1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Cuốn cổ thư dày cộp bọc trong lớp bìa da đó chẳng có gì đặc biệt cả. Đối với một sử gia thì trông nó cũng như hàng trăm cuốn cổ thư khác tại thư viện Bodleian của trường Oxford. Cổ xưa và nhàu nát. Nhưng ngay từ lúc tìm được nó, tôi đã biết nó có điều gì đó khác thường.

 Phòng đọc sách Công tước Humfrey thật trống trải vào buổi chiều cuối tháng Chín như hôm nay, và các yêu cầu về thư liệu giờ đây đều nhanh chóng được đáp ứng, khi mà đợt viếng thăm ồ ạt của các học giả trong dịp hè đã kết thúc và sự điên cuồng của học kỳ mùa thu chưa bắt đầu. Dù vậy, tôi vẫn rất ngạc nhiên khi Nichkhun chặn tôi lại ở bàn mượn sách.

 ''Tiến sĩ Hwang, chồng tài liệu của cậu cao quá rồi đấy'' anh ta thì thầm, giọng thoáng vẻ tinh quái. Mặt trước chiếc áo len có họa tiết hình quả trám của anh chàng in hằn những vệt sọc của dây buộc sách bằng da cũ, và anh ta còn cố tình chà xát thêm vào ngực áo. Một lọn tóc hung hung xòa xuống trán anh ta.

 ''Cảm ơn'' Tôi nói, tặng anh ta một nụ cười biết ơn. Tôi đang trắng trợn phớt lờ đi các quy định về số lượng sách mà một học giả được phép yêu cầu trong ngày. Nichkhun - anh bạn thường uống cùng tôi trong cái quán rựu trát ve màu hồng bên kia đường vào những ngày chúng tôi là sinh viên mới tốt nghiệp - vẫn đáp ứng các yêu cầu của tôi mà không hề phàn nàn gì trong suốt hơn một tuần lễ qua. ''Mà đừng có gọi tớ là tiến sĩ Hwang nữa. Tớ cứ nghĩ là cậu đang nói chuyện với một người nào khác cơ đấy''

 Anh chàng nhoẻn miệng cười và lia những cuốn cổ thư ngang qua mặt bàn bằng gỗ sồi đã mòn nhẵn. Tất cả chúng đều chứa những mẫu minh họa về thuật giả kim quý báu, và mỗi cuốn lại được nhét trong một hộp bìa các-tông bảo vệ mày xám. ''Ôi, còn kia nữa kìa'' Nichkhun biến vào trong một lát và trở lại với một tập cổ thư dày, khổ lớn bọc trong bìa da dê lốm đốm. Anh ta đặt nó lên trên cùng chồng sách và khom lưng xuống để kiểm tra. Vành kính mỏng màu vàng kim của anh ta lấp lánh trong ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn đọc sách cũ kỹ bằng đồng được đính chặt trên một cái giá. ''Cuốn này đã không được yêu cầu lâu rồi. Sau khi cậu trả lại, tớ sẽ ghi chú là nó cần được đóng hộp''

 ''Cậu có muốn tớ nhắc cậu nhớ không?''

 ''Không. Nó đã được ghi chú vào đây rồi'' Nichkhun gõ mấy ngón tay lên đầu.

 ''Bộ não cậu chắc chắn đã được tổ chức tốt hơn tớ nhỉ'' Tôi cười xòa.

 Nichkhun ngượng ngùng nhìn tôi và giật tờ phiếu đăng ký sách, nhưng nó vẫn cứ trơ ì ra kẹp giữa bìa sách và mấy trang đầu. ''Cái thứ này chẳng chịu nhúc nhích'' anh chàng bình luận.

 Thình lình, có tiếng nói nào đó bị bóp nghẹt liến thoắng vang lên trong tai tôi, phá tan sự yên tĩnh quen thuộc của căn phòng.

 ''Cậu có nghe thấy không?'' Tôi nhìn quanh, bối rối trước những âm thanh kỳ lạ.

 ''Gì cơ?'' Nichkhun hỏi, rời mắt khỏi cuốn cổ thư, ngẩng lên nhìn.

 Mấy vệt sáng như mạ vàng lóe lên dọc theo mép cuốn cổ thư đập vào mắt tôi. Nhưng ánh vàng mờ mờ ấy ngay lập tức bị át đi bởi ánh ngũ sắc lấp lánh dường như đang thoát ra từ các trang giấy. Tôi chớp mắt.

 "Không có gì'' Tôi hấp tấp kéo cuốn cổ thư về phía mình, làn da tôi chợt râm ran tê như kiến bò khi chạm vào tấm da bìa. Mấy ngón tay của Nichkhun vẫn đang cầm vào mảnh phiếu đăng ký sách, bây giờ thì nó lại dễ dàng trượt ra khỏi chỗ bị kẹp. Tôi vừa vòng tay nâng bổng cả chồng cổ thư và kẹp chúng dưới cằm thì một luồng khí kỳ lạ xộc tới, cuốn phăng đi mùi bào bút chì và sáp cọ sàn quen thuộc trong thư viện.

 ''Tiffany? Cậu ổn chứ?'' Nichkhun hỏi, nhíu mày lo lắng.

 ''Ổn mà. Tớ chỉ hơi mệt chút thôi'' tôi đáp, hạ thấp mấy cuốn sách xuống cách xa mũi mình.

 Tôi nhanh chóng rảo bước xuyên qua khu vực cổ nhất của thư viện có từ thế kỷ XV, ngang qua dãy bàn đọc có từ thời Elizabeth với ba kệ sách xếp từ thấp đến cao cùng những mặt bàn đã bị viết vẽ sứt sẹo. Giữa các dãy bàn, những khung cửa sổ Gothic hướng sự chú ý của người đọc lên những vòm trần được sơn vẽ và mạ vàng sáng loáng, làm nổi bật họa tiết chiếc huy hiệu ba vương miện của trường đại học và một cuốn sách để mở với câu giáo điều được tuyên đọc lặp đi lặp lại từ vòm trần cao: ''Chúa khai sáng đời con''

 Một học giả người Mỹ khác, Krystal Jung, là người bầu bạn duy nhất của tôi trong thư viện tối nay. Là một nhà cổ điển học, dạy ở Bryn Mawr, Krystal dành thời gian miệt mài nghiền ngẫm các mảnh giấy papyrus được kẹp giữa những tấm kính. Tôi tăng tốc đi ngang qua cô ta, cố tránh chạm mắt, nhưng tiếng cọt kẹt của sàn nhà đã phản lại tôi.

 Như thường lệ, làn da tôi lại râm ran ngứa khi một phù thủy khác nhìn tôi.

 ''Tiffany à?'' Cô ta cất tiếng gọi từ trong ánh sáng lờ mờ. Tôi nén một tiếng thở dài và dừng lại.

 ''Chào Krystal'' Muốn giữ riêng số cổ thư quý giá, nên tôi duy trì một khoảng cách đủ xa với cô phù thủy này và cố đứng nghiêng mình hết mức có thể để các cuốn sách nằm ngoài tầm nhìn của cô ta.

 ''Cô sẽ làm gì trong lễ Mabon?'' Krystal vẫn thường dừng lại ở bàn của tôi để đề nghị tôi dành thời gian cho 'những người chị em' của mình khi ở trong thị trấn. Nhân lễ hội của giáo phái Wiccan vào dịp Thu phân trong vài ngày tới, cô ta đang nỗ lực gấp đôi để cố đưa tôi vào hội các phù thủy Oxford.

 ''Làm việc'' tôi nói gọn lỏn.

 ''Có một số phù thủy rất tốt bụng ở đây, cô biết đấy'' Krystal nói với vẻ rất không bằng lòng. ''Cô thực sự nên tham gia với chúng tôi vào thứ Hai này''

 ''Cảm ơn. Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó'' Tôi vừa nói vừa đi sang khu Selden End, một khu vực thoáng đãng được xây thêm từ thế kỷ XVII, chạy cắt vuông góc với khu Công Tước Humfrey cổ kính. ''Dù sao tôi cũng đang chuẩn bị tài liệu hội thảo, vậy nên chưa chắc tôi đã tham dự được đâu'' Dì Boa vẫn thường nhắc tôi, một phù thủy không thể nói dối một phù thủy khác, nhưng điều đó cũng chẳng ngăn được tôi cố thử.

 Krystal buột ra một tiếng tỏ vẻ cảm thông, nhưng mắt vẫn dõi theo tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro