After the fairy tale : Nàng tiên cá và Họa sĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

After the fairy tale : Nàng tiên cá và Họa sĩ

SNSD fanfic--- TaeNy

Au : Bupbekodau


Như các bạn đã biết về câu chuyện nàng tiên cá mà ngày xưa chúng ta xem hoạt họa hay nghe bà kể hay đọc trong những quyển sách về những câu chuyện cổ tích thần tiên .

Ai cũng biết là cuối cùng nàng tiên cá sống hạnh phúc mãi mãi với hoàng tử

Nhưng còn 1 kết thúc khác

Một kết thúc không dành cho những đứa trẻ .

Một kết thúc đúng nghĩa với kết thúc

Hoàng tử đã cưới công chúa nước láng giềng và Nàng tiên cá vỡ tan thành hàng ngàn bọt bong bóng tan vào biển cả.



Ta hãy bắt đầu từ lúc đó. Nàng tiên cá đau khổ vì tình yêu dang dở , Nàng đã đánh đổi giọng nói , giọng hát tuyệt vời của nàng để lấy đôi chân của loài người . Và hơn hết Nàng đã đánh đổi cả cuộc sống bình yêu tươi đẹp dưới đáy đại dương để lấy một trái tim tan vỡ.


Những giọt nước mắt theo bước chân nàng bước ra biển . Lời nguyền của mụ phù thủy rằng trái tim vỡ sẽ làm Nàng tan thành bọt sóng sống mãi với biển cả . Cố vương đến bờ cát của đất liền những vẫn mãi mãi thuộc về đại dương

Trong tất cả các loại ma thuật , có ma thuật mạnh và ma thuật yếu. Nhưng có một phép thuật mà ngay cả đến các ma thuật mạnh ,yếu hay là mạnh nhất trần đời cũng sẽ bị hóa giải vì nó .


Nụ hôn của tình yêu đích thực.

...


Tình yêu từ cái nhìn đầu tiên ... yêu tha thiết... có lẽ không phải vậy . Đó chỉ là một cái nhìn thơ thẩn rồi trái tim vô tình trật vài nhịp khỏi cuộc sống bằng phẳng hằng ngày

Người họa sĩ mang tâm hồn của bầu trời khoác cái áo xanh màu đại dương , dáng người nhỏ bé đang ngưng bút để ngắm nhìn một thiên thần lấp lánh ngay cả dưới ánh nắng yếu ớt của hoàng hôn . Đôi mắt nàng khép hờ cùng những giọt nước mắt hòa vào biển, Nàng bước châm rãi tay vịn chặt những mảnh vỡ của trái tim bên ngực trái. Nàng bước dần về phía mặt trời đang lặn . Ma thuật của mụ phù thủy bắt đầu linh nghiệm . Mặt biển đang yên bình bỗng trỗi dậy , cơn sóng hiền hòa dào dạt nay hung tợn gồng mình cao to , oàm oạp dâng cao nuốt chửng Nàng vào trong lòng biển .

Bỏ dỡ việc đang làm người họa sĩ đằm mình vào dòng nước dữ tợn lạnh lẽo . Cố gắng hết sức để tìm thấy hi vọng nhỏ nhoi cho cô gái xa lạ .

Nước biển bỗng trở nên đen đặt quánh xiết chặt, Nàng không một chút chống cự , nhưng từ đâu một cánh tay nắm chặt cánh tay của Nàng xé toạt dòng nước hiểm ác , đưa vài ánh nắng yếu ớt của hoàng hôn lọt vào đánh tan dòng nước đen ngòm lạnh lẽo để lại 2 người đang ôm nhau . Người họa sĩ để lộ một thân hình mãnh mai của nhưng đầy đặng của người con gái một làn da màu sữa và đôi mắt đa tình chúng khép chặt khi người họa sĩ trao hơi thở của mình cho Nàng . Làn môi ấm áp cùng hơi thở của kẻ lạ đã xâm chiếm vào lồng phổi của nàng tiên đang chết dần mang lại một sự sống mong manh lẻ loi .

Nàng ngồi dậy trên bãi cát sau khi thoát khỏi bàn tay tử thần , đôi mắt nàng đơm buồn hơn tất cả , Nàng nhìn về phía tòa lâu đài đứng sừng sững rồi bật khóc. Cô Họa Sĩ thở hổn hển cô ngồi dậy để lấy những hơi dài hơn và cũng để nhìn xem cô gái ấy đang làm gì.

"Cô ... có ... sao không ?" - Người Họa Sĩ thở trong khó nhọc.

Nàng không trả lời...

"Tôi là...Kim Tae...yeon.... Cô... tên gì ? nhà cô ở đâu "- Cô Họa Sĩ thì thào trong hơi thở

Nàng vẫn không trả lời ... Nàng chỉ khóc , khóc đến khi ngất đi .

Nàng thức dậy trong một căn nhà nhỏ , không gian chật hẹp với đủ loại tranh treo , mỗi bức tranh như mỗi thế giới khác nhau , có cái xám xịt tối đen nhưng có cái lại màu sắc rực rỡ. Có cái chẳng có gì ngoài những cái chấm màu không hình tượng nhưng có cái thì là vẽ đầy phong cảnh , con người. Những bức tranh chỉ thu hút được nàng vài giây rồi thì nàng lại nhìn ra ngoài cửa sổ , hướng mắt về phía tòa lâu đài với cái chóp nhọn dài bên trên là cờ hỉ chúc mừng tân hôn . Nàng lại khóc.

Nhìn quanh một lát nàng tìm thấy một cái nĩa , vẫn giữ ý định ban đầu Nàng gim thẳng vào trái tim nơi nàng đau nhất .

Cô họa sĩ vừa về thấy thế bèn chạy đến hất tay Nàng ra rồi ôm chặt Nàng an ủi . Và nói rằng

"Xin cô đừng khóc và nghĩ quẩn nữa .Trời cho tôi gặp cô và cứu được cô vậy âu cũng là số phận , Nếu cô vẫn giữ những ý nghĩ về cái chết thì trước tiên cô phải trả ơn tôi đã cứu mạng ".

Nghe đến đây thì Nàng vơi dần nước mắt , suy nghĩ một hồi Nàng gật đầu đồng ý .

"Cô tên gì?" - Cô Họa sĩ hỏi

Nàng do không nói được nên chỉ tay vào miệng rồi lắc tay ra hiệu.

Cô Họa Sĩ nảy ra ý định mang giấy viết cho Nàng , Nhưng ngôn ngữ loài người Nàng vốn đâu có biết

Nàng chẳng nói được chẳng viết được. Đang cau mày suy nghĩ thì Họa Sĩ thấy nàng nằm trên bức tranh vẻ rừng nấm của cô.

"Cô nằm trên tranh rừng nấm của tôi nên tôi sẽ gọi cô là Nấm nhé. "

Nàng đành miễn cưỡng đồng ý

Họa Sĩ đặc biệt không để Nàng làm gì nặng nhọc vì có vẻ nàng vẫn còn rất yếu . Cô yêu cầu nàng làm người mẫu cho mình để cô vẽ . Và hứa rằng sau khi hoàn thành 3 bức vẽ sẽ để nàng tùy ý làm việc của mình

Bức tranh thứ nhất là vẽ mặt nàng mang nỗi buồn . Nàng ngồi trong nhà cạnh cửa sổ , với đôi mắt đen sâu hun hút , xoáy bên trong là một niềm đau sâu tận cứ hướng về cái chóp đỉnh ấy cùng những điệu nhạc véo von phát ra từ ấy . Những lằn trán oằng từ dốc cao rơi xuống tận lông mày. Chốc chốc những cơn thở dài của nàng cứ ngỡ là vô tận . Tay nàng vẫn ôm chặt trái tim mình .

Người Họa Sĩ vuốt cành bút trên mặt giấy , cô men theo nét đẹp của gương mặt thiên thần , ngắm nhìn thật kĩ từng chi tiết và cảm thấy nổi đau khi cô đắm mình trong bức tranh ,trán cô cũng nhăn lên khi lê nét bút đến vầng trán của Nàng ,nước mắt cô chảy dài khi phiêu làn bút mình theo đôi mắt , Tim cô thắt chặt lại khi cô kết thúc bức tranh tại trái tim Nàng .

Bức tranh thứ 2 : nụ cười
Đây là điều khó nhất , cô họa sĩ cũng rất tò mò về nụ cười của Nàng , thế nên cô làm đủ trò đủ kiểu , tung đấm hoành đá , lăn lộn , nhảy dây làm xiếc . Nhưng không một nụ cười mảy may xuất hiện .

Một hôm nọ , cô họa sĩ dần mất kiên nhẫn , cố gắng lần cuối cùng , Cô dắt Nàng ra biển nhưng khi thấy biển thì Nàng lại càng buồn hơn . Nàng ngồi trên cát mắt hướng về biển và bắt đầu ngâm nga một điệu nhạc . Một bản nhạc buồn . Khi Nàng bắt đầu ngâm nga ,mọi thứ dường như dừng lại và trở nên bi hơn . Hàng cây cọ chạy dọc bên các tường nhà lần lượt rũ rượi , những con hải âu mòng biển không buồn bay nữa chúng nó chỉ đậu trên những mỏm đá nhỏ rồi rút đầu vào cánh , sóng biển ngừng vỗ bây giờ chỉ còn lại những gơn nước lăn tăn trải nhẹ trên mặt biển . Ngay cả Gió cũng ngừng thổi .

Người họa sĩ không thấy lạ vớ những chuyện đang xảy ra vì cô đang thẩn thờ nhìn Nàng một cách bất lực. Bỏ ý đinh làm Nàng vui ,không quan tâm đến bức tranh của mình nữa , mà đến gần cạnh Nàng ôm nàng vào lòng . Hát một bài hát mà ngày xưa mẹ cô thường hát mỗi khi cô khóc hay buồn



Lấy cơn đau là điểm bắt đầu
Hãy cứ khóc qua đêm thâu
Con ơi ! con chớ vội lau
Nước mắt rửa trôi cơn sầu

Kìa thức rồi mặt trời bé
Nắng vàng làm nheo mắt khẽ
Con ơi ! con chớ vội che
Hãy để mắt cười con nhé

Các vết thương rồi sẽ lành
Cơn mưa lớn rồi cũng tạnh
Trái tim con vẫn đập mạnh
Mang hạnh phúc đầy trời xanh

...

( Note : không phải bài hát như cứ giả bộ làm bài hát nhé ^^ , với lại cái này chế nên không được hay ... ^^! thông cảm )

Nàng đã dừng ngâm nga từ lâu , cảnh vật cũng đã trở về với vẻ vốn có. Nàng đã chìm trong giấc ngủ trên tay Họa sĩ . Cô lấy tay lau đi giọt nước còn đọng lại trên mắt Nàng . Rồi tiếp tục hát .

Từ sau hôm đó có vẻ Nàng vui vẻ hơn , Nàng cố tập cười , không phải nàng không biết cười chỉ là Người Họa Sĩ không hài lòng vì những nụ cười gượng gạo mà nàng làm trong xuốt mấy ngày qua.

Chỉnh chỉnh sửa sửa , Người Họa Sĩ thở dài ngao ngán cô quẹt đi những giọt mồ hôi trên mặt mình , rồi cô bỗng giật mình khi thấy gương mặt kì lạ của Nàng

Nàng đang cười lớn nhưng chỉ có đều không tiếng , nàng vỗ tay rồi chỉ chỉ trên gương mặt Cô Hoạ sĩ

Cô Họa sĩ vừa vui mừng vừa kì lạ . Xem lại mới biết , gương mặt cô bây giờ trông buồn cười hơn những tên hề hay làm trò mua vui cho nhà vua.

Nụ cười của nàng như gõ mạnh vào tim của Cô họa sĩ , làm tim cô đập nhanh thật nhanh ,bối rối , tay chân ngọng ngịu quơ hết cái này làm đổ cái kia , té cả lên hộp màu hồng , in cả cái mông cô lên tờ giấy trắng . Càng khiến Nàng cười nhiều hơn . Cô ranh mãnh kéo Nàng từ trên ghế té xuống tung tóe những hộp màu khác vãi khắp nhà , dính lên cả những bức tranh khác.

Cả hai vừa cười vừa in mông mình lên giấy với những màu khác nhau rồi lại lăn nằm ra cười. Nàng đánh vào người họa sĩ vì vừa quẹt lên mặt Nàng một vệt dài trên mũi .
Nhưng Nàng dừng ở đó . khẽ nghiêng đầu Nàng áp tai vào ngực Cô Họa Sĩ .
Cô Họa Sĩ cố gồng mình để ngăn sự lúng túng và hồi hộp của mình còn Nàng thì cứ áp sát tai mình vào ngực Cô Họa Sĩ .

Tiếng tim đập rất nhanh

Nàng tự để tay lên ngực mình .

Tiếng trái tim Nàng cũng đang nhanh hơn từng nhịp , dường như nó đang cố bắt kịp nhịp tim của Cô Họa sĩ . Nàng bắt đầu ngân nga theo bài ca mà Cô họa sĩ đã hát . Họ cứ nằm như thế đến khi cả hai thiếp đi .

Khi nàng tỉnh dậy thì ngôi nhà đã không còn bừa bộn nữa mặc dù những vết màu loang lổ vẫn còn nhưng nó lại cho ngôi nhà đầy sắc màu

Trước mặt Nàng là một bức tranh vẽ cô gái đang cười tươi . Nàng lấy tay sờ mặt mình tay kia gần chạm vào bức tranh , nàng vê những ngón tay trong không khí theo gương mặt cô gái trong bức tranh đó. Nàng đang ngạc nhiên .

Nàng biết chứ , biết mình khi cười sẽ ra sao nhưng dưới ngòi vẽ của Cô Họa Sĩ nó lại trở nên rất khác lạ. Đôi mắt Nàng như hai mảnh trăng khuyết đầy thần lực ẩn chứa bên trong mặt trăng dịu kì , mũi nàng cao thẳng như lối dẫn lên thiên đường , vành môi uốn lượn như những con sóng màu hồng nhấp nhô nhẽ nhàng . Bức tranh được vẻ với màu chủ đạo là màu sáng có lẽ vì thế chăng mà cả góc nhà nơi nó nằm đang sáng rực lên hay vì người đang cầm bức tranh ấy cũng đang mỉm cười theo bức tự họa mình.

Nàng nhìn ra cửa sổ thì thấy Cô Họa sĩ đang ngồi dưới biển nhìn về phía đường chân trời. Cái vỗ vai của Nàng không làm Cô Họa Sĩ giật mình , cô chỉ mỉm cười

"Ngày mai là ngày tôi sẽ vẽ bức tranh cuối cùng của cô , tôi vẫn chưa nghĩ ra chủ đề . Nên hôm nay chúng ta hãy đi chơi nhé , chịu không ? "

Nàng mỉm cười gật đầu , nắm lấy tay người hoa sĩ đi dạo dọc bãi biển . Đằng sau lưng họ lá cờ trên chóp đỉnh lâu đài vẫn phấp phới tung bay.

Cả hai đi hết chổ này đến chổ kia , ra xem hội chợ , những gánh xiếc trên đường hay những thứ kì lạ của những người quấn khăn trên đầu , ăn hết thứ này đến thứ khác. Chọc ghẹo lão bán thịt và chạy trốn.


Một ngày dài nhanh chóng trôi qua.


Cả hai cùng tản bộ trên bờ biển , ngắm mặt trời lăn dần , mắt Nàng hướng về tòa lâu đài , rồi Nàng quay sang nhìn Cô Họa Sĩ đi bên cạnh mình . Nàng mỉm cười xiết chặt tay cô.

Bầu trời chuyển từ màu vàng nhạt của chiều sớm sang màu đỏ hồng của mặt trời đang tan dần phía đường chân trời , Cô Hoa Sĩ nhìn vào mắt Nàng , tháo sợi dây chuyền cô đang đeo , đeo vào cổ Nàng , Nàng nghịch tay đưa mặt dây chuyền lên xem , đó là một viên đá màu xanh biển.

"Chỉ là một món quà , tôi muốn tặng cô , nên xin cô hãy nhận lấy" - Cô Họa sĩ đỏ mặt nói

Thấy sự thành khẩn của cô họa sĩ Nàng không dám từ chối . Do không biết lấy gì đền đáp. Nàng hôn vào đôi má đang phùng lên vì mắc cỡ ấy. Rồi chạy về nhà.

Trong hơi thở Nàng kiểm tra tim mình , nó vẫn còn đập nhanh kể cả khi Nàng đã không còn mệt vì chạy. Nàng chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp hoàng tử . Nàng cảm thấy bối rối , hồi hộp , tim nàng đập nhanh , nàng nghĩ về hoàng tử kể cả trong giấc mơ của mình .Nàng đã yêu hoàng tử.Nhưng tình yêu đó như một ly rươu đỏ cay nồng lúc đầu khi vừa uống nhưng không lưu lại lâu


Còn bây giờ tim Nàng đập nhanh , Nàng mỉm cười mà không cần lý do , cảm thấy những cơn gió thổi vào nàng mượt mà như lụa , cảm thấy cơn sóng vỗ nhè nhẹ nhưng đôi lúc dữ dội như một bản nhạc của đại dương. Nàng cảm nhận cuộc sống một cách khác biệt . Nàng có thể mỉm cười với tất cả , hạnh phúc với tất cả dù là những cử chỉ nhỏ nhất của Cô Họa Sĩ. Nàng đang yêu . Như một ly rượu trắng , nhẹ nhàng nơi vị giác nhưng khi vào trong thì ấm áp nồng nàng , lưu lại cảm giác say nhè nhẹ.

Cả hai đang say , gương mặt ai cũng đỏ như ai . Họ ngồi cạnh nhau trên giường , không ai nói gì . Nàng thì ngâm nga bài hát mà cô họa sĩ đã hát. rồi đến lượt cô họa sĩ hát theo. giọng hai người hòa vào làm một. như âm thanh vủa sóng hòa vào với gió . kết thúc bài hát cả hai nhìn nhau cười .


...

Nàng ngỡ ngàng



...

Rồi nhắm mắt

...

Đáp lại nụ hôn mà Cô Họa Sĩ đã đánh liều trao khi không kềm được trái tim mình nữa

Màn đêm sẽ lạnh hơn để hai cơ thể gần nhau hơn , màn đêm tối hơn để cả hai an tâm hơn . Màn đêm dài hơn để cả 2 bên nhau lâu hơn .

Giá như câu chuyện có thể kết thúc ở đây , để lại một câu kết mang ý nghĩa vĩnh cữu " Và họ sống bên nhau hạnh phúc mãi mãi " . Nhưng đây không còn là một câu chuyện cổ tích thần tiên của chàng hoàng tử và nàng công chúa. Mà là câu chuyện về những người xấu số trong tình yêu.

Nàng mở mắt dậy khi tia nắng đầu tiên đánh thức Nàng .Điều đầu tiên Nàng làm là mỉm cười hạnh phúc. Nàng quay sang phía Cô họa sĩ để tìm hơi ấm , nhưng ... chẳng có ai cả .


Nàng vội mặc áo , tìm kiếm cô họa sĩ khắp nơi nhưng tất cả những gì Nàng tim thấy chỉ là nỗi thất vọng và con tim mới hôm qua hồi sinh nay lại rạn nứt . Nàng quỳ thụp xuống đất khóc. Khóc thật to , khóc để con tim mình thôi chảy máu. Những tưởng nàng đã tìm thấy mảnh ghép của mình , những tưởng đôi mắt Nàng sẽ không còn chảy nước vì đau khổ , những tưởng tình yêu là điều có thật . Oán trách ông trời sao tàn nhẫn với Nàng . Con người ấy sao nhẫn tâm với Nàng

Kim Taeyeon

Kim Taeyeon

Kim Taeyeon

Đã rất lâu rồi nàng không nghe thấy âm thanh này ,âm thanh quen thuộc nhưng lại rất lạ tai . Như bật tung cánh cửa căn phòng bóng tối , mọi thứ đều tỏ rạng trước ánh sáng của mặt trời.

Là nụ hôn của tình yêu thật sự ư?

Lý do mà Cô Họa Sĩ rời khỏi Nàng ?

Cảm giác bất an trồi lên trong sự tan biến của nổi đau bên trong Nàng . Nàng chạy ngay ra biển

Một con cá vàng nhảy lên khỏi mặt biển khi vừa thấy Nàng

"Công chúa "- Cá vàng kính cẩn gọi Nàng

Nàng đưa tay đỡ lấy con cá vàng để nó bơi lượn dưới nước trong lòng tay của mình . Con cá vàng là bạn thân của cô ngày cô còn ở dưới đại dương .Việc cô lên bờ , cá vàng cũng là người duy nhất ủng hộ cô.

"Cá vàng ngươi có khỏe không ?" - Công chúa vuốt ve con cá

"Công chúa , em có một việc muốn thưa với chị "- Con cá buồn bả nói - "Cũng do lỗi của em mà công chúa phải chịu đau khổ thế này"

"Không phải tại em đâu"

"Không ... là do em , khi công chúa gần tan vào biển em đau lòng biết bao nhưng có một người đã cứu chị và mang trở lại cho chị nụ cười. Cô gái ấy hôm qua em đã thấy cô ta bị mụ phù thủy lừa gạt "

"Nghe đến đây Tiffany rụng rời ... cô nóng ruột hỏi bạn" - Là Taeyeon của Chị , bây giờ cô ấy đâu

Mụ ta lừa cô ấy , kể chuyện của chị cho cô ấy nghe , rồi buông lời dối trá rằng bà ta là người tốt . Muốn chửa lành giọng nói cho chị , trả chị về với Đức Hải Vương kính yêu . Nhưng phải đổi lấy một điệu kiện rằng , cô ấy phải cho bà ta giọng nói và tài năng vẽ tranh của cô ấy .

Nàng bật khóc , Nàng không dám nghĩ đến những điều Nàng đoán được mà nó cũng đã xảy ra

Cô ấy đồng ý nhưng xin rằng ngay hôm sau mới thực hiện . Sáng nay em thấy cô ấy ra biển , mụ phù thủy ác độc bấy giờ chưa thỏa mãn , mụ ta sau khi trả cho chị giọng nói liền bắt cô ấy về , mụ còn nói


" Trái tim hi sinh vì tình yêu là trái tim ăn ngon nhất" -Rồi bà ta kéo cô họa sĩ xuống biển

Nàng vừa giận dữ vừa lo lắng , Nàng giận mình đã bắt đầu mọi thứ , giận mình đã để Họa Sĩ vướng vào.Với gương mặt cương quyết Nàng hướng mặt ra biển

Mặt nước xanh thẫm đầy huyền bí những cơn sống thận trọng lăn vào bờ. nàng quỳ thụp xuống mặt cát ướt chắp tay cần xin .

"Thưa cha thưa cha , đứa con gái của cha đây "

BIển chóng chếnh , những con sóng con nay trưởng thành lớn dần lên , chúng bắt đầy nhấp nhô cao , những tia nắng mới phơi mình ra khỏi mây tay tắt lịm bởi những quần khí đen trên bầu trời

"Thưa cha Thưa cha , đứa con gái đáng nguyền rủa của cha đây "

Lần thứ hai Biển gầm lên dữ dội , sóng cuộn mình há miệng đớp lấy những luồn không khí lên không trung rồi kéo dập mạnh xuống mặt nước xanh nay đã thẫm màu hơn vì bầu trời đã nghịt một màu xám tro cùng những tia lữa tóe lên chạy dọc bầu trời như những mạch máu

"Thưa cha , Thưa cha , đứa con gái đáng nguyền rủa đầy tội lỗi đến khẩn cầu cha đây"

Lần này chưa hết con sóng trước thì con sóng sau đã luồng đến dập lên bờ ngay chỗ Nàng quỳ , khiến nàng văng xa lên bờ . trên trời vàng nhứng tia sét chói tai vào mặt biển. Biển gầm lên dữ dội hung bạo .

Không bỏ cuộc nàng tiến lại gần biển một lần nữa

Xin cha hãy giúp con , con sẽ dùng chính cái chết của bản thân hay ngàn năm trong đau khổ để đổi lại lần này . Thưa Ch... Thưa Thần Hải Vương cao quý . Ngài không cần xem con như con của Ngài , Hãy xem con như một cô gái yếu đuối bất hạnh . Xin hãy thực hiện lời khẩn cầu của con

Nàng vừa dứt lời thì tất cả tĩnh lặng đến đáng sợ , mọi thứ trong không gian như ngưng động lại , đàn hải âu đang bang tán loạn ngưng ngay trên bầu trời .Còn bầu trời từ màu xám kịt chuyển thành một màu hồng kì lạ , cuồn cuồn với những quần mây màu tím . Sóng biển thôi hết hung hăng vỗ nữa mà nay tĩnh lặng không một cơn gợn sóng . Thình lình một cột nước khổng lồ ngay lòng biển bắn lên trời cao , nước xung quanh hút lại tạo nên gương mặt của một người đàn ông với bộ râu xồm xoàm gương mặt dữ tợn đầy nghiêm nghị

"Kẻ ngu muội kia ... " cái đầu nước khổng lồ gầm lên

Nàng cúi đầu hôn vào biển , rồi ngước lên với hai tay chắp ngay ngực nói

"Thưa Cha ... Xin cha hãy cứ trừng phạt con bằng cách đau đớn nhất , dù cha có giết con bằng chính đôi tay của cha nhưng xin cha ... xin cha hãy cứu cô ấy ."

Thấy con mình đau khổ Hải Dương Vương cũng đau lòng nhưng nghĩ lại con mình làm mình thất vọng , quay lưng với Thủy Giới để lên bờ thì ông lại không khỏi nguôi giận .

"Ta và người chẳng còn gì , ngươi là cái gì mà tại sao ta phải đi cứu một ai đó chứ vì ngươi chứ " - Hải Dương Vương lạnh lùng nói

Đứt ruột vì người Cha không nhận mình là con , nhưng nghĩ lại cũng do mình chuốc lấy , cô chỉ cúi đầu nói rõ tâm tư

"Xin Cha ... Xin Ngài ... hãy chỉ xem con là một con cá bé nhỏ hay chỉ là một người nông dân , hay là một hạt cát trong biển cả . Nhưng xin ngài hãy cứu lấy cô gái này , một người có trái tim thánh thiện . Trừng phạt kẻ xấu. Con nguyện sẽ chết trăm ngàn lần để cô ấy được cứu "

"Hahahahaha"- Hải Dương Vương bật cười tiếng cười của ông làm rung chuyển biển trời

"Ngày xưa khi ngươi bị kẻ người trần mắt thịt kia phụ tình , người chấp nhận lời nguyền , không một câu xin ta giúp đỡ ... ngày nay cũng vì một người trần mắt thịt mà ngươi xin ta giúp đỡ ,... rồi sau này kẻ này phản bội ngươi , ngươi sẽ nghĩ sao"

"Con chấp nhận ... cứ cho trái tim con là một con thiêu thân lao vào ngọn lửa Nhưng những gì cô ấy mang lại cho con , còn quý giá hơn triệu vàng bạc. Những điều đó luôn nằm trong tim con "

Dường như tấm lòng người cha rộng như biển cả , ông không thể kềm lòng trước nỗi đau của con như chính nỗi đau cắt vào da thịt ông rát lên từng hồi. Nhưng ông không thể mất uy nghiêm của một vì Vua . Ông phán .

"Ta sẽ cứu cô ấy nhưng con Công Chúa Tiffany ... con sẽ ở dưới biển xanh , chia rẽ với tình yêu của mình mãi mãi "

Nàng cúi đầu cảm tạ cha . một tiếng sét lớn nổ lên . Bỗng vạn vật trở nên bình thường như chưa bao giờ có chuyện gì xảy ra , bầu trời trong vắt mang đầy nắng sớm , những đàn chim bay lượn vờn nhau trên mặt biển.

Khi Nàng nhìn xuống thì thấy nửa thân dưới của mình , ngập trong nước biển . Nàng đưa chân lên thì chỉ thấy một cái đuôi cá màu hồng đang ngoe nguẩy. Nhớ lời cha Nàng nhìn vào đất liền lần cúi rồi lặn vào lòng biển sâu

Dòng nước biển mát lạnh , mượt mà tồn tại trên da Nàng . Cảm giác đặc biệt khi không khí trong nước tràn vào phổi . Nàng nhớ nó . những chú cá bé nhỏ xinh xinh , mọi sinh vật biển đều cúi mình trước nàng , những rặng san hô phát quang nhấp nháy như chào đón Nàng trở về . Nàng mỉm cười làm vạn vật ngưỡng mộ

Theo cha Nàng , đi vào trong một khe vực sâu dưới đáy biển , nơi này không có bất kì sinh vật biển nào , chỉ có những rặng đá nhọn hoắt èo mình dưới những hình dạng kinh dị , nước dưới này dường như đặc hơn , Nàng phải cố hô hấp sâu để mình không bị hết hơi .

Cảnh vật quen thuộc lại làm nàng nhớ về chuyện cũ nhưng rồi kí ức không còn dừng lại ở gương mặt của hoàng tử nữa mà nó tiếp tục hiện lên những khoảnh khắc của Nàng và Cô Họa sĩ .

"Thật là vinh hạnh Hải Dương Vương và cô công chúa xinh đẹp đến thăm ta à " - một giọng nói ồm ồm phát ra từ trong bóng tối trước cửa hang dưới đáy vực

"Taeyeon ... Taeyeon ... bà đã nhốt cô ấy ở đâu" - Nàng nhìn mụ phù thủy bằng con mắt giận dữ .

"Ohhhh Công chúa giận dữ ư thật là hiếm thấy " - Giọng nói vẫn phát ra từ cái hang tăm tối

Hải Dương Vương đưa cây dinh ba bắn một tia sáng vào trong hang . Để lộ ra gương mặt méo mó và thân hình đồ xộ của một con bạch tuộc , với vài lọn tóc trên đầu và đôi môi dầy xấu xí đang mấp máy run lên vì giận

"Ông dám ... Graaaaa có thể ông là vua của biển cả này nhưng dưới những con vực sâu thì ta là chúa tể" - mụ ta gầm lên giận dữ


Từ trong ngõ ngách của những mỏm đá tăm tối luồn ra những con lươn đang xù mang phóng điện ra xung quanh

Mụ ta vươn một cái xúc tu vào sâu trong hang rồi lôi ra một cái lồng mà Cô họa sĩ đang bất tỉnh trong đó

Vừa nhìn thấy Cô họa sĩ , Nàng vừa mừng vừa lo , một cách không suy nghĩ Nàng lao tới nhưng một con lươn điện hung hăng xẹt ngang chắn đường nàng nhe nanh đe dọa


Mụ ta lườn những cái xúc tu còn lại vuốt lên gương mặt của cô họa sĩ


"Thật không ngờ một con người bé nhỏ thế này có thể làm con cá bé nhỏ này trở nên mạnh mẽ . Vì thế tim của nó hẳn là rất ngon"


"Dừng lại "- Nàng hét lên vẫy mạnh đuôi khéo léo luồn qua bọn lươn biển đến sát cái lồng nhưng Mụ phù thủy nhanh chân hơn chụp lấy Nàng và ném vào bọn lươn đang bắn điện làm Nàng đau đớn tột cùng


Hải Dương Vương lúc bấy giờ tức giận tột độ . Ông hô mạnh một tiếng tạo nên những vòm sóng hình cung lan khắp biển. Rồi bỗng từ đâu hàng ngàn loài cá xuất hiện cuồn cuộn bơi về hẻm vực


Thấy yếu thế Mụ phù thủy nghiến răng dùng phép đánh xập vách vực , nhằm ngăn cản đội quân của Hải Dương Vương . Rồi quay sang nhìn Cô họa sĩ một cái nhìn độc ác


"Nếu ta không có được trái tim của cô ta thì ta cũng ko cần thiết phải để cô ta còn sống nữa" . Từ trong những cái xúc tua của mụ vọt ra một chất gì đen quánh vụt vào miệng cô họa sĩ


Khôngggggggg - Nàng đau đớn vùng vẫy thoát khỏi những con lươn biển bơi tới cái lồng , lúc này làn da trắng như sữa của cô họa sĩ đang dần xạm đi , đôi môi đỏ hồng nay chuyển sang xanh xao kì quái , dòng máu từ miệng lơ lững tan trong làn nước

Hải Dương Vương dùng cây đinh ba của mình bắn phép khiến những con lươn biển khiến chúng gục ngã , rồi bắn vào cái lồng bật tung ra để Nàng có thể kéo Họa sĩ ra. Rồi quay sang mụ phù thủy. Ngài bẻ đôi cây đinh ba của mình , nhưng hai mảnh đinh ba lại biến thành 2 cây đinh ba khác. ông tức giận phóng vào tim mụ phù thủy . Mụ ré lên đau đớn và cười một tràng cười khó hiểu cho đến khi gục xuống và chết

Bấy giờ , Nàng không còn bận tâm với mọi thứ xung quanh nữa , trong tay Nàng là người mà Nàng yêu nhất . Giờ đây đang dần trút hơi thở cuối cùng

"Đừng mà ... "- cô van nài

Cô Họa Sĩ mỉm cười yếu ớt , cô đưa tay chạm mặt Nàng

"Cuối cùng cũng có thể nghe tiếng của cậu , nó hay lắm "

"Xin lỗi ... tớ xin lỗi ..." - Nước mắt nàng chan hòa với biển cả

"Đừng xin lỗi ... hãy sống thật hạnh phúc vào , cậu có thấy cậu đẹp thế nào khi cười chứ ? "

"Tớ xin lỗi vì đã không làm cậu cười nhiều hơn nữa . Tớ yêu cậu Tiffany " - giọt bong bóng khí cuối cùng thoát ra từ đôi môi hóa xanh đen của cô họa sĩ

"Giống như con người , loài nhân ngư cũng có trái tim . Và bây giờ trái tim của tớ đã là một với cậu , khi của cậu không đập nữa thì của tớ cũng vậy , Taeyeon à Tớ cũng yêu cậu "

Như nụ hôn mang lại sự sống cho Nàng , Nàng cũng muốn mang đi sự sống của mình trên đôi môi ấy . Nàng nếm chất độc đắng nghét còn vương trên môi Cô họa sĩ , chất lỏng bóng rát tuồn vào người Nàng , mang đến đến cái chết . Nhưng trong lòng Nàng lại yên bình hơn bao giờ cả

Bong bóng cuối cùng vỡ tan khi thoát ra từ đôi môi đang mỉm cười của Nàng .

Sau bao nhiêu đau khổ nàng trải qua để có được một tình yêu trọn vẹn mà giờ đây tất cả như được bảo quản trong giấc ngủ vĩnh hằng. Vị Thần định mệnh đã quá tàn nhẫn chăng ?

Phép màu mạnh nhất chính là nụ hôn của tình yêu

Nó mang lại sự sống

Nó mang

Tiếng cười toát ra từ trái tim

Những bước chân đùa giỡn trên cát biển trong bình minh

Lời ngọt ngào sau những cơn giận vu vơ của nắng trưa gay gắt

Hoàng hôn tràn ngập trong đôi môi đắm đuối tìm thấy nhau

Đôi đuôi cá quẫy mạnh uyển chuyển vờn nhau trong ngàn vì sao đang lấp lánh trên bề mặt của đại dương

Các vị thần cũng không quá đỗi nhẫn tâm có phải không ?


End






































































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro