➋➎. CÔ ĐÃ CHO AI?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Mĩ Anh mở mắt ra, ánh mắt chua xót nhìn Kim Thái Nghiên.

Nhìn thấy sự đau đớn khó có thể che giấu trong ánh mắt bi thương kia và sắc mặt tái nhợt của Hoàng Mĩ Anh. Trong phút chốc, Kim Thái Nghiên chợt hiểu.

Trong lòng Hoàng Mĩ Anh đã có một người đàn ông khác.

Một sự tức giận mãnh liệt lan tràn khắp cơ thể Kim Thái Nghiên. Hắn tuyệt đối không cho phép người phụ nữ của hắn, trong lúc bị hắn đè ở dưới thân, lại bất lực nhung nhớ đến một người đàn ông khác.

Đáng chết, người đàn ông kia rốt cuộc là ai?

Ánh mắt giận dữ của Kim Thái Nghiên gần như bốc cháy, con ngươi tối đen hằn lên những tia đỏ như máu. Hoàng Mĩ Anh, cô là người phụ nữ của tôi, tôi không cho phép cô nghĩ đến người đàn ông khác, tuyệt đối không cho phép.

Đôi môi nóng rực trong nháy mắt liền trở nên lạnh như băng, làn môi mỏng mang theo sự tức giận của Kim Thái Nghiên thô bạo bao trùm lên vùng da thịt mềm mại trước ngực Hoàng Mĩ Anh.

Theo bản năng tự vệ, Hoàng Mĩ Anh ngay lập tức muốn phản kháng, nhưng đôi tay lại bị bàn tay cứng như sắt của Kim Thái Nghiên kìm hãm, giữ thật chặt trên đỉnh đầu. Toàn thân cô đều bị hung hăng đè ép trên chiếc đàn dương cầm sang trọng.

Hoàng Mĩ Anh cam chịu nhắm chặt mắt lại, trong bóng tối hỗn loạn, hai chân của cô bị tách ra vô cùng thô bạo, một vật to lớn ngang nhiên xông vào bên trong.

Đau đớn. Đau đớn kịch liệt tràn vào đại não khiến cả người Hoàng Mĩ Anh đều trở nên run rẩy. Nỗi đau này giống hệt như cái đêm hôm đấy, cách đây mấy ngày, trong căn phòng tối đen như mực ở câu lạc bộ SS, cơn khủng hoảng lại bắt đầu ùn ùn cuốn đến.

Hắn mạnh mẽ xâm lấn khiến ác mộng đáng sợ lần đó lại bám chặt vào tâm trí cô. Nước mắt vì vậy mà cứ tùy ý chảy ra không ngừng.

Bỗng, người đàn ông phía trên đột nhiên dừng lại luật động của hắn.

Tàn nhẫn nắm chặt lấy tóc Hoàng Mĩ Anh, đôi mắt u ám hung tợn trợn lên nhìn cô. - "Nói, đã cho người nào?"

Hoàng Mĩ Anh chịu đau nhướn mắt lên, gương mặt nhỏ nhắn giờ đây đã tái nhợt đi. - "Anh nói gì?"

Ánh mắt hung ác của người đàn ông càng thêm tức giận, bàn tay mạnh mẽ kéo cằm cô lên. - "Cô cũng đừng nói với tôi, đây là lần đầu tiên của cô."

Hoàng Mĩ Anh tức cười. Đây quả thật không phải là lần đầu tiên của cô. Lần đầu tiên của cô, vào cái đêm thần bí hôm đó, đã bị một người đàn ông thần bí đoạt mất rồi.

Hoàng Mĩ Anh trầm mặc xác nhận suy đoán của Kim Thái Nghiên.

Vừa rồi hình như hắn có nghe loáng thoáng được cô gọi cái gì học trưởng, người đàn ông đó có phải là người đã cướp đi lần đầu tiên của cô không? Kim Thái Nghiên đột nhiên cảm thấy chỗ nào đó trong ngực chua gay gắt, bàn tay lại càng dùng thêm sức.

Cơ thể cường tráng va chạm không chút lưu tình.

Hoàng Mĩ Anh hung hăng cắn chặt môi mình, dường như đây là cách duy nhất giúp cô tiếp thêm sức mạnh.

Thuận theo sự nhấp nhô của cơ thể, chiếc đàn dương cầm liên tục phát ra những âm thanh hỗn loạn và mập mờ, từng tiếng va chạm hỗn tạp bén nhọn cùng trầm thấp, nặng nề chạm vào trái tim cô.

Hoàng Mĩ Anh cô, cuối cùng cũng trở thành một người phụ nữ đê tiện bán lấy chính thân thể mình. Sống theo chính cuộc sống mà cô khinh bỉ nhất, chán ghét nhất.

Hoàng Mĩ Anh cố gắng xem nhẹ từng trận đau nhói phía dưới. Một khi đã lựa chọn bán mình, cũng không nên hối hận làm gì.

Đây là thế giới hiện thực, hiển nhiên không có loại thuốc mang tên "hối hận" tồn tại trên đời.

Chỉ có điều, cây hoa anh đào năm ấy, gương mặt mỉm cười trìu mến của Lý Thành Hoa lại hiện lên rõ ràng trong tâm trí cô.

Mang theo nụ cười ấm áp, giống như ánh mặt trời dịu dàng ngày xuân, chiếu thẳng vào trái tim cô.

Ngay cả khi cô mặc trên người bộ đồng phục phục vụ bị người ta gây khó dễ và chà đạp, ngay cả khi cô làm thêm ba công việc mệt mỏi đến đau nhức, chỉ cần nhớ đến nụ cười ấm áp này, đều sẽ cảm thấy tất cả những khổ sở mà bản thân phải chịu đọng lại nhiều chút ngọt ngào.

Nhưng bây giờ, cô đã không còn tư cách gì để có được nụ cười đó một lần nữa. Bước đi này, là bước vào một cái rãnh tự nhiên, là vực sâu tuyệt vọng, từ giờ về sau, cô vĩnh viễn không thể quay đầu lại nữa, mãi mãi cũng không thể quay đầu lại.

Học trưởng Lý, thật xin lỗi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro