[TaeNyislove.com] Find My Way (24)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Paradise Island Hotel.

Đứng giữa phòng, Hyoyeon quan sát nhân viên của cô hoàn thành khâu trang trí cuối cùng. Phòng khiêu vũ đơn giản tuyệt vời. Vì đây là bữa tiệc Giáng sinh nên xanh lá và đỏ là 2 màu chủ đạo. Trong góc phòng, một cây Giáng sinh cao được đặt ở đó.

Các nhân viên kĩ thuật đang kiểm tra hệ thống âm thanh, trong khi Hyoyeon đi đến sân khấu nhỏ được dàn dựng để thử micro. Cô nói vào mic và gật đầu hài lòng khi âm thanh phát ra.

Vài ngày qua, quá bận rộn với việc chuẩn bị bữa tiệc nên Hyoyeon ko có thời gian suy nghĩ chuyện gì khác, như vậy có vẻ tốt hơn. Sau cuộc trò chuyện cuối cùng với bố cô, cả hai đều ko nhắc đến người chị đã mất của cô lần nữa. Mọi chuyện cũng tốt hơn theo chiều hướng ấy.

Hyoyeon đưa mic cho một nhân viên rồi bước xuống sân khấu. Cô định kiểm tra những thứ khác thì ai đó gọi cô. "Công việc tuyệt vời dành cho một cô gái tuyệt vời." Một người đàn ông cao ráo vỗ tay khi bước lại gần.

Khi nhận ra đó là ai, Hyoyeon mỉm cười. "Cậu ko thấy mệt khi khen tớ sao?"

"Tớ ko nghĩ mình đã khen đủ." Chàng trai trả lời, kèm theo một nụ cười rạng rỡ.

"Cậu đang làm gì ở đây?"

"Tớ muốn mời cậu ăn trưa, cậu ko thể ngừng việc một lúc sao?"

"Còn tùy, chúng ta sẽ đi đâu?"

"Bất cứ nơi nào cậu muốn." Anh ấy nói, kèm theo một nụ cười trước khi giơ tay để Hyoyeon khoác lấy.

"Cậu may lắm, tớ đang đói đây." Cô nở nụ cười rạng rỡ khi họ cùng rời khỏi.

Ăn trưa cùng Minsuk thú vị hơn ăn một mình ở văn phòng và Hyoyeon rất vui vì anh ấy đã nảy ra ý tưởng tuyệt vời là đến gặp cô. Họ là bạn của nhau nhiều năm. Trong khi mọi người xung quanh đều gán ghép họ, Hyoyeon ko thể xem Minsuk là người yêu tiềm năng của mình. Anh ấy là người bạn tốt, là người cô rất thích dành thời gian ở bên cạnh nhưng lại ko có cảm giác gì.

Dù vậy, Minsuk vừa đẹp trai, vừa hài hước và cũng là người tuyệt vời luôn khiến cô phân tâm mỗi khi mệt mỏi và chán nán với cuộc sống bi kịch thường ngày của mình.

"Cậu đùa sao!" Hyoyeon lớn tiếng, "Cậu lại đi nữa à?"

Minsuk phì cười, lúm đồng tiền quyến rũ hiện lên mỗi bên má anh ấy. "Có thể nói sao nhỉ? Tớ là người thích phiêu lưu mạo hiểm."

"Cậu vừa trở về, để xem, 6 tháng ở Nam Mỹ?" Cô lắc đầu. "Lần này, cậu lại muốn đi đâu?"

"Có lẽ là Bắc Mỹ. Vài người bạn của tớ định đáp xuống Texas, rồi sẽ đến Canada sau khi đi một vòng khắp nước Mỹ." Minsuk vui vẻ nói, sự phấn khích có thể nhìn thấy trong đôi mắt sáng bừng ấy.

"Bố mẹ cậu có đồng ý ko?" Cô thêm một ít đường vào cà phê và khuấy đều.

"Yoonsuk hyung đang điều hành công ty rất tốt. Có thể anh ấy sẽ đại diện công ty làm một số việc trong khi đi du lịch. Hơn nữa, cũng ko phải tớ đang tiêu xài tiền của họ."

Hyoyeon nhớ lại lần đầu tiên cô gặp Minsuk và anh trai anh ấy - Yoonsuk.

Bố mẹ cả hai là bạn bè thân thiết với nhau gần 10 năm, nhưng cho đến khi có một bữa tối chính thức thì những đứa con của họ cuối cùng mới gặp nhau.

Yoonsuk là ví dụ hoàn hảo của một người thừa kế. Anh ấy tự tin, ăn nói tự nhiên lưu loát, là điển hình của những đứa trẻ học ở ngôi trường ưu tú. Minsuk mặt khác lại nổi loạn. Lần đầu tiên họ gặp nhau, Yoonsuk mặc một bộ vest, trong khi anh ấy mặc một chiếc áo đầy màu sắc với quần short denim và giày thể thao.

Cả hai đều là những chàng trai tuyệt vời nhưng Hyoyeon thích vẻ đơn giản và vô tư của Minsuk. Anh ấy là người đàn ông có trách nhiệm, làm việc cho bố mẹ mình bất cứ khi nào cần thiết mà ko từ bỏ sự độc lập. Anh ấy học Đại học như mong muốn. Đến khi tốt nghiệp, Minsuk lên đường du lịch khắp thế giới, giống như đó là ngôi nhà thật sự của mình.

Hyoyeon vô cùng khâm phục Minsuk. Đôi khi cô tự hỏi liệu mình có thể như thế, nếu cô có một người chị quản lý công ty thay cô. Liệu cuộc sống cô sẽ hạnh phúc hơn nếu có Taeyeon ở bên?

"Tớ sẽ từ bỏ cả thế giới để có thể đọc được suy nghĩ của cậu." Minsuk đột nhiên nói, Hyoyeon nhận ra cô lại đang suy nghĩ một lần nữa.

"Tin tớ đi, suy nghĩ của tớ ko đáng để cậu mất thời gian đâu." Cô mỉm cười, nhâm nhi tách cà phê.

"Muốn nghe ý tưởng điên rồ mới nhất của tớ ko?" Anh ấy hỏi, đôi mắt tinh nghịch lấp lánh.

Vẻ đáng yêu đó khiến cô phải phì cười. "Uh."

"Sao cậu ko đi cùng tớ?"

Cô gần như bị sặc bởi câu nói ấy. "C-Cái gì?"

Minsuk phì cười trước phản ứng của cô và đưa tay ra lau cà phê trên khóe môi cô bằng khăn ăn. "Cậu nghe rõ mà. Sao cậu ko đi cùng tớ?"

"Cậu điên à?"

"Tớ đã nói đây là một ý tưởng điên rồ."

"Cậu biết là tớ ko thể." Hyoyeon đảo mắt. Đây ko phải lần đầu tiên anh ấy đề nghị điều gì đó giống thế này. Lần đầu tiên là sau khi tốt nghiệp. Anh ấy đã lên kế hoạch đi vòng quanh thế giới và muốn cô đi cùng. Tất nhiên, cô đã từ chối. Cô còn có một gia đình để chăm sóc.

"Cậu ko thể hay ko muốn? Nó ko gống nhau. Đừng lấy gia đình làm lý do hợp lý để ở lại." Anh nói bằng giọng nhẹ nhàng, có phần hơi tức giận.

"Xin lỗi. Tớ ko có đặc quyền bỏ lại mọi thứ phía sau để đi du lịch khắp thế giới." Cô đáp trả.

"Cậu có, chỉ là cậu ko muốn thừa nhận mà thôi." Anh cãi lại, biết rõ sẽ làm cô giận nhưng anh vẫn phải nói.

"Tớ ko muốn nói chuyện này nữa." Cô uống hết cà phê và gọi phục vụ.

Minsuk thở dài. "Được rồi, tớ xin lỗi." Anh xin lỗi, cố gắng để cô bình tĩnh. "Tớ ko cố ý làm cậu giận, thật đó."

"Giờ đã muộn rồi." Cô lấy túi xách và tìm ví của mình.

"Bữa trưa tớ đãi." Anh lấy thẻ tín dụng đưa cho người phục vụ trước khi Hyoyeon có thể phản đối. "Tớ chỉ muốn cậu nghĩ cho bản thân, chỉ lần này thôi. Một kỳ nghỉ dài sẽ tốt cho cậu."

"Tớ hoàn toàn ổn." Hyoyeon nói khi đứng dậy. "Nhưng cũng cảm ơn cậu đã quan tâm." Cô bỏ đi.

Minsuk chờ người phục vụ để lấy lại thẻ tín dụng trước khi đuổi theo cô.

Là bạn bè nhiều năm, Minsuk biết cô là người thế nào và cảm giác thật sự của cô thế nào. Cô đang gánh quá nhiều áp lực. Anh biết đó ko phải vì bố mẹ cô đã ép cô như vậy. Là chính cô đang tự ép bản thân mình.

Minsuk chở cô về khách sạn và xin lỗi lần nữa nhưng cũng ko ích gì. "Tớ sẽ ko rời khỏi đây trong hai tháng sắp tới. Hãy gọi cho tớ khi nào cậu rảnh." Anh nói trong khi dừng xe ở trước khách sạn.

Hyoyeon gật đầu và xuống xe mà ko nói lời nào.

Căn hộ của Yuri.

Phòng khách vô cùng yên tĩnh khi Yuri gác điện thoại. Cô dựa vào ghế trong khi bạn gái cô di chuyển lại gần, nắm lấy tay cô.

"Cậu ko sao chứ?" Jessica hỏi.

"Seohyun ko hiểu sao vẫn còn giận tớ, em ấy nói bố đã hẹn bọn tớ tối mai cùng dùng bữa." Yuri nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu. Cô vẫn chưa sẵn sàng gặp bố cô lần nữa, nhất là kể từ khi mối quan hệ giữa cô và em gái cô vẫn còn rất mỏng manh.

"Và cậu phải đi?"

"Uh, ông ấy phải giới thiệu bọn tớ với bạn gái của ông ấy."

"Tớ xin lỗi."

"Ko sao. Đây đâu phải là lần đầu tiên, cũng ko phải lần cuối cùng. Thậm chí, tớ ko biết tại sao bọn tớ lại đồng ý tiếp tục cái trò giới thiệu gia đình ngu ngốc này."

"Chắc lần này sẽ ko đến nỗi tệ. Lạc quan lên. Có lẽ cậu sẽ thích bạn gái của ông ấy." Jessica cố gắng động viên cô.

"Tất cả họ đều vì tiền nên tớ e mình ko thích họ. Nhưng dù sao, ông ấy cũng ko cân nhắc ý kiến của bọn tớ." Yuri nhớ lại tất cả mối quan của bố cô trước đây. Những người phụ nữ mà ông để ý đều ham muốn tiền bạc, một số thậm chí chỉ trạc tuổi cô. Cô ko biết liệu ông ấy là một tay chơi hay quá ngu ngốc đến nỗi ko nhìn thấy động cơ thật sự của họ.

"Cậu vẫn chưa làm lành với Seohyun à? Em ấy giận đến vậy sao?"

"Tớ hoàn toàn ko thể trách em ấy, mặc dù tớ rất buồn khi em ấy vẫn còn ác cảm với tớ. Tớ nghĩ mình đã hy vọng em ấy giận Yoona."

"Tớ ko nghĩ em ấy giận cậu. Tớ nghĩ em ấy thất vọng. Cậu là chị em ấy và cậu cũng là lý do khiến trái tim em ấy tan nát." Jessica tựa đầu vào vai người yêu cô và ôm lấy thắt lưng cô ấy.

"Cảm ơn cậu đã khiến tớ cảm thấy nhẹ nhõm hơn." Yuri trêu chọc, ôm lấy bạn gái mình.

"Đừng lo, Seohyun sẽ ko giận lâu đâu. Dù sao cậu cũng là chị em ấy. Tiếp tục xin lỗi, rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi." Giọng nói của Jessica trở nên buồn bã. Yuri biết cô ấy đang nghĩ đến em gái của mình.

"Cậu muốn nói chuyện đó ko?" Yuri đặt tay lên lưng Jessica. Họ đã chia sẻ toàn bộ bí mật với nhau nhưng vẫn còn chút khó khăn khi Jessica nói về gia đình và thời thơ ấu của mình. Mỗi lần chia sẻ một phần kí ức với Yuri, nỗi đau sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ và cuối cùng, cô sẽ khóc.

"Ngày nào tớ cũng nói em ấy rằng em ấy rất phiền phức." Jessica nói, nhớ lại quá khứ của mình. "Bọn tớ cách nhau 2 tuổi. Em ấy lúc nào cũng theo tớ và đòi mọi thứ tớ chơi. Cả hai đã cãi nhau rất nhiều lần và tớ cũng khiến em ấy khóc rất nhiều." Cô dừng lại, cố gắng kìm những giọt nước mắt.

Yuri nhẹ nhàng vuốt tóc cô và vỗ về cô. "Cậu chỉ là một đứa trẻ. Chúng ta đều như thế."

"Tớ biết, nhưng bây giờ tớ đã trưởng thành, tớ ko thể ngừng suy nghĩ mình là một người chị tồi tệ thế nào. Giá như tớ có thể quay lại và làm mọi thứ khác đi. Thậm chí, nếu chỉ một ngày thôi, ước gì tớ có thể trở lại, nói với họ rằng tớ yêu họ biết bao, nói với họ rằng tiếp tục sống mà ko có họ khó khăn biết bao." Cô bám lấy Yuri, siết chặt nắm tay trong khi trái tim cô đau nhói vì gia đình đã mất của cô.

"Họ biết." Yuri thì thầm với cô. "Họ đang dõi theo cậu, họ biết cậu yêu họ. Đừng tự trách mình, Jessica. Đó là một tai nạn và ko ai đổ lỗi cho cậu."

"Nhưng cảm giác tội lỗi này quá lớn." Jessica nói, Yuri cũng biết rõ cảm giác này.

"Tớ biết." Yuri gật đầu. Cô cũng cảm thấy có lỗi vì điều mà cô biết ko phải lỗi của mình. Cảm giác tội lỗi vẫn còn đó kể từ khi cô là một đứa trẻ. Và giờ đây dù đã trưởng thành, cô vẫn ko thể xua tan nó. Ít nhất là ko phải hoàn toàn.

"Cậu phải làm lành với em gái cậu. Nói với em ấy, cậu yêu em ấy đến dường nào và xin lỗi em ấy lần nữa. Chúng ta đều ko thể biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì." Hơi thở của Jessica đã bình tĩnh trở lại.

"Uh." Yuri hôn lên tóc người yêu cô. "Tớ yêu cậu."

Dù đôi mắt đẫm lệ, Jessica mỉm cười. "Tớ cũng yêu cậu."

Họ là hai linh hồn bị thất lạc đã tìm thấy nhau. Jessica nghĩ lúc đầu họ đã quá tổn thương để bên nhau; rằng nỗi đau và quá khứ của họ sẽ khiến mối quan hệ trở nên tuyệt vọng nhưng cô đã sai. Giờ đây họ ở trong vòng tay nhau. Với Yuri bên cạnh, Jessica cảm thấy mạnh mẽ hơn. Từng chút một, trái tim cô đang dần khỏe lại và cùng nhau, họ đã trở nên đủ mạnh để vượt qua bóng tối quá khứ của họ.

Bên ngoài, Seoul.

Tuyết đang rơi giữa lòng thành phố nhưng thời tiết khá ấm áp hoặc có lẽ là do niềm hạnh phúc đang sưởi ấm cặp đôi trẻ đang tay trong tay, đi dạo trên phố. Họ đi ngang một cửa hàng quần áo và cô gái cao hơn liền dừng lại trước cửa kính lớn.

"Gì đây?! Tại sao bây giờ họ lại trưng bày bộ sưu tập mới?" Tiffany cau mày, lập tức lấy điện thoại khỏi túi xách. "Ko thể tin được!" Cô lẩm bẩm trong khi lướt qua danh bạ.

"Hmm Fany-ah," đứng bên cạnh cô gái giận dữ, Taeyeon thúc nhẹ, "Ko phải chúng ta sẽ đi dạo mà ko nghĩ đến công việc sao?"

Ko rời mắt khỏi điện thoại, Tiffany tìm số liên lạc và gọi. "Chờ tớ một lát Taeyeon, tớ sẽ xong ngay thôi." Cô nói kèm theo một nụ cười trước khi lớn tiếng khi người ở đầu dây bên kia bắt máy. "Anh đã làm gì vậy?" Tiffany chuyển sang trạng thái làm việc và rời khỏi Taeyeon một chút.

Thở dài não nề, Taeyeon nhìn cửa hàng trước mặt. Đây là một cửa hàng quần áo giống như nhiều cửa hàng khác trong thành phố; khác biệt duy nhất là vài tấm ảnh lớn của Tiffany đang được treo bên trong cửa hàng. Lùi lại một bước, Taeyeon nhìn tên bảng hiệu.

"Fantasia." Cô đọc thành tiếng. Thương hiệu và công ty mẹ Tiffany đã sáng lập, đó cũng là một trong những thương hiệu thành công nhất cả nước. Bên cạnh việc đóng vai trò chủ chốt phụ giúp mẹ cô trong công ty, Tiffany cũng là một trong những người mẫu đại diện quảng bá nhiều dòng mĩ phẩm và trang phục.

Bạn gái cô vô cùng xinh đẹp trên những tấm poster, đến nỗi Taeyeon ko thể tin mọi người ko hề nhận ra cô ấy trên đường. Khi cô nhìn đồng hồ thì nghe một Tiffany than thở quay lại, điện thoại vẫn còn trong tay.

"Cậu giải quyết mọi chuyện xong chưa?" Cô hỏi.

"Anh ấy đã đọc nhầm. Dù vậy, bọn tớ sẽ tung bộ sưu tập sau-Giáng-sinh trong tuần này, nó hoàn toàn ngớ ngẩn vì giống như cái tên của nó, nó là dành cho sau Giáng sinh." Cô lắc đầu, Taeyeon nghĩ mình đã thấy khói thoát ra từ mũi cô ấy.

"Vậy cậu sẽ làm gì?"

"Giờ đã quá muộn để bảo họ thu hồi chúng nên bọn tớ sẽ để đó, koi như một cuộc khảo sát xem mẫu nào thành công và có nhu cầu." Tiffany đặt điện thoại vào túi xách và khoác lấy cánh tay của Taeyeon. "Xin lỗi tớ hơi nóng một chút nhưng tớ đang rối lắm đây."

"Ko sao, tớ hiểu mà." Taeyeon mỉm cười và nhìn đồng hồ. "Dù sao cũng muộn rồi, tớ sẽ chở cậu về."

Tiffany nhướng mày, "Cậu ko ở lại với tớ sao?"

"Ngày mai là một ngày quan trọng, tớ phải đi làm thật sớm. Cậu ko muốn tớ đánh thức cậu trước bình minh đâu, tin tớ đi." Taeyeon bắt đầu bước đi.

"Ngày mai là Giáng sinh. Tớ thật sự muốn thức dậy bên cạnh cậu." Tiffany rên rỉ, siết chặt tay Taeyeon trong khi bị kéo đi.

"Ugh sến quá." Taeyeon mỉm cười, ngượng ngùng.

"Yah!" Tiffany đánh cô thật mạnh, "Tớ nghiêm túc đó."

"Tớ cũng vậy, cậu sẽ gắt gỏng nếu tớ đánh thức cậu vào 5 giờ sáng. Tớ chắc cậu cũng ko muốn như vậy vào đêm Giáng sinh đâu." Taeyeon hôn lên mũi bạn gái cô.

"Jessica sẽ ở cùng với Yuri à?"

"Ko biết nữa, sao vậy?"

"Nếu thế, cậu sẽ ở một mình. Như vậy buồn lắm." Tiffany ôm cánh tay của Taeyeon và tựa đầu vào vai cô ấy. "Đừng bắt tớ năn nỉ. Tớ cũng có lòng tự trọng mà."

Taeyeon cười to, "Thật chứ?" Sau khi bị đánh một cái, cô bình tĩnh trở lại. "Được rồi, tớ sẽ ở lại nhưng nếu sáng mai cậu đánh tớ, sẽ ko có quà cho cậu đâu."

Mắt Tiffany sáng rỡ khi nhắc đến quà. "Oh cậu đã mua cho tớ gì vậy?"

"Sao nói với cậu bây giờ được? Sẽ ko còn gì là bất ngờ nếu nói với cậu, ngốc ạ." Cô gõ nhẹ vào trán Tiffany.

"Hy vọng cậu sẽ ko tặng tớ những tấm thiệp ướt mướt kiểu như 'Tớ sẽ là của cậu đêm nay' hay đại loại thế." Tiffany cười khúc khích. "Cậu mà sến như vậy, tớ sẽ chết với những ngón tay co rúm lại."

Taeyeon đảo mắt, "Có lẽ tớ chỉ tặng cậu một tấm thiệp Giáng sinh và viết vài dòng sướt mướt lên đó."

"Cậu thử tặng tớ một tấm thiệp đơn giản đi, rồi cậu sẽ ngủ sofa cho đến hết phần đời còn lại." Cô đe dọa.

"Vậy những món quà quan trọng nhất là xuất phát từ trái tim dù đó là gì đi nữa thì sao?"

"Câu nói này hơi quá một chút. Tớ biết cậu yêu tớ và tất cả những món quà của cậu đều xuất phát từ trái tim nhưng tớ ko muốn một tấm thiệp!"

"Cậu vẫn sẽ nhận được một tấm thiệp thôi." Taeyeon lẩm bẩm và bị đánh một lần nữa. "Dù sao, tớ sẽ ở khách sạn từ sáng nên sẽ gặp cậu ở đó sau. Cậu sẽ đi cùng bố mẹ cậu chứ?"

"Ko, tớ sẽ đi một mình. Tớ ko thích đi cùng bố mẹ tớ, biết mình sẽ ngồi với họ suốt cả buổi tối đã khiến tớ thấy hối hận vì đến đó rồi."

"Được rồi, chúng ta sẽ gặp nhau ở đó vậy."

"Có lẽ tớ sẽ đến sớm để xem cậu làm việc."

"Chắc chắn nó sẽ thúc đẩy năng lượng của tớ vào buổi tối." Taeyeon cúi xuống cho một nụ hôn.

Cả hai trở về xe và Taeyeon mở cửa. "Bây giờ về chỗ của cậu à?"

"Uh, tớ muốn tắm nước nóng trước khi đi ngủ. Cậu có thể tham gia cùng tớ." Tiffany nói đầy quyến rũ.

"Tớ sẽ tập trung lái xe về nhà an toàn trước khi cân nhắc lời mời của quý cô đây." Taeyeon mỉm cười và bắt đầu nổ máy.

"Cứ từ từ suy nghĩ, lời mời của tớ ko có thời hạn đâu." Tiffany ngả người ra sau, nhìn ra ngoài cửa sổ. Buối tối hôm nay thật đẹp và vì Taeyeon đang ngồi cạnh cô nên đêm nay vô cùng hoàn hảo.

Sooyoung's Penthouse.

"Cậu nói phải dậy sớm là sao? Ngày mai là Giáng sinh mà!" Sooyoung bị sốc và đánh vào cánh tay của Sunny mà ko nghĩ ngợi gì.

"Ouch." Sunny đánh lại, kèm theo một nụ cười. "Đó đâu phải lỗi của tớ, tớ phải đi làm sớm. Hyoyeon bảo tớ chuẩn bị mọi thứ trước để bọn tớ cũng có thể cùng thưởng thức bữa tối."

"Oh thật sự đây là một ý kiến hay." Sooyoung cười toe toét và kéo bạn gái mình vào một cái ôm. "Tớ sợ cậu ấy sẽ để tớ ngồi với những người lạ nên tớ đã định vào bếp chơi với cậu."

"Cậu ko phải dậy cùng tớ. Cậu đâu có nghe tớ nói gì khi tớ thức dậy và chuẩn bị đi làm. Dù sao cậu cũng ngủ say quá mà."

"Oh, ngày mai chúng ta sẽ nói với bố mẹ cậu chứ?"

"Tớ sẽ rất căng thẳng vì công việc nên thôi. Chúng ta có thể nói với họ trong bữa tiệc Giáng sinh ở nhà tớ. Sau đó, chúng ta sẽ nói với bố mẹ cậu ngày hôm sau." Sunny nói.

"Bố mẹ tớ nghĩ chúng ta đang sống cùng với nhau. Thậm chí, tớ còn ko nghĩ họ nhận ra chúng ta đã chia tay một lần rồi." Sooyoung nói. Bố mẹ cô vô cùng yêu quý Sunny, cô biết họ sẽ càng vui mừng hơn khi biết rằng cô và Sunny giờ đây càng nghiêm túc.

"Bố mẹ tớ thì biết tớ ở chỗ cậu còn nhiều hơn là ở nhà. Nên sẽ ko bất ngờ gì với họ."

"Tớ biết. Tớ sẽ ko tán thành nói với bố mẹ cậu trong bữa ăn gia đình nếu như tớ ko biết điều đó. Tớ sẽ ko mạo hiểm để bị lột da sống cho bữa tối của cậu đâu."

Sunny làm bộ, "Tởm quá."

"Cậu nghĩ bố mẹ cậu thích món quà của tớ ko?"

"Tất nhiên, dù vậy mẹ tớ có thể sẽ mắng cậu trước." Sunny cười. "Tớ vẫn ko thể tin cậu đã âm thầm mua bức tranh mà mẹ tớ đã tìm kiếm trong tuyệt vọng."

"Mua nó cũng vất vả lắm. Tớ đã phải thuyết phục người họa sĩ vô danh bán nó cho tớ. Ông ấy ko quan tâm vấn đề tiền bạc nên đó là tại sao lại khó khăn đến vậy." Sooyoung phì cười. "Tớ đã nói với ông ấy bức tranh rất quan trọng, nó có thể thay đổi tương lai tớ mãi mãi."

Sunny đảo mắt, "Cậu chơi trò diễn viên à."

"Phải và nó đã có tác dụng!" Sooyoung cười toe toét.

"Thấy chưa, ko có lý do gì để họ ko ủng hộ tớ chuyển đến sống chung với cậu." Sunny hôn bạn gái cô.

"Tớ biết, tớ biết. Hơn nữa, họ cũng yêu tớ mà." Sooyoung đáp lại nụ hôn và đẩy cô xuống ghế.

"Hmm, miễn là cậu ko nhắc đến tất cả những việc cậu đã làm với con gái họ ở đây, chắc sẽ ổn thôi." Sunny cười toe toét.

"Tớ chắc họ cũng biết."

"Ewww thôi đi!" Sunny đánh vào cánh tay của Sooyoung.

"Xin lỗi, mất hứng quá." Sooyoung cầm điều khiển tắt tivi. "Cậu thấy những bản nhạc lãng mạn thế nào?" Cô lấy điểu khiển khác và mở nhạc. Một bản nhạc lãng mạn bắt đầu vang lên, cô mỉm cười đầy ẩn ý. "Trở lại với công việc thôi." Cô cúi xuống hôn người yêu của mình.

Căn hộ của Yuri.

Thời gian trôi qua thật nhanh, bây giờ đã chợp tối. Yuri trở về, chuẩn bị cho bữa tối cùng gia đình mình. Cô vẫn chưa nghe tin tức gì từ em gái cô và bắt đầu thấy lo lắng. Cả hai định cùng nhau về nhà, vì Seohyun ko muốn có mặt ở đó một mình chào hỏi bố họ và bạn gái mới của ông ấy.

Cô gỡ bông tai và đặt chúng trở vào hộp. Đây chỉ là một bữa tối đơn giản tại nhà cùng gia đình nên cô ko cần quá chưng diện. Dù sao, đâu phải ý kiến của bạn gái bố cô quan trọng đối với cô.

Cô vừa trang điểm xong thì chuông cửa vang lên. Đó ko thể nào là bạn gái cô vì trước đó cô đã ghé qua gặp cô ấy, nhưng cô vẫn hy vọng bạn gái mình đang đứng sau cánh cửa.

"Ah em đây rồi." Cô mở rộng cánh cửa để em gái cô vào. "Chị lo rằng em sẽ biến mất đâu đó." Cô đóng cửa lại, theo Seohyun vào phòng khách.

"Chị chuẩn bị xong chưa?" Seohyun hỏi. Qua ngôn ngữ cơ thể, Yuri có thể chắc em gái mình vẫn còn giận.

"Gần xong rồi, nhưng chúng ta vẫn còn thời gian. Em muốn đến đó sớm hả?"

"Em ko quan tâm." Seohyun nhún vai, ngồi trên ghế. Cô chọn một quyển tạp chí trên bàn và đọc lướt qua.

Yuri nhìn chằm chằm em gái cô nhưng hoàn toàn bị lờ đi, cô từ bỏ và trở về phòng để chuẩn bị.

10 phút sau, cô đã sẵn sàng nhưng giờ vẫn còn sớm. "Giờ em muốn đi luôn hay chờ một lát?"

Seohyun lại nhún vai, khiến Yuri mất kiên nhẫn.

"Thôi nào, em ko thể nói chuyện với chị sao? Đã mấy ngày rồi."

"Vậy sao?" Seohyun ngắt lời. "Chị đã làm sai và đó là cách mà chị xin lỗi à?"

"Chị đã xin lỗi! Nhiều lắm rồi!" Yuri luồn tay vào tóc. "Xin lỗi vì đã giấu em nhiều chuyện. Chị ko muốn làm em tổn thương, nhưng đây phần nào là quyết định tồi tệ của chị và chị vô cùng xin lỗi." Cô đi đến và ngồi xuống bên cạnh.

"Em ko biết còn có thể tin tưởng ai được nữa." Seohyun buồn bã nói. Cô thật sự đã mất phương hướng. Những lời của Yoona vô cùng chân thành, cô rất muốn tin chúng nhưng cô sợ. Đâu phải những lời của Yoona chỉ xuất hiện trong đầu cô một ngày nhưng cô lo sợ đến nỗi ko biết phải ứng gì với chúng.

Những cuộc điện thoại đã ngừng hẳn, cô biết Yoona đang cho cô thời gian suy nghĩ nhưng cô đã mất lòng tin.

"Chị ko muốn làm tổn thương em. Em biết chị yêu em mà. Em là em gái của chị." Giọng Yuri nài nỉ cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

"Gia đình, nó chẳng có nghĩa gì hết. Chị biết đó." Seohyun cay đắng nói khi đứng dậy. "Bố, mẹ, họ đã tổn thương chúng ta, Yuri. Chúng ta là- đã là gia đình và họ vẫn tổn thương chúng ta. Em tưởng chị sẽ bảo vệ em."

Những lời của em gái cô như đánh mạnh vào cô. Cô nghĩ về bố mẹ mình, cơn giận của cô sôi lên. Cô đã hứa sẽ ko như họ. Cô đã nói với đứa em bé bỏng của mình, bố mẹ đã khiến họ thất vọng nhưng cô sẽ khác. Nếu Seohyun ko thể tin tưởng bố mẹ, cô ấy có thể trông cậy vào cô.

Giờ cô đã hiểu Seohyun ko giận cô. Cô ấy ko buồn vì tình yêu chớm nở với Yoona đã kết thúc. Em gái cô thất vọng và cảm thấy bị phản bội vì cô đã ko giữ lời hứa bảo vệ cô ấy.

"Chị xin lỗi, Seohyun-ah." Yuri nói một cách chân thành nhưng đã quá muộn. Seohyun đã rời khỏi căn hộ.

Paradise Island Hotel.

Buổi tiệc đã bắt đầu trong khi những vị khách chầm chậm tiến vào khách sạn. Hyoyeon bận rộn qua lại giữa bàn tiếp tân và phòng tiệc để đảm bảo mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Gia đình cô được xếp ngồi ở bàn của họ trong khi bố cô phụ trách tiếp đón khách mời.

Một nửa khách mời là những nhân viên của khách sạn, một nửa khác là những đối tác kinh doanh với gia đình họ.

Tại bàn chính, bà Kim cùng con dâu mình đang ngồi thoải mái, nhìn những vị khách bước vào cổng tìm kiếm bàn của họ.

"Họ đã làm rất tốt, đẹp lắm." Mẹ của Hyoyeon nói trong khi nhìn những đồ trang trí khác nhau trong phòng.

Người phụ nữ lớn tuổi gật đầu, "Uh, mọi người đã làm rất tốt cho buổi tối hôm nay." Bà nhìn xung quanh, thấy Sunny vào phòng và đi về phía bố mẹ cô ấy.

"Ah con quên mất Sunny cũng ở đây." Bà Kim dõi theo trong khi Sunny chào bố mẹ cô ấy. "Con ko thể chờ được nếm thử món bánh ngon của con bé được nữa."

Nghe nhắc tới Sunny, bà lập tức nghĩ đến Taeyeon. Bà biết cô gái trẻ này cũng ở đây vì cô ấy đang làm việc. Bà tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu con dâu bà và Taeyeon gặp nhau.

Bà mừng vì Hyoyeon đã thôi ko bướng bỉnh và đồng ý giúp bà tìm ra sự thật. Họ ko biết làm thế nào nhưng họ cần phải tìm ra liệu Taeyeon có liên quan gì với họ hay ko. Trong khi là người muốn tìm ra câu trả lời, bà phải thừa nhận rằng mình cũng rất lo sợ. Sau nhiều tháng quen biết Taeyeon, bà càng ngày càng thích cô ấy. Có lẽ, điều đó đã ảnh hưởng tạo động lực lớn để bà tiến hành cuộc điều tra. Bà rất muốn Taeyeon là đứa cháu gái mất tích của mình. Nếu như ko phải là cô ấy, bà sẽ rất suy sụp.

"Mẹ đang nghĩ gì vậy?" Bà Kim hỏi. Mẹ chồng bà có vẻ đang phân tâm.

"Ah ta đang nghĩ về Hyoyeon và Minsuk." Người phụ nữ lớn tuổi hướng đầu về phía hai người đang đứng gần cửa. "Thằng bé là một chàng trai quyến rũ."

Bà Kim quay đầu theo hướng mẹ mình và mỉm cười, "Chúng rất đẹp đôi."

"Thật ko? Ta nghĩ con thích Jinsuk hơn?"

"Con thích cả hai nhưng rõ ràng Hyoyeon thân với Minsuk hơn." Bà chỉ ra.

"Tiếc thật, con bé ko có vẻ gì vội vàng trong việc kết hôn."

"Con bé vẫn còn trẻ mà mẹ."

"Ta biết nhưng ta nghĩ con bé cần phải nghỉ ngơi một chút. Con bé nên cùng Minsuk đi đâu đó một chuyến."

"Mẹ đừng nói với con bé. Con bé sẽ nghĩ mẹ đang cố thoát khỏi nó." Bà Kim cảnh báo. Bà biết rõ hơn ai hết đây là vấn đề nhạy cảm với con gái bà.

Lần trước, họ đã trò chuyện về Minsuk và những chuyến đi của anh ấy nhưng nó đã ko kết thúc suôn sẻ. Hyoyeon đã nghĩ mẹ cô muốn cô đi thật xa và cô ấy đã ủ rũ cả tuần.

"Ta thật sự nghĩ con bé cần vài kì nghỉ."

"Con biết."

Từ cửa, Hyoyeon bắt gặp mẹ và bà mình nhìn chằm chằm cô. Cô thở dài, biết quá rõ họ đang nói gì.

"Sao vậy?" Minsuk hỏi.

"Gia đình tớ lại buôn chuyện nữa." Cô nói, Minssuk liền quay đầu nhìn hai người phụ nữ mỉm cười với mình.

Anh nở nụ cười quyến rũ với họ, rồi quay lại với cô. "Tớ nên để cậu làm việc thôi. Tớ chỉ muốn xin lỗi lần nữa."

"Ko sao. Tớ quên rồi." Cô nói dối, vẫy tay gạt đi lời xin lỗi ấy. "Đi tìm bàn của cậu đi, đừng làm chuyện gì điên rồ đó." Cô trêu chọc.

"Ko đâu!" Minsuk chào cô như một binh sĩ trước khi quay đi.

Cô dõi theo và lắc đầu. Đôi lúc, anh ấy giống như một đứa trẻ thật sự, nhưng cô rất nhớ anh ấy mỗi khi anh ấy đi xa nhiều tháng. Minsuk ko phải người yêu cô nhưng anh ấy là người duy nhất có thể khiến cô mỉm cười và vui vẻ với những trò đùa ngẫu nhiên của anh ấy.

Cô nhìn sang nơi gia đình cô đang ngồi và thấy bà cô nhìn xung quanh, giống như đang tìm kiếm ai đó. Cô ko cần phải hỏi cũng biết bà cô muốn gặp ai.

"Lúc nào cũng là cậu, Taeyeon." Cô thì thầm.

Ai đó chợt gọi cô, cô quay lại, nở nụ cười giả tạo trên khuôn mặt trong khi trở lại với công việc của mình.

Dinh thự họ Kwon.

Mặc dù ông muốn có bữa tối cùng gia đình ở một nơi ko quá sang trọng, cũng ko quá đỗi bình thường nhưng với danh tiếng của Yuri, họ ko còn lựa chọn nào khác ngoài ở nhà. Đã được một lúc kể từ khi ông muốn giới thiệu họ với người phụ nữ sắp trở thành vợ của ông và là mẹ kế của cả hai.

Đây là một tình huống nhạy cảm và ông biết điều đó. Tuy nhiên, ông ko hề lo lắng, ông biết chính xác mọi thứ sẽ đi về đâu. Seohyun luôn là đứa con gái kín đáo và điềm tĩnh, ông ko nghĩ cô ấy sẽ làm căng. Vấn đề lớn nhất và duy nhất là cô con gái lớn của ông, Yuri. Cô ấy là người bốc đồng hơn và nếu có điều gì trở nên tồi tệ thì nó sẽ là vì cô ấy.

Ông Kwon dẫn bạn gái dạo một vòng ngôi nhà. Hai năm của mối quan hệ ổn định đã dẫn họ đến đây. Hai người gặp nhau ở Trung Quốc, nơi ông công tác. Ông phải mất một thời gian dài để cuối cùng đưa mối quan hệ của họ tiến thêm một bước và mời cô ấy về nhà ra mắt những đứa con của mình.

Chuyến tham quan kết thúc, cả hai trở lại phòng khách chờ đợi Yuri và Seohyun.

"Anh có một ngôi nhà rất đáng yêu." Người phụ nữ, bà Baek vẫn nhìn xung quanh. Có rất nhiều tấm ảnh hai cô gái treo xung quanh phòng khách. Sau hai năm hỏi han về họ, bà cuối cùng đã được gặp họ.

Khó mà hiểu nổi làm thế nào người chồng tương lai của bà có thể sống xa con cái, nhưng sau khi hỏi ông ấy vài lần vào lần đầu tiên họ gặp nhau, bà đã từ bỏ ý nghĩ ấy.

Mặc dù đã đính hôn và chẳng bao lâu nữa, họ sẽ kết hôn, bà vẫn bỏ qua rất nhiều chuyện về người chồng tương lai của mình. Bà biết ông đã ly dị, vợ cũ của ông đã biến mất ngay sau khi cuộc chia tay chính thức và ông đã có hai cô con gái mà ông vô cùng tự hào.

Mặc dù chưa bao giờ gặp họ, bà Baek đã nghe rất nhiều chuyện về hai cô gái này. Thật buồn cười vì ông luôn khoe khoang về con gái mình một cách vô thức, nhưng cứ mỗi khi hỏi những câu hỏi cụ thể về họ, ông sẽ im bặt.

Có lẽ bởi vì đã sống với ông được hai năm, bà đã dần hiểu được hành động và lời nói của ông. Bên ngoài, ông tạo cảm giác là một người đàn ông mạnh mẽ, chỉ quan tâm đến kinh doanh nhưng sâu thẳm bên trong, ông là một người cha đang dõi theo những đứa con ngày càng trưởng thành từ xa.

Ông yêu họ và tự hào về họ nhưng ko hiểu sao, ông ko thể bày tỏ những cảm xúc ấy. Dù vậy, bà vẫn nhìn thấy nó, trong mắt ông, bất cứ khi nào ông nói về họ. Có rất nhiều tình yêu dành cho gia đình trong đôi mất ấy và bà tự hỏi liệu những cô con gái của ông cũng có thể nhìn thấy.

"Đang lo lắng à?" Ông hỏi, nhẹ nhàng nắm lấy tay bà.

Bà mỉm cười, lắc đầu. "Thật sự em rất vui mừng. Em ko thể chờ gặp chúng được nữa, mặc dù có đôi chút lo lắng về việc gặp Yuri. Sẽ rất kì lạ vì em đã xem bộ phim của cô bé." Bà cười.

Kì lạ ko phải là tính từ ông đã dùng để mô tả cuộc gặp gở với Yuri sẽ thế nào. Ông đã cố cảnh báo trước rằng con gái ông hoàn toàn khác xa nhân vật trong phim truyền hình. Ông chỉ hy vọng con gái ông có tâm trạng tốt và cuộc giới thiệu này sẽ diễn ra xuôn sẻ nhất có thể.

Khi cả hai nói chuyện, họ nghe thấy tiếng ồn của một chiếc xe trong sân. Vài phút sau, tiếng bước chân vang vọng ở hành lang.

"Chúng tới rồi." Ông Kwon nói khi đứng dậy, đưa tay cho cô dâu tương lai của mình. "Em sẵn sàng chưa?"

Bà Baek hít một hơi thật sâu và gật đầu, "Chúng ta đi thôi."

Paradise Island Hotel.

Khách khứa đều đã ngồi ở bàn khi ông Kim bước trên sân khấu nhỏ. Là người sáng lập công ty, ông đưa ra bài phát biểu ngắn về một năm thành công và cảm ơn mọi người trong công ty trước khi chính thức bắt đầu bữa tối.

Mọi người vỗ tay khi ông bước xuống và đi đến bàn, nơi gia đình ông đang ngồi. Vợ ông mỉm cười với ông khi ông ngồi xuống bên cạnh. Là vợ, bà rất tự hào về ông. Bên cạnh là người đàn ông thành công, ông cũng là một người cha tuyệt vời dù bà ko thường nói với ông điều đó. Ông là trụ cột của gia đình này.

Hyoyeon mỉm cười và khen bài phát biểu tuyệt vời. "Bây giờ, con ko thể chờ đến bài phát biểu kết thúc của bố nữa." Cô trêu chọc.

"Ai nói sẽ lại là bố?"

"Bố phải làm mà."

"Ko. Bố đã quyết định lát nữa để con kết thúc."

"Sao?"

"Là giám đốc điều hành tương lai, như vậy sẽ rất tuyệt nếu con làm điều đó."

"Bố định phạt con chuyện gì à?" Cô bĩu môi.

"Đó là phần thưởng dành con vì đã tổ chức một sự kiện tốt đẹp thế này." Ông cười và xoa nhẹ đầu con gái ông.

Nhìn chồng và con gái trò chuyện, bà Kim chạnh lòng đôi chút. Chồng bà thật sự là cầu nối giữ gia đình họ bên nhau. Nhìn họ mỉm cười, bà nhận ra con gái mình luôn có ánh mắt buồn bã khi chỉ có hai người họ. Tất nhiên, bà biết lý do tại sao Hyoyeon thật sự ko hạnh phúc khi ở bên bà, bà chỉ có thể tự trách mình ko thể vượt qua bị kịch đã xảy ra cách đây nhiều năm.

Nếu chồng bà ko mạnh mẽ và đáng tin cậy, gia đình họ có thể đã tan vỡ từ lâu.

"Mình nghĩ gì vậy?" Chồng bà hỏi, phá vỡ cơn mơ của bà.

Bà nhận ra Hyoyeon đang dõi theo và cười đáp, "Ko có gì. Em chỉ đang nghĩ về buổi tối đáng yêu hôm nay thôi." Bà nói dối.

"Uh, đêm nay thật sự rất tuyệt. Mừng vì mọi người đang rất vui vẻ." Chồng bà nói.

"Mọi người đều đang thưởng buổi tối của họ." Người phụ nữ lớn tuổi lên tiếng, trong khi nhìn quanh phòng.

"Ngoài bữa tối vô cùng thành công, thức ăn miễn phí luôn khiến mọi người vui vẻ." Hyoyeon đùa.

"Đúng vậy." Bố cô cũng tham gia.

"Mẹ nghĩ con đã làm rất tốt khi thêm vài bàn cho nhân viên làm việc ở khu bếp." Bà Kim chỉ ra.

Bên kia căn phòng là dãy bàn dành cho nhân viên nhà hàng, bao gồm bàn dành cho Sunny và cả nhóm của cô ấy.

"Yeah, vì bữa tiệc này tất cả là nhờ mọi người đã làm việc chăm chỉ nên con nghĩ họ cũng cần phải tận hưởng buổi tối hôm nay."

"Con nói đúng." Bố cô tiếp lời.

"Có vài gương mặt mới ở Sunshine shop à? Mẹ chưa bao giờ gặp họ." Bà Kim nói, nhìn bàn tiệc ở phía bên kia phòng.

Nhắc đến những người ngồi ở bàn của Sunny, Hyoyeon và bà cô nhìn nhau nhưng ko ai nói lời nào.

"Đúng vậy." Ông Kim gật đầu. "Lần trước, thấy họ ở buổi showcase của tập đoàn Hwang nhưng ko để ý lắm. Có vẻ như nhóm đã đông hơn."

Hyoyeon quay lại và nhận ra Taeyeon đang ngồi quay lưng với họ khiến cô nhẹ nhõm đôi chút. Ko hiểu sao, cô vô cùng lo lắng khi nghĩ bố mẹ cô, đặc biệt là mẹ cô nhìn thấy Taeyeon lần đầu tiên.

"Sao bố lại mời gia đình họ Hwang?" Hyoyeon hỏi, thay đổi cuộc trò chuyện của họ.

Bố cô thở dài, lướt mắt qua bàn vừa được nhắc đến. "Họ là khách hàng trung thành của chúng ta. Bố biết con ko thích họ nhưng ở góc độ kinh doanh, họ là bạn của chúng ta."

"Con thích Tiffany," Hyoyeon sửa lại, "Chỉ bố mẹ cậu ấy là con ko chịu nổi." Cô bắt gặp Tiffany và mỉm cười với cô ấy, cô ấy cũng mỉm cười lại với cô. "Con thấy tiếc cho cậu ấy. Con nghĩ cậu ấy đang âm thầm nhờ con kéo cậu ấy ra khỏi đó."

Ông Kim lắc đầu, "Đừng phóng đại quá. Ko thể nào tệ đến thế được. Dù sao họ cũng là bố mẹ con bé."

"Phải nhưng dạo gần đây, họ như người xa lạ."

"Sao vậy?"

Nhấp một ít rượu, Hyoyeon vô tình tiết lộ, "Họ đang phản đối mối quan hệ giữa cậu ấy và Tae-..." Cô bất động.

"Với ai?" Mẹ cô hỏi.

"Ah vậy đây là cô bé Miyoung nổi tiếng." Bà cô gật đầu khi nhận ra. Bà nhớ lại cuộc trò chuyện với Taeyeon và nhận ra Tiffany là người bạn gái Taeyeon đã kể với bà. "Ta biết khuôn mặt này rất quen mà."

"Mẹ đang nói gì vậy?" Ông Kim hỏi, đầy bối rối.

"Có một dạo, ta thường ghé Sunshine shop, một trong những cô gái đang làm việc ở đó đã kể ta nghe về cô bạn gái đáng yêu của cô ấy. Ta chỉ vừa nhận ra đó là con gái của gia đình họ Hwang nổi tiếng." Người phụ nữ lớn tuổi nói, cẩn thận bỏ cái Taeyeon khỏi lời giải thích của mình.

"Bố mẹ cô bé ko chấp nhận mối quan hệ này? Sao vậy? Có phải cô gái mà cô bé đang hẹn hò là người xấu ko?" Bà Kim hỏi con gái mình.

"Oh cô bé là một người tuyệt vời." Người phụ nữ lớn tuổi lên tiếng trước khi Hyoyeon có thể nói bất cứ gì. "Cô bé làm việc rất chăm chỉ, lại vô cùng lễ phép và rộng lượng nhưng rõ ràng, gia cảnh của họ hoàn toàn khác nhau."

Lặng lẽ, Hyoyeon nghiến chặt răng. Đó là sự thật, Taeyeon là một người tuyệt vời nhưng nghe bà cô đầy tự hào nói về một người vẫn còn xa lạ với họ khiến cô tức giận.

"Có gì ngạc nhiên sao? Chúng ta đều biết tiền bạc và địa vị quan trọng thế nào với họ mà." Ông Kim nói.

"Vậy đó là cô gái bí ẩn tối nay đúng ko?" Bà Kim hỏi con gái mình.

Hyoyeon chỉ gật đầu, cầu mong mẹ cô sẽ ko hỏi gì khiến cô tiết lộ cô gái bí ẩn đó là ai hoặc thậm chí hỏi cả tên cô ấy.

Rất may, ai đó từ một bản khác cười lớn tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người và làm bà Kim phân tâm với cuộc trò chuyện vừa rồi.

"Chúng ta có thể tự tin nói rằng mọi người đang rất vui vẻ." Ông Kim uống hết ly rượu của mình.

"Yeah..." Hyoyeon thì thầm.

Đêm nay vẫn còn dài, khả năng bố mẹ cô và Taeyeon gặp nhau đang khiến cô ko hề thoải mái.

Dinh thự họ Kwon.

Sự im lặng trong phòng lên đến đỉnh điểm. Yuri hoàn toàn tập trung vào thức ăn đến nỗi mắt ko hề rời khỏi chiếc đĩa trước mặt, lờ đi người phụ nữ cố gắng chạm mắt với cô trong tuyệt vọng. Bên cạnh cô, Seohyun cũng vậy, ngoài vài cái nhìn và mỉm cười với người phụ nữ, cô ấy ko hề nói lời nào.

Lần giới thiệu đầu tiên của họ ko đến nỗi tệ. Yuri và Seohyun lịch sự chào người phụ nữ mà bố họ sẽ kết hôn và trả lời vài câu hỏi trước khi mọi người di chuyển vào phòng ăn. Yuri vẫn lịch sự, vô cùng cố gắng tỏ ra tử tế nhưng rõ ràng, cô ko hề mún ở đây.

Bà Baek nhìn chồng tương lai của mình, họ trao đổi ánh mắt. Ông Kwon lấy khăn ăn lau miệng trước khi dựa vào ghế, nhìn cô con gái út.

"Seohyun, nghe nói con vừa được nghỉ vài ngày. Con có đi đâu ko?" Ông hỏi, cố gắng mở đầu câu chuyện.

Cô gái trẻ nuốt thức ăn, rồi nhìn bố cô, "Ko đi đâu cả, con chỉ ở đây thôi." Cô đáp, cố gắng đẩy lùi cuộc cãi vã giữa cô cùng với Yoona và chị gái cô ra khỏi đầu.

Bố cô nhận ra có chút căng thẳng giữa hai chị em, nhưng ông biết tốt hơn ko nên hỏi họ điều đó.

"Thường cháu thích đi du lịch ko?" Bà Baek hỏi.

Vừa gặp họ ko bao lâu, bà Baek ngay lập tức nhận ra trong hai chị em, Seohyun là người dễ tiếp cận và làm bạn nhất.

"Vâng ạ." Seohyun đáp, mắt cô khóa chặt người phụ nữ. "Cháu từng du lịch rất nhiều nhưng có vẻ vẫn chưa đủ với cháu." Cô nói thêm, kèm theo một nụ cười.

Câu hỏi đơn giản phá vỡ tảng băng đôi chút, cả hai cùng trò chuyện về những chuyến du lịch, kể với nhau những nước họ đã ghé thăm và nơi họ muốn đi tiếp theo.

Trong khi đó, Yuri vẫn ăn trong im lặng, ước gì buổi tối sẽ trôi qua thật nhanh để có thể trở về ngôi nhà yên tĩnh của mình. Vấn đề giữa cô và em gái cô vẫn chưa kết thúc, có cảm giác như chỉ cần bố cô ép cô đôi chút, cô sẽ bùng nổ.

Trong khi bà Baek và Seohyun chia sẻ câu chuyện của họ, ông Kwon nhân cơ hội trò chuyện với con gái lớn của mình. "Còn con? Bộ phim gần đây thế nào?"

Ko hề nhìn ông, cô đáp, "Sẽ kết thúc sớm thôi."

"Khi nào bộ phim được khởi chiếu."

"Tôi ko biết."

"Cả hai đang nói về bộ phim với Yoona à?" Bà Baek tham gia.

Chồng tương lai của bà gật đầu, quay lại nhìn con gái mình, "Ta nghe nói đạo diễn rất hài lòng với con."

Vô thức, Yuri ngoẻn miệng cười. "Ngạc nhiên lắm sao?" Cô hỏi.

Sự căng thẳng trước đó ko hề có ở đây bắt đầu sôi sục, Seohyun muốn thúc chị gái cô để cô ấy bình tĩnh lại.

"Sao ta phải ngạc nhiên?" Ông hỏi lại. Kể từ khi con gái ông bước vào nhà, ông đã rất cố gắng ko đối đầu với cô. Bất cứ khi nào cả hai trò chuyện, lúc nào cũng dẫn đến cãi vã. Trong khi có thể tránh việc đụng chạm cô tối hôm đó, ông đã ko giữ được như vậy cho đến cũng.

Yuri khịt mũi, đặt nĩa xuống và lau miệng bằng khăn ăn trước khi dựa vào ghế. "Đừng giả vờ là một ông bố đầy tự hào. Chỉ cần thừa nhận ông đang mong chờ tôi bị chỉ trích vì ko đủ tài năng." Cô nói.

"Ta chưa bao giờ nghĩ con thiếu tài năng, Yuri. Ta biết rõ hơn ai hết con là người có khả năng, miễn là con muốn làm điều gì đó, tất nhiên." Ông điềm tĩnh đáp.

"Và ông nghĩ tôi ko thể làm bất cứ gì mà ko có sự giúp đỡ của ông."

"Ta chưa bao giờ nói điều đó."

"Nhưng đó là những gì ông nghĩ và muốn tôi phải nghĩ." Cô nhìn chằm chằm ông, ko muốn rút lại mặc dù cảm thấy bàn tay em gái cô đặt lên đùi cô, lay nhẹ.

Bố cô thở dài. "Đừng tranh luận chuyện này nữa. Chúng ta ở đây ko phải vì điều đó." Ông nói, nhìn người vợ tương lai của mình kèm theo một nụ cười. Rõ ràng, bà ấy ko hề thoải mái trước chiều hướng bữa tối đang diễn ra.

Câu nói của ông khiến Yuri khịt mũi lần nữa. Cô vẫy tay gọi người giúp việc mang đĩa của mình đi. Căng thẳng tràn ngập căn phòng đã khiến mọi người ngừng bữa tối lại.

"Ông nói đúng," Cô bắt đầu, "Chúng ta ở đây để chúc mừng ông và bạn gái mới của ông. Tôi ước gì có thể thêm một con số vào đây nhưng tôi mất dấu tất cả những người phụ nữ có liên quan đến ông." Cô nở nụ cười khiêu khích.

"Yuri." Seohyun thúc cô dưới bàn. Mọi thứ dần vượt khỏi tầm kiểm soát.

"Sao?" Yuri giả vờ ngây thơ. "Là thành viên tương lai của gia đình tốt đẹp này, cô ấy đáng được biết câu chuyện của chúng ta." Cô nhìn bà Baek và mỉm cười, "Đây là em gái tôi, Seohyun. Cô sẽ ko bao giờ tìm thấy cô gái nào chăm chỉ làm việc và thông minh hơn. Em ấy là kho báu của gia đình này. Một thiên tài thực sự." Yuri nói và vỗ nhẹ đầu em gái cô.

Seohyun mỉm cười xấu hổ trong khi cố gắng kiểm chế cơn tức giận của mình. Một lần nữa, chị gái cô lại cư xử như một đứa trẻ thật sự.

"Còn tôi, Yuri, tôi được biết đến là một diễn viên nổi tiếng; nhưng nếu cô nghe kể từ bố tôi thì tôi là đứa con gái vô dụng, suốt bao nhiêu năm trời ko biết mình muốn gì và phung phí những đồng tiền yêu quý của ông ấy." Cô nói kèm theo một nụ cười, mặc dù bà Baek có thể thấy được sự tổn thương trong đôi mắt ấy.

"Bố cháu ko hề nghĩ về cháu như vậy." Người phụ nữ nói. Yuri đã ko tỏ ra tử tế và thân thiện, nhưng ko hiểu sao, bản năng làm mẹ của bà muốn tiếp cận cô gái trẻ và an ủi cô ấy.

"Được rồi, chúng ta hãy chuyển sang ông bố ấy ở đây." Cô chỉ vào bố cô đang ngồi yên lặng, lắng nghe những lời cô nói, biểu hiện khuôn mặt ông ko thể nào đoán biết được. "Ông ấy có nói với cô, ông ấy yêu chúng tôi hay chúng tôi là những người phụ nữ quý giá nhất trong cuộc đời ông ấy? Ý tôi là, chúng tôi quý giá đến nỗi ông ấy ko cần nghĩ ngợi gì bỏ lại chúng tôi suốt ngần ấy năm. Ông ấy có nói với cô, đối với ông ấy, làm một người cha có nghĩa là chuyển tiền từ tài khoản này sang tài khoản khác và đảm bảo với cả thế giới rằng những đứa con của ông ấy cư xử tốt và học ở những ngôi trường hàng đầu? Với những chuyện này thì ông ấy đã hoàn toàn thành công."

"Ta nghĩ cô ấy đã nghe đủ rồi." Ông nói.

"Nhưng tôi chưa xong." Cô lờ đi, vẫn tiếp tục hướng về người phụ nữ. "Cô có muốn biết về mẹ tôi ko? Hay đúng hơn, có lẽ chúng ta có thể nhờ ông ấy kể về thảm họa - chính là cuộc ly hôn của ông ấy và làm thế nào một ngày nọ vợ cũ của ông ấy lại bỏ đi, ko nói một lời. Tôi nghĩ chuyện này rất đáng ngờ nhưng tôi có thể nói được gì chứ?"

"Xin lỗi nếu sự hiện diện của tôi ở đây làm phiền cháu, Yuri. Tôi thật sự ko muốn gây ra bất kỳ vấn đề gì giữa hai bố con." Bà Baek nói, cố xoa dịu bầu ko khí. "Và tôi ko ở đây để bình phẩm bất kỳ ai. Tôi chỉ muốn gặp cả hai một cách chính thức."

"Sự hiện diện của cô ko làm phiền tôi chút nào. Tôi ko quan tâm mối quan hệ giữa cô và ông ấy. Tôi chỉ muốn cảnh báo trước, để cô biết cô đang lao vào đâu." Yuri nói. "Nếu là vì tiền thì cô đã tìm đúng nơi, tôi sẽ bảo cô tiếp tục nhưng nếu cô là người phụ nữ mơ về một gia đình, với người chồng yêu thương và những đứa con đáng yêu thì tôi muốn nói với cô rằng hãy từ bỏ và chạy thật xa." Yuri dựa vào bàn, "Hãy nhìn cả ba chúng tôi, tin tôi đi, cô ko muốn dính dáng gì với mớ rắc rối này đâu." Cô trừng mắt nhìn bố cô trước khi đẩy ra và đứng dậy. "Cảm ơn vì buổi tối tuyệt vời này và chúc mừng lễ cưới tương lai của cô. Dù vậy, cũng đừng bận tâm về lời mời đến buổi đám cưới, tôi nghĩ mình sẽ bận vào ngày hôm đó." Dứt lời, Yuri liền rời khỏi.

Một khoảng lặng ngắn bao trùm sau khi Yuri rời khỏi. Ko lâu sau, đến lượt Seohyun xin phép ra về. Chẳng có lý do gì chị gái cô có thể bỏ đi như vậy mà cô phải ở lại.

"Xin lỗi vì thái độ của chị ấy, mặc dù chị ấy có lý do để cư xử như vậy." Seohyun giải thích. "Chúc mừng lễ cưới sắp tới, nhưng con sẽ thành thật ở đây, con ko muốn những buổi quây quần như hôm nay xảy ra thường xuyên. Bọn con luôn có thế giới riêng của mình và nó sẽ ko thay đổi một sớm một chiều." Seohyun cúi chào rồi rời khỏi.

Sau khoảng lặng dường như kéo dài vô tận, ông Kwon hỏi, "Bây giờ, em sẽ bỏ đi đúng ko?"

Lần đầu tiên kể từ khi gặp ông, bà nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt ấy. Chầm chậm, bà lắc đầu và quay sang ôm lấy ông. "Em sẽ ko đi đâu cả."

Mọi thứ có thể còn tồi tệ hơn, ông nghĩ. Ông hiểu những đứa con của ông xuất phát từ đâu, ông hiểu tại sao Yuri lại phản ứng như vậy. Sau nhiều năm, cơn giận của con gái ông ngày càng mạnh mẽ hơn và ông ko biết làm thế nào để xoa dịu nó.

Đây là mối quan hệ đầy sóng gió của họ. May mắn thay, vẫn còn Seohyun. Mặc dù đó ko phải là mối quan hệ hoàn hảo nhưng ông vẫn có thể đóng vai một người cha với cô ấy. Và sau ngần ấy năm, ông ko thể yêu cầu nhiều hơn.

Paradise Island Hotel.

Bữa ăn chính đã gần kết thúc, mọi người đều đang di chuyển tự do trong phòng khiêu vũ, trò chuyện với bạn bè và đồng nghiệp của họ trong khi thưởng thức tiếng nhạc êm dịu từ ban nhạc sống. Ông bà Kim đang bận hòa vào đám đông, trò chuyện với mọi người và cám ơn họ đã đến bữa tiệc. Ngay cả Hyoyeon đang làm việc cũng chào khách khứa một cách chuyên nghiệp, thậm chí chia sẻ nhiều câu chuyện kinh doanh với vài người trong số họ.

Trong khi đó, trở vào bếp, Sunny và nhóm của cô đang bận rộn phối hợp tất cả mọi thứ cho phần tráng miệng. Họ đã làm việc chăm chỉ suốt buổi sáng, chuẩn bị trước để có thể cùng thưởng thức bữa tối. Và giờ đến lượt họ đưa ra những món bánh ngon lành dành cho tất cả mọi người.

"Ok, chúng ta sẽ đưa tất cả ra theo thứ tự này." Sunny chỉ những khay bằng bạc được xếp ngay ngắn trên bàn. "Chúng ta sẽ làm như lần trước tại buổi showcase, các cậu sẽ di chuyển tự do xung quanh, trong khi Hyomin và Taeyeon đứng ở bàn buffet."

Mọi người đều gật đầu, Sunny liền gọi những người phục vụ và yêu cầu họ mang chúng ra.

Đứng bên cạnh, Sooyoung cười toe toét trong khi quan sát bạn gái cô ra lệnh những người xung quanh.

"Oh my god, cậu thích quá rồi đó." Tiffany thúc mạnh Sooyoung.

"Chẳng phải cậu ấy tuyệt lắm sao?" Cô hỏi, mắt vẫn dõi theo Sunny di chuyển quanh bếp.

"Cậu ấy trông rất tuyệt vời, nhưng Taeyeon của tớ còn tuyệt vời hơn. Cậu ấy vô cùng đáng yêu." Tiffany mỉm cười khi nhìn Taeyeon kiểm tra những chiếc bánh nhỏ trên khay, đảm bảo rằng tất cả chúng đều hoàn hảo.

"Tớ muốn nhéo vào má của cậu ấy."

"Yah, chỉ có tớ mới được đụng vào thôi!" Tiffany thúc Sooyoung. "Hơn nữa, Sunny cũng mũm mỉm lắm." Cô phì cười.

"Oh yeah, cậu ko biết cậu ấy mũm mỉm thế nào đâu." Sooyoung cười toe toét khiến Tiffany đảo mắt và tránh xa. "Sao? Tớ nói quá lắm sao?" Cô phì cười.

"Thực sự ko có cách nào khiến cậu rời khỏi bếp hả?" Sunny dừng lại trước mặt bạn gái cô, tay chống hông.

"Ko," Sooyoung cúi xuống trao Sunny một nụ hôn. "Hơn nữa, làm thế nào tớ có thể xa cậu được?" Cô hôn lần nữa, định kéo Sunny lại gần hơn thì cô ấy lùi lại.

"Tớ đang làm việc, đừng khiến tớ phân tâm."

"Tớ làm gì đâu?"

"Cậu đứng đó trông nóng bỏng lắm." Sunny đặt tay trên ngực Sooyoung để giữ khoảng cách với cô ấy. "Nếu yêu tớ, cậu có thể giúp tớ."

"Tớ muốn lắm nhưng lần trước giúp cậu, cậu đã nói tớ vụng về, ko làm được gì cơ mà."

"Ah phải rồi, tớ quên mất." Sunny khoanh tay, "Ok, vậy đứng im đó và nhìn cho đến khi tớ xong việc." Cô nhanh chóng hôn bạn gái cô trước khi trở lại với công việc của mình.

Sooyoung mỉm cười, nhìn bạn gái cô quay lại với công việc. Sau đó, cô tìm Tiffany và thấy cô ấy đang quấy rầy Taeyeon ở bên kia nhà bếp.

"Baby, cậu đang làm tớ phân tâm đó." Lần thứ một trăm, Taeyeon quay lại với bạn gái cô, người vẫn đang theo sau cô mỗi bước. "Làm thế nào tớ kiểm tra những thứ này nếu như cậu cứ nhìn chằm chằm vào tớ?"

Tiffany bĩu môi và lùi lại, "Xin lỗi nhưng tớ gần như ko được nhìn thấy cậu tối nay, tớ nhớ cậu lắm."

Taeyeon ko thể nào cưỡng lại nổi mỗi khi bạn gái cô bĩu môi. Đó là một trong những vũ khí mạnh mẽ nhất của Tiffany để chống lại cô, cô ấy luôn sử dụng nó bất cứ khi nào có thể. Taeyeon bước lại gần và kéo bạn gái cô vào một cái ôm thật chặt. "Tớ cũng nhớ cậu lắm. Tớ ko ngại nếu như cậu ở bên tớ lát nữa khi chúng ta ở bên ngoài, nhưng bây giờ, tớ thật sự phải tập trung." Cô hôn lên mũi và trán Tiffany trước khi tách ra.

"Được rồi, tớ sẽ nghe lời để cậu làm việc."

"Baby của tớ tuyệt lắm." Taeyeon hôn vội lên môi bạn gái cô. "Tớ yêu cậu."

"Tớ cũng yêu cậu." Tiffany nháy mắt và trở lại đứng bên cạnh Sooyoung.

"Ah Tiffany, bạn của tớ, chúng ta mê mẩn quá rồi." Sooyoung nói. Cả hai đang đứng cạnh nhau, dựa vào tường xem bạn gái họ làm việc. Họ có thể ở ngoài thưởng thức âm nhạc nhưng rõ ràng, họ vui vẻ hơn khi ở nơi có Sunny và Taeyeon.

Dần dần, những nhân viên phục vụ đem món tráng miệng bày khắp bàn buffet. Nhóm của Sunny cũng ra ngoài, vào vị trí và chuẩn bị sẵn sàng.

Tiffany nhận thấy mẹ cô cau mày khi nhìn thấy cô đi cùng với Taeyeon, nhưng giống như nhiều tháng qua, cô đơn giản chỉ phớt lờ nó.

Từ khóe mắt, Hyoyeon nhận ra sự di chuyển ở giữa phòng và xin phép người đàn ông mà cô đang nói chuyện để rời khỏi. Cô đi về phía Sunny để kiểm tra mọi thứ. "Mọi thứ hoàn hảo với cậu chứ?".

Sunny gật đầu, lướt mắt nhìn bàn buffet trước mặt. "Yeah, rất hài lòng."

"Tớ cũng vậy. Trông vô cùng tuyệt vời. Cảm ơn cậu." Hyoyeon khoác vai bạn cô và ôm lấy cô ấy.

"Ko có chi. Tớ rất vui làm nó vì cậu. Đây là buổi tối tuyệt vời."

"Yeah..." Hyoyeon thì thầm. Chuyện của Taeyeon vẫn khiến cô phiền lòng nhưng cô ko muốn nói với người bạn thân nhất của mình. "Ok, tớ sẽ thông báo tiệc buffet tráng miệng đã sẵn sàng để cậu có thể làm việc một chút." Cô nháy mắt, rồi bước lên sân khấu nhỏ.

Sau khi kiểm tra micro, Hyoyeon thông báo ngắn gọn với những vị khách mời. Cô ko phải lặp lại vì ngay khi mọi người nghe những món tráng miệng đã sẵn sàng, rất nhiều người đã di chuyển đến giữa phòng, xem những chiếc bánh ngọt thơm ngon và hấp dẫn được chuẩn bị cho họ.

Nhanh chóng, Hyomin và Taeyeon đều bận rộn giới thiệu nhiều loại bánh cho những vị khách tò mò trong khi Tiffany đứng một bên, lắng nghe từng lời Taeyeon nói. Việc này có thể nhàm chán đối với một số người nhưng Tiffany lại thích ngắm Taeyeon miêu tả món tráng miệng này là gì và cách làm ra chúng. Cô ấy rất đam mê với công việc và Tiffany thấy vô cùng thu hút.

"Cậu đang kiểm tra tớ à?" Taeyeon quay sang bạn gái cô sau khi chăm sóc xong một vị khách. "Tớ có thể cảm thấy mắt cậu xoáy sâu vào gáy tớ." Cô đùa.

"Cậu nên cảm thấy tự hào, tớ nhận ra cậu vô cùng quyến rũ trong khi nói về công việc của cậu." Tiffany bước lại gần nhưng kiềm chế ko hôn bạn gái cô. Ko có gì phải che giấu, cô ko hề quan tâm mọi người sẽ nói gì về mối quan hệ của họ, nhưng Taeyeon đang làm việc và Tiffany ko muốn bạn gái cô trông thiếu chuyên nghiệp.

"Tớ biết cậu đang nghĩ gì." Taeyeon mỉm cười.

"Nói thử xem."

"Cậu muốn lẻn vào bếp và làm chuyện đó." Cô nói một cách quyến rũ nhưng giọng đủ thấp để chỉ mình Tiffany có thể nghe thấy.

"Yah!" Tiffany đánh cô thật mạnh. "Tớ đâu có nghĩ như vậy."

"Ko sao, nhưng tớ chắc những gì cậu nghĩ có liên quan đến chuyện đó."

"Xin lỗi, cậu mới là kẻ hư hỏng, ko phải tớ." Tiffany nói thật khẽ, ko muốn bất kỳ ai nghe thấy.

Taeyeon cười toe toét, "Tớ có thể thấy trong mắt cậu. Bây giờ, cậu đang cố hết sức ko chạm vào tớ." Cô trêu chọc và bị đánh một lần nữa. "Thấy chưa, cậu thậm chí còn đánh tớ để có thể có vài skinship."

"Ko thể tin được." Tiffany lắc đầu và quay đi, giả vờ quan tâm đến những món tráng miệng.

Taeyeon mỉm cười, định lại gần bạn gái cô thì ai đó gọi cô.

"Oh bà, chào buổi tối." Taeyeon cúi chào người phụ nữ lớn tuổi khi nhìn thấy bà ấy.

Bà mỉm cười trìu mến và vỗ nhẹ vào cánh tay cô. "Cháu lại trêu chọc cô bạn gái đáng yêu của mình à?" Bà hỏi khi Tiffany đi về phía Taeyeon.

"Tất nhiên ko ạ. Cháu ko bao giờ trêu chọc cậu ấy." Cô mỉm cười, giới thiệu họ với nhau. "Đây là cô bạn gái đáng yêu của cháu, Hwang Miyoung."

Tiffany thúc bạn gái cô và cúi chào người phụ nữ. "Bà có thể gọi cháu là Tiffany."

"Taeyeon nói đúng, cháu thực sự rất xinh đẹp, Miyoung là một cái tên đáng yêu." Bà chân thành nói.

"Cảm ơn bà."

"Oh cậu đang ngượng sao?" Taeyeon trêu chọc và bị đánh lần nữa.

"Ta thật sự rất vui khi nhìn thấy hai cháu bên nhau. Taeyeon kể với ta rất nhiều về cháu." Bà nói.

"Cậu ấy than phiền cháu phải ko ạ?"

"Ko, cô bé chỉ nói yêu cháu nhiều lắm."

"Cậu được an toàn nhé." Tiffany đùa, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Taeyeon.

"Ah bà muốn thử loại bánh mới ko?" Taeyeon chỉ vào bàn buffet lớn.

"Đứa trẻ này lúc nào cũng muốn vỗ béo ta." Bà nói với Tiffany kèm theo một nụ cười. "Ta nghĩ mình đã tăng vài kí kể từ khi gặp cô bé."

"Cháu thì nghĩ bà trông khỏe mạnh hơn kể từ đó." Taeyeon đùa.

Cô định khoe vài tác phẩm mới của mình thì ai đó cùng tham gia với họ.

"Mẹ, con tìm mẹ nãy giờ." Bà Kim tiến về phía họ và dừng lại bên cạnh mẹ chồng bà.

"Ah Minah." Người phụ nữ lớn tuổi liền nhận ra và quan sát ánh mắt trên khuôn mặt con dâu mình khi nhìn thấy Taeyeon lần đầu tiên.

Căn hộ của Taeyeon và Jessica.

Jessica đang thưởng thức buổi tối yên tĩnh thì ai đó gõ cửa. Cô tạm dừng bộ phim đang xem và uể oải lê chân ra cửa trong khi càm ràm về người đã cắt ngang. Cô ko biết đó là ai nhưng hy vọng ko phải là chủ nhà ghé qua trò chuyện với cô.

May mắn thay, người đứng sau cánh cửa là bạn gái cô, Yuri. "Cậu đang làm gì ở đây?" Jessica hỏi, nép sang một bên để Yuri có thể vào. "Bữa tối với bố cậu nhanh đến vậy sao?" Cô đóng cửa lại và nhìn Yuri cởi giày cùng áo khoác.

"Tớ đã cắt ngắn buổi tối." Yuri thừa nhận. Cô đi về phía tấm nệm và nằm xuống, nhắm mắt lại.

"Cậu muốn uống gì ko?" Jessica hỏi từ nhà bếp.

"Ko, cảm ơn." Yuri đáp. "Tớ nghĩ mình cần một cái ôm."

Jessica mỉm cười, lập tức lại gần an ủi Yuri. Cô sáp lại gần và dựa đầu vào ngực cô ấy. "Cậu muốn nói gì ko?" Cô cảm thấy Yuri lắc đầu, trong khi một tay vuốt tóc cô.

"Có lẽ để sau vậy. Tớ chỉ muốn thế này một lúc." Yuri đáp. Cô cần phải bình tĩnh và kiểm soát cảm xúc của mình.

Giống như mọi khi, cô luôn mất kiểm soát trước mặt bố cô. Dù cố gắng thế nào chăng nữa, cô cũng ko thể đối mặt với ông. Mối quan hệ của họ đã trở nên như vậy sau ngần ấy năm. Nếu ko có những cuộc cãi vã thế này, họ thậm chí sẽ ko trò chuyện với nhau. Sư thật này thật đau lòng và thẳm sâu bên trong, Yuri thầm ước mọi chuyện sẽ khác.

"Seohyun sao rồi?" Jessica hỏi.

"Vẫn như mọi khi."

"Còn cậu và em ấy?"

"Em ấy vẫn còn giận tớ và tớ đã hiểu tại sao." Yuri buồn bã nói.

"Có lẽ, cậu nên giúp em ấy."

"Cậu nói sao?"

"Có lẽ em ấy tỏ ra tức giận nhưng tớ nghĩ em ấy thật sự rất buồn. Rõ ràng, em ấy rất quan tâm đến Yoona và có lẽ bây giờ vẫn vậy."

"Cậu muốn tớ giúp họ sao?"

"Tớ muốn cậu tác động em ấy một chút thôi. Em ấy vô cùng hạnh phúc khi họ còn bên nhau. Tớ chắc chắn em ấy đang rất nhớ người bạn của mình."

"Vậy tớ phải làm gì? Họ đều đã lớn cả rồi."

"Nhưng cậu là chị. Mặc dù giờ đây em ấy ko nhìn cậu nhưng em ấy sẽ lắng nghe cậu. Tớ biết cậu ko thích Yoona, nhưng cậu phải thừa nhận tình cảm của cô ấy có vẻ là chân thành."

"Yeah, nhưng vấn đề ở đây là "có vẻ" tớ ko biết cô ấy chân thành đến mức nào."

"Cậu đã nói với tớ, cô ấy gần như đã bị thương vì mất tập trung sau những gì xảy ra với Seohyun. Như vậy là đủ nói lên tất cả. Nếu cô ấy ko chân thành, nó sẽ ko ảnh hưởng cô ấy đến vậy." Jessica giải thích.

"Được rồi, tớ sẽ xem mình có thể làm được gì."

"Ngoan lắm." Jessica hôn lên cổ Yuri và siết chặt vòng tay quay người yêu cô. "Cậu sẽ ở lại hôm nay chứ?"

"Tớ có thể ko?"

"Tất nhiên, Taeyeon sẽ ở lại với Tiffany tối nay. Họ đang ở buổi tiệc của gia đình họ Kim."

"Vậy... chỉ có cậu và tớ cho đến ngày mai." Yuri cười toe toét, bàn tay cô đang đặt trên lưng Jessica bắt đầu di chuyển.

"Cậu ko mệt à?" Jessica mỉm cười, áp sát vào làn da mềm mại ở cổ của Yuri trong khi cảm thấy bàn tay người yêu cô trượt vào dưới lớp áo sơ mi của cô.

"Tớ ko bao giờ biết mệt khi ở bên cậu." Yuri nói trước khi trở người nằm trên bạn gái cô. "Sao? Cậu mệt à?"

Cánh tay của Jessica vòng quanh cổ Yuri và kéo cô ấy xuống, "Tớ vẫn còn nhiều năng lượng cho tối nay." Cô nói khi môi họ gặp nhau.

Mặc dù buổi tối với bố đẩy Yuri vào chuyến tàu lượn siêu tốc của những cảm xúc tiêu cực, nhưng tất cả những gì cô cần để xoa dịu cơn giận của mình là sự hiện diện của Jessica bên cạnh. Ôm người yêu trong vòng tay là đủ khiến cô bình tĩnh trở lại và tâm trí cô trở nên thoải mái.

Paradise Island Hotel.

Ko có ngày nào bà Kim ko nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu như bà tìm lại được đứa con đã mất của mình. Ko có đêm nào bà ko mơ về cuộc đoàn tụ với đứa con quý giá của mình. Nhưng cứ mỗi sáng thức dậy, khi bà mở mắt, giấc mơ lại tan biến và hiện thực quay lại với bà.

Taeyeon của bà đã mất từ rất lâu và bà là người duy nhất vẫn nuôi hy vọng.

Bà biết nỗi đau bà đã chịu đựng và bà vẫn chịu đựng nó vì cô con gái còn lại của bà. Ko hề từ bỏ, bà vẫn sống trong quá khứ mà ko thể nào tận hưởng hiện tại và tình yêu của đứa con vẫn còn ở bên cạnh. Biết rằng phải từ bỏ và có thể làm điều đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Và nó thật sự vô cùng khó khăn.

Nếu con bà vẫn mất tích, bà sẽ ko từ bỏ cô ấy. Có thể phải mấy thêm 20 năm nữa nhưng bà sẽ tiếp tục hi vọng nhỏ nhoi này, bởi vì đó là điều duy nhất khiến bà sống sót.

Mọi người thường nói về bản năng làm mẹ; dù xa cách bao lâu, một người mẹ sẽ luôn ghi nhớ và nhận ra đứa con của mình. Bà Kim ko mấy tin vào những lời này nhưng khi nhìn thấy cô gái trẻ trước mặt, cả thế giới như ngừng lại.

Nếu con gái bà vẫn còn sống và khỏe mạnh, cô ấy sẽ trông giống như cô gái trẻ này. Cũng đôi mắt ấy, cũng chiếc mũi ấy, cũng nụ cười ấy, trông giống như nhìn vào chính bà khi còn trẻ.

Bạn bè và gia đình họ đã nói cô con gái lớn của họ sẽ theo mẹ, trong khi con gái út của họ sẽ theo bố. Chồng bà đã trêu rằng bà đã ưu ái đứa con đầu lòng đôi chút, bởi vì cô bé là một phiên bản nhí của bà.

Nhìn vào đôi mắt nâu sâu thẳm ấy, bà Kim ko biết điều gì đã ngăn bà ôm chầm lấy cô gái trẻ và tuyên bố cô ấy là đứa con thất lạc bấy lâu của mình; sau nhiều năm thất vọng và hy vọng bị sụp đổ, bà đã mạnh mẽ hơn trong việc kiểm soát cảm xúc.

Thế giới bắt đầu chuyển động lại một lần nữa, bà Kim chuyển ánh mắt từ cô gái bí ẩn sang gương mặt quen thuộc bên cạnh. "Tiffany, dạo này cháu sao rồi?"

Tiffany mỉm cười, chào hỏi mẹ của bạn mình. "Cháu vẫn rất tốt, cảm ơn bác. Bác khỏe chứ ạ?"

"Giống như mọi khi, ở độ tuổi này khá là nhàm chán. Phải ko mẹ?"

Người phụ nữ lớn tuổi vẫn lặng lẽ quan sát và cảm thấy con dâu mình cảm giác được gì đó khi nhìn thấy Taeyeon. Điều này quá rõ ràng thông qua biểu hiện trên khuôn mặt và ngôn ngữ cơ thể của con dâu bà.

"Thú vui còn lại là những chiếc bánh thơm ngon này." Bà mỉm cười dịu dàng với Taeyeon.

"Vậy cháu sẽ giới thiệu bà loại bánh ngon nhất tối nay." Taeyeon giơ cánh tay và bà ôm nhẹ lấy nó. "Cháu vừa làm ra những viên bánh chocolate mới." Với sự nhiệt tình của mình, Taeyeon và bà cùng nhau tiến về phía bàn buffet lớn.

Bà Kim ko biết cô gái trẻ này là ai, nhưnng nhìn cô ấy thoải mái với mẹ chồng bà khiến mắt bà ươn ướt. Nếu đứa con lớn của bà vẫn còn sống, cô ấy cũng sẽ như vậy với bà của mình.

"Bác ổn chứ?" Tiffany nhận ra đôi mắt đỏ hoe và lo lắng. "Bác muốn ngồi xuống ko?"

"Cảm ơn, bác ko sao." Bà lắc đầu như để gạt đi những giọt nước mắt. "Nghe nói con đã tìm được người yêu. Bác rất mừng cho con. Con đúng thật đang rất tỏa sáng." Bà trêu chọc cô gái trẻ.

Tiffany đỏ mặt, mắt cô lập tức tìm kiếm Taeyeon. Khi nhìn thấy cô ấy gần bàn buffet, trò chuyện sôi nổi cùng với bà Hyoyeon, cô mỉm cười. "Vâng, con đã tìm thấy hạnh phúc của mình."

Bà Kim dõi theo ánh mắt của Tiffany, tim bà ngừng đập khi lại nhìn thấy cô gái bí ẩn một lần nữa. Gương mặt cô ấy rất đỗi quen thuộc khiến bà lo sợ. Một phần bà muốn lại gần và chắc chắn rằng cô gái này ko phải là đứa con bà đang tìm kiếm, nhưng phần tỉnh táo nhất của lý trí và con tim bà nói rằng ko thể nào họ có liên quan với nhau.

Quá khứ đã dạy bà một điều, bà vẫn có thể hy vọng con gái bà trở về nhưng điều đó sẽ ko bao giờ xảy ra. Sự đoàn tụ duy nhất mà bà có thể ao ước là trong những giấc mơ của bà.

"Cô bé có vẻ là người tuyệt vời." Bà Kim nói, mắt vẫn tập trung vào cô gái bí ẩn.

"Cậu ấy là vậy." Tiffany phì cười khi giờ đây Taeyeon đang ép bà của Hyoyeon ăn món có vẻ như bà ấy ko thích. "Cậu ấy vô cùng tuyệt vời."

"Bác thật lòng mừng cho con." Bà Kim quay lại với Tiffany. "Ước gì Hyoyeon của chúng ta cũng có thể tìm thấy tình yêu của con bé."

"Ah mới nhắc cô gái độc thân ấy." Tiffany mỉm cười khi bạn cô lại gần. "Có chuyện gì sao, Hyo?"

Hyoyeon dừng lại nhìn mẹ cô và Tiffany bằng cặp mắt tò mò. "Tớ có cảm giác như ai đó đang nói về tớ."

Mẹ cô nắm tay cô, "Mẹ đã nói Tiffany trông rất xinh đẹp tối nay và con bé bảo đó là vì tình yêu." Hyoyeon nhăn mặt. "Cho nên mẹ đang tự hỏi khi nào sẽ đến lượt con."

"Tiffany luôn xinh đẹp ngay cả khi cậu ấy độc thân và cô đơn." Cô tránh sang trái khi Tiffany muốn đánh cô. "Con đã nói với mẹ, con ko có thời gian để hẹn hò."

"Cậu ấy chỉ quá kén chọn thôi." Tiffany nói. "Họ đang xếp hàng dài chờ cậu ấy, nhưng cậu ấy ko muốn chọn ai."

"Họ xếp hàng là phải. Bất cứ ai cũng sẽ rất may mắn khi quen con, mặc dù con ko thể nấu ăn và lúc nào cũng đam mê với công việc." Mẹ cô trêu chọc.

"Tiffany ko thể nấu ăn mà cậu ấy vẫn tìm được người yêu đó thôi." Hyoyeon chỉ ra.

"Nhắc đến một nửa của tớ," Tiffany nói trong khi lắc đầu. Nụ cười đặc trưng của Taeyeon vang vọng khắp khán phòng. Cô ấy đang cười hả hê trước biểu hiện bà của Hyoyeon khi nếm thử bánh mà cô ấy làm. "Tớ xin phép một chút, tớ sẽ cố giải thoát bà cậu khỏi cậu ấy." Cô mỉm cười và bước đi.

Bà Kim định hỏi gì đó thì giọng nói lớn của Tiffany thu hút sự chú ý và khiến hơi thở bà hoàn toàn ngừng lại.

"Kim Taeyeon! Cậu lại đang làm gì nữa vậy?" Tiffany đi về phía bạn gái cô và đánh mạnh vào tay cô ấy.

Hyoyeon cứng đờ, nỗi sợ lớn nhất của cô đã thành hiện thực khi mẹ cô run rẩy buông tay cô và nhìn chằm chằm cô gái đang đứng gần bàn buffet. "Taeyeon?" Trước khi Hyoyeon có thể nói bất cứ gì, mẹ cô đã ngã xuống trong vòng tay cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taeny