➊⓿➌. CHỈ CÓ THỂ NHỚ TỚI TÔI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh làm gì đấy? Đừng tới đây! Nếu không tôi sẽ không khách khí với anh đâu!" - Hoàng Mĩ Anh sợ hãi co sát vào góc giường. Thấy khóe miệng Kim Thái Nghiên nở một nụ cười tà khí, cô cũng biết hắn đang muốn làm gì.

"Hoàng Mĩ Anh, lâu như vậy không thấy tôi, chẳng lẽ cô không nhớ tới tôi sao?" - Giọng nói Kim Thái Nghiên khàn khàn mang theo sắc thái trêu đùa, đi từng bước một đến cạnh giường.

"Tôi nhớ anh? Tôi bị thần kinh mới nhớ tới anh!" - Hoàng Mĩ Anh cô hiện tại dù có làm gì cũng không sợ đắc tội với Kim Thái Nghiên nữa. Cô là người tự do!

"Người phụ nữ này, thật là người ăn ở hai lòng!" - Kim Thái Nghiên bị lời nói khích của Hoàng Mĩ Anh khiến hắn rất tức giận.

Nói xong, một bàn tay to lập tức chiếm lấy chiếc eo thon của cô, tay kia mon men dần lên xoa nắn vùng mềm mại trước ngực cô. Tiếp theo là một nụ hôn bá đạo ập tới.

Hoàng Mĩ Anh bị hắn hôn đến nỗi mơ hồ, thậm chí hít thở còn không thông, cô muốn há miệng thở dốc, lại càng tạo thêm cơ hội cho hắn thâm nhập. Đầu lưỡi hắn quấn vào lưỡi cô mang theo nhiều phần dụ dỗ, trêu đùa.

Nụ hôn, càng lúc càng trở nên nóng bỏng, nụ hôn của Kim Thái Nghiên trước kia phần lớn đều mang theo mùi vị trừng phạt cùng chiếm đoạt. Mà nụ hôn này, lại mang theo tình cảm dịu dàng nhiều hơn.

Cơ thể Hoàng Mĩ Anh bắt đầu trở nên run rẩy. Cô chưa bao giờ sợ người khác đối xử tệ với cô, cô chỉ không chịu nổi khi có người đối xử tốt với cô mà thôi.

Người khác tệ bạc với cô, đã trở thành thói quen. Kể từ ngày ba Hoàng kinh doanh bị phá sản, cô đã thấy quá nhiều người lạnh lùng và xem thường mình rồi. Cô không sợ người khác đối xử tệ bạc với cô nữa.

Nhưng, cô thật sự không chịu nổi khi người khác đối xử tốt với cô. Người khác đối xử tốt với cô, cô sẽ đem hết khả năng của mình để đối tốt với người ta hơn, sẽ lo lắng mình phụ lòng tốt của người khác. Lo lắng mình không xứng đáng nhận được đặc ân này.

Mà giờ phút này, trong nụ hôn của Kim Thái Nghiên, đã phần nào ít đi sự bá đạo cùng giày xéo của trước kia, nhiều hơn một chút những hương vị khác. Trong nụ hôn của Kim Thái Nghiên, có rất nhiều hương vị, có áy náy, có yêu thương, còn có nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm.

Hoàng Mĩ Anh không phải người ngốc, cô làm sao có thể không cảm thấy nụ hôn này của Kim Thái Nghiên mang theo tình ý đây?

Có lẽ, Kim Thái Nghiên cũng không xấu xa như vậy...

Nhưng, cái chết của ba Hoàng phải giải thích thế nào? Nếu như hắn thật sự có tình ý với cô, vậy sao lại để ba cô chết tức tưởi trong bệnh viện như vậy?

Kim Thái Nghiên đột nhiên buông cô ra, giọng nói mang theo sự cảnh cáo hung ác. - "Hoàng Mĩ Anh, chuyên tâm một chút!"

"Hả?" - Hoàng Mĩ Anh bỗng dưng mở mắt ra, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt thâm thúy của Kim Thái Nghiên. Bên trong viết rõ hai chữ "đoạt lấy", trán của hắn kề sát vào trán cô, hơi thở ấm áp thổi phớt qua làn da cô. - "Hoàng Mĩ Anh, chuyên tâm một chút! Trong lúc hôn tôi, trong lòng cô chỉ có thể có một mình tôi mà thôi!"

Câu nói kia, hắn nói như một đứa bé tuỳ hứng. Hoàng Mĩ Anh kinh ngạc trợn to hai mắt. Đây quả thật là Kim Thái Nghiên lạnh lùng tàn nhẫn của trước đây sao?

Thấy ánh mắt kinh ngạc của Hoàng Mĩ Anh, Kim Thái Nghiên đột nhiên có cảm giác khó chịu của một người bị bắt quả tang khi làm chuyện xấu, vừa rồi mình sao thế? Sao lại nói với Hoàng Mĩ Anh những lời như vậy? Đáng chết!

Để che giấu tâm trạng của mình, Kim Thái Nghiên lại dùng đôi môi áp chặt vào môi của Hoàng Mĩ Anh. Đầu lưỡi hắn linh hoạt đến mức khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Hoàng Mĩ Anh cảm thấy toàn thân đều nóng lên, hai chân cũng trở nên vô lực, cô phải đưa tay ôm lấy cổ hắn, mới có thể khiến cơ thể mình không bị ngã xuống.

Hành động của Hoàng Mĩ Anh như đang khích lệ Kim Thái Nghiên. Hắn bắt đầu hôn cô sâu hơn, mạnh hơn, đầu lưỡi thuần thục đẩy hàm răng cô ra, triền miên ngậm lấy cái lưỡi thơm tho mềm mại của cô. Bàn tay mang theo nhiệt độ hừng hực như lửa nóng, bắt đầu chạy loạn khắp người cô. Cơ thể Hoàng Mĩ Anh trở nên nóng bỏng, đối với những sự động chạm, vuốt ve của hắn dường như càng thêm nhạy cảm.

.
.
.

Sau khi đỉnh điểm của cơn cuồng phong đã được bộc phát, Kim Thái Nghiên vô cùng mệt mỏi, hắn ôm lấy Hoàng Mĩ Anh nhắm hai mắt lại. Hoàng Mĩ Anh cũng đã mệt chết, toàn thân bủn rủn vô lực, nhưng ánh mắt lại mở thật to. Cô rốt cuộc đang làm gì vậy? Kim Thái Nghiên máu lạnh đã giết chết ba cô, nhưng cô vẫn để Kim Thái Nghiên làm như vậy với mình. Hoàng Mĩ Anh, mày còn là người sao?

Tự trách cùng xấu hổ thật sâu khiến Hoàng Mĩ Anh cắn chặt đôi môi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Cô không thể bị Kim Thái Nghiên nhốt mãi như vậy nữa. Cô phải chạy trốn!

Hoàng Mĩ Anh thử dò xét bèn kêu lên một tiếng. - "Kim Thái Nghiên?" - Kim Thái Nghiên không trả lời, chỉ nghe được tiếng hít thở đều đều của hắn.

Hoàng Mĩ Anh yên tâm. Cô dùng ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng khoác lên cánh tay Kim Thái Nghiên, cố gắng gỡ cánh tay hắn đang ôm chặt lấy cánh tay cô ra. Nhưng Kim Thái Nghiên ôm cô rất chặt, Hoàng Mĩ Anh hoàn toàn không làm gì được hắn. Lại không dám dùng sức, sợ sẽ đánh thức Kim Thái Nghiên.

Hoàng Mĩ Anh khẩn trương đến độ cả người đổ hết mồ hôi. Cô dùng chân nhẹ khoác lên eo Kim Thái Nghiên, làm bộ dùng giọng nói mơ hồ ra vẻ buồn ngủ nói: "Thái Nghiên, nóng quá..."

Kim Thái Nghiên vẫn nhắm hai mắt lật người, bắp đùi rắn chắc lập tức đặt lên bụng cô, khiến Hoàng Mĩ Anh càng không thể động đậy.

Hoàng Mĩ Anh nghiêng đầu len lén hé mắt như một đường chỉ nhìn về phía Kim Thái Nghiên. Kim Thái Nghiên vẫn đang nhắm mắt, hàng mi dày yên tĩnh bao trùm lên đôi mắt. Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím lại tạo thành đường cong rất đẹp. Hoàng Mĩ Anh nhìn đến có chút ngây người. Trong giấc ngủ Kim Thái Nghiên hoàn toàn mất đi dáng vẻ lạnh lùng, gương mặt anh tuấn khiến không người nào có thể dời mắt được.

"Nhìn đủ chưa?" - Kim Thái Nghiên đang nhắm hai mắt chợt mở miệng hỏi khiến Hoàng Mĩ Anh sợ hết hồn.

Kim Thái Nghiên kéo Hoàng Mĩ Anh ôm chặt hơn, nhỏ giọng khàn khàn cảnh cáo. - "Muốn chạy trốn sao? Hoàng Mĩ Anh, cô nghĩ cũng đừng hòng nghĩ!"

Cánh tay cứng như sắt kìm giữ cô thật chặt, ngầm tuyên bố chủ quyền.

Tính khí ương bướng của Hoàng Mĩ Anh cũng bắt đầu nổi lên, liều mạng giãy giụa, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi sự kìm chế của Kim Thái Nghiên. - "Anh buông tay ra! Tiện nghi anh cũng đã chiếm! Hiện tại mau thả tôi đi! Tôi là người tự do, anh không có tư cách khống chế tôi!"

Kim Thái Nghiên vẫn nhắm mắt lại, giọng nói lười biếng mà nhàn nhã. - "Tôi không có tư cách? Hoàng Mĩ Anh, cô nghiêng đầu nhìn cái máy quay phim cạnh giường chút đi."

Hoàng Mĩ Anh nghiêng đầu nhìn vào bên giường, quả nhiên có một cái máy quay phim ở đó.

"Anh, vừa rồi anh đã làm gì?" - Tiếng chuông cảnh giác trong lòng Hoàng Mĩ Anh vang lên. Máy quay phim gắn ở bên giường, nhất định không có chuyện gì tốt.

Kim Thái Nghiên nhắm mắt lại, đắc ý cười cười. - "Đương nhiên là quay tình cảnh chúng ta vừa mới chiến đấu nha!" - Nói xong, còn tinh nghịch hé một mắt, mang theo vẻ trêu chọc hướng Hoàng Mĩ Anh đắc ý cười cười.

Trong đầu Hoàng Mĩ Anh bắt đầu kêu ong ong, cả người như muốn sụp xuống. Người đàn ông này thật không biết xấu hổ. - "Ai cho anh quay thế?" - Rồi chụp lấy cái máy quay, hung hăng đập xuống đất.

"Đập cũng vô ích thôi. Đã chuyển tới máy vi tính của tôi rồi!" - Kim Thái Nghiên đến mắt cũng chẳng buồn mở, lười biếng nói.

Hoàng Mĩ Anh quay lại vươn tay chụp chiếc laptop trên bàn, nhưng bàn tay chỉ vừa chạm tới laptop, thì Kim Thái Nghiên lại nhàn nhạt mở miệng. - "Máy vi tính xách tay này kết nối với những máy khác, cô đập nó cũng như không, trên những máy vi tính khác vẫn còn!"

Hoàng Mĩ Anh tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt. Đúng là tên cầm thú, thì ra hắn cố tình giăng bẫy cô.

"Hoàng Mĩ Anh, cô tỉnh lại đi! Cô có thông minh cỡ nào, cũng không đấu lại tôi đâu! Tốt nhất cô nên thực hiện cho tốt bản hợp đồng tình nhân giữa chúng ta đi. Có thể sau một thời gian ngắn nữa, tôi chơi chán, sẽ đồng ý thả cô đi." - Đúng là loại người máu lạnh vô tình, Kim Thái Nghiên nói ra những lời vô sỉ kia lại có thể tự nhiên như vậy.

"Anh..." - Hoàng Mĩ Anh tức giận nói không nên lời.

Đối phó với những người mặt dày, cách duy nhất có thể làm chính là so với hắn càng mặt dày hơn.

Hoàng Mĩ Anh cắn răng, quyết tâm tàn nhẫn, bắt chước giọng nói nhàn nhạt của Kim Thái Nghiên. - "Được, vậy anh cầm cuộn video vừa quay đem đi truyền bá đi. Dù sao thì trông tôi cũng như một người đi đường bình thường, chẳng có ai biết tới, để người khác thấy cũng chẳng có vấn đề gì. Không giống Tổng giám đốc Kim anh, ai ai cũng biết danh tiếng của anh. Tôi nghĩ, người khác nhất định sẽ nhìn vào vai nam chính mà cảm thấy hứng thú hơn đi!"

Kim Thái Nghiên chợt mở mắt ra, tròng mắt đen sâu hút nhìn chằm chằm Hoàng Mĩ Anh. - "Cô có vẻ thông minh lên không ít..."

Hoàng Mĩ Anh tức giận nở nụ cười. - "Tôi mà ngu xuẩn một chút, sợ rằng sẽ bị anh ăn đến một mẩu vụn cũng không còn!"

Kim Thái Nghiên lại một lần nữa nhắm mắt, trên mặt hiện lên một nụ cười khoái trá. - "Hoàng Mĩ Anh! Biết đây là gì không? heroin đấy? Heroin, cô có sợ không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro