➒. KHÔNG CÓ GIÁO DỤC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Chiêu Hy liếc nhìn màn hình lớn, trong nháy mắt trên mặt đều tràn đầy nụ cười ngọt ngào, dùng ngón tay ngọc thon dài nhấn nút trả lời.

"Darling, anh tới đâu rồi? Sao giờ này còn chưa tới a? Làm cho người ta ở chỗ này chờ anh, nhàm chán muốn chết luôn rồi." - Giọng nói của Hàn Chiêu Hy mềm mại, đáng yêu thấm vào đến tận xương, bất luận là người đàn ông nào cũng không thể kháng cự được.

Mỹ nhân lạnh giá lại có thể bất thình lình trở thành một cô gái đáng yêu, nũng nịu như vậy. Nhìn thấy rõ sự thay đổi chóng mặt này của cô ta, Hoàng Mĩ Anh cảm thấy rất tò mò về người đang ở đầu dây kia.

"Sao? Kêu em đoán anh đang ở đâu sao? Đáng ghét, người ta làm sao biết được." - Cái miệng nhỏ nhắn ướt át của Hàn Chiêu Hy nhất thời vểnh lên, - "Anh còn chưa lên đường đến đây sao?"

Trong lòng Hoàng Mĩ Anh âm thầm bĩu môi, đôi tình nhân này sao lại nhàm chán và ghê tởm quá mức thế? Haizz...đúng là ngôi sao lớn thì cũng không ngoại lệ mà.

"Bảo bối, em đối với anh thật không có lòng tin." - Giọng nam bên đầu dây kia vang lên vừa trầm thấp lại từ tính.

Ể...không đúng nha? Giọng nói kia dường như là từ phía sau lưng cô truyền tới mới phải. Hoàng Mĩ Anh cùng Hàn Chiêu Hy đồng thời xoay người nhìn lại.

Một dáng người mặc bộ âu phục đen rất hợp thời trang của thương hiệu Armani, chiều cao ít nhất cũng hơn một mét tám, bộ dáng cao lớn, tuấn mỹ như một vị thần, ngũ quan hoàn mỹ, đôi mắt sâu đen quyến rũ, mặc dù gương mặt đang mỉm cười, nhưng vẫn không thể che đậy được ánh mắt bén nhọn cùng bá đạo kia. Đôi chân thon dài thẳng tắp cứ tùy ý đứng như vậy, liền toát ra một hơi thở quý tộc bức người.

Trong lòng Hoàng Mĩ Anh có chút hồi hộp, Kim tổng giám đốc này sao nhìn lại có vẻ rất quen thuộc?

Nhưng ngay sau đó, cô lắc đầu phá bỏ đi ảo giác của bản thân. Hắn là tổng giám đốc tập đoàn Kim thị cao cao tại thượng, còn cô chỉ là một nhân vật nhỏ trong một gia đình bình thường, làm sao có diễm phúc quen biết hắn đây?

Khóe miệng khẽ kéo ra một nụ cười tà ác, Kim Thái Nghiên đi về phía Hoàng Mĩ Anh một bước. - "Danh thiếp của tôi cũng không tồi chứ?"

Một cỗ áp lực cực lớn từ đâu đó đập thẳng vào mặt, Hoàng Mĩ Anh hít sâu một hơi, là hắn? Là người đàn ông ngồi trong con ô tô đắt tiền vào đêm mưa hôm đó. Một cỗ lửa giận lại hừng hực bốc cháy. Bộ ngực nhỏ của cô bởi vì tức giận liền trở nên phập phồng, nhưng lại thu hút được ánh nhìn đùa giỡn thoáng qua của người đàn ông cao lớn kia.

"Thái Nghiên." - Hàn Chiêu Hy nũng nịu gọi.

"Hả?" - Kim Thái Nghiên mặc dù đáp lại một tiếng, nhưng ánh mắt lại vẫn chăm chú dán lên người Hoàng Mĩ Anh.

Ánh mắt sắc bén tựa hồ có thể xé rách bộ đồng phục của Hoàng Mĩ Anh khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu, không khỏi ôm chặt hai cánh tay trước ngực. Cô ghét tên đàn ông này. Cứ thích tự cho mình là đúng. Phách lối bá đạo. Làm giàu bất nhân.

Kim Thái Nghiên vừa xuất hiện ở phòng ăn, liền thu hút được không ít sự chú ý, đặc biệt là những cô gái ở đây, từng ánh mắt hiện rõ lên sự si mê, háo sắc quá mức, thiếu điều còn muốn chảy cả nước dãi ra. Hướng về phía Hàn Chiêu Hy chỉ chỉ trỏ trỏ. - "Thì ra Hàn Chiêu Hy là dây vào Kim Thái Nghiên nha. Khó trách cô ta gần đây lại nổi tiếng nhanh như vậy. Có tập đoàn Kim thị làm chỗ dựa vững chắc cho cô ta, muốn không nổi tiếng cũng thật khó khăn a."

Hàn Chiêu Hy ngồi một bên hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của những người xung quanh, chúng khiến cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Thế nhưng, khi quay đầu lại, phát hiện ánh mắt của Kim Thái Nghiên lại không nhìn đến cô.

Tức giận hướng theo ánh mắt của Kim Thái Nghiên, cái gì? Hắn cư nhiên lại đang nhìn thẳng vào mắt người phục vụ kia.

Hàn Chiêu Hy quan sát Hoàng Mĩ Anh từ trên xuống dưới một lần, bộ đồng phục bao quanh lấy cơ thể, căn bản không nhìn ra được dáng người như thế nào, nhưng bộ ngực nhất định không thể to bằng cô được. Làn da trắng nõn trong suốt, nhưng gương mặt hài hòa kia cũng chỉ được tính là thanh tú mà thôi, căn bản không phải là người phụ nữ xinh đẹp đến mức khiến người khác có thể kinh ngạc.

Trong lòng nhất thời hiện lên một tia khinh thường, giọng nói lại càng thêm mềm mại, đáng yêu. - "Thái Nghiên, anh biết cô phục vụ này sao?"

Cố ý mang hai từ "phục vụ" ra nhấn mạnh, đôi mắt trang điểm tinh tế lộ rõ sự khinh miệt sâu đậm, nhìn chằm chằm vào Hoàng Mĩ Anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro