thoáng lướt qua cổ áo Mỹ Anh, trong mắt có gì đó chợt lóe liền rất nhanh bị che giấu đi, tầm mắt cũng chuyển đến chỗ khác "Cho ta ôm nàng một lát là tốt rồi." Thái Nghiên nói cũng đem Mỹ Anh kéo sát vào lòng một chút, tay như có như không ở trên lưng Mỹ Anh nhẹ nhàng vuốt ve.

"Nghiên, ngươi có phải hay không có chuyện gạt ta?" Mỹ Anh ngoan ngoãn tựa đầu vào lòng ngực mềm mại kia, mặc cho người kia như có như không vuốt ve, trong lòng không hiểu có điểm khổ sở, cho nên giọng nói có mấy phần ủy khuất.

"Thế nào lại nói như vậy?" Thái Nghiên cảm nhận được Mỹ Anh khác thường, đem người trong lòng ngực kéo ra "Nếu nàng muốn ta đều có thể đem trái tim đào ra cho nàng xem." Nếu nói gạt chỉ có chuyện Kim Thái Nghiên nàng thực chất không phải Kim Thái Nghiên, từ thất tuổi năm ấy liền không phải. Nhưng chuyện này nói ra chỉ sợ ai đều không tin, không chừng còn nói nàng điên đâu. Cho nên chuyện này xem như không phải nàng gạt Mỹ Anh.

"Ta không biết." Mỹ Anh cụp mắt không đi nhìn Thái Nghiên. Nàng quả thật không biết tại sao trong lòng luôn dâng lên một chút bất an cùng khổ sở "Ta cảm giác, mặc dù chúng ta đã là phu thê nhưng vẫn thấy còn cách ngươi một chút." Còn có, nàng cảm giác Thái Nghiên rất có thể một ngày nào đó liền tiêu thất, rời khỏi nàng, không một tiếng động rời khỏi nàng nhưng điều này nàng sẽ không cùng Thái Nghiên nói.

Thái Nghiên không khỏi thở dài. Đều nói tâm tư nữ nhân vô cùng mẫn cảm quả thật không sai. Nàng đều cho rằng bản thân đã che giấu vô cùng tốt cuối cùng vẫn để Mỹ Anh cảm nhận được. Có thể nói ra sao? Nói ra, chỉ sợ đều làm người khác chê cười. Nàng cùng Mỹ Anh đều đã thành thân hơn hai tháng nhưng còn không có viên phòng. Nếu nói Mỹ Anh là người cổ đại không biết vậy còn nàng đâu? Nàng linh hồn đến từ thế kỉ hai mươi mốt còn là một nữ nhân đã gần ba mươi tuổi đối với chuyện này có thể không biết sao. Ban đầu có thể nói vì thân thể Mỹ Anh vẫn chưa tốt nhưng bây giờ thì sao.

Đơn giản là Kim Thái Nghiên nàng sợ. Cho dù Kim Thái Nghiên có phóng khoáng, bất cần hay mạnh mẽ tới đâu. Suy cho cùng nàng vẫn là một nữ nhân sẽ có lúc nào đó sợ hãi. Kể từ lúc nàng cùng Mỹ Anh tách ra liền sợ hãi đến lúc lại cùng nàng ấy. Cho đến bây giờ, dù đã cùng Mỹ Anh thành thân nàng vẫn còn sợ hãi. Vì ái mà sợ hãi, sợ đi qua cái ranh giới kia nàng đối với Mỹ Anh lại càng lún sâu. Đợi đến một ngày nào đó, Mỹ Anh muốn rời khỏi nàng, nàng sẽ không chịu được. Ở hiện đại, tình yêu giữa hai nữ nhân xem ra không phải chuyện mới lạ gì nhưng đây là cổ đại. Ở đây nam hôn nữ gả, âm dương kết hợp mới là thiên ý. Cái tư tưởng kia đã sớm ăn sâu vào máu mỗi người. Mỹ Anh lại còn là một nữ tử biết tri thư, hiểu lễ nghĩa. Một ngày nào đó, nàng ấy đột nhiên nhận ra nàng chỉ là ngộ nhận, lại hối hận muốn rời khỏi nàng lúc ấy nàng phải làm sao bây giờ? Còn có bí mật kia, đến lúc Mỹ Anh phát hiện lại không thể chấp nhận được làm sao bây giờ? Còn có, Hoàng Thái thú cùng Hoàng phu nhân nếu như biết được thân phận chân thật của nàng không chấp nhận được bắt hai người cùng ly thì phải làm sao bây giờ? Cho dù lúc đó Mỹ Anh thật sự yêu nàng nhưng phụ mẫu trước mặt nàng ấy không thể bỏ mặt. Nàng biết Mỹ Anh cũng sẽ nhất định không bỏ rơi nàng, với tính cách của Mỹ Anh lúc ấy sẽ cùng lúc trước lựa chọn một kết quả. Nàng không phải sợ cùng Mỹ Anh chết mà là nàng sợ nhìn thấy nàng ấy chết. Nàng luyến tiếc cùng đau lòng. Mỹ Anh là nữ tử tốt đẹp như vậy, nàng ấy xứng đáng có được một cuộc sống đẹp đẽ, hạnh phúc mà không phải tuổi trẻ sớm thệ. Không có nàng, với thân phận của Mỹ Anh, nhất định sẽ có thể tìm được một nam tử tốt, ít nhất có thể trải qua cuộc sống bình bình đạm đạm. Cho nên, một bước kia nàng không có làm đến. Nàng lựa chọn để lại cho hai người một con đường lui. Nếu như một ngày nào đó, Mỹ Anh bắt buộc phải gả cho một nam nhân khác. Nếu như Mỹ Anh còn nguyên vẹn, như vậy nam nhân kia sẽ đối với nàng ấy tốt một chút, yêu thương nàng ấy hơn một chút. Còn có, nàng mạc danh kỳ diệu xuyên đến đây, nếu như có ngày nàng không biết làm sao lại đột ngột trở về hiện đại, lúc đó Anh nhi của nàng phải làm sao đây?

Cho nên, nàng cảm thấy tình trạng hiện tại của hai người là tốt nhất. Nếu như những ý nghĩ tiêu cực kia của nàng không xảy ra, hai người vẫn có thể như vậy trải qua đến già cũng vô cùng tốt.

Mỹ Anh không biết Thái Nghiên trong đầu đang nghĩ gì, chỉ thấy Thái Nghiên một mực im lặng không đáp, trong lòng cũng không phải tư vị "Ngươi quả thật có chuyện gạt ta?" Mỹ Anh lúc này cũng không phải là nghi vấn mà rõ ràng khẳng định.

Thái Nghiên không biết bản thân nghĩ một chút lại ngẩn người khiến cho Mỹ Anh không hài lòng tức giận, bất đắc dĩ cười. Ai bảo nàng cưới một thê tử thông minh như vậy, muốn gạt một chút cũng khó "Đừng tức giận. Ta quả thật có một chuyện vẫn chưa nói cùng nàng. Nhưng không phải ta cố tình giấu nàng, chỉ là chưa tìm được thời điểm thích hợp." Thái Nghiên lại hôn mấy cái lên chóp mũi Mỹ Anh mới cười nói tiếp "Đợi đến lúc thích hợp, không cần nàng hỏi, ta cũng sẽ ngoan ngoãn tự giác khai báo." Hai người yêu nhau vốn chú trọng thành thật. Chuyện kia quả thật cũng cần tìm cơ hội cùng Mỹ Anh nói. Đến lúc đó có tin hay không tùy nàng ấy thôi.

Mỹ Anh không nghĩ bản thân đoán đúng rồi. Thái Nghiên quả nhiên có chuyện gạt nàng. Nhưng nghe Thái Nghiên nói vậy, nàng cũng không nên hỏi tiếp chỉ là không thể cho nàng ấy sắc mặt tốt. Ai bảo dám có chuyện dấu diếm nàng đâu rồi. Mỹ Anh lập tức lạnh mặt, từ trong lòng Thái Nghiên tránh ra "Tướng công nói như thế nào Anh nhi liền nghe vậy. Anh Nhi cũng không phiền tướng công nghỉ ngơi. Đợi tướng công tìm được cơ hội thích hợp, tướng công cùng Anh nhi nói là được." Mỹ Anh nói xong liền xoay người đưa lưng về phía Thái Nghiên, còn cố tình nằm sát vào bên trong, tránh xa người kia.

Thái Nghiên dỡ khóc dỡ cười. Nàng bình thường cũng thích nghe Mỹ Anh gọi nàng tướng công. Nhưng tình huống này, hai chữ này nghe trong tai một chút cũng không thoải mái. Thái Nghiên nhích người theo vào bên trong, từ phía sau đem người ôm vào trong lòng. "Tức giận?"

"Không có." Mỹ Anh khí nói, lại vùng vẫy muốn tránh ra nhưng khí lực của nàng so với Thái Nghiên không bằng, tránh thế nào cũng không tránh ra "Buông ra, cả người nóng muốn chết, còn đầy mồ hôi, đừng ôm ta."

"Đừng tức giận." Thái Nghiên nhỏ giọng bên tai Mỹ Anh dụ dỗ "Ta như vậy còn không phải ai đó cũng nhạc mẫu đại nhân bên tai nói cái gì. Bây giờ, nàng còn ghét bỏ ta đây."

Nói đến chuyện này, Mỹ Anh lại bắt đầu chột dạ cho nên không tiếp tục giãy dụa chỉ hừ lạnh một tiếng "Đáng đời."

Thái Nghiên thấy vậy cũng biết Mỹ Anh không có tức giận "Nàng nói chính là." Thái Nghiên lại đem người kéo sát vào trong lòng "Nhưng ta một mình quả thật khó chịu. Chúng ta là phu thê vốn nên đồng cam cộng khổ. Cho nên nương tử, nàng cùng ta chịu khó một chút cũng là."

Mỹ Anh trợn mắt, tức giận liền véo lấy eo Thái Nghiên muốn khiến Thái Nghiên đau mà buông lỏng một ít. Nhưng là người kia chính là cắn răng chịu đau, còn đem nàng ôm sát hơn. Không đầy một khắc Mỹ Anh cũng bị Thái Nghiên làm cho nóng nực ra một thân mồ hôi, cuối cùng không chịu nổi chỉ có thể ủy khuất năn nỉ khiến Thái Nghiên buông ra. Nàng lập tức gọi nha hoàn đem nước đến cho hai người tẩy một chút. Nếu không một thân mồ hôi như vậy, nàng nhất định sẽ không ngủ được.

Chỉ chốc lát Thiện Khuê liền dẫn theo gia đinh mang nước vào. Dường như điều đã chuẩn bị sẵn chỉ đợi Mỹ Anh lên tiếng. Sự thật đúng là Thiên Khuê đã sớm chuẩn bị nước. Thời gian gần đây, mặc dù trước khi ngủ tiểu thư đều đã tẩy qua nhưng đến nửa đêm vẫn cho nàng chuẩn bị nước. Mấy ngày đầu có chút bất ngờ, sau lại Thiên Khuê liền thông minh trước chuẩn bị, chỉ cần Mỹ Anh lên tiếng nàng liền cho người nâng nước đem vào. Chuyện như vậy cũng sớm truyền khắp Hoàng phủ cũng truyền đến tai lão gia cùng phu nhân. Nhưng làm nàng bất ngờ chính là phu nhân sau khi nghe thấy lại vô cùng vui vẻ còn tỏ ra vô cùng hài lòng. Sau lại, Thiện Khuê từ miệng của một vài lão mẹ trong phủ nghe được chút ít khiến người nghe mặt đỏ tai hồng chuyện. Không nghĩ cô gia nhìn có chút nhu nhược lại có thể ép buộc như vậy, tiểu thư cũng chỉ vừa mới khỏi bệnh đây.

Mỹ Anh lại không biết bản thân cùng Thái Nghiên đã bị hạ nhân truyền đến sôi sục. Thái Nghiên mỗi ngày ăn xong canh bổ chỉ chốc lát liền ra một thân mồ hôi, nàng không nghĩ ngợi liền cho người đem nước đến cho Thái Nghiên tẩy một chút. Nếu biết bị mọi người suy diễn như vậy, không chừng xấu hổ đến không dám ra khỏi phòng.

Thái Nghiên gặp Thiện Khuê trước khi ra ngoài trong ánh mắt nhìn nàng có chút oán giận liền đối với tiểu nha đầu cười cười. Mỹ Anh không biết nhưng nàng biết rõ ràng lại không hề có ý định ngăn cản. Hiện tại, không phải càng hợp tâm ý nhạc mẫu đại nhân.

.

.

.

Mỹ Anh còn lo lắng nói thế nào để mẫu thân không cần buộc Thái Nghiên dùng thuốc. Nhưng nàng không ngờ bản thân vừa mở miệng đề nghị mẫu thân liền gật đầu đồng ý khiến Mỹ Anh vô cùng bất ngờ. Bà còn nói cái gì dù sao đêm nào cũng vậy quả thật không tốt. Sợ sức khỏe của nàng không chịu nổi. Mỹ Anh vì mẫu thân không bắt Thái Nghiên tiếp tục uống thuốc mà vui vẻ lại vì câu nói của mẫu thân mà ôm một bụng nghi ngờ trở về phòng. Thái Nghiên uống thuốc hay không đâu liên quan gì đến sức khỏe của nàng.

"Tiểu thư, đây là canh hạt sen ngân nhĩ cô gia cho nhà bếp chuẩn bị, cho tiểu thư bồi bổ thân thể." Thiện Khuê đem chén canh để xuống trước mặt Mỹ Anh

Mỹ Anh nghe là do Thái Nghiên cho người làm, trong lòng lại ngọt ngào trên môi cũng treo lên nụ cười.

Thiện Khuê quả thật không biết bản thân có nên oán trách Thái Nghiên hay không. Quả thật tân cô gia đối với tiểu thư vô cùng săn sóc chỉ là có chút không biết tiết chế. Thiên Khuê suy nghĩ, ngoài miệng cũng không chịu được mà lầm bầm "Cô gia thật là, biết thân thể tiểu thư vừa tốt lại không biết tiết chế một chút."

Mỹ Anh đang uống canh lại nghe Thiên Khuê một bên lẩm bẩm nhưng không nghe rõ Thiện Khuê nói gì "Muội nói gì?"

Mỹ Anh trước giờ đều xem Thiện Khuê như muội muội mà đối đãi cho nên Thiện Khuê lá gan cũng lớn một chút "Cô gia cũng thật là. Biết tiểu thư vừa khỏi bệnh cũng không biết ôn nhu một chút."

"Ân" Mỹ Anh cười đối với Thiện Khuê nói "Tướng công đối với ta rất tốt. Muội xem, không phải hôm nay còn cho bà bếp chuẩn bị canh cho ta."

"Muội đương nhiên biết cô gia đối với tiểu thư rất tốt." Thiên Khuê nghĩ đến chuyện kia trên mặt không khỏi ngượng ngùng nhưng vẫn nói ra "Nhưng cũng không thể mỗi tối đều... đều đối với tiểu thư không tiết chế." Thiện Khuê nói xong trên mặt đều trướng đỏ bừng lại lí nhí "Tiểu thư, tỷ không thể dung túng cô gia như vậy. Như vậy, đối với thân thể của tiểu thư có ảnh hưởng không tốt." Thiện Khuê dù sao cũng chỉ là tiểu cô nương mười sáu tuổi còn chưa gả người đương nhiên mấy chuyện này không thể hiểu biết, chỉ là nàng đều trà trộn bên cạnh một đống nha hoàn cùng nhũ nương trong Hoàng phủ, nghe vào trong tai sẽ không ít.

Mỹ Anh còn chưa hiểu chuyện gì, chỉ nhìn mặt Thiện Khuê không ngừng đỏ lên. Nàng suy nghĩ một chút, lập tức mặt đằng một cái cũng đỏ bừng, nóng bỏng. Lúc này nàng cũng đã hiểu câu nói vừa rồi của mẫu thân. Mấy ngày nay, đều truyền nước tắm lúc nửa đêm, mọi người lại không biết Thái Nghiên vốn là nữ. Cũng không biết trong phủ đã nói đến thế nào rồi. Mỹ Anh nghĩ đến thật xấu hổ không muốn gặp người "Muội đừng suy nghĩ lung tung."

"Không phải một mình muội nghĩ vậy. Tất cả mọi người trong Hoàng phủ đều nói vậy."

Mỹ Anh nghe xong quả thật không biết nói gì. Như thế này, nàng làm sao còn có thể đối mặt với hạ nhân trong phủ a.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro