➊➊➑. TẶNG CÔ HOA HỒNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên gương mặt lạnh lùng của Kim Thái Nghiên không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ lạnh lùng nhìn Kim Mẫn Trí.

Kim Mẫn Trí hoảng sợ kêu: "Tổng giám đốc, không phải như anh nghĩ đâu!" - Trên mặt cô là sự khiếp sợ thật sâu, không thể tin được Kim Thái Nghiên thật sự vì một chuyện nhỏ này mà sa thải mình.

Coi như chưa từng có đêm hôm đó thì dù gì ba của Kim Mẫn Trí cũng là quản lý cấp cao của công ty, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật. Con tiểu nha đầu này chỉ mới đến công ty có một ngày thôi a.

Nhìn mặt mũi vặn vẹo của Kim Mẫn Trí, Kim Thái Nghiên không nhịn được cau mày, trầm giọng nói: "Đi thu dọn đồ đạc, lập tức rời khỏi đây!"

Nước mắt Kim Mẫn Trí lập tức chảy ra. - "Tổng giám đốc, tôi sai rồi! Tuyệt đối sẽ không dám nữa!" - Cô lập tức quỳ xuống dưới chân Kim Thái Nghiên.

"Đi ra ngoài! Ngay lập tức!" - Kim Thái Nghiên ghét nhất những loại phụ nữ dây dưa không nghỉ, giọng nói lạnh đến không thể lạnh hơn được nữa.

Kim Mẫn Trí biết không còn đường ở lại nữa, những giọt lệ trong mắt nhanh chóng lưu chuyển, ánh mắt sắc bén chẳng chút ngần ngại bắn ra những tia u ám, nhìn Kim Thái Nghiên, tay run rẩy từ từ nắm lại thành nắm đấm. - "Hoàng Mĩ Anh đối với anh quan trọng đến vậy sao?"

"Đi ra ngoài!" - Quát lạnh một tiếng.

Ánh mắt oán độc của Kim Mẫn Trí thật nhanh quét qua gương mặt Hoàng Mĩ Anh, khiến cô không khỏi rét run.

Cũng chỉ là một nốt phỏng nhỏ, cứ coi như Kim Mẫn Trí cố ý đi, nhưng hình phạt này đối với cô ta mà nói thật sự quá nặng rồi.

Kim Thái Nghiên muốn trả thù cho cô sao? Nhưng cô không cần hắn phải trả thù như vậy!

Hoàng Mĩ Anh ngẩng đầu nhìn Kim Thái Nghiên một cái, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Ba ngày trôi qua, Hoàng Mĩ Anh ngồi ở trước bàn làm việc của mình xử lý văn kiện, nửa hàng chữ cũng chưa gõ xong, liền nghe thấy giọng nói kích động của Trịnh Tú Nghiên. - "Anh Anh! Có phải cậu có số đào hoa không?"

Hoàng Mĩ Anh kinh ngạc quay đầu. - "Cái gì?"

Vẻ mặt Trịnh Tú Nghiên đầy ý cười, băng băng đi đến trước mặt cô, gương mặt xinh đẹp thần thần bí bí. - "Anh Anh, khai mau, rốt cuộc cậu đang dính dáng đến tên nhà giàu nào hả?"

"Cái gì?" - Trong lòng Hoàng Mĩ Anh lập tức co rụt lại, chẳng lẽ quan hệ giữa cô và Kim Thái Nghiên đã bị Trịnh Tú Nghiên phát hiện?

Không thể nào nha, cô bình thường cũng rất cẩn thận, Trịnh Tú Nghiên hoàn toàn không thể phát hiện được.

Trịnh Tú Nghiên như làm ảo thuật từ phía sau lấy ra một bó hoa hồng rất đẹp. - "Tiệm bán hoa vừa đưa tới! Trên thẻ viết tên của cậu!"

Người nào tặng hoa đây? Hoàng Mĩ Anh cũng cảm thấy kỳ quái.

Vội vàng đứng lên nhận hoa hồng, mùi thơm nồng nặc nhanh chóng xộc vào mũi. Trên tấm danh thiếp màu hồng có viết một câu: "Hoàng Mĩ Anh, có phải rất vui mừng hay không?"

Nét chữ được viết bằng bút màu bạc, lại mạnh mẽ có lực. Là chữ viết của Kim Thái Nghiên.

Vui mừng? Vui mừng cái đầu anh a! Kim Thái Nghiên, người đàn ông ngây thơ này!

Cô cũng không còn là nữ sinh nữa, một bó hoa hồng lại có thể dễ dàng khiến cô vui mừng?

"A a a a~"

"Oa oa oa oa~"

Tiếng kêu kinh ngạc của các đồng nghiệp nữ ở phòng làm việc bên ngoài đua nhau truyền đến.

Hoàng Mĩ Anh xoa xoa lỗ tai đau nhức, cau mày nhìn ra cửa, rồi trợn tròn đôi mắt, chỉ thấy một người mặc đồng phục của tiệm bán hoa xách một giỏ hoa hồng kết thành hình trái tim đỏ thẫm đi về phía bên này.

Kích thước trái tim quá lớn, cao gần tới 2m, phòng làm việc rộng rãi nhất thời có vẻ chật chội.

"Wow~ Chuyện tình cảm trong phim thần tượng diễn ra sờ sờ trước mắt a! Một bó hoa hồng lớn như vậy, phải tiêu hết bao nhiêu tiền đây?" - Trịnh Tú Nghiên đứng bên cạnh Hoàng Mĩ Anh hết lời cảm thán, trên gương mặt trắng nõn tràn đầy hâm mộ.

Hoàng Mĩ Anh im lặng.

"Thưa cô, tổng cộng 9999 đóa hoa hồng, xin ký nhận." - Nhân viên tiệm bán hoa lấy ra hóa đơn cho cô ký nhận.

"Thật ngại quá, tôi không ký nhận đâu." - Hoàng Mĩ Anh đem bó hoa hồng trên tay nhét trả lại cho nhân viên. - "Phiền anh đem những đóa hồng này trả lại hết đi."

Kim Thái Nghiên rốt cuộc muốn làm gì? Không phải đi công tác rồi sao? Sao còn có thời gian rảnh rỗi tặng cô hoa hồng?

"Thưa cô, hãy ký nhận đi! Người tặng đã trả tiền hết rồi." - Nhân viên làm việc ở tiệm bán hoa cho rằng Hoàng Mĩ Anh nghĩ mình phải trả tiền.

"Tôi bất kể, mang hết đi!" - Hoàng Mĩ Anh lạnh mặt.

Kim Thái Nghiên xem cô là cái gì? Cố ý khiến cô không còn cách nào sinh tồn trong công ty. Được lắm, một lần nữa, cô lại trở thành tiêu điểm của toàn bộ công ty.

Cô không muốn như vậy! Cô chỉ muốn yên lặng đi làm, cuộc sống bình bình thản thản. Hắn rốt cuộc có hiểu hay không?

"Anh Anh! Cậu ngốc à? Nhiều hoa hồng như vậy, để ở phòng làm việc nhìn cũng sướng mắt a!" - Trịnh Tú Nghiên kích động luôn miệng ngăn cản, đoạt lấy cây viết soàn soạt soàn soạt thay Hoàng Mĩ Anh ký tên. - "Tôi thay cô ấy ký! Các anh đi đi! Đi nhanh đi!"

Nhân viên làm việc lao ra khỏi tòa soạn tựa như chạy nạn, chỉ sợ một giây sau cô sẽ đổi ý không nhận hoa nữa.

"Trịnh Tú Nghiên!" - Hoàng Mĩ Anh tức giận trừng mắt nhìn Trịnh Tú Nghiên.

Trịnh Tú Nghiên là bạn tốt của cô, hiểu rõ tính cô bướng bỉnh, nói không cần là nhất định không cần, lại còn dám ở đây thay cô nhận hoa.

"Ayda~ đừng nóng giận! Nếu cậu không thích, để bên này cũng được." - Trịnh Tú Nghiên vui sướng hài lòng dụ dỗ Hoàng Mĩ Anh, nhưng nói là nói như vậy chứ cơ thể vẫn không thèm nhúc nhích. Bát quái nhìn chằm chằm Hoàng Mĩ Anh. - "Nói mau! Rốt cuộc người nào tặng hoa? Sao cậu không nhận?"

Tại sao không nhận?

Hoàng Mĩ Anh cười khổ một tiếng, nếu Trịnh Tú Nghiên biết hoa này là do ai tặng, đoán chừng sẽ không chỉ hỏi mỗi vấn đề này.

Hoàng Mĩ Anh tới Kim thị mới biết, Kim Thái Nghiên trong suy nghĩ của nhân viên chính là thiên sứ và ma quỷ kết hợp lại.

Nói hắn là thiên sứ, thuần túy là bởi vì gương mặt vô cùng anh tuấn của hắn. Nói hắn là ma quỷ, là bởi tác phong làm việc quá lạnh lùng và bá đạo. Gần như không ai có thể chịu được sự cổ quái của hắn, thư ký bên cạnh cứ phải đổi mới như cơm bữa, Trịnh Tú Nghiên coi như rất ngốc rồi.

"Anh Anh, người nào tặng? Mau nói nhỏ cho mình biết, mình bảo đảm sẽ không nói cho người khác!" - Trịnh Tú Nghiên vẫn đang cố gắng cầu khẩn Hoàng Mĩ Anh, máu bát quái đang ngùn ngụt thiêu đốt trong lòng cô.

"Là một người đàn ông kiêu ngạo, vừa già, vừa lùn, lại còn vác trên người cái bụng bia. Dù có phun thật nhiều nước hoa đi chăng nữa cũng không át được mùi hôi nách tặng mình!" - Hoàng Mĩ Anh cắn răng nghiến lợi nói.

Sau đó quay đầu xấu bụng đẩy Trịnh Tú Nghiên rồi mỉm cười. - "Cậu muốn hoa hồng này sao? Mình nói cho người đó biết số điện thoại của cậu nhé?"

"Ah...mình còn có chuyện phải làm, bye bye!" - Trịnh Tú Nghiên nghe xong lập tức co cẳng mà chạy, dáng vẻ giả vờ như bản thân đang rất bận rộn.

"Haha..." - Hoàng Mĩ Anh bị biểu tình của Trịnh Tú Nghiên chọc cho cười ha hả.

Hoàng Mĩ Anh ngồi ở bên cạnh bàn suy nghĩ một chút, cầm điện thoại di động đi tới phòng nghỉ, bấm số điện thoại của Kim Thái Nghiên.

Tiếng chuông reo lặng lẽ vang lên thật lâu, một giọng nữ xa lạ từ trong điện thoại vang lên. - "Xin chào! Xin hỏi ai đầu dây vậy?"

"..."

Hoàng Mĩ Anh sửng sốt, một cảm giác khó hiểu lập tức tràn đến.

Như thể vừa bị một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống chân, rét lạnh thấu xương, khiến cô gần như không nói nên lời.

Hắn mới đi công tác có mấy ngày, mà đã có người phụ nữ khác nhanh như vậy?

Đã như thế, còn vụng về tặng cô hoa hồng làm gì? Khiến cô trở thành đầu đề câu chuyện của toàn bộ công ty?

Cô nên sớm hiểu, loại đàn ông như Kim Thái Nghiên hắn, quan hệ nam nữ mãi mãi vẫn tùy tiện như vậy, phụ nữ đi qua đời hắn nhiều không kể xiết. Hoàng Mĩ Anh cô, cũng chỉ là một món đồ chơi nhàm chán của hắn mà thôi.

Buồn cười, cô còn tự coi mình quan trọng như vậy.

Hoàng Mĩ Anh nhìn điện thoại di động, nói không ra một câu, đang chuẩn bị cúp điện thoại, thì đầu dây kia lại vang lên giọng nói như đã được lập trình hóa sẵn. - "Là Hoàng sao? Kim tổng bây giờ đang họp, không tiện nghe điện thoại. Cô có cần tôi nhắc ngài ấy gọi lại cho cô không?"

Người phụ nữ này...biết sự tồn tại của cô?

Còn hào phóng giúp cô nói lại với Kim Thái Nghiên?

Hoàng Mĩ Anh ngạc nhiên mở miệng. - "Xin hỏi cô là?"

"Tôi là thư ký của Kim tổng ở Thượng Hải." - Người phụ nữ trong điện thoại khẽ cười một tiếng, lễ phép giải thích. - "Điện thoại của Kim tổng hết pin, vừa rồi bảo tôi cầm đi sạc pin, mong Hoàng đừng hiểu lầm."

Lời giải thích hợp tình hợp lý như thế...nhuần nhuyễn như thế, dường như trước đây đã phải giải thích rất nhiều lần rồi.

Là do phải ứng phó với rất nhiều người phụ nữ khác sao?

Chợt nhớ tới lời Trịnh Tú Nghiên đùa giỡn. - "Khi làm thư ký cho Kim Thái Nghiên, phải chuẩn bị bản lĩnh giúp hắn ứng phó với những loại phụ nữ khác nhau."

Hoàng Mĩ Anh yên lặng...

"Anh Anh!" - Trịnh Tú Nghiên bưng ly nước chạy tới phòng nghỉ. - "Mau! Cậu rốt cuộc có tham gia hay không tham gia? Đêm nay công ty T.O. sẽ tổ chức một cuộc xem mắt lớn ở thành phố G. Cậu nhất định phải đi cùng mình a!"

Nói xong, lại chạy đi như một cơn gió, thuyết phục những đồng nghiệp khác cùng tham gia với cô.

Trịnh Tú Nghiên có nói qua, mơ ước lớn nhất của cô ấy chính là trước năm hai mươi lăm tuổi sẽ lấy chồng. Cho nên, đối với các hoạt động xem mắt, cho tới bây giờ cô ấy đều chưa từng bỏ qua. Theo lời nói của cô ấy thì đúng là thà giết lầm còn hơn bỏ sót.

Hoàng Mĩ Anh bất đắc dĩ bĩu môi, hướng về phía điện thoại di động hỏi tiếp: "Kim tổng đang họp phải không? Vậy tôi sẽ gọi lại sau."

.
.
.

Văn phòng chi nhánh của công ty Kim thị tại Thượng Hải nằm ở khu vực trung tâm sông Đại Giang. Phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng trên cùng, khi kéo rèm cửa sổ sát đất ra, phong cảnh toàn thành phố đều có thể thu hết vào tầm mắt.

Duyệt xong văn kiện đã là sáu giờ chiều.

Kim Thái Nghiên kéo ngăn kéo ra, trong ngăn kéo có chứa một hình người bằng kim cương. Mái tóc đen nhánh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, chiếc cằm nhọn nhỏ xinh xắn, đôi mắt cười linh động cong thành hình trăng khuyết được khắc bằng hai thanh thạch anh đen, lóe ra ánh sáng áp đảo người nhìn.

Đây là do Kim Thái Nghiên cố ý đặt làm một tượng người ở Swarovski vì Hoàng Mĩ Anh. Tượng người xinh đẹp, thanh thoát đứng trên bàn, trong gian phòng tổng giám đốc luôn đầy ắp hơi thở lạnh lẽo này vô cùng thích hợp, trông vô cùng bắt mắt.

Lần đầu tiên khi ở Chicago nhìn thấy người nghệ nhân tạo thành hình tượng người tương tự, hắn liền nghĩ ngay đến Hoàng Mĩ Anh. Những cô bé đáng yêu sẽ thường rất thích những món đồ chơi sáng lấp lánh thế này. Hoàng Mĩ Anh vì thế, nhất định cũng sẽ thích.

Đúng rồi, lần sau sẽ đặt làm luôn tượng của mình, để Hoàng Mĩ Anh hảo hảo mang theo bên người.

Đôi môi mỏng khiêu gợi của Kim Thái Nghiên không nhịn được khẽ cong thành một đường cong rõ nét.

"Cốp! Cốp!"

Cửa phòng làm việc bị gõ hai cái.

"Vào đi." - Kim Thái Nghiên dừng suy nghĩ, giọng nói lãnh đạm cất lên.

Một người phụ nữ trí thức tuổi chừng ba mươi bước vào, chính là thư ký của hắn ở chi nhánh công ty tại Thượng Hải, thư ký Phàn.

"Kim tổng, cà phê của ngài." - Thư ký Phàn đem tách cà phê nóng hổi để trên bàn làm việc, thuận tiện báo cáo lịch làm việc cho hắn biết. - "Chín giờ tối, ngài và mấy vị quản lý sở nhà đất Địa Nham có một bữa ăn tối, tôi đã đặt bàn tại nhà hàng Hắc Mộc Quốc Kiên."

"Ừ." - Kim Thái Nghiên cầm tách cà phê nhấp nhẹ.

"Còn có, cô Dương, cô Tạ, Cô Hoàng, cô Lưu, xin ngài lúc rảnh rỗi hãy gọi lại cho các cô ấy." - Thư ký đẩy đẩy gọng kính đen báo cáo chuyện riêng đâu ra đấy.

Kim Thái Nghiên là tổng giám đốc Kim thị ở châu Á, tuổi trẻ tài cao, dáng dấp lại vô cùng anh tuấn, phụ nữ bên cạnh đương nhiên rất nhiều.

Thư ký Phàn đôi lúc cảm thấy bản thân không phải thư ký, mà là bảo mẫu kiêm trưởng bối của hắn, còn phải thay hắn xử lý những mối quan hệ nam nữ rối ren. Động tác uống cà phê của Kim Thái Nghiên bỗng chốc dừng lại. - "Cô Hoàng?"

"Cô Hoàng Mĩ Anh." - Thư ký Phàn không khỏi tò mò nhìn về phía Kim Thái Nghiên, trong bốn cô lại chỉ hỏi về cô Hoàng? Xem ra Kim tổng đối với cô Hoàng này yêu thương vô cùng khác thường a...

Hoàng Mĩ Anh?

Lông mày Kim Thái Nghiên lập tức nhướng nhẹ lên, cô lại biết chủ động gọi điện thoại cho hắn, xem ra những bó hoa hồng kia đã có tác dụng. Vậy nên mới nói, hoa hồng đối với phụ nữ chính là có lực sát thương lớn nhất, Hoàng Mĩ Anh cũng không phải ngoại lệ.

Lần trước đưa chiếc nhẫn kim cương màu xanh, cô có vẻ không cảm động lắm, nhất định là có nguyên nhân khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro