➊➍➊. THUỐC PHẢI PHỐI HỢP XOA BÓP MỚI HỮU HIỆU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt của Hoàng Mĩ Anh nhất thời hồng thấu, Kim Thái Nghiên giúp cô bôi thuốc?

Giúp cô bôi thuốc vào nơi đó? Chuyện này...quá mắc cỡ rồi. Mặc dù đã cùng hắn làm rất nhiều lần, nơi đó cũng bị hắn hôn qua, đụng chạm vô số lần, nhưng đang là ban ngày, muốn cô dang chân mình ra, để hắn nhìn tận mắt nơi đó, giúp cô bôi thuốc. Cô thế nào cũng không tiếp nhận được.

"Không cần! Em tự mình bôi là được." - Hoàng Mĩ Anh đỏ bừng cả mặt, không dám nhìn Kim Thái Nghiên.

"Em không nhìn thấy nơi đó, bôi thế nào được? Thuốc này mặc dù có tác dụng tiêu sưng, nhưng cũng phải bôi cẩn thận mới có thể phát huy tác dụng. Để anh giúp em."

Kim Thái Nghiên nói không hoàn toàn là nói dối, thuốc này hiệu quả tốt vô cùng, nhưng nếu không bôi đúng vị trí, sẽ không còn tác dụng nữa.

Hoàng Mĩ Anh tự bôi, quả thật không dễ dàng bôi đều được.

Hoàng Mĩ Anh lắc đầu như lắc trống. - "Không cần! Em thà chậm một chút, cũng không cần anh giúp. Xấu hổ chết được!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng một mảnh ngượng ngùng, đôi mắt càng thêm phong tình động lòng người.

Kim Thái Nghiên đột nhiên cảm thấy giọng nói có chút khó khăn, toàn thân bắt đầu nóng lên, cảm giác hung hăng muốn chiếm cứ cô lại trào dâng một cách mãnh liệt.

Hắn khẽ cắn răng, cố gắng kìm chế sự vọng động của mình. Hiện tại thân thể Anh Anh vẫn không thể trải qua cuộc chạy nước rút của hắn. Hắn nhất định phải nhịn được.

"Chậm một chút? Nhưng như thế sẽ không kịp...anh muốn em mau khỏi, tối nay là tốt nhất..." - Kim Thái Nghiên từ phía sau lưng ôm lấy Hoàng Mĩ Anh, vật to lớn của hắn cứng hơn đá chạm chạm vào mông cô.

Đôi tay thuần thục bao trùm nơi cao vút phía trước, vừa nhẹ vừa mạnh, mang theo kỹ xảo vỗ về chơi đùa.

Hoàng Mĩ Anh đột nhiên cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, nhanh chóng ngăn đôi tay lộn xộn của Kim Thái Nghiên lại. - "Không phải thần dược, làm sao tối nay khỏi được? Đều tại anh..." - Hoàng Mĩ Anh nuốt lại nửa câu sau "như mèo thèm ăn".

Nói ra nhất định sẽ bị Kim Thái Nghiên cười. Cô mới không cần.

Kim Thái Nghiên thấy thái độ kiên quyết của Hoàng Mĩ Anh, không dám ép cô nữa, không thể làm gì khác hơn là nghĩ biện pháp khác dụ dỗ cô. - "Ngoan, để anh giúp em bôi được không? Thuốc này phải phối hợp với xoa bóp mới có tác dụng. Nếu không sẽ không có hiệu quả."

"Thật không?" - Hoàng Mĩ Anh nửa tin nửa ngờ nhìn Kim Thái Nghiên. Thuốc gì mà thần kỳ vậy?

Kim Thái Nghiên chợt nhớ tới, bình thuốc thượng hạng quả thật viết "nếu phối hợp với xoa bóp, hiệu quả sẽ tốt hơn". Ánh mắt lập tức đảo lòng vòng, buông Hoàng Mĩ Anh ra, đi vào bên trong. - "Không tin anh lấy bình thuốc cho em xem, trong sách hướng dẫn có viết như thế. Em xem một chút là biết."

Đi vào phòng trong, lấy bình thuốc ra, xé bỏ mấy chỗ, đi tới đưa bình thuốc cho Hoàng Mĩ Anh xem. - "Em xem đi."

Hoàng Mĩ Anh cầm bình thuốc, phía trên có nhiều chỗ đã bị mài mòn, không thấy được chữ. Chỉ có thể lờ mờ thấy được mấy từ "xoa bóp", "hiệu quả", "tốt" .

Kim Thái Nghiên chỉ vào bình thuốc nói: "Em xem, phía trên không phải viết phải kết hợp với xoa bóp thì hiệu quả mới tốt sao?" - Mặc dù những chữ khác không thấy rõ, nhưng mấy chữ này em có thể thấy chứ?

Hoàng Mĩ Anh lần này hoàn toàn tin Kim Thái Nghiên.

Ánh mắt trong veo khổ sở nhìn Kim Thái Nghiên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đỏ bừng một mảnh. Làm thế nào đây? Chẳng lẽ thật sự để Kim Thái Nghiên giúp cô bôi thuốc? Nhưng nếu không để Kim Thái Nghiên giúp, hôm nay khẳng định không thể tốt lên được, cô cũng không muốn cứ khập khễnh như vậy xuất hiện trước mặt người khác. Sáng hôm nay bị Phạm Ngọc Hân náo loạn như vậy, tất cả mọi người đều biết tư thế đi bộ của cô không được tự nhiên là vì cùng người đàn ông làm chuyện đó quá nhiều.

Chuyện này khiến cô làm sao ngẩng đầu lên được?

Thấy dáng vẻ do dự khổ sở của Hoàng Mĩ Anh, Kim Thái Nghiên biết cá đã mắc câu, lập tức rèn sắt khi còn nóng. - "Nếu không bôi thuốc, nơi đó không khỏi sớm, em cũng không thể đi bộ. Đi lại sẽ rất khó nhìn. Người nào có kinh nghiệm nhìn một cái cũng biết người kia vì làm chuyện đó quá nhiều nên mới thành ra như vậy. Quả thật mất mặt lắm."

Hoàng Mĩ Anh bị Kim Thái Nghiên nói trúng tâm tư, bắt đầu dao động. - "Ừ...được rồi, vậy anh giúp em đi, nhất định phải xoa bóp, để em nhanh khỏi."

Kim Thái Nghiên mừng rỡ. Rốt cuộc cũng có thể nhìn kỹ nơi thâm u tuyệt vời đó của Hoàng Mĩ Anh. Anh Anh quá xấu hổ, trước kia thường cầu xin cô để hắn nhìn một chút, cô đều không đáp ứng. Hôm nay đúng là cơ hội tốt. Hắn nhất định phải thưởng thức một phen.

Hoàng Mĩ Anh không phải người dông dài, một khi đã quyết định, sẽ rất sảng khoái. Chỉ chỉ rèm cửa sổ. - "Anh đi kéo rèm che đi."

Kim Thái Nghiên phụng mệnh đi kéo rèm cửa sổ, chỉ để lại một khe hở không lớn không nhỏ. Nếu kéo hết, phòng sẽ quá tối, hắn không cách nào thưởng thức nơi đó của Anh Anh được.

"Toàn bộ đều kéo lại. Không được có ánh sáng." - Nghĩ đến chuyện bị Kim Thái Nghiên mở to hai mắt nhìn, hơn nữa ngón tay còn bôi thuốc vẽ loạn, Hoàng Mĩ Anh liền cảm thấy thẹn thùng.

"Kéo lại toàn bộ sẽ không có ánh sáng, anh làm sao giúp em bôi thuốc đây?" - Kim Thái Nghiên làm ra bộ dáng uất ức.

"Vậy...mở đèn đầu giường đi, nhưng phải điều chỉnh ánh sáng đến nhỏ nhất, có thể bôi thuốc là được rồi. Không được quá sáng." - Giọng nói Hoàng Mĩ Anh thẹn thùng run rẩy.

Kim Thái Nghiên nhìn Hoàng Mĩ Anh thật sự xấu hổ, cũng không dám ép cô, chỉ sợ tính bướng bỉnh của cô nổi lên, hắn liếc cũng không còn cơ hội.

Rèm cửa sổ toàn bộ đều được kéo lại, trong nhà bỗng chốc tối sầm, duy chỉ còn ánh đèn đầu giường tản mát ra bóng vàng nhu hòa.

Hoàng Mĩ Anh dưới ánh đèn có vẻ đẹp hơn. Sắc mặt mềm mại trắng nõn, đôi môi hồng thuận như loại trái cây tươi mới nhất, khiến người ta muốn nhào tới cắn một miếng.

Kim Thái Nghiên cảm thấy toàn thân bắt đầu căng thẳng. Hỏng bét, hắn không nên trêu đùa Hoàng Mĩ Anh như vậy. Chỉ sợ đến lúc đó, người khó chịu nhất vẫn chỉ là mình.

Cố nén xao động trong lòng, Kim Thái Nghiên mở nắp bình thuốc, bảo Hoàng Mĩ Anh nằm dài trên giường.

Hoàng Mĩ Anh thẹn thùng. Kì kèo mè nheo một lúc mới cởi quần áo xuống, cơ thể vừa bại lộ trong không khí, lập tức kéo ga giường che chắn bản thân.

Kim Thái Nghiên bị cử động của cô làm cho có chút bất đắc dĩ. - "Anh Anh, em như vậy anh không cách nào giúp em bôi thuốc được."

"Ưmh..." - Hoàng Mĩ Anh từ dưới chăn phát ra tiếng trả lời trầm muộn. Thân thể không nhúc nhích.

Kim Thái Nghiên một tay cầm bình thuốc, một tay nhẹ nhàng nhấc một góc chăn lên. - "Anh Anh, mở chân ra một chút." - Dịu dàng, kiên nhẫn dụ dỗ cô.

Hoàng Mĩ Anh níu cái chăn rất chặt, ánh mắt lại khẩn trương nhìn Kim Thái Nghiên. Chân run rẩy theo lời Kim Thái Nghiên, chậm rãi mở ra.

Thật mắc cỡ chết được. Thấy Kim Thái Nghiên cầm bình thuốc, ngơ ngác nhìn giữa hai chân cô, Hoàng Mĩ Anh thúc giục. - "Anh nhanh lên chút đi."

Bị hắn nhìn như vậy, thật mắc cỡ chết được.

"Được, thuốc này thoa lên có thể có chút kích thích, em kiên nhẫn một chút." - Trong miệng mặc dù đáp trả, nhưng Kim Thái Nghiên hoàn toàn không có hành động. Hai mắt tham lam ngắm nhìn nơi tuyệt mỹ kia.

Hai cánh hoa đỏ tươi, thấp thoáng trong khu rừng rậm rạp. Bên trong có hai mảnh mềm hơn nhỏ hơn, dưới ánh nhìn chăm chú của Kim Thái Nghiên, khẽ cử động. Một tia long lanh phía trên run rẩy ánh ra sắc màu mê người.

Kim Thái Nghiên nhất thời cảm thấy toàn thân nóng bỏng, cổ họng khô khan.

Yết hầu ngọ nguậy, nuốt xuống một ngụm nước miếng. Thật ra hắn thật sự rất muốn giúp Hoàng Mĩ Anh bôi thuốc, hắn cũng không muốn làm những chuyện khác. Anh Anh hiện tại, căn bản cũng không thể làm gì.

"Này, anh rốt cuộc đang nhìn cái gì? Nhanh lên chút đi." - Thấy Kim Thái Nghiên chậm chạp không cử động, Hoàng Mĩ Anh vừa ngượng vừa vội, thúc giục Kim Thái Nghiên.

Giọng nói phát run, bị Kim Thái Nghiên nhìn như vậy, thân thể cô cũng bắt đầu có chút phản ứng khác thường.

Mặt càng lúc càng hồng, thân thể càng lúc càng nóng. Bộ phận nào đó, dường như cũng bắt đầu ướt.

Sợ bị Kim Thái Nghiên nhìn ra sự khác thường của mình, Hoàng Mĩ Anh không ngừng thúc giục Kim Thái Nghiên, hy vọng hắn nhanh chóng thoa thuốc, không cần cố ý hành hạ cô như vậy.

Kim Thái Nghiên cố gắng áp chế ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng, ngón tay thon dài đưa vào trong lọ thuốc, nhẹ nhàng khuấy động. Trên ngón tay lập tức có thuốc tỏa hương thơm ngát.

"Anh Anh, anh bắt đầu đây." - Giọng nói có chút khàn khàn, càng thêm từ tính.

"Ừ..." - Hoàng Mĩ Anh hừ nhẹ một tiếng. Một tiếng này, vừa đáng yêu vừa mềm mại, khiến lòng Kim Thái Nghiên càng thêm ngứa ngáy.

Ngón tay thon dài có lực chậm rãi đưa đến vùng đất tuyệt mỹ kia, khi chạm lên vùng da thịt nóng bỏng này, cả Kim Thái Nghiên và Hoàng Mĩ Anh đều run lên.

Thuốc có chút lạnh, khi thoa lên rất thoải mái. Chỉ có điều, Hoàng Mĩ Anh phát run lại không liên quan đến thuốc.

Ngón tay dính thuốc, êm ái ở nơi sưng đỏ đảo quanh, từng chút từng chút vẽ loạn, không buông tha bất kỳ một góc nào dù nhỏ bé nhất.

"Ah..." - Hoàng Mĩ Anh phát ra một tiếng rên nhỏ.

Phương pháp vẽ loạn như vậy, thật sự quá mệt nhọc rồi. Căn bản không giống bôi thuốc, cái này hoàn toàn là vô lễ với cô.

"Kim Thái Nghiên! Anh..." - Hoàng Mĩ Anh muốn khiển trách Kim Thái Nghiên, nhưng tay Kim Thái Nghiên lại vừa chạm đến nơi nho nhỏ nhô ra kia.

Nơi nhô ra kia, đã trở nên cứng lại, tựa như viên đá nhỏ.

Nhấn một cái, Kim Thái Nghiên cũng biết cơ thể Hoàng Mĩ Anh khát vọng cái gì.

Trên gương mặt anh tuấn hiện lên nụ cười tà khí, trong miệng lẩm bẩm thật nhỏ. - "Vật nhỏ, em thật nhạy cảm..."

"Không cho phép nói!" - Hoàng Mĩ Anh vươn tay che lỗ tai mình. Cô thừa biết những lời nói xuất phát từ miệng Kim Thái Nghiên sẽ không tốt đẹp gì, nhất định phải làm cô mặt đỏ tới mang tai hắn mới vừa lòng.

"Chẳng lẽ anh nói sai sao?" - Kim Thái Nghiên lấy thêm thuốc, bôi nhẹ nơi nhô lên một cái.

"Ưmh...không cần..." - Giọng nói Hoàng Mĩ Anh vỡ vụn, chỉ có thể phát ra âm thanh cầu khẩn.

"Em xem...em đã ướt thế nào rồi..." - Kim Thái Nghiên tư tưởng xấu xa đưa tay đến động Thủy Liêm kia, nhẹ nhàng vén lên.

"Không cho nói! Nếu không em với anh ngay lập tức tuyệt giao!" - Hoàng Mĩ Anh thẹn thùng đến nỗi toàn thân đều đỏ, không thể làm gì khác hơn là lấy ra đòn sát thủ uy hiếp Kim Thái Nghiên.

Kim Thái Nghiên cười càng thêm tà khí, nhưng cũng không dám nói những lời như vậy nữa.

Ngón tay lấy thuốc, bôi trét lên nơi đó không biết bao nhiêu lần. Nhẹ nhàng đánh chuyển, cảm thụ xúc cảm từng chỗ một.

Thật ra thì, thuốc đã sớm bôi xong. Nhưng Kim Thái Nghiên lại lòng tham không đáy, không muốn buông tay, muốn lưu lại thêm một lát, dừng lại thêm một lát. Tốt nhất là cả đời cũng không muốn buông tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro