12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Sau khi quan sát lần cuối lối ra, tôi đã được tự do. Tiếng bước chân tôi gõ lên tấm vải sơn lót sàn vang dội khắp các bức tường đá khi tôi tăng tốc đi xuyên qua cánh cổng mắt cáo của phòng đọc sách, ngang qua chỗ những cuốn sách được che chắn bằng dây chão mềm như nhung để ngăn chúng khỏi những ngón tay tò mò, rồi đi xuống cầu thang bằng gỗ đá mòn và vào khu vực sân trong ở tầng trệt. Tôi tựa người vào mấy thanh sắt bao quanh khu tượng đài bằng đồng của William Herbert, hít đầy bầu không khí lạnh giá vào hai lá phổi, và đánh vật để đẩy lùi dấu tích của mùi đinh hương và quế ra khỏi lỗ mũi mình.

 Luôn có những thứ bất ngờ xảy đến vào buổi đêm ở Oxford, tôi tự nhủ một cách cứng rắn. Vậy là có thêm một ma cà rồng nữa trong thị trấn này.

 Cho dù tôi đã nhủ lòng ra sao lúc ở trong sân thư viên, chuyến đi bộ về nhà của tôi cũng nhanh hơn thường lệ. Vẻ u ám của hẻm New College như một lời tuyên bố ma quái vào đúng thời điểm này. Tôi quét tấm thẻ của mình vào máy đọc thẻ ở cổng sau của New College và cảm thấy vơi đi chút căng thẳng khi cánh cổng kêu lách cách sập lại phía sau lưng, như thể mỗi cánh cửa và mỗi bức tường ngăn giữa tôi với cái thư viện kia có thể giữ an toàn cho tôi thêm một chút vậy. Tôi đi men theo bờ tường bên dưới những cánh cửa sổ của nhà thờ rồi xuyên qua lối đi bộ hẹp dẫn vào sân trong. Nơi đó trông ra khu vườn thời Trung cổ duy nhất còn sót lại của Oxford, khu vườn được hoàn thiện thêm nhờ một ngọn đồi thấp kiểu truyền thống, tạo thành một khung cảnh tươi xanh dành cho sinh viên tới thưởng ngoạn sự kỳ diệu của tạo hóa và Chúa Trời. Tối nay, những ngọn tháp hình chóp và những ô cửa tò vò của ngôi trường dường như mang đậm nét Gothic, và tôi hăm hở đi vào trong.

 Khi cánh cửa khép lại sau lưng, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi hiện đang sống trên tầng cao nhất của tòa nhà dành cho khoa Lịch sử, trong khu phòng trọ dành riêng cho các cựu thành viên về thăm trường. Các gian trong căn hộ của tôi, gồm một phòng ngủ, một phòng khách với chiếc bàn tròn để ăn tối và một căn bếp nhỏ khá ươm tất, được bài trí bằng những tấm ảnh cổ in từ phim âm bản và ván ốp tường. Tất cả đồ gia dụng trông như được chọn lọc từ các đồ vật trước ở đây ở phòng sinh hoạt chung của năm cuối và của chủ nhà, với phong cách thiết kế nổi bật cuối thế kỷ XIX.

 Tôi đặt hai miếng bánh mỳ vào lò nướng và rót cho mình một cốc nước lạnh. Tu hết một hơi cốc nước, tôi mở cửa sổ để không khí mát ùa vào mấy căn phòng ngột ngạt.

 Mang theo một gói snack trở lại phòng khách, tôi đá văng đôi giày và bật dàn stereo nhỏ lên. Những nốt nhạc trong trẻo của Mozart tràn ngập không gian. Khi ngồi trên chiếc sofa màu hạt dẻ, tôi dự định nghỉ ngơi một lát rồi đi tắm và lướt qua những ghi chú trong ngày.

 Ba giờ rưỡi sáng, tôi tỉnh giấc, tim đập dồn, cổ cứng ngắc và vị đinh hương rõ rệt còn đọng lại trong miệng tôi.

 Tôi uống một ly nước mát rồi đóng cửa sổ phòng bếp lại. Thật lạnh lẽo, tôi rùng mình khi bầu không khí ẩm ướt chạm vào người.

 Sau khi liếc qua đồng hồ và nhẩm tính nhanh, tôi quyết định gọi về nhà. Ở đó mới là mười rưỡi, dì Boa và cô Jung thích hoạt động về đêm giống như loài dơi vậy. Lững thững đi quanh các phòng, tôi tắt tất cả đèn, chỉ để lại ngọn đèn trong phòng ngủ và nhấc máy di động lên. Tôi trút bỏ bộ quần áo lấm bụi - làm sao mà trong thư viện bạn lại có thể bị bắt bụi đến thế được nhỉ - rồi mặc vào người chiếc quần bó cũ tập yoga và một cái áo len  màu đen cổ trễ. Bộ đồ đó thoải mái hơn rất nhiều so với bất cứ bộ đồ ngủ nào.

 Chiếc giường đang chào mời và thật êm ái, vững chãi dưới lưng tôi, nó làm tôi thấy dễ chịu đến mức hầu như đã thuyết phục được bản thân rằng chỉ nên gọi về nhà khi thật cần thiết. Nhưng nước vẫn chưa thể tẩy bỏ được hết vị đinh hương trong miệng, và tôi quay số.

 ''Chúng ta đang đợi cuộc gọi của con đây'', đó là những lời đầu tiên tôi nghe thấy.

 Đúng là phù thủy.

 Tôi thở dài. ''Dì Boa, con khỏe mà''

 ''Tất cả các dấu hiệu đều cho thấy điều ngược lại''. Như thường lệ, em gái của mẹ tôi sẽ không chịu lùi bước. ''Tabitha đã lồng lộn lên suốt cả buổi tối, Jung thì có một bức tranh vô cùng rõ nét về việc con bị lạc trong rừng ban đêm, và dì thì không thể ăn được thứ gì suốt từ sáng tới giờ!''

 Rắc rối thực sự chính là con mèo chết tiệt đó. Tabitha là bé cưng của dì Boa, và nó bắt sóng được bất cứ tình trạng căng thẳng nào của các thành viên trong gia đình với độ chính xác phi thường. ''Con khỏe mà. Con chỉ có một cuộc chạm trán không mong đợi ở thư viện tối nay thôi, tất cả chỉ có thế''

 Một tiếng 'cạch' cho tôi biết là cô Jung đã nhấc máy điện thoại phụ lên. ''Tại sao con không tham dự lễ Mabon?'' cô hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro