1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nàng từng chu du khắp tứ phương, gặp được vô số điều mỹ lệ trên thế gian này. Nàng rong ruổi từ thảo nguyên bao la đến biển xanh rì rào sóng vỗ, nghe được biết bao khúc nhạc đắm say lòng người. Nàng vốn nghĩ kiếp này như thế đã là đủ cho đến khi nhìn thấy Hoàng Mĩ Anh. Khung cảnh mỹ lệ nàng từng yêu thích mà họa thành tranh rốt cuộc cũng chẳng khiến nàng chìm sâu vào si mê như đôi mắt của nàng ấy. Khúc nhạc du dương từng cho nàng cảm giác an yên lại chẳng bì được với tiếng đàn nàng ấy gãy. Duyên phận khiến Kim Thái Nghiên ngã vào vòng ái tình cùng nữ nhân thanh lâu ấy. Kiếp này đã định nàng cả đời không thể thoát ra cũng định nàng làm mọi thứ để đổi lấy ánh mắt nhu tình của người kia.

"Khách nhân, người lại đến nghe đàn sao?"

Từ ngoài cửa trông thấy bóng dáng Kim Thái Nghiên thấp thoáng, Hoàng Mĩ Anh mỉm cười rót sẵn một ly rượu. Nàng đã không còn xa lạ với hình ảnh này, trong suốt nửa năm qua Kim Thái Nghiên luôn tìm đến chỗ này để nghe đàn rồi cùng nàng uống rượu luận thơ. Hoàng Mĩ Anh từ dạo ấy cũng có tình cảm với vị khách nhân này khi người luôn biết giữ lễ với nàng, cho dù bỏ ra số ngân lượng rất lớn để bao nàng nhưng chưa một lần làm ra chuyện thất thố. Người nọ nhã nhặn, từ cử chỉ đến lời nói đều ôn nhu như nước khiến không ít người tiếp xúc đều yêu thích.

"À phải..."

Người nọ đi đến chỗ bàn ngồi xuống cạnh Mĩ Anh, bộ dạng hiện tại có vài phần ngốc nghếch khiến nàng bật cười. Kim Thái Nghiên lúc gần nàng luôn e ngại như thế này.

"Vậy để ta đàn một khúc cho người."

Hoàng Mĩ Anh đặt tay lên dây đàn, khi nàng định khảy âm đầu tiên thì Thái Nghiên đột nhiên bắt lấy bàn tay nàng. Cảm giác ấm áp khiến tâm nàng khẽ động, nàng bối rối nhìn người nọ.

"Ta chợt nghĩ không muốn nghe đàn nữa, ta có chuyện cần nói với nàng."

Mĩ Anh nhận ra giọng điệu kia có chút khẩn trương. Nàng gật đầu đáp một tiếng "được".

"Mĩ Anh, thật ra ta là một nữ nhân."

Thái Nghiên tháo dải lụa cột trên tóc, để lộ mái tóc đen dài vạn phần nữ tính. Nàng không muốn giấu điều này nữa, nàng muốn dùng thân phận thật mà đường đường chính chính yêu Hoàng Mĩ Anh. Đáng tiếc, mong ước không được đáp lại thay vào đó là một cái rụt tay lại mạnh mẽ từ nàng ấy.

"Ngươi thật sự là nữ nhân?"

Mĩ Anh không thể tiếp thu nổi những gì nàng nghe thấy. Làm sao một nữ nhân lại muốn vào thanh lâu tìm vui? Làm sao nàng lại yêu mến nàng ấy? Đây rốt cuộc là chuyện hoang đường gì đây?

"Phải, ta là nữ nhân nhưng ta..."

"Đừng nói nữa! Ta không muốn nghe! Ngươi là kẻ lừa gạt!"

Phong thái dịu dàng thường ngày biến đi đâu mất, hiện tại chỉ còn lại một Hoàng Mĩ Anh với niềm oán hận đang dâng tràn trong ánh mắt. Nàng dùng sức đẩy Thái Nghiên ra ngoài nhưng người nọ đã giữ chặt cánh tay nàng. Nàng ấy hai mắt hoen đỏ nhìn nàng, thành khẩn nói.

"Ta không cố ý gạt nàng, chỉ là ta nghĩ dùng thân phận nam nhân thì sẽ dễ đến gần nàng hơn mà thôi."

"Ngươi cần đến gần ta để làm gì? Ngươi là nữ nhân sao không ở khuê phòng vui hưởng yên ổn hà cớ gì phải vào nơi này, hà cớ gì bỏ vô số bạc vàng để bao ta? Ngươi đang đùa giỡn với ta có đúng không?"

Hoàng Mĩ Anh đẩy cao âm giọng, giận dữ nói. Ai có thể hiểu được cảm giác của nàng đây? Hoá ra người nàng thích lại là một nữ nhân. Chuyện này nếu truyền ra ngoài nhất định biến thành trò cười cho thiên hạ thôi.

"Ta không hề đùa giỡn với nàng, ta làm tất cả cũng vì ta yêu nàng. Hoàng Mĩ Anh, ta thật sự yêu nàng."

Kim Thái Nghiên liều mạng ôm lấy người kia mặc cho nàng ấy ra sức vùng vẫy. Nàng biết nàng ấy không thể chấp nhận chuyện này bởi thời đại nàng đang sống không dung nạp tình yêu vượt khỏi luân thường đạo lý ấy. Kim Thái Nghiên đã sớm dự liệu mọi chuyện nhưng vẫn không ngăn được những trận đau đớn công kích vào trái tim nàng. Chỉ là đến cuối cùng nàng vẫn hối tiếc, vẫn khát khao có được bóng hình mỗi đêm đều mơ thấy.

Nếu Kim Thái Nghiên là nam nhân tin chắc Hoàng Mĩ Anh sẽ hạnh phúc mà đón nhận nhưng thế gian vốn không tồn tại chữ nếu kia. Nàng nhắm mắt tựa đầu lên vai nàng ấy, cảm nhận rõ ràng nỗi đau đang âm thầm huỷ hoại lấy tâm hồn nàng. Hoa tình khi ấy gieo đã nở rộ và ngào ngạt sắc hương, những tưởng có thể nhân lúc ấy thu hoạch nhưng đã lụi tàn khi dòng lệ nóng của nàng trượt khỏi mi mắt.

"Sau này...ngươi đừng đến tìm ta nữa..."

Nàng đẩy mạnh Thái Nghiên ra khỏi phòng rồi đem cửa khoá lại.

[...]

Trên đời có những chuyện không thể toại ý người, cũng như đoạn kết tình yêu này Kim Thái Nghiên không muốn thấy nhưng nó lại chân thực hiện hữu trước mắt nàng. Nàng tay cầm bút cố họa lấy khung cảnh trước mặt. Nét bút vẫn thanh thoát chuyển động trên giấy chỉ tiếc là hồn người họa sĩ đã bỏ quên nơi Hoàng Mĩ Anh từ lâu, nàng lắc đầu ảo não mà buông bút. Tranh không có hồn tốt nhất đừng họa để khỏi tốn công.

"Chỉ vì ta là nữ nhân nên nàng không thể chấp nhận ta. Nàng vì mấy chữ luân thường đạo lý lại đẩy ta vào tận cùng thống khổ."

Thái Nghiên nở nụ cười vạn phần bi thương.

"Hoàng cô nương, nàng xem, ở đây thật sự đẹp quá."

Thái Nghiên nghe thấy giọng nói của một nam nhân vang lên, tiếp theo là giọng đáp của một nữ nhân mà nàng đã vô cùng quen thuộc.

"Phải, ở đây thật đẹp."

Kim Thái Nghiên vội vã xoay người nhìn lại. Đôi mắt bỗng chốc phủ đầy ưu thương khi trông thấy Hoàng Mĩ Anh đang cười cười nói nói với một nam nhân khác. Chân nàng theo quán tính muốn bước đến chỗ người kia nhưng nhớ đến ánh mắt oán hận của nàng ấy lại khựng lại.

Sau này...ngươi đừng đến tìm ta nữa...

Lời nói kia như thức tỉnh nàng. Kim Thái Nghiên chôn chân tại chỗ im lặng nhìn bóng dáng yêu kiều ấy.

"Hoàng cô nương chúng ta qua bên kia xem đi."

Nam nhân cao hứng đề nghị. Mĩ Anh khách sáo gật đầu, khi ánh mắt chạm phải nỗi buồn trong mắt ai kia, nàng ngây người, thân thể có chút run rẩy khi những đau thương tưởng đã ngủ yên lại tỉnh dậy hành hạ tâm can nàng.

"Hoàng cô nương, nàng làm sao vậy?"

Nam nhân thấy Mĩ Anh không chịu bước theo liền hỏi.

"Ta không sao."

Nuốt xuống tư vị cay đắng đang nghẹn lại nơi cổ họng, nàng cố mỉm cười.

"Chúng ta đi thôi."

Giây phút Hoàng Mĩ Anh bước lướt qua, Kim Thái Nghiên vung bàn tay yếu ớt muốn nắm lấy tay nàng ấy nhưng lại không đủ sức. Rốt cuộc nàng chỉ có thể rơi nước mắt nhìn theo thân ảnh đã khuất ấy.

[...]

Nhớ nhung chính là một con dao, ngày qua ngày từng chút một cắt vào lòng khiến nó đau đớn, khiến nó không ngừng vùng vẫy đòi hỏi được giải thoát. Phải, Kim Thái Nghiên muốn lòng nàng được giải thoát, muốn gặp Hoàng Mĩ Anh một lần nữa để nói cho nàng ấy nghe tình cảm của bản thân dù đây có là lần cuối đi chăng nữa.

Nàng gom hết số ngân lượng còn lại lẩm nhẩm tính. Không đủ. Số ngân lượng trước đây có được từ việc bán tranh vốn đã tiêu hết rồi, hiện tại không còn tranh để bán, mà nàng cũng không có tâm tình để họa thêm nữa. Chỉ còn cách phải đi tìm việc để làm thôi.

Khoảng thời gian sau đó, Kim Thái Nghiên xin vào làm ở một công trường, công việc quả thật không dễ dàng nhưng ngân lượng kiếm được nhiều hơn so với những việc khác khiến Thái Nghiên bất chấp đến làm. Nàng nhẩm tính chỉ cần làm việc ngày đêm thì trong 1 tháng có thể đủ ngân lượng đến tìm Mĩ Anh.

"Tiểu đệ ngươi cũng khá lắm, không ngờ ốm yếu như vậy mà khuân nổi mấy giỏ kia."

Nam nhân trung niên vỗ vai nàng, cười khanh khách.

"Huynh quá khen rồi."

Thái Nghiên cười, đưa tay lau mồ hôi ướt đầm trên trán.

"Thôi tiếp tục làm việc nào."

Thái Nghiên gật đầu nhanh chóng tiếp tục công việc cùng mọi người.

"Hoàng cô nương, nàng xem miếng đá vừa được họ đào lên có đẹp không? Nếu ta dùng làm ngọc bội tặng nàng thì nàng có thích không?"

Nam nhân không ngừng huyên thuyên nhưng Mĩ Anh nào có quan tâm. Ánh mắt nàng lúc này đã dán chặt vào thân người nhỏ nhắn trước mặt. Nhìn nàng ấy vất vả với công việc không vừa sức kia trong lòng dâng lên một trận đau nhói. Thân là một nữ nhân chân yếu tay mềm cớ sao lại làm việc nặng nhọc này?

"Hoàng cô nương nàng sao vậy? Không khoẻ sao?"

Nam nhân nhìn vẻ mặt không tốt của Mĩ Anh liền lo lắng hỏi nàng.


"Ta không sao. Chu thiếu gia, ta muốn trở về."

"Được, ta đưa nàng trở về."

[...]

Cuối cùng Kim Thái Nghiên cũng tích góp đủ số ngân lượng để mua một ngày của Hoàng Mĩ Anh. Nàng đứng trước cửa phòng, tần ngần hồi lâu rồi mới mạnh dạn đẩy cửa đi vào.

"Thật xin lỗi, ta lại đến tìm nàng."

Thái Nghiên căng thẳng xiết chặt bàn tay khi Mĩ Anh nhìn chằm chằm vào nàng.

"Chẳng phải đã bảo ngươi đừng đến tìm ta nữa sao?"

Mĩ Anh nhíu mày hỏi.

"Ta có ngân lượng, ta thích đến ủng hộ nàng. Thế nào, nàng muốn đuổi khách sao?"

Kim Thái Nghiên đưa ra một lí do chính đáng khiến Mĩ Anh không thể cự tuyệt nàng. Nàng ấy thở dài trước sự cố chấp kia.

"Thôi được. Vậy hôm nay ngươi muốn nghe khúc nhạc nào đây?"

Kim Thái Nghiên đương nhiên cảm nhận được sự miễn cưỡng từ người kia, dù vậy nàng vẫn ngồi xuống cố làm ra vẻ hào hứng mà cất lời.

"Là Tương Kiến Hoan."

Thái Nghiên vội đáp.

Hoàng Mĩ Anh gật đầu, bắt đầu xướng lên khúc nhạc kia.

Nếu đèn kia không phải tàn quá vội sao trách được đêm tối quá thê lương?
Nếu như không phải chớp mắt người đã không ở cạnh làm sao thấu hiểu nửa đời buồn tiếc?
Gặp nhau vui, lệ thấm áo, không nhớ tới mà mãi vấn vương.
Hạnh phúc khiến chúng ta biết thế nào là bi thương, biết phía sau cảnh đẹp là tàn hoang.
Nếu như mỗi giấc mộng đều có lúc tỉnh cớ chi còn vì ai mà thổn thức?
Nếu không từng điên cuồng yêu trong chớp mắt làm sao thấy chán ghét quá khứ bình thản?
Gặp nhau mừng vui, nước mắt thấm áo, không muốn nhớ lại nhưng chẳng thể quên.
Rốt cuộc không đợi được người đến ba vạn tràng(*)
Vậy còn vì gì mà giữ lấy nhiều cuồng si đến thế?
Nếu mỗi một người đều như vậy, ai có thể chôn nỗi đau ly biệt trong lòng mà chẳng nói ra?

(*) ba vạn tràng nghĩa là 30000 ngày, tương đương 80 năm cuộc đời, ở đây muốn ám chỉ rốt cuộc người không thể đợi người kia được đến tận cuối đời.

Khúc nhạc đã dứt nhưng tình ý trong câu hát vẫn vương trong đáy mắt. Thái Nghiên nhìn Mĩ Anh, nở nụ cười rạng rỡ như lần đầu trông thấy nàng ấy.

"Thật sự rất hay."

"Đa tạ."

Mĩ Anh nâng ly rượu trước mặt mời Thái Nghiên, người kia thoáng bất ngờ nhưng rồi cũng vươn tay nhận rượu.

"Mời..."

Khi những ngón tay họ vô ý chạm vào nhau cả hai không hẹn mà phiếm hồng gò má. Thái Nghiên vụng về thu tay lại, cúi đầu nhìn xuống.

"Thật xin lỗi."

"Ngươi lúc nào cũng ngốc như vậy sao?"

Giọng Hoàng Mĩ Anh mềm mại, tựa như đang vuốt ve những vết sẹo trong lòng Thái Nghiên. Nàng chủ động nắm lấy bàn tay đầy những vết cắt kia, tỉ mỉ kiểm tra chúng.

"Nàng đừng nhìn...nó rất xấu..."

Thái Nghiên lại thu tay về. Nàng không muốn để nàng ấy biết những thứ không hoàn mỹ tồn tại ở nàng. Càng không muốn nàng ấy nhận ra đây là những vết bị đá cắt khi nàng làm việc.

"Tay ngươi vì sao lại thành như vậy? Ngươi là hoạ sĩ đáng ra phải biết giữ gìn đôi tay của mình chứ?"

Mĩ Anh nhíu mày bắt đầu trách móc người nọ. Nàng biết những vết cắt kia từ đâu mà có nhưng lại không biết vì điều gì lại khiến nàng ấy chọn làm công việc kia.

"Là ta sơ ý mà thôi."

Hoàng Mĩ Anh đang quan tâm đến nàng sao? Kim Thái Nghiên vui sướng cười trong lòng.

"Ngươi sơ ý hay do làm việc để đá cắt trúng tay ngươi?"

"Nàng...vì sao nàng lại biết?"

Kim Thái Nghiên mở to mắt, kinh ngạc nhìn Mĩ Anh.

"Hôm đó được Chu thiếu gia đưa đến công trường nhà hắn tham quan thì ta vô tình trông thấy ngươi. Kim Thái Nghiên, ngươi là một nữ nhân tội tình gì lại phải làm công việc kia?"

Hoá ra chủ nơi ấy là nam nhân kia. Hoá ra hắn là một đại phú hào. Vậy Hoàng Mĩ Anh theo hắn không phải tốt hơn theo nàng sao? Mà vốn dĩ nàng ấy đã bao giờ có ý định theo nàng đâu, mọi chuyện là do nàng tự yêu tự chịu lấy nỗi đau thôi. Kim Thái Nghiên xiết chặt bàn tay trước suy nghĩ của bản thân.

"Chu thiếu gia đó tốt với nàng không?"

Hoàng Mĩ Anh chán ghét sự lãng tránh của Kim Thái Nghiên. Nàng ấy dường như không muốn nàng nhúng tay vào cuộc sống của nàng ấy. Nàng từ sớm đã cho rằng bản thân sẽ không quan tâm, không dính líu vào nữ nhân này nữa nhưng chẳng cách nào dập tắt ngọn lửa ái tình cứ bùng cháy mỗi khi trông thấy Thái Nghiên. Nàng biết rõ luân thường đạo lý không chấp thuận thế mà vẫn không cách nào ngăn nổi con tim này.

"Ngươi đừng lãng sang chuyện khác!"

"Nàng trả lời ta trước đi!"

"Tốt, hắn rất tốt với ta, hắn còn nói sẽ chuộc thân cho ta."

Sau câu nói kia, ánh mắt Kim Thái Nghiên trở nên u ám đến lạ.

"Sau đó nàng sẽ theo hắn có phải không?"

Những lời dự định sẽ tỏ bày cùng ai khi cả hai gặp nhau chìm xuống đáy lòng, phút chốc bị bụi bi thương phủ kín. Kim Thái Nghiên chợt tỉnh khỏi cơn mộng đẹp.

"Chuyện này ngươi không cần biết. Ngươi chỉ việc trả lời câu hỏi của ta mà thôi."

"Ta làm mọi chuyện cũng chỉ vì muốn được gặp nàng một ngày và đây sẽ là...lần cuối cùng..."

Giọt lệ ai rơi xuống, nàng vụng về gạt nó đi.

-

Ốm sml đây này hiccc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro