[Taeny] Hero-Coffee-Regrets - Au:TaengLove

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hero

Tôi chưa bao giờ tin vào những siêu anh hùng.

Tôi cũng không tin vào những hiệp sĩ trong áo giáp lấp lánh.

Những câu chuyện cổ tích có vẻ mơ mộng. Không phải mọi tình yêu đều có một kết thúc có hậu. Chúng ta đều muốn tin vào trái tim của mình. Nhưng trong sâu thẳm, bạn miễn cưỡng chấp nhận nó, nó không đúng với sự thật.

Nhưng tôi biết rằng mình giống như những người còn lại của thế giới. Tưởng tượng về những điều chỉ xảy ra trong những giấc mơ bị

lãng quên.

Cái chết ảnh hưởng đến rất nhiều thứ.

Một hòn đá cẩm thạch lấp lánh dưới mặt trời. Gió thổi, mang theo mùi hương ngọt ngào giữa các hàng đi qua nhau. Tôi quỳ trên đầu

gối của mình với hai bàn tay gấp lại trong lời cầu nguyện. Tôi đứng dậy và cuối đầu.

RIP

Jessica Jung Sooyeon

Người chị yêu quý, bạn, và người yêu.

"Tớ sẽ gặp lại cậu vào ngày mai." Tôi thì thầm.

Kể từ đó, tôi không bao giờ cảm thấy mình muốn rơi vào tình yêu một lần nào nữa. Không phải đậm sâu như tôi với cô ấy. Công chúa

của tôi, người mà đánh cắp trái tim của tôi, cô ấy đã đi rồi. Và sẽ không trở lại.

Tôi hẹn hò đây và đó, với hi vọng sẽ xua tan nỗi cô đơn của đi. Nó chỉ vô ích. Không ai, không có gì, bao giờ có thể bù đắp vực thẳm

không bao giờ kết thúc trong trái tim của tôi.

Tôi cảm giác như không có gì còn lại cho tôi.

Vì vậy khi tôi hẹn hò với người này. Tôi đã nghĩ rằng nó sẽ không có gì thay đổi. Tôi nghĩ rằng Kim Taeyeon chỉ là một giấc mơ trống

rỗng vô nghĩa khác.

Nhưng tôi đã sai.

Cậu ấy nâng niu tôi như một nàng công chúa. Trên đỉnh đầu thế giới của cậu, cậu không bao giờ để tôi phải rơi. Cậu tự do và tự

nguyện trao trái tim của mình cho tôi.

Tôi nghĩ rằng mình không xứng đáng với tình yêu của cậu. Tôi cảm thấy như mình cần phải trả lại nó.

Không, không cần thiết đâu.

Truy nã.

Tuy nhiên những vết sẹo trong trái tim tôi như kéo tôi xuống. Giữ tôi lại.

Tôi biết mình đã làm cậu tổn thương.

Tội lỗi. Đau đớn. Trái tim đau khổ. Hối hận.

Đó là những cảm xúc đi qua tĩnh mạch của tôi. Từng cái một, nó dần làm tôi kiệt sức. Nó làm tôi đau.

Nhưng cậu ấy đã cho tôi niềm tin.

Như nó đã ổn để bước lên.

Và tôi thực sự đã có thể.

Cậu đã cùng tôi trải qua nỗi đau, hiểu những gì tôi cần.

Dù có bao nhiêu lần tôi đẩy cậu khỏi mình, cậu vẫn trở về bên tôi. Cậu không xứng đáng để được đối xử như thế, nhưng tôi âm thầm

biết ơn rằng cậu đã không rời xa tôi.

Tình yêu của cậu ấy, cứu vãn lấy tôi.

Tôi cảm thấy như đã ổn để mình sống, yêu, và tin một lần nữa.

"Tớ sẽ gặp lại cậu ngày mai."

Tôi bước đi từ ngôi mộ, và lao vào vòng tay của cậu. Tôi mỉm cười trong vòng tay cậu, tay cậu giữ tôi trong một vòng vây nhẹ nhàng

mà bảo vệ tôi. Tôi cảm thấy thật an toàn.

"Fany-ah?"

"Cảm ơn cậu, TaeTae."

"Vì gì?" cậu hỏi tôi, bàn tay vuốt mái tóc tôi nhẹ nhàng.

"Vì đã ở đây với tớ. Tớ yêu cậu."

Cậu là người hùng của tôi.

Coffee

Vành cốc chạm môi. Cảm giác ấm, thoải mái trượt xuống cổ họng của tôi. Nhắm đôi mắt lại, tôi thở dài. Hài lòng. Một nụ cười nhỏ hiện

trên gương mặt tôi.

Một vòng tay ấm trượt quấn quanh eo tôi.

Cảm giác bình tĩnh biến mất. Không còn bình tĩnh nữa.

Thay thế với lo âu. Những con bướm bắt đầu rung động.

"Chào buổi sáng." cậu thì thầm vào tai tôi.

Hơi thở nóng phà vào làn da và môi chạm má tôi.

Tôi lẽn bẽn cười. "Chào buổi sáng."

Tôi bắt gặp cái nhìn của cậu. Tất cả mọi thứ đóng băng. Sự run rẩy trở về. Đôi mắt của cậu thật thoải mái, sâu lắng, và tò mò. Với một

chút khao khát. Cũng giống như coffee với một chút một hạt dẻ.

Nhịp tim của tôi đang đập nhanh. Cậu đang làm gì với tôi? Tôi cảm thấy sự ấm áp trong dạ dày của tôi bắt đầu tăng cường như tôi giữ

cái nhìn của cậu. Một sự chia cắt thứ hai đi qua, tôi cảm thấy như muốn xé bản thân mình đi.

Nhìn vào đôi mắt ấy tôi cảm giác như mình bị lạc trong nó. Nhưng tôi ép buộc bản thân mình trước khi làm như thế. Một khi lạc lối, tôi

sợ rằng tôi sẽ không biết đường nào để trở về.

Không, tôi tin cậu.

Nhưng tôi không tin bản thân tôi.

Cái nhìn đó gửi những cảm xúc khác nhau chạy qua tôi.

Sự run rẩy chạy xuống cột sống của tôi, that I feel like I'll give into. Cuối cùng, và tôi mất vẻ cool của mình.

Cậu làm tôi điên đảo. Để lại tôi với sự tổn thương.

Cậu làm tôi muốn những suy nghĩ đen tối lang thang trong đầu tôi.

Nhưng khi vòng tay cậu vòng lấy tôi và tôi ngã vào bờ vai vững chắc ấy, tôi cảm giác được sự bình yên. Tôi vẫn có thể cảm nhận đôi

mắt cậu đang hướng về tôi, mọi lúc, mọi nơi. Nhưng lần này, nó khác biệt. Tôi cảm thấy an toàn.

Và tôi biết sự kéo dài của hương vị cà phê có thể lưu lại lần khác.

Regrets

Chúng ta đều phạm sai lầm. Một số dễ dàng để quên đi. Một số có thể sửa chữa lại.

Nhưng có một số lỗi lầm để lại 1 vết sẹo. Và có một lỗi lầm trong tận sâu trái tim đang đập của tôi.

Tôi đã làm những việc khác nhau. Tôi luôn luôn tự hỏi nếu đó là sự thật.

Nếu tôi không bao giờ để cậu đi, có lẽ linh hồn cậu sẽ vẫn còn trên trái đất này.

Trước đây, tôi để nỗi buồn dìm mình xuống. Nhốt tôi trong vòng vây của nó. Tôi nghĩ tình yêu thật tàn nhẫn. Tôi nghĩ xã hội thật đáng

khinh bỉ. Tôi nghĩ mình thật ngu ngốc.

Thật ngu ngốc.

Làm thế nào tôi có thể để cậu biến mất như thế? Tôi nghĩ rằng tôi sẽ nhìn thấy cậu sớm muộn thôi. Tôi không nghĩ rằng mình sẽ trải

nghiệm cảm giác đau đớn khi bị bỏ rơi cô đơn như thế. Khi mất một ai đó.

Một người mà tôi yêu.

Cậu là người đầu tiên tôi yêu, và cũng là người đầu tiên tôi mất cho đến chết.

Nó để lại những vết sẹo trên cơ thể của tôi nhiều hơn bất kỳ lưỡi dao cạo khác có thể.

Đó là lỗi của tôi. Đó là lỗi của tôi mà cậu không còn ở đây nữa.

Đó là lỗi của tôi vì để cậu đi.

Đó là lỗi của tôi vì để cậu bảo vệ mình.

Đó là lỗi của tôi vì không nói tôi yêu cậu nhiều đến mức nào.

Sai lầm dẫn đến hối tiếc.

"Vươn lên" không phải điều tôi từng làm. Nó có thể lấy tất cả ý muốn của một người để làm như thế. Tôi có ý chí.

Nhưng không phải là can đảm.

Tôi sợ. Sợ rằng sẽ gây ra một lỗi lầm khác.

Tôi không xứng đáng để vươn lên, đó là lỗi của tôi. Làm sao có thể khi nó đè nặng lên tâm trí tôi, mỗi khoảnh khắc tôi sống.

Mỗi khi thở, tôi nhớ rằng mình vẫn còn ở đây, và cậu không như thế.

Tình yêu. Nó sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

Ai biết một kẻ lùn, đáng yêu, dorky, quan tâm tên Taeyeon có thể thay đổi điều đó.

Tôi đã rơi vào tình yêu với cô ấy.

Cô ấy không xứng đáng với nỗi đau tôi nhận được từ sai lầm của tôi. Đó là lý do vì sao tôi đang vươn lên.

Tôi thật sự rất hạnh phúc. Cô ấy là niềm hạnh phúc mà giúp tôi vươn lên.

Bây giờ tôi suy nghĩ lại.

Tôi không còn khóc nữa. Trái tim không còn đau đớn.

Nếu mọi thứ khác đi, tôi sẽ có cơ hội để biết yêu cô ấy như thế nào sao? Tôi đã có thể biết tuyệt vời thế nào khi ngủ dậy là một nụ hôn

buổi sáng và gương mặt thiên thần thế nào chăng? Làm tôi vui vì những trò đùa ngớ ngẩn hay những hành động lãng mạn?

Nếu tôi không bao giờ phạm sai lầm ấy... có chứ?

Đó là nếu tôi không bao giờ biết. Bởi vì nó ổn.

Bởi vì sai lầm ấy đã cho tôi một món quà.

Cô ấy.

Và tôi không có hối tiếc nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro