Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết tình trạng này có tính là chiến tranh lạnh hay không?

Fany nằm ở trong chăn, lười biếng không nhúc nhích.

Taeyeon và nàng đã hai tháng không gặp mặt rồi, nghĩ tới đây, nước mắt lại dâng lên. Buồn nôn, thật là buồn nôn. Gần đây Fany trở nên rất vô dụng, nàng ham khóc, rõ ràng Tiffany Hwang không phải như thế, tất cả đều do cái tên Kim Taeyeon đó!

Rõ ràng là lỗi của cô ấy, tại sao lại nói tất cả như đều là lỗi của nàng?

Là cô ấy giăng bẫy, phá hủy tình cảm của Fany, ít nhất cũng phải nói một câu xin lỗi chứ? Nhưng sau khi nàng tức giận bỏ về nhà ba mẹ, cái tên seobang đó còn không thèm quan tâm tới nàng, có người nào đáng ghét như vậy không?

“Fany, cái tính xấu của con bao giờ mới sửa đổi? Con bé HyoYeon kia là em họ của Taeyeon, chúng ta đều biết, con tức giận cái gì chứ?”

Hai tháng trước, bà Hwang sau một hồi tra khảo mới hỏi ra nguyên nhân "nhà ai nấy ở" của hai vợ chồng trẻ, sau đó trực tiếp giáo huấn Fany.

Thì đúng là nàng không đúng khi không hỏi rõ ràng, thế nhưng cũng không thể bao che được việc Taeyeon và em họ mình hợp tác lừa gạt nàng.

Flashback.

“Unnie, chuyện này không thể trách Taeyeon được, thật ra thì trước đó ở nước Mĩ, chị ấy đã thấy Alex hôn cô nữ sinh khác, có hình làm chứng đây nè! sau đó Taeyeon unnie điều tra được, tên Alex vẫn luôn lén lút với bạn gái trước, cho nên mới gài bẫy, nhằm vạch trần bộ mặt hắn ta.

Yoona gọi điện giải thích rõ ngọn nguồn cho bà chị thất thường của mình.

“Hôm đó em và Taeyeon cùng bàn kế hoạch, mượn cớ chị đến bưu điện lấy quà, thật ra là muốn dẫn chị đến khách sạn kia cho chị nhìn thấy cái cảnh Taeyeon unnie sắp xếp em họ đi quyến rũ Alex, vì Taeyeon điều tra ra được tên đó không có sức miễn dịch với những cô gái thuần khiết. Từng chi tiết, dẫn chứng đan xen lẫn nhau một cách chặt chẽ. Từ việc phát hiện sự thật về Alex cho đến khi để Fany biết đều là do Taeyeon bày ra. "Anh rể" nhóc đúng là không thể đùa, về sau Yoona chắc phải khắc trên trán để nhắc nhở mình "đắc tội ai thì được chứ chớ nên đắc tội Kim Taeyeon". Phát hiện Alex bắt cá hai tay nhưng vẫn âm thầm kiên nhẫn, ra tay một phát là trúng, quả là đáng sợ.

Được rồi, coi như chuyện của Alex không trách Taeyeon, dù sao đối với chuyện này Fany cũng không tức giận nhiều, nhưng vấn đề ở đây là Kim Taeyeon giống như là đang giận ngược lại nàng, ngày đó Fany vô cùng thất vọng, nàng không được tức giận sao?

End Flashback.

“Đáng đời con!”

Bà Hwang dí dí vào trán Fany, thật sự không nhịn được mắng to:

“Con thì có cái gì tốt đẹp, trừ cái khuôn mặt dễ coi một chút thì có cái gì đáng giá để Taeyeon tốt với con như vậy? Mà con còn ra mặt vì tên khác, Taeyeon có thể không tức giận sao?”

“Umma! Umma rốt cục là umma của ai vậy?”

Fany bất mãn xoa trán.

“Taeyeon nghiêm túc, tính tình cũng ổn nhưng sao có thể dễ giận như vậy?”

“Nghiêm túc thì không được tức giận à? Tính tình tốt thì đáng bị con chọc tức chắc?”

Cái đứa trẻ ngốc nghếch, ngang ngược, cố chấp này rốt cuộc là giống ai? Thật là gỗ mục không thể chạm trổ.

“Mặc kệ con, ta đi nấu cơm!”

Bĩu môi vùi đầu vào chăn, Fany đã sống với Taeyeon tổng cộng 227 ngày. Có lẽ ban đầu là vì giận dỗi mà lấy Taeyeon, nhưng dần dần vì cô ấy đối xử với nàng quá tốt khiến cho Fany đã yêu tên seobang khờ đó thật rồi!!!

Thứ tình cảm này quá sâu nặng, Fany căn bản không thể cảm thấy được. Mãi cho đến ngày đó, nhìn thấy Taeyeon và HyoYeon ở chung một chỗ, lòng nàng mới dâng lên cảm giác đau rát, mới cho nàng cảm nhận được một điều.

Thì ra trong khoảnh khắc vô tình, Kim Taeyeon đã chiếm một vị trí quan trọng nhất trong lòng Fany.

Hôm đó, nghĩ là bị Fany phản bội, đau đớn và tức giận nhưng Fany còn chưa dạy dỗ, đánh cho tên lùn đó một trận giống như với Alex mà cô ấy đã xoay người dứt khoát rời đi.

Đứng trên vỉa hè, người qua lại tấp nập mà nước mắt nàng không ngừng rơi. Chính lúc đấy, Fany mới hiểu được nàng đã thật sự yêu Taeyeon sâu đậm, yêu đến mức vừa nghĩ tới việc rời khỏi cô ấy thì trái tim nàng cứ như bị dao cứa vào, đau không thể tả. Hiểu tình cảm bản thân nàng, nhưng tình cảm của Taeyeon đối với nàng thì sao? Fany tuyệt đối không thể biết được, đối xử tốt với nàng như vậy vì Fany là vợ cô ấy hay là vì Taeyeon yêu nàng?

Có phải bất kỳ cô gái nào kết hôn với Taeyeon, cô ấy cũng sẽ đối xử tốt như vậy? Vừa nghĩ tới có một cô gái khác được Taeyeon cưng chiều như vậy, Fany liền ghen tị không thở nổi. Nàng không thể quên lúc ban đầu khi Taeyeon đề nghị kết hôn với nàng chỉ vì cô ấy đã đến tuổi kết hôn, còn tình cảm thì một chữ Taeyeon cũng không nói.

Thế nên nàng không dám tìm cô ấy, Fany hiểu bản thân đã yêu Taeyeon nhiều thế nào, nhưng không dám khẳng định tình cảm của Taeyeon đối với nàng, Fany không dám đối mặt, nếu như Taeyeon không yêu nàng thì nhất định nàng sẽ không chịu nổi.

Không thấy seobang thì nhớ mong đến tận xương tủy, đi gặp thì lại không có dũng khí. Mỗi ngày giằng xé như vậy khiến cho nàng không còn là Tiffany Hwang lớn gan nữa rồi.

Còn Taeyeon thì vẫn sống tốt, phải nói là quá tốt! Trên tivi Fany nhìn thấy Taeyeon vẫn phong độ, mặc quân phục đứng cùng SooYoung. Bọn họ vừa bắt được tên trùm ma túy Đông Nam Á - Lee Donghae nên được khen thưởng. Trừ vẻ mặt nghiêm túc hơn, thì Taeyeon một chút cũng không thay đổi, hình như chỉ có mình Fany nàng bị ảnh hưởng.

Đột nhiên nghe tiếng xe bên ngoài nhà, tim Fany bỗng đập mạnh, bỏ gối ôm ra, nhảy xuống giường, vội chạy tới cửa sổ núp sau rèm cửa ngó ra ngoài.

Appa ở nhà, umma không biết lái xe, Yoona thì không thể về nhà, như vậy.......

Chiếc xe quen thuộc dừng lại bên bờ tường thấp của nhà nàng, đó là xe của Taeyeon.

Nước mắt cứ như vậy rơi xuống, dùng sức che miệng, sợ là sẽ hét to lên, nhưng tâm tình chỉ kích động mấy giây, cửa xe mở ra khiến cho nhiệt độ của Sica hạ xuống. Người kia là Yunho, phụ tá của Taeyeon.

Không phải Taeyeon, không phải cô ấy!

Thất vọng lui về giường, kéo chăn trùm kín đầu, trong lòng sầu thảm.

Chỉ ngăn cách bằng cánh cửa, nên đối thoại trong phòng khách Fany nghe khá rõ ràng.

Yunho thay mặt Taeyeon đưa văn kiện cho appa nàng.

“Cái này lần sau đưa cho tôi cũng được mà, cậu còn đích thân đến làm gì?”

“Tiền bối Kim bảo phải mau đưa cho ngài.”

“Gần đây Taeyeon rất bận sao?”

“Vâng, gần đây mới vừa phá một vụ án lớn, mỗi ngày loay hoay suốt nên đều ngủ lại trong phòng làm việc.”

“Vậy cậu nhớ phải nhắc nhở Taeyeon chú ý sức khỏe.”

“Kim lão gia yên tâm.”

“Mới vừa thấy xe, tôi còn tưởng rằng là Taeyeon tới đấy.”

“Hôm nay không may xe của cháu đột nhiên hư, Tiền bối Kim cho cháu mượn.”

‘Yunho, cậu bảo Taeyeon đừng mệt mỏi như vậy, ngày nghỉ phép nhiều để lại cũng lãng phí, nên đi đâu đó thư giãn một chút!”

Rõ ràng đây là tiếng của mẹ nàng.

“Tiền bối Kim không bỏ phí ngày nghỉ đâu, hằng năm đều dùng.”

“A, sao lại thế được? Tôi thấy nó làm suốt!”

“Cô ấy hàng năm đều nghỉ ngơi 1-2 tuần. Cháu nhớ không lầm thì năm ngoái chính là nghỉ phép vào dịp lễ Noel.”

Lễ Noel? Hô hấp của Fany đột nhiên cứng lại.

Flashback.

“Fany, Tae tới đi công tác, thuận tiện ghé thăm em một chút.”

“Tae à, Tae hàng năm đều tới New York công tác, như vậy có thấy chán không?”

End flashback.

Những giọt nước trong suốt lần nữa lại từ trong hốc mắt nàng nhỏ xuống. Ai đang nói cái gì bên ngoài phòng khách, Fany không còn nghe rõ nữa rồi.

Bao nhiêu lần? Toàn bộ bảy lần, từ khi bọn họ quen biết, hàng năm Taeyeon đều đi New York thăm nàng. Cùng Fany đi qua phố lớn ngõ nhỏ của New York, nhìn nàng ăn thức ăn ngon mà thỏa mãn, ánh mắt của Taeyeon thật dịu dàng.

Thật khờ, thật là khờ, sao Fany lại cho rằng không nói ra chính là không thương?

Taeyeon dùng trọn bảy năm thời gian để yêu nàng như vậy, nhìn nàng lần lượt thay bạn trai này đến bạn trai khác, nhìn nàng lần lượt cười trong lòng người khác......

Cảm giác lúc đó của seobang khờ kia sẽ như thế nào? Khó trách cô ấy tức giận đối với sự chất vấn của nàng như vậy, bởi vì.........

Bởi vì Fany đã làm tổn thương Taeyeon.

Đều là lỗi của nàng!

Seobang còn có thể tha thứ cho nàng không?

Đột nhiên bật dậy, từ trên giường nhảy xuống, kéo cửa phòng, vọt tới trước mặt Yunho, xốc cổ anh ta lên hỏi:

“Cô ấy đang ở đâu?”

"Ai? Người nào?”

Trời ạ, thật là đáng sợ, khí thế của Hwang Nữ Vương thật là kinh người.

“Seobang tôi, Kim Taeyeon, bây giờ cô ấy đang ở chỗ nào?”

“Phòng... Phòng làm việc!”

Hô hấp của Yunho quá khó khăn, có thể buông tay khỏi cổ anh ta được không?

Fany buông tay, lao nhanh ra ngoài như một cơn gió.

“Mình...mình à......”

Giọng bà Hwang run rẩy.

“Ờ...sao?”

Lạnh lùng như ông Hwang cũng phải giật mình vì hành động của con gái.

“Chúng ta, con gái chúng ta vẫn mặc đồ ngủ chạy ra ngoài!”

Fany từ trong thang máy đi ra, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của người xung quanh, mục tiêu của nàng rất rõ ràng, chính là phòng làm việc của Kim Taeyeon.*RẦM*

Tiếng đẩy cửa phát ra, cánh cửa đập vào tường thành một tiếng vang lớn.

SooYoung cợt nhã huýt sáo.

“Chị dâu, quần áo chị mặc quả là không tệ.”

Người đẹp đúng là người đẹp! Dù có mặc đồ ngủ cũng khiến cho người ta kinh ngạc.

“Mọi người! Đi ra ngoài cho tôi!”

Ngón tay Fany chỉ ra ngoài cửa, hung hăng ra lệnh.

“Tôi có chuyện muốn nói với cô ấy!”

Tiếp tục chỉ vào Taeyeon, hắng giọng nói:

“Tae ở lại!!!”

Mọi người trong phòng đều ngoan ngoãn buông văn kiện trong tay im lặng đi ra ngoài.

Chỉ có tên họ Choi không sợ sống chết, vẫn đứng đây đôi co với Fany.

“Chị dâu, chị ăn mặc như vậy ở cùng Taeyeon không tốt đâu, có cần em canh chừng ngoài cửa?”

“Choi Soo Young!, tôi nghĩ, HyoYeon nên được nghe công tích vĩ đại của cậu đấy!”

Fany nhếch mày, nhìn về tên họ Choi không biết sống chết kia.

Nàng thành công khi khiến nụ cười của SooYoung trở nên cứng ngắt.

Thật không thể tin được, hai tháng nay mặc dù Fany và Taeyeon không gặp nhau nhưng nàng lại trở thành bạn tốt với HyoYeon. Ít nhất cũng biết cô ấy và SooYoung đang dây dưa tình cảm, tóm lại là cũng nắm được điểm yếu của tên lông nhông này.

“Ok, Ok! Tôi đi, tôi đi!”

SooYoung giơ tay đầu hàng, đứng dậy đi ra ngoài.

Rất tốt, đã dọn dẹp xong con kì đà!

*RẦM*

Tiếng đóng cửa vang lên.

Xoay người đối mặt với Taeyeon, từ đầu tới cuối cũng không mở miệng, cô ấy vẫn lạnh lùng, cúi đầu xem văn kiện, không hề quan tâm những chuyện đang xảy ra.

Nhưng mà Fany lại phát hiện, ngón tay Taeyeon đang bóp chặt văn kiện, người này khiến lòng nàng rối bời. Cất bước đi tới bên cạnh, đưa tay muốn lấy văn kiện ra khỏi cô ấy, nhưng Taeyeon lại không chịu buông tay, cau mày trừng Taeyeon.

Nàng cười ngọt ngào, vẻ mặt lấy lòng.

“Seobang Aaaa~~~”

Cố ý sử dụng giọng nói khiến Taeyeon không thể kháng cự nhất.

Người kia vẫn nghiêm túc lạnh lùng, không chịu buông tay.

Được rồi! nàng có thể đi đường vòng.

Buông tờ giấy ra, vòng qua cái bàn, ngồi lên đùi Taeyeon, ôm cổ cô ấy.

“Seobang~~~”

“........”

Tên này cứng nhắc thật! vùi gương mặt vào trong ngực của Taeyeon, ngửi hương vị quen thuộc khiến nàng chợt thấy hạnh phúc.

“Thật ra thì hôm đó, em không phải tức giận vì Alex đâu. Cảm thấy thân thể Taeyeon trở nên cứng ngắc khi nghe tên của Alex, Fany mỉm cười.

“Em tức giận vì bắt gặp Tae với cô gái khác đứng chung một chỗ.”

Cơ thể cô gái ngồi dưới thả lỏng một chút.

“Lạnh lùng, nhẹ nhàng, vui vẻ,....của Kim Taeyeon, chỉ có thể là của một mình Fany, nhưng Tae cũng đối xử với cô gái khác như vậy khiến em thật sự ghen.”

Nói rõ suy nghĩ trong lòng cho Taeyeon nghe.

“Càng tức giận, càng quan tâm, em ngược lại càng không hỏi được. Tae hiểu rõ em như vậy, sao lại không rõ tính tình của em?”

“.........”

“Nếu như không phải là quan tâm, em làm sao có thể bỏ qua cho Tae với tình huống như vậy? Tae suy nghĩ một chút đi! Em đã xử Alex như thế nào khi anh ta lừa dối em?”

Lúc trước Alex đã bị Fany đánh cho bị thương, sợ tới mức phải bay trở về Mĩ.

Nhưng Fany lại không động đến một ngón tay của Taeyeon. Có lẽ nói cũng không ai tin, Nữ Vương như Tiffany Hwang, phát hiện seobang......không, là hiểu lầm seobang mình phản bội mà không làm gì! Nói ra chắc chắn sẽ thành đề tài để người ta nhiều chuyện mất.

“Tae biết em từ nhỏ đã ra nước ngoài sống, muốn tự lập được thì phải kiên cường, dù có khổ sở đến đâu cũng không thể kêu ca ai được, chỉ chịu đựng một mình, dần dà thì tình cảm sẽ bị che dấu hết, khó lòng biểu hiện ra ngoài.”

Fany ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt nâu thân thương, phần lạnh lùng trong đó đã mất đi rất nhiều, nhiều đủ để cho Fany động lòng.

“Tin em không? Nếu như so sánh việc che dấu tình cảm thì em thua Tae đó!”

Tới hôm nay, Fany mới hoàn toàn hiểu lòng người này sâu đến bao nhiêu, nhưng mà tình cảm giấu kín bảy năm trời, khiến nàng thật đau lòng.

“Em càng quan tâm, lại càng không dám để Tae phát hiện, nhất là khi em lầm tưởng Tae và nữ sinh kia chơi trò "mập mờ" thì lại càng không muốn cho Tae có cơ hội làm tổn thương em, khi đó em chỉ còn cách duy nhất là trốn tránh.”

“Là muốn cho Tae biết, Alex không còn quan trọng với em sao?

Taeyeon rốt cuộc cũng mở miệng, giọng trầm ấm, thật dễ nghe.

“Thật thông minh!”

Fany vui vẻ cho seobang nàng một nụ hôn làm phần thưởng, nàng không thích nhìn Fany cau mày.

“Alex đối với em mà nói, đã là một người không bao giờ quan trọng nữa rồi! Hiện tại yêu, là người khác.....”

“.........”

Người kia không mở miệng hỏi, nhưng tay thì giữ chặt eo Fany.

Haiz~~~ thật là, vẫn im lặng giấu như vậy sao?

“Muốn biết hiện tại em yêu người nào không? Nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.”

‘Hôn em, em sẽ nói cho Tae biết.”

Phản ứng của Taeyeon như muốn nhảy dựng lên.

“Là thật?

Hì hì, thật là không đùa được nữa, vội vàng ôm lấy người kia.

“Người em yêu là.......”

“.........”

“Chính là Tae!!! Kim Cục Bột à~”

Taeyeon ngây người, thật là cô ấy đang ngây người.

Đời này không biết có còn cơ hội nhìn thấy vẻ mặt như thế của Taeyeon không? Fany suy tính, có nên lấy điện thoại chụp lại làm bằng chứng không?

Cố gắng bình tĩnh lại, Taeyeon ngơ ngơ nói:

“Em lại đang trêu chọc Tae đúng không?

Fany lắc đầu, kéo tay Taeyeon đặt lên trên ngực nàng.

Lần này không có bất kỳ vẻ cười giỡn nào cả, chỉ nghiêm túc nói:

“Seobang à, Tae biết không? Ngày hôm đó khi thấy Tae và HyoYeon ở chung một chỗ, nhìn Tae cười với cô ấy, nơi này của em đau thật là đau, đau đến nước mắt chảy ra. Tae biết bao nhiêu năm rồi em chưa khóc không?”

Thì ra là, nước mắt ngày hôm đó là chảy vì cô!!!

Đôi mắt đen thoáng lé sáng.

“Từ khi em hiểu chuyện, em đã không khóc. Nhưng mà gần đây chỉ vì Tae, mỗi ngày em đều khóc. Chỉ cần vừa nghĩ tới những lời nói kia là lòng em lại đau, không thể thở nổi, đau sắp chết rồi, nước mắt cứ không chịu ngừng rơi. Em vốn không phải người như vậy, đều do Tae hại hết đó!!!”

Thế giới của Taeyeon, từ giờ phút này đã sáng lại rồi!

Sau hôm xảy ra hiểu lầm, Taeyeon phải dùng công việc để làm tê liệt mình, làm cho mình mệt mỏi đến hơi sức cũng không còn, chỉ có thể nằm vật xuống phòng làm việc để ngủ, nhưng trong mơ vẫn là hình ảnh của Fany, cười đùa, làm nũng, ăn vạ còn có kích tình vô hạn nữa.

Dù phá mấy vụ án lớn, khiến cảnh sát trưởng cười không khép miệng, nhưng tim của cô vẫn trống rỗng.

Không có Fany, cuộc sống của cô, còn ý nghĩa gì?

Taeyeon rất muốn đi tìm cô vợ mình, từ khi Fany rời đi cô đã bắt đầu có ý nghĩ đó, không biết bao nhiêu lần hiện lên trong đầu nhưng nghĩ đến nàng vì người đàn ông khác mà chất vấn cô, nghĩ đến Fany vẫn còn yêu Alex thì tim Taeyeon như muốn nứt ra.

Đủ rồi, Taeyeon tự nói với mình, thật đủ rồi, những gì cô có thể làm cũng đã làm, một cô gái nếu như không thể yêu cô, thì dù có cố gắng như thế nào, tất cả đều là vô ích.

Hơn nữa, lúc này Alex đã quay lại, nếu như Fany còn yêu hắn ta, vậy Kim Taeyeon cô, có phải không còn cơ hội nữa hay không? Ai bảo Taeyeon không có cách nào làm Fany yêu cô? Taeyeon có tự tôn, có kiêu ngạo, lại không thể chịu nổi tổn thương nữa.

Nhưng mà Fany tới, xông vào phòng làm việc của cô như đi đánh ghen. Nàng nói cho cô biết nàng yêu cô. Dùng giọng nói ngọt ngào nhất nói lời yêu, Taeyeon thật hoài nghi, đây có phải là giấc mơ?

“Seobang, em nói em yêu Tae, Tae tin không?”

Fany đã nói nhiều như vậy mà người này vẫn cứ nhìn chằm chằm vào nàng không nói một câu, rốt cuộc là sao vậy?

“Tae tin em!”

Thật sự tin tưởng, nhìn Fany, một cô nàng rất coi trọng vẻ bề ngoài, bất kể lúc nào cũng phải xinh đẹp mới chịu. Nhưng nàng lại mặc đồ ngủ xông vào phòng làm việc của cô chỉ vì thổ lộ với cô. Hành động như vậy sao Taeyeon không thể không tin?

“Rất tốt, Seobang~”

Fany cười vui vẻ, người này coi như đã hiểu hết rồi!

“Em yêu Tae, vậy..........Tae thì sao?”

“Sao.....là sao?”

“Em biết Tae yêu em, nhưng em muốn nghe một lần từ chính miệng Tae!”

“.......”

Taeyeon im lặng nhìn chằm chằm Fany.

“Không cần xấu hổ, nói một lần nghe coi.”

Fany kéo giọng ngọt ngào khích lệ.

“..........”

“Nếu không, em dùng một bí mật tới trao đổi được không?”

Đến gần bên tai của Taeyeon, Fany nhẹ nhàng thương lượng.

Lần này Taeyeon lại giật mình, không tự chủ nhìn về phía bụng Fany.

“Tae dám lộ ra vẻ mặt như thế?”

Nàng mạnh bạo gặm môi Taeyeon một cái.

“Tên Seobang này, tất cả, tất cả, không phải đều nằm trong kế hoạch của Tae sao?”

“.........”

“Suy nghĩ một chút nào! Khi ở Club, sao xe của Tae lại đỗ ở đó trong khi bên ngoài có chỗ đậu xe? Sao lại cố tình đỗ ở vị trí cuối cùng bên trong? Không phải Taeđã sớm biết rằng em sẽ dụ dỗ Tae?”

“Hơn nữa, Tae biết rõ kỳ sinh lý của em chính xác hơn đồng hồ, ngày đó chúng ta không phòng ngừa, tất nhiên sẽ có baby. Tae đã nghĩ tới?”

Nghĩ lại chút nữa! Nàng đã gả cho "ông chồng" đáng sợ đến cỡ nào, khó trách cái tên trùm thuốc phiện, trùm súng ống gì căn bản cũng không phải là đối thủ của Seobang nàng, thì Fany nàng làm sao mà so với người này được.

Thật không có lời nào để nói! Fany nói không sai, tất cả, thật ra thì cô đã nghĩ đến rồi. Biết cá tính của Fany, cho nên tại Night Club đó, Taeyeon cũng có chuẩn bị.

“Nghĩ lại, em, Tiffany Hwang còn chỗ nào để Tae tính toán nữa? Haiz~ thôi Tae đừng nói yêu em nữa, để em suy nghĩ......”

“Tae yêu em!!!”

Fany dừng lại một hồi lâu.

“Tae nói cái gì em không nghe thấy?”

“Tae yêu em!”

“E hèm, quá nhỏ!”

“Fany, Tae yêu em!”

Nâng cằm Fany lên.

“Chỉ yêu mình em!”

Nước mắt lại dâng lên, gần đây nàng trở nên dễ khóc, đều là tên Seobang này hại.

“Tae là đồ ngốc, yêu thầm người ta bảy năm mà không chịu thổ lộ sao?”

Nếu như, nếu như ban đầu không phải nàng chủ động hôn Taeyeon, mở ra cánh cửa hôn nhân của cả hai thì có thể cuộc tình này sẽ bị Seobang ngốc của nàng im lặng mà bỏ lỡ.

Suy nghĩ một chút thì cảm thấy điều đó thật đáng sợ, cuộc đời này không có Taeyeon thì Fany nàng......

Trên khuôn mặt bánh bao trở nên ửng đỏ.

“Em, người nào nói với em?”

Chuyện này không có ai biết mới đúng?

“Em nghĩ tý nào! Có người cứ luôn lấy lý do công tác để đến thăm em, nhưng người của Tae nói cho em biết thật ra đó là thời gian nghỉ phép.”

“Đáng chết, Jung Yunho....”

“Tae nên cảm ơn anh ta mới phải...”

Chính nhờ anh ta vô tình nói ra sự thật mới khiến nàng phát hiện ra tấm lòng của Taeyeon, và mới có dũng khí đi tìm cô ấy.

“Về sau, nếu như gây gổ, không cho phép Tae bỏ mặc em.”

“Được!”

“Sao? Tae dám nói được sao? Tae chính là muốn sau này vẫn gây gổ với.....ưm....”

Lúc này, Taeyeon lười nói với Fany, trực tiếp sử dụng miệng chặn lại ý muốn gây khó dễ của cô nàng, bù lại hai tháng xa cách nhau.

Fany cười rạng rỡ, ôm cổ Taeyeon, nhiệt liệt phối hợp.

Thật tốt, giống như lúc đầu mẹ từng nói, Fany nàng tốt số vô cùng vì đã chọn được "ông chồng" hoàn hảo trăm phần trăm. Nàng không còn mong muốn gì hơn nữa!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro